Vậy Cùng Anh Về Nhà

Chương 56




Giọng của Gia Cát Vũ vang lên rõ ràng, Tri Miên ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy rành rọt.

Cảm nhận được ánh mắt của cô gái nhỏ, vẻ mặt Đoạn Chước ngưng lại, rất mau, đầu dây bên kia lười biếng hỏi: "Tiện thể em gọi anh dậy sớm chạy bộ buổi sáng, được không?"

"Được được được, người có tình yêu nói gì cũng đúng, đúng là cái đồ khoe khoang. Trở lại chuyện chính, chúc mừng cậu nha, cuối cùng cậu cũng thu hoạch được thắng lợi trên con đường theo đuổi vợ nha. Thế nào, bây giờ có phải Tiểu Tửu đang ở bên cạnh cậu không?"

Đoạn Chước quay đầu liếc nhìn cô gái. "Đúng vậy."

"Đưa điện thoại cho con bé đi, anh nhất định phải nói chuyện với Tiểu Tửu hai câu."

Đoạn Chước bật loa ngoài: "Gia Cát muốn nói chuyện với em."

Tri Miên nghe vậy, nói. "Anh Gia Cát—"

“Ôi Tiểu Tửu, em nói đi, sao em đã bị Tiểu Đoạn cuỗm được rồi.” Gia Cát Vũ cười. "Anh nói cho em biết, sau khi hai người ở bên nhau, em nhất định phải giành lấy quyền chủ động, khiến thằng nhóc này phải ngoan ngoãn nghe lời em nói, em phải hung dữ một chút, không thể để cậu ta bắt nạt em một lần nữa được."

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Tri Miên nhìn sắc mặt Đoạn Chước hơi tối, không nhịn được cười: "Vâng, em sẽ cố gắng hết sức."

"Anh nói với em này, cả ngày cậu ta đều ra vẻ “ông đây là nhất”, cũng chỉ ở trước mặt em mới chịu kiềm chế bản thân một chút. Bây giờ, em cần phải điên cuồng thuần hóa cậu ta. Nếu không được, thì em lại đá văng cậu ta đi ha ha ha ha."

Ánh mắt Đoạn Chước tối sầm lại. "Gia Cát Vũ, mẹ nó sao anh lèm bèm lâu thế hả?"

"Tiểu Đoạn, nếu cậu dám mắng anh, thì anh sẽ bảo Tiểu Tửu dạy dỗ cậu cho anh."

Người đàn ông cười nhạo. "Người yêu của em, mà lại phải dạy dỗ cho anh à?"

"Cậu có biết một câu gọi là “giúp chính nghĩa, không giúp người thân” không hả..."

Tri Miên nghe hai người cãi nhau như học sinh tiểu học, bất lực mỉm cười, nhanh chóng ngăn lại: "Anh Gia Cát, những gì anh nói em đều nhớ hết rồi."

Sắc mặt Đoạn Chước tối tăm nhìn cô.

Tri Miên cố nén nụ cười nơi khóe miệng.

"Cậu nhìn đi, anh đã bảo Tiểu Tửu là người biết phân biệt đúng sai mà. Bây giờ anh không cần phải quan tâm đến người nào đó thất tình, ngày nào cũng đến chỗ anh để kêu khổ nữa. Cũng may, Tiểu Tửu đã tốt bụng chịu chấp nhận cậu đấy."

Đoạn Chước: "..."

"Được rồi, anh không đùa nữa. Lần này hai người phải ở bên nhau cho tốt đấy, Tiểu Tửu à, nếu sau này em bị ấm ức, anh nhất định sẽ đứng về phía em. Anh Gia Cát của em sẽ chống lưng cho em."

Tri Miên mỉm cười. "Vâng."

"Được rồi, anh không làm kì đà cản mũi nữa. Anh cúp máy trước, có việc khác phải làm rồi."

Sau khi cúp máy, Tri Miên đưa điện thoại lại cho người đàn ông, ai ngờ cổ tay của cô lại bị nắm lấy, cánh tay dài của anh kéo một cái, cô đã bị kéo vào lòng anh, khoảng cách với anh đột nhiên được thu hẹp lại.

Anh nghiêng người, Tri Miên dựa lưng vào sofa, bị cơ thể ấm áp của anh bao phủ.

Trái tim Tri Miên lệch một nhịp, sợ bạn cùng phòng đi ra, nên liếc mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ một cái, khuôn mặt ửng hồng, đẩy nhẹ anh. "Đoạn Chước!"

Đôi mắt sắc nặng nề của anh nhìn cô chằm chằm, trong cổ họng thốt ra mấy chữ khàn khàn:

"Có phải em định, không hài lòng thì lập tức chia tay không?"

Tri Miên đột nhiên dở khóc dở cười.

