Trở lại trường học, Kỳ Liên Tuyết Vũ và Lạc Vy Vy đi ngang qua sân bóng rổ thì thấy đám con gái đứng đông ơi là đông nên tò mò đến xem hóa ra là đội bóng rổ của khoa tài chính-kinh doanh đang đấu với khoa thể chất, mà đám con gái đứng đây xem hầu hết đều cổ vũ cho đội trưởng của khoa tài chính-kinh doanh là Tôn Tử Hàn ngoài ra có các nam thần khác như Hàn Trì, Hoàng Kỳ Long,…
Kỳ Liên Tuyết Vũ đột nhiên lại cổ vũ cho đội trưởng của khoa thể chất Đặng Nhất Luân, cô còn cố tình đứng trên bục cao hét lớn lên: “Anh Đặng Nhất Luân cố lên…khoa thể chất cố lên…cố lên”.
Tôn Tử Hàn nhìn thấy hành động của Kỳ Liên Tuyết Vũ như vậy liền nhíu mày khó chịu vốn định thả cho khoa thể chất hòa tỷ số để người ta khỏi mất mặt tự nhiên lại nổi điên lên chơi hết mình cho khoa thể chất thua đo ván luôn.
Lúc kết thúc trận đấu Đặng Nhất Luân đi ra Kỳ Liên Tuyết Vũ liền chia buồn: “Thật tiếc quá chỉ cần cố gắng chút xíu nữa thôi là đội mình thắng rồi”.
Đặng Nhất Luân cười buồn: “Anh đúng là làm khoa thể chất chúng ta mất mặt rồi uổng phí công sức em cổ vũ nhiệt tình như vậy, thật xin lỗi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ vỗ vào vai của Đặng Nhất Luân một cái động viên anh: “Không sao lần tới chúng ta sẽ cùng cố gắng hơn”.
Đột nhiên Tôn Tử Hàn đứng chen vào kéo Kỳ Liên Tuyết Vũ quay người lại đứng đối diện với anh rồi nói: “Em, cổ vũ NHẰM ĐỘI rồi…SAI NGƯỜI luôn rồi có biết chưa?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhướng mày hất mặt lên đáp: “Tôi không sai tôi chính là cổ vũ cho đội bóng rổ của khoa thể chất đó”.
Nghe từng chữ Kỳ Liên Tuyết Vũ nói ra Tôn Tử Hàn lại khó chịu hơn quát: “Em là người của khoa tài chính-kinh doanh em không được cổ vũ cho khoa khác”.
Đặng Nhất Luân đứng ngẩn người ra khi biết cô bé cổ vũ đội mình nhiệt tình nhất lại là người của đội đối thủ.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền nói với Tôn Tử Hàn: “Có sao đâu mình thích thì mình làm thôi hahaha”.
Thấy sắc mặt của Tôn Tử Hàn đen thui Hàn Trì liền đụng nhẹ vào khủy tay của Lạc Vy Vy thì thầm: “Em mau khuyên Tuyết Vũ vài câu đi con nhóc đó lại chọc giận Tử Hàn rồi a”.
Lạc Vy Vy vội chạy đến nói với Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Thôi đi mà dù sao cậu cũng nhỏ tuổi hơn anh ấy đứng đây đôi co không tốt đâu”.
“Sợ gì chứ ở đây đông người như vậy anh ta có thể làm gì mình chứ?!” Kỳ Liên Tuyết Vũ vừa nói vừa nhìn Tôn Tử Hàn bằng ánh mắt khiêu khích.
Tôn Tử Hàn không nói gì cố gắng nén giận bỏ đi Hàn Trì vội chạy theo: “Nè chắc con bé còn giận chuyện “Ba con sói” lần trước nên trả đũa cậu một chút đó mà cậu đừng ghim hận Tuyết Vũ nha”.
Tôn Tử Hàn nhếch môi mỉm cười một cách bí hiểm: “Oh biết rồi tôi sẽ nghĩ cách để chuộc lỗi”.
Hàn Trì liền nhíu mày: “Nè sao cậu cười gian vậy tính trả đũa con bé gì đây hả?”.
