Vậy Thì Hãy Quên Đi

Chương 15




Lăng Vân vừa đi ăn trưa về, đang đứng ở trên đường bắt taxi về công ty giải quyết nốt công việc rồi vừa vặn đến cuộc hẹn gặp đối tác thì thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen đi đến, cánh cửa của xe được ai đó kéo ra. Lúc đi đến gần Lăng Vân liền bị kéo lên xe đưa đi.

"...". Cái kiểu bắt người trắng trợn như thế này còn ai khác ngoài tên Phó Dư Hoả khốn nạn

"Con nhóc này, có còn coi ông đây là bạn không vậy?"

"Về ngoan ngoãn ôm đùi anh trai mình đi rồi hẵng nói chuyện với chị nha em". Lăng Vân xoa xoa cái đám lông vàng trên đầu hắn. Phó Dư Hoả xù lông tóm lấy cổ tay cô:

"Lăng Vân bà trốn cũng kĩ đấy, bỏ ông đây chật vật đi thực tập ở công ty không một lần liên lạc an ủi động viên"

"Tôi cũng đâu có liên lạc với ai sau khi đi đâu?"

"Bà vẫn liên lạc với anh Huân còn gì?!". Phó Dư Hoả gào lên. Lăng Vân nhún vai:

"Do công việc thôi"

"Thời gian đúng là trôi nhanh như chó chạy trên đường nhỉ? Thoắt cái con nhỏ yếu ớt ngày nào giờ thành Tổng Giám Đốc công ty lớn có thể cạnh tranh với công ty của anh tôi rồi đấy"



"Làm sao? Ảnh đế năm nay chẳng phải Phó nhị thiếu nắm chắc trong tay rồi à?". Phó Dư Hoả nghe vậy hai vai giương cao tự đắc:

"Đương nhiên, ông đây đẹp trai tà giỏi thế này cơ mà"

"Đúng là anh nào em nấy". Lăng Vân lắc đầu chán nản. Phó Dư Hoả nhìn chăm chăm người trước mặt. Hắn vẫn đang nghi ngờ người trước mặt có phải con nhỏ học cùng cấp hai cấp ba của hắn không.

"Này, sao bà lại thay đổi ghê gớm thế?"

"Làm sao? Tôi chỉ già thêm vài tuổi thôi mà, còn vẻ ngoài có thay đổi gì đâu"

"Con mịa nó bà năm nay mới có 22 tuổi chứ mấy, thời điểm bà bỏ tôi đi là 17 tuổi mà bây giờ lăn lộn được đến mức này có phải quá sức đối với một cô gái nhỏ không?"

"Không có gì là quá sức nếu vượt qua được cái mà ông cho là quá đó"

Câu trả lời của Lăng Vân cũng là gián tiếp nói cho Phó Dư Hoả biết cái thay đổi ghê gớm hắn nghĩ có lẽ là khí chất. Đồng thời nói cô cũng giống như hắn, chỉ cần cố gắng liền có thể đoạt giải Ảnh đế về trong tay.

"Bà...hầy tôi có người bằng hữu tài giỏi như thế này đúng là nở mày nở mặt rồi mà". Phó Dư Hoả cười cười. Trợ lý của hắn ở trên cũng nhắc nhở:

"Dư Hoả, sắp đến nơi rồi. Mau thả Lăng tiểu thư xuống cho cô ấy về đi"

"Tôi mất công bắt cóc cậu ấy lên xe để kéo tới tham dự cùng thì chị lại bảo tôi thả cậu ấy về là sao?". Phó Dư Hoả trừng mắt nhìn quản lý Dương ở phía trước. Linh Dương đau đầu nhìn về phía Lăng Vân với ánh mắt cầu cứu:

"Lăng tiểu thư, à không, bây giờ phải gọi em là Giám Đốc Lăng rồi nhỉ? Em khuyên tiểu gia hoả này giúp chị vài câu có được không? Tên nhóc này là đang muốn kéo em đi tham dự lễ trao giải lần này đấy!"



"Ông...". Lăng Vân nghe xong thì mặt biến sắc quay qua nhìn Phó Dư Hoả đầy nộ khí:

"Có phải muốn chết không hả?!"

"Aaaa đại nhân ơi cầu xin đừng đánh vào mặt! Bảo bối làm ăn của người ta đó". Phó Dịch Hoả theo phản xạ co rúm người lại che mặt. Lăng Vân ảo não đập vào vai hắn một cái:

"Nói! Có phải do anh trai ông xui ông hại tôi không?"