Gia Cát Vũ chỉ nói đùa, cô đùa lại thôi, vậy mà người này lại xem là thật sao?

Cô cố ý trêu chọc anh: "Đúng là phải xem xét biểu hiện của anh nha, nếu anh biểu hiện không tốt thì biết làm sao, nếu anh vẫn đối xử với em như trước thì sao..."

"Sẽ không."

Anh thì thầm: "Anh hứa những chuyện đó sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa."

Trái tim Tri Miên ấm lên.

Cô đột nhiên cảm thấy, một người kiêu ngạo bất cần như anh, cũng sẽ có những lúc hoảng sợ và lo lắng.

Hóa ra anh rất sợ cô rời xa anh.

Cô khẽ móc tay anh. "Đoạn Chước, lần này chúng ta ở bên nhau thật tốt, được không?"

Đôi mắt anh lẫn lộn cảm xúc. "Được."

Anh đưa tay ôm gáy cô, sự sắc bén giữa hai hàng lông mày nhạt đi, chỉ còn lại sự lưu luyến: "Bé con, sau này, dù có chuyện gì bất bình hay không vui, thì em phải nói thẳng với anh, em có thể giận dỗi, cãi nhau với anh, nhưng không được âm thầm chịu đựng trong lòng, biết chưa?"

"Dạ..." Cô cụp mắt xuống. "Thật ra, trước đây, em cũng đã làm sai rất nhiều chuyện."

Đoạn Chước cười. "Vậy em nói đi, em đã làm sai cái gì?"

Cô tức giận nói: "Có rất nhiều chuyện, hẳn là em nên nói với anh. Sở dĩ anh xem nhẹ em, một phần là do em chưa bao giờ thể hiện nhu cầu của mình. Lẽ ra, em nên vạch trần mâu thuẫn giữa chúng ta sớm hơn, mà không phải là chờ đến thời khắc cuối cùng mới bùng nổ."

Cô nói xong, một nụ hôn rơi trên trán cô, anh thấp giọng dỗ dành cô: "Không phải, đây đều là lỗi của anh. Sau này chúng ta không làm như vậy nữa là được. Em muốn cái gì thì cứ nói với ah."

"Vâng."

Chuyện cũ đều đã qua đi, đã bay theo gió, hiện tại, hai người họ đều phải nhìn về phía trước.

Tri Miên nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên khẽ cười, còn cố ý ngây ngốc hỏi: "Đoạn Chước, anh nói xem, ai đã mất ngủ vì quá kích động vậy hả?"

Năm giờ sáng còn chưa ngủ, có người còn vui vẻ hơn cả cô.

Anh cũng không giận vì bị vạch trần, mà nhìn thẳng vào cô, cong môi: "Theo đuổi được em, đúng thật là khiến anh rất kích động."

Trái tim Tri Miên loạn nhịp.

Sao người này nói mấy lời âu yếm mà mặt vẫn không đổi sắc vậy chứ?

"Em mất ngủ đến 3 giờ, anh mất ngủ đến 5 giờ."

"Hai chúng ta, quả nhiên là một đôi mà."

"..."

Cô đổi chủ đề. "Sao muộn vậy mà anh còn chưa ngủ?"

Đoạn Chước nhìn thẳng cô: "Bởi vì tối hôm qua em không nằm ở bên cạnh anh."

Tai Tri Miên nóng lên.

“Nhưng nếu em nằm bên cạnh anh, thì chắc anh vẫn sẽ không ngủ được.” Tri Miên đang thắc mắc thì thấy lông mày Đoạn Chước hơi nhướng lên, thản nhiên nói nốt nửa câu sau. "Bởi vì anh có lẽ sẽ muốn hôn em cả đêm."

Tri Miên: "..."

Thôi, không thể tiếp tục chủ đề này được nữa.

Người đàn ông này nói mấy lời phóng đãng mà mặt không hề thay đổi luôn.

Cô khó chịu, định xô anh ra, thì cằm đột nhiên bị nắm lấy, nụ hôn của người đàn ông lần thứ hai xâm chiếm cô.

Đầu óc cô thoáng trở nên trống rỗng, ngay sau đó, cô cảm giác được đầu lưỡi của người đàn ông đang nhẹ nhàng lướt trên môi mình, âm thầm trêu chọc cô, cô nắm chặt lòng bàn tay, hơi thở giao hòa, cô nhắm mắt lại, vừa mới chìm đắm, thì Đoạn Chước đã ngừng lại.

Anh cười khẽ. "Bây giờ không sợ bạn cùng phòng giờ đột nhiên đi ra nữa à?"

Tri Miên nghĩ đến việc mình vừa bị anh dụ dỗ dễ dàng như thế nào, cảm thấy hơi bực bội, xấu hổ.

Sao cô có thể dễ dàng mắc câu như vậy chứ.

