Về Chung Nhà Với Chú

Chương 17: Tớ thực sự thích chú ấy




Convertor: Vespertine - Editor: An Devy

☆☆☆☆☆

"Vu Vu, cậu về rồi à." Nguyễn Nhuyễn đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lâm Vu đã ở ký túc xá.

"Nhanh, giải thích một chút." Cô bạn nhìn cô, đứng dậy tựa người vào tủ quần áo bên cạnh.

"Ai da...chính là... Chính là ngủ với chú ấy đó." Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt.

"Ôi vãi cục cưng!!! Nguyễn Nhuyễn, trong đầu cậu bị bùn nhão và nước bịt mạch suy nghĩ rồi phải không? Cùng một người đàn ông gặp mặt lần đầu tiên lưu luyến đến tận trên giường? Nhỡ may đó không phải là tên đàn ông tốt thì sao?"

"Vu Vu, là việc tôi tình anh nguyện, không có..." Cô gái nhỏ không vui phản bác.

"Cậu... Thôi mặc kệ cậu, coi lời tớ nói là dư thừa đi!"

Nguyễn Nhuyễn ôm cô bạn làm nũng, "Vu Vu, tớ xin lỗi mà, không phải tớ không nghe lời cậu, mà chỉ là lần gặp gỡ đầu tiên hay lần thứ một trăm, nếu đã gặp đúng người ngay từ đầu thì chẳng cần phí công gặp gỡ đến tận chín mươi chín lần sau làm gì cả."
"Tiểu cô nương, vậy cậu có biết đây là lần đầu tiên của cậu không." Lâm Vu chọc trán bạn.

"Tớ biết mà."

"Nhuyễn Nhuyễn, cậu có biết lần đầu đối với phụ nữ có ý nghĩa thế nào không?"

Cô nhìn bạn mình, "Vu Vu, màиɠ ŧяiиɦ không thể chứng minh cái gì."

Lâm Vu ấy vậy mà không thể đưa ra lời phản bác.

"Nếu cậu nói lần đầu tiên sẽ quan tâm đến màиɠ ŧяiиɦ, vậy có phải mỗi cô gái đề bắt buộc cùng người phá bỏ nó mãi ở bên nhau? Không phải đúng không... Kể cả là lần thứ một trăm mình làʍ ŧìиɦ cùng anh ấy, cả hai người chúng mình đều hưởng thụ, vậy thì có gì là không đúng."

"Nhưng mà, vẫn có những người để ý." Lâm Vu mím môi, theo bản năng phản bác lại.

Nguyễn Nhuyễn ngồi ở trên ghế nhìn bạn, "Vu Vu, quan điểm của tớ vẫn là, màиɠ ŧяiиɦ cũng có vị trí nhưng không quyết định tất cả trinh tiết của một người phụ nữ, có lẽ tớ sẽ có những mối tình khác trong tương lai, có khả năng tớ sẽ hối hận về hành động nông nổi của hiện tại, nhưng, giờ phút này đây, thực sự tớ rất vui vẻ."
Đổi lấy là tiếng thở dài của đối phương, "Quên đi, dù sao cậu so với tớ cũng thành thục hơn..." Cô bạn xoa rối tung tóc của Nguyễn Nhuyễn.

Ai đó nháy mắt đỏ mặt, "Cậu nói linh tinh cái gì vậy."

Lâm Vu cười ra tiếng, "Không phải chỉ là tò mò sao? Gu đàn ông thế nào mới khiến tiểu công chúa ngoan mềm của chúng ta nhất kiến chung tình."

Nguyễn Nhuyễn mấp máy môi, "Rất tuấn tú... Thực ôn nhu..."

Tay nhỏ của Lâm Vu vén ra cổ áo của cô, nhìn dấu vết trước ngực, mờ ám nói: "Tớ cảm thấy không thể nào ôn nhu được."

"Ai da!!!" Tiểu cô nương thẹn thùng né tránh.

"Tớ thực sự thích chú ấy."

"Vậy quan hệ hai người xem như là bạn giường???" Lâm Vu hỏi.

"Có lẽ vậy!!! Nhưng mà ai biết được!!! Lại nói, hai người còn lại giờ vẫn chưa về sao?"

"Ừ, không về giờ này đâu, sắp xếp lại chút đi. Buổi trưa cùng ra ngoài ăn không?"
"Không đi đâu... Đi ngủ trước đã, có gì lúc tỉnh kiếm gì ăn tạm cũng được." Nguyễn Nhuyễn ngáp một cái.

"OK, buổi chiều tớ ra ngoài hẹn hò, cậu ngoan ngoãn ở kí túc xá nghỉ ngơi cho tốt, nếu tỉnh mà không muốn xuống tầng thì nhắn Wechat cho tớ, trên đường về sẽ mua đồ ăn cho tiểu bảo bối nè ~"

"Ôi, yêu cậu lắm lắm ~"

"Được rồi được rồi, nhanh ngủ đi, tiểu cô nương sắc dục quá độ..."

Sau khi đem đồ vật đại khái dọn dẹp qua, thay đổi ga trải giường cùng vỏ gối, liền lười biếng nằm trên giường.

Wechat nhắc nhở có người gửi lời mời thêm cô làm bạn tốt, nhìn đến chữ Fu cô liền cười đồng ý.

Kẹo bông gòn [Xin hỏi là ai vậy?]

Fu [Em đoán xem?]

Fu [Sắp xếp mọi thứ ổn cả chứ?]

Kẹo bông gòn [Dạ ~~~ Vừa mới dọn dẹp ổn rồi, nhưng mà hơi mệt, vậy còn chú, đang làm gì vậy?]
Fu [Đi họp]

Kẹo bông gòn [Đang họp còn nghịch điện thoại? Có gì vui muốn khen thưởng sao?]

Fu [Có, em đến đây, tôi sẽ khen thưởng cho em]

Kẹo bông gòn [Người ta không thèm nha, chú tập trung họp đi, em mệt lắm, chú ơi ~]

Fu [Vậy ngủ đi]

Nguyễn Nhuyễn buông di động, trở mình ôm gối ôm, cuộn người vào trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

☆☆☆☆☆