"Đúng! Đại nhân ơi tiểu nhân thực sự oan ức quá a". Phó Dư Hỏa giọng chắc nịch gật đầu quả quyết. Chưa đầy 1 giây đã bán đứng anh trai. Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi, lễ trao giải này đúng là cô có thể đi nhưng còn thân ái của cô thì sao? Anh là một bình dấm cổ nghìn năm đó nha.

"Tôi gọi người khác tới đi thay được không?". Phó Dư Hoả làm sao dám từ chối. Liền lia lịa gật đầu, Lăng Vân ngay lập tức nghĩ đến thư kí của cô-tiểu Đào. Con nhỏ này có một lần say rượu được cô đưa về nhà, ai dè vừa mở cửa ra căn nhà như bị bao phủ bởi phụ kiện hình Phó Dư Hoả. Lăng Vân đã được lĩnh hội một phen sợ hãi fan não tàn à không fan cuồng nhiệt của Phó Dư Hoả.

"Bà kiếm người nào có tiếng mà đẹp đẹp một tí. Tôi không ôm đùi bà được thì có thể ôm đùi người ta"

Lăng Vân hạn hán lời vì thằng bạn trước mắt. Không ôm được đùi của Kim chủ thì ôm đùi của thư ký kim chủ? Cái kiểu suy nghĩ quái quỷ này chắc chỉ có mình tên gia hoả này mới nghĩ được quá!

"Ông nội ơi người ta là thư ký của tôi đó, là fan cuồng của ông đó"

"Thư ký của giám đốc Lăng thì chắc chắn là có tiếng rồi. Lại còn là fan cuồng của tôi nữa chứ". Phó Dư Hoả nghe mà sáng mắt. Linh Dương không nhịn được sự ngu ngốc của hắn nữa mà lao đến vỗ bẹp một cái lên mặt hắn:

"Tổ tông của tôi ơi, cậu tỉnh táo lại chút đi. Nhìn không ra giám đốc Lăng đang gài cậu hả? Không nhớ đám fan cuồng của cậu biến cậu ra thành cái gì à? Phải nhờ lực lượng vệ sĩ lớn tầm cấp chống chiến tranh mới giúp cậu chui ra được đó. Hôm nay để một nữ nghệ sĩ trong công ty đi cùng đi, đừng làm phiền giám đốc Lăng nữa"

Lăng Vân nhìn về phía Linh Dương bắn cho nàng một ánh nhìn cảm kích. Phó Dư Hoả bám lấy tay Lăng Vân:

"Không chịu đâu, đùi của Vân Vân vừa thon vừa chắc. Ôm chắc chắn sẽ có lợi cả nghĩa trên mặt chữ lẫn sau mặt chữ. Chị đừng có càn tôi"

Linh Dương: "..."

Lăng Vân nhìn Linh Dương, ánh mắt trao đổi gì đó. Chờ nàng gật đầu rồi một tay đánh vào gáy Phó Dư Hoả khiến hắn bất tỉnh, thuận thế đẩy hắn ngã vào trong xe bảo mẫu.

"Giám đốc Lăng, làm phiền em rồi!"

"Gọi em là Lăng Vân là được rồi. Chị Dương này, chị suy nghĩ kiểu gì mà chọn cái tên điên này rồi làm người quản lý của hắn thế?"

"Là do cậu Huân mời chị từ nước ngoài về sắp xếp cho quản lý thẳng nhóc này thôi, ở lâu ngày thì biết tính khí hơi xấu thôi nhưng năng lực vươn lên thì không tệ". Quản lý Dương bật cười. Lăng Vân gật gù đồng ý. Cái tên Phó Dư Hoả này tuy có hơi điên điên giống anh trai của hắn nhưng tài năng bẩm sinh thu hút hào quang lại là không thể phủ nhận. Quản lý Dương nhìn đồng hồ:

"Hôm nay làm phiền thời gian quý báu của em rồi, chị sắp xếp bảo tài xế của tiểu gia hoả đưa em về"

"Không cần đâu, ở gần đây cũng tiện đường em có một cuộc hẹn. Bắt xe tới là được rồi, chị vỗ tí nước cho tên điên này tỉnh dậy đi"

"Vậy chị đi trước đây, hôm nay làm phiền em rồi!"