Bị vạch trần, Tri Miên giả bộ dửng dưng đẩy anh ra, sau đó đầu bị xoa xoa, kèm theo tiếng cười của anh: "Chút nữa lên xe, thì lại hôn thêm một lần."

"..."

—-------

Chuyến tàu này là vào buổi tối, buổi sáng họ đã thu dọn hành lý xong, trở về homestay.

Đoạn Chước lái xe chở cả phòng ký túc xá của Tri Miên, cùng nhau đến trung tâm thành phố dùng bữa.

Đoạn Chước đãi khách, bữa trưa tất nhiên là rất phong phú, trên bàn cơm rất hòa thuận vui vẻ, thông qua bạn cùng phòng, Đoạn Chước cũng biết rất nhiều về cuộc sống ở trường của Tri Miên.

Buổi chiều, họ chỉ đơn giản là đi dạo quanh trung tâm mua sắm gần đó, mua một số đặc sản địa phương, cuối cùng đến ga tàu cao tốc và từ thành phố G trở về thành phố Lâm.

Ngày mai Tri Miên có lớp, vì vậy Đoạn Chước đã đưa bốn người trở lại trường đại học C.

Đến dưới lầu ký túc xá, ba người kia hiểu chuyện lên lầu trước, Tri Miên ngồi ở trong xe cùng Đoạn Chước, anh anh em em một lát, cuối cùng cũng phải rời đi.

Người đàn ông hôn cô một lúc, rồi mới lưu luyến buông cô ra.

Tri Miên nhận ra rằng, sau khi họ quay lại với nhau, người này bắt đầu trở nên cực kỳ dính người, cô cảm thấy rằng anh ngày càng quan tâm đến cô hơn.

Cảm giác này, thật sự giống như đang ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt vậy. Hơn nữa, không giống như trước đây, cô không cần phải cẩn thận ngước nhìn anh nữa, quan hệ của họ là bình đẳng.

Buổi tối, Tri Miên báo tin tái hợp cho Lương Chi Ý, Lương Chi Ý không hề kinh ngạc. "Tớ đã đoán được từ lâu rồi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đồng ý thôi."

Tri Miên ngượng ngùng nói: "Sao cậu lại đoán được vậy?"

"Gu của cậu vẫn thế, bao năm qua có thay đổi gì đâu."

"Cậu thích Bùi Thầm, không phải cũng như vậy sao?"

"He he, cũng đúng."

Sau khi hai người trò chuyện xong, Tri Miên lấy bản phác thảo đã bị gác lại vài ngày và sửa chữa một chút.

Hôm qua, Từ Nhĩ đã hỏi thăm tiến độ truyện tranh của cô, bảo cô xin Mẫn Chí Chuyên chỉ dạy cho tốt, cô định ngày mai sẽ hỏi thầy Mẫn một chút, rồi hẹn thời gian với ông.

Sáng hôm sau, Tri Miên gửi tin nhắn cho Mẫn Chí Chuyên.

Đầu dây bên kia trả lời: [Tối nay thầy có lớp học buổi tối ở studio, em có thể qua đây.]

Tri Miên thấy tối nay không có gì phải làm, nên đồng ý.

Buổi tối, cô nhắn tin cho Đoạn Chước, nói về việc này, người đàn ông hỏi cô khi nào thì kết thúc, muốn tới đón cô, cô nói là không chắc, anh bảo tối nay mình cũng có việc, Tri Miên nói anh cứ mở họp trước, cô tự mình lái xe qua đó cũng không sao.

Sau bữa tối, cô lái chiếc xe mini, xuất phát từ đại học C.

Màn đêm đen kịt, trên đường xe chạy như nước, những ngọn đèn neon sáng lấp lánh.

Cuối cùng, cô lái xe đến con phố gần studio của Mẫn Chí Chuyên, tìm một chỗ đậu xe, rồi qua đó.

Vừa bước vào cổng, bên trong đèn đuốc rực rỡ, ánh đèn trắng vàng hắt lên những bức tranh trên tường, khiến nơi đây giống như một viện bảo tàng mở cửa vào ban đêm.

Cô chậm rãi bước vào, nhìn thấy trong phòng vẽ tranh trong suốt, Mẫn Chí Chuyên mặc bộ âu phục, đứng trước bục giảng, trên tay cầm một tác phẩm điêu khắc, ngồi trước mặt mười mấy học sinh.

Tri Miên chợt nghĩ, kiến thức về hội họa chuyên nghiệp của mình còn thiếu, sau này cũng nên bù lại chút kiến thức chuyên môn.

Trong lớp học, Phòng Giai Nam ngồi ngoài cùng bên phải, quay lại thì thấy Tri Miên đang đứng bên ngoài, con ngươi chấn động, chiếc cọ vẽ trên tay vô tình rơi xuống đất.

