“Có chuyện gì, sáng sớm mặt mày cứ như bị trừ lương vậy”
Tôn Thanh nhíu này không vui, dù sao y cũng xem Tường Liên Khanh như em trai, chỉ là đứa em trai này hơi rắc rối một chút. Phong Bách hiểu chuyện làm ba phần ăn cho ba người
“Hôm nay cho em xin nghỉ một ngày được không”
Tường Liên Khanh lên tiếng, Tôn Thanh đương nhiên sẽ không ngăn cản cậu nghĩ, nhìn bộ dạng của Tường Liên Khanh, không cần hỏi Tôn Thanh cũng biết có chuyện gì xảy ra
“Nghỉ một ngày lương liền bị trừ, cứ nghỉ đi”
Tường Liên Khanh gật đầu, hôm nay cậu không muốn đi làm
Cứ như vậy hôm nay công việc của Tường Liên Khanh bình thường làm thì Tôn Thanh sẽ thay Tường Liên Khanh đi làm. Vì vậy sau bữa sáng Phong Bách đã chuẩn bị sẵn xe để đưa Tôn Thanh đi
Đầu tiên hai người đến cảng biển kiểm tra quá trình xây dựng. Trên sơ bộ đã nhìn thấy được phần nào hình dáng tạm thời của một khu cảng biển, Tôn Thanh gật đầu, xem ra Phong Bách làm rất tốt, Phong Bách đi bên cạnh Tôn Thanh có chút hồi hợp, thật sự trong lòng hắn vẫn có áp lực vì Tôn Thanh trong công việc hoàn toàn khác với bình thường
“Không khen cũng không chê không có nghĩa là cậu làm tốt có biết chưa, lần tới tôi lại kiểm tra”
Tôn Thanh bỏ lại một câu sau đó đi xung quanh xem xét quá trình. Đúng lúc này một thanh sắt từ trên phía cần cầu rơi xuống, Phong Bách phản xạ rất nhanh kéo Tôn Thanh sang một bên tránh bị thương nhưng ngược lại vai của Phong Bách lại đập mạnh xuống đóng gạch đá bên cạnh
Tôn Thanh mặt liền biến đen, tất cả những công nhân xung quanh sợ chết khiếp, bình thường bọn họ chỉ nhìn thấy mỗi Phong Bách ở công trường, ít khi nhìn thấy Tôn Thanh nhưng bọn họ không phải chưa từng nghe qua danh tiếng của Tôn Thanh. Người ta dù sao vẫn là lão đại hắc bang, mà từ trước đến nay hắc bang làm việc đám người bọn họ cũng có nghe qua, ai nấy đều sợ hãi không thôi
Phong Bách không bị thương nặng chỉ là bàn tay hơi trầy xước một chút
Đội trưởng đội thi công hốt hoảng chạy đến
“Xin lỗi Tôn tổng, xin lỗi thư ký Phong, người của tôi thật sự bất cẩn hai người không bị thương chứ”
Tôn Thanh im lặng đến đáng sợ, Phong Bách liền thay y lên tiếng
“Các người làm việc cẩn thận một chút, trả tiền cho các người làm việc thì làm việc cho cẩn thận vào, không có lần sau”
“Vâng vâng, tôi đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện như vậy lần nữa, Tôn tổng và thư Ký Phong bớt giận”
Phong Bách không nói gì hắn kéo Tôn Thanh rời đi, Tôn Thanh im lặng là đáng sợ nhất, y như vậy không ai biết rõ trong đầu y đang suy nghĩ điều gì
“Tôn tổng chúng ta sẽ tới KTV để giám sát tình hình ở đó”
“Đến bệnh viện”
Tôn Thanh lạnh nhạt nói, Phong Bách có chút bất ngờ hắn liền quan sát Tôn Thanh từ trên xuống dưới sợ rằng khi nãy Tôn Thanh bị thương
“Tôn tổng….”