“Bí mật không thể bật mí”.
Tôn Tử Hàn đang còn nằm ngủ trên giường thì nghe điện thoại đổ chuông inh ỏi anh chẳng thèm mở mắt ra xem đó là ai liền đưa tay mò mẫn cái điện thoại kế bên gối từ chối cuộc gọi đến.
Lần thứ hai điện thoại đổ chuông Tôn Tử Hàn cũng tắt máy luôn nhưng đến lần thứ ba thì anh tỏ vẻ bực dọc không thèm xem ai gọi đến liền ngồi bật dậy tính chửi người ta một trận nhưng vừa bắt máy thì đã nghe giọng nói của Tôn Tử Mặc vang lên: “Chào buổi sáng em trai yêu quý”.
Tôn Tử Hàn thở dài một tiếng: “Mới sáng sớm anh làm gì mà gọi dật ngược dật xuôi vậy bộ có chuyện gì quan trọng lắm hả? Còn nữa em lớn rồi đừng có gọi là em trai yêu quý nữa nghe kinh dị quá đi”.
“Uh chúc mừng em nha em trai”.
Mặt Tôn Tử Hàn ngu ra hỏi lại: “Anh nói chúc mừng gì chứ?”.
“Thì chuyện đính hôn của em đó chứ gì?!”.
“Cái gì anh nói vậy là sao chứ?” Tôn Tử Hàn tỉnh ngủ hẳn nói chuyện với Tôn Tử Mặc bằng thái độ nghiêm túc.
“Anh nghe ba nói cuối tuần sau sẽ có buổi gặp mặt gia đình vợ tương lai của em đó mau chuẩn bị tút lại nhan sắc đi nha”.
Nghe giọng cười của Tôn Tử Mặc bên kia vọng qua mà mặt của Tôn Tử Hàn đen thui luôn: “Thật sao, chẳng phải nói chờ em tốt nghiệp đại học rồi mới tính chuyện hôn sự đó sao?”.
Tôn Tử Mặc giải thích thêm: “Bây giờ hai đứa đính hôn trước chờ lúc em ra trường sẽ lập tức tiến hành làm lễ cưới, nghe ba nói gia đình bên kia cũng có ý định như thế vừa hay lại trùng với ý em”.
Tôn Tử Hàn cau mày: “Nhưng mà em không muốn kết hôn với người mà mình không yêu em ghét hôn nhân thương mại”.
“Cứ gặp mặt nhau trước đi có sao đâu nếu thấy không hợp thì em có thể từ chối mà, với lại anh nghe anh trai của con bé đó nói là con bé đó cũng không có ý định kết hôn với em đâu, tới đó hai đứa cùng từ chối thì hai bên gia đình cũng khỏi khó xử”.
Tôn Tử Hàn tắt ngang điện thoại vội chạy đi làm vệ sinh cá nhân thay quần áo rồi lái xe BWM chạy như bay về nhà của ba mẹ mình tại Trang Viên Tôn Gia.
Ngô Dĩnh Phi đang làm điểm tâm sáng trong bếp thấy con trai về nhà liền tỏ ra rất vui mừng: “Cuối cùng cũng chịu vác mặt về nhà rồi hả có biết là mẹ nhớ con lắm hay không?”.
Tôn Tử Hàn ôm mẹ mình một cái: “Con cũng nhớ mẹ mà”.
Nhìn Tôn Tử Hàn một lượt từ đầu đến chân mẹ của anh nói bằng giọng điệu xót xa: “Nếu biết trước cho con tự lập khổ sở thế này mẹ đã không đồng ý rồi”.
“Mẹ nói gì vậy con vẫn sống rất tốt mà mẹ”.
Ngô Dĩnh Phi tỏ vẻ xót xa: “Tốt gì chứ nhìn con ốm hơn lúc trước nhiều đó mau vào nhà ăn sáng với mẹ đi”.
Tôn Tử Hàn đi vào nhà thì thấy Tôn Chí vừa ngồi vào bàn nên bước đến cúi đầu nói: “Thưa ba con mới về”.
“Uhm ngồi xuống ăn sáng luôn đi con”.