“Tay cậu, đến bệnh viện xử lí”
Phong Bách lúc này mới nhận ra tay hắn vậy mà có máu chảy không ngừng, có lẽ khi nãy bị gạch đá làm cho bị thương
“Tôi không sao, Tôn tổng không cần lo lắng, chúng ta dọc đường ghé nhà thuốc mua thuốc khử trùng và băng bó là được”
Tôn Thanh nhìn Phong Bách sau đó khẽ gật đầu, y quên mất người ta là alpha trội, chút thương tích này không là gì với một alpha trội cả
Hai người cứ vậy mà đi đến chỗ KTV đang sửa chữa lại. Bên ngoài gần như đã hoàn thiện, bên trong thì vẫn đang thi công, vị trí mà Phong Bách cùng Tường Liên Khanh chọn để mở KTV là một vị trí đắc địa, cũng nằm trong địa bàn quản lí của bang bọn họ, dù sao thì ở trong địa bàn mình vẫn là dễ quản lí nhất
Hai người đi vào bên trong, bên trong gần như đã hoàn thiện, một sảnh lớn với quầy tiếp tân còn có không ít chỗ ngồi để khách đến có thể trực tiếp ngồi ở đó. Nơi này có tổng cộng mười tầng. Tầng 1 và 2 sẽ là sòng bạc, còn tầng 3 đến tầng 8 là KTV. Còn tầng 9 tầng 10 là khu đặc quyền VIP cũng như là phòng nghỉ ngơi của riêng họ, Tôn Thanh khá hài lòng vơi sự sắp xếp này của Tường Liên Khanh
Quả thật mấy thú vui ăn chơi không ai có thể qua được Tường Liên Khanh cả, cũng vì vậy mà không ít hoạ đào hoa của cậu, Tôn Thanh cũng bất lực với chuyện này
“Tôn tổng, anh thấy có chỗ nào còn không hài lòng không”
“Tay cậu băng bó lại chưa”
Phong Bách hỏi một đường Tôn Thanh trả lời một nẻo khiến hắn không biết hôm nay Tôn Thanh như thế nào
“Đã băng bó lại rồi, Tôn tổng không cần lo”
“Tôi chỉ có một mình cậu là thư ký cũng như xử lí những công việc mà tôi giao cho cậu, sau này đừng hành động ngu xuẩn như vậy, cậu xảy ra tổn thương gì ảnh hưởng đến tiến độ làm việc cũng là tổn thất cho tôi, tôi tự biết bảo vệ mình, cậu là thư ký không phải kiêm vệ sĩ, tôi cũng không phải yếu đuối đến mức không tự bảo vệ được mình”
Tôn Thanh vừa đi vừa nói, Phong Bách đi phía sau chỉ im lặng đi theo y. Thật ra tình thế khi đó hắn không nghĩ nhiều chỉ biết dù thế nào hắn cũng cần bảo vệ người trước mắt cho nên khi đó hắn hành động đều theo cảm tích cùng trực giác không nghĩ nhiều đến những chuyện khác
“Tôi đã biết, lần sau nhất định không hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa”
Hôm nay Tôn Thanh không có ở công ty, mọi việc liền đổ lên đầu của Giang Hà Vũ, Giang Hà Vũ quả thật sắp điên rồi, đã vậy Tường Liên Khanh hôm nay cứ như cá chết vậy, việc gì cũng không làm nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai. Giang Hà Vũ thật sự hết cách, một mình Tôn Thanh tính tình mưa nắng bất thường đã khiến Giang Hà Vũ đau đầu nay thêm cả Tường Liên Khanh, mọi trách nhiệm đổ lên đầu anh. Anh thật sự muốn đình công, muốn nghỉ việc. Nhưng suy đi nghĩ lại nếu anh không làm việc thì hai con người kia chắc chắn sẽ không làm gì cả, rốt cuộc vẫn là anh phải làm
Giang Hà Vũ khóc cạn nước mắt. Lúc này Giang Hà Văn lại liên lạc đến
“Anh, ngày mai về nhà ăn cơm đi”
“Có chuyện gì sao, gây hoạ gì à, đột nhiên gọi anh trai em về ăn cơm vậy”
Giang Hà Vũ đầu dây bên kia trêu chọc nói, Giang Hà Văn nghe được liền đen mặt
“Bảo về nhà ăn cơm thì cứ trở về, nếu không thì đừng về, còn có mấy hôm nữa em bay ra nước ngoài một chuyến, rãnh rỗi thì đi tiễn em trai, đi tận ba tháng sẽ rất lâu”
“Vậy sao, ba tháng cũng ngắn mà, khỏi tiễn”
Giang Hà Vũ phủ phàng nói, Giang Hà Văn đem xem bệnh án của bệnh nhân nhém nữa đã vò nát bệnh án, đúng là anh trai của cậu, tính tình chẳng bao giờ thay đổi