Cô ấy cúi xuống nhặt nó lên, thì thấy người đàn ông bước ra và dẫn Tri Miên đi.

Bên ngoài lớp học.

“Cô Nhất Mục Tri Thu, cô đến văn phòng của thầy Mẫn chờ trước đi. Khoảng mười phút nữa thì thầy ấy sẽ tan lớp.” Trợ lý của Mẫn Chí Chuyên nhìn cô cười.

Tri Miên gật đầu. "Được."

Tri Miên được đưa đến văn phòng của Mẫn Chí Chuyên, ngồi xuống sofa, trợ lý rót cho cô một cốc nước.

Cô cảm ơn rồi nhận lấy.

Chờ mười phút, cửa văn phòng được mở ra, Tri Miên quay đầu lại, nhìn thấy là Mẫn Chí Chuyên, nhanh chóng đứng dậy.

"Em chào thầy Mẫn —--"

Mẫn Chí Chuyên bước vào, ánh mắt dừng trên người cô.

Hôm nay Tri Miên mặc áo hoodie rộng, quần jean bó sát đôi chân thon dài thẳng tắp, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết, đường cong mông quả đào lung linh, phía trên là khuôn mặt trong sáng và thuần khiết.

Mẫn Chí Chuyên khẽ mỉm cười, đặt quyển sách trong tay lên bàn. "Đợi lâu chưa?"

“Không lâu ạ.” Cô dừng lại. "Buổi tối thầy còn có lớp ạ?”

"Đúng vậy, studio của chúng tôi gần đây có tổ chức một khóa đào tạo, khóa học này nhằm thiết kế ánh sáng và bóng tối trong truyện tranh. Nếu em cảm thấy hứng thú, thì có thể đến nghe thử."

"Vâng, cảm ơn thầy ạ."

Chỉ là dạo này cô bận, nên chắc không có thời gian.

Mẫn Chí Chuyên tháo kính ra, lau một lát, rồi hỏi: "Bản vẽ cho cuộc thi thế nào rồi?"

"Em đang phác họa xong rồi, nhưng còn một số chỗ vẫn chưa biết nên xử lý thế nào."

Mẫn Chí Chuyên đeo kính vào, quay lại nhìn cô, mắt kính phản chiếu ánh đèn, phản ra một tia sáng mờ ảo.

Ông cởi cúc áo vest cởi ra, chỉ để lại chiếc áo sơ mi màu xám, sau đó đi về phía cô, chỉ vào sofa. "Em ngồi xuống đi, lấy ra để tôi xem qua."

Tri Miên gật đầu, ngồi xuống, lấy máy tính bảng trong túi xách ra, Mẫn Chí Chuyên ngồi xuống sofa bên cạnh, bưng trà trên bàn lên, nhấp một ngụm.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào."

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Phòng Giai Nam bước vào, nhìn thấy hai người bên trong, ánh mắt kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời, Mẫn Chí Chuyên ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Sao vậy?"

Cô ấy hé môi, báo cáo: "Thưa thầy, phòng học bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi ạ."

"Được rồi, những học sinh khác đi rồi sao?"

"... Vâng."

"Vậy em cũng về trước đi."

Phòng Giai Nam dần dần nắm chặt lòng bàn tay, mím môi. "Thầy ơi, em muốn ở lại vẽ thêm một lát. Nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành."

Hàng mày của Mẫn Chí Chuyên nhíu lại, rồi nhanh chóng tan biến, ông đối diện ánh mắt cô ấy, gằn từng chữ: "Không sao cả, hôm nay chỉ cần đến đây thôi, về nghỉ ngơi sớm đi."

Phòng Giai Nam liếc nhìn Tri Miên.

Hai người nhìn nhau một lúc, Phòng Giai Nam nuốt nước bọt, cuối cùng cụp mắt xuống. "Vâng."

"Đi ra ngoài, đóng cửa lại."

Bước ra khỏi phòng vẽ tranh, cô ấy quay đầu nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, một chút mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay.

Sau khi thu dọn cặp sách xong, cuối cùng cô ấy bước đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh văn phòng, vừa định ngồi ở đây thì điện thoại trong cặp rung lên.

Cầm lên thì thấy: [Nam Nam, mau trở về đi, ba con nói là hơi đau tim, cần phải đưa ông ấy đến bệnh viện một chuyến.]

Phòng Giai Nam nhíu mày: [Vân, con sẽ về ngay đây.]

Cô ấy đứng dậy, nhìn lướt qua phòng làm việc bên cạnh, nhắm mắt lại, cuối cùng xoay người rời đi.

Trong phòng vẽ tranh rất yên tĩnh.

Chỉ có hai người trong văn phòng.

Sau khi Tri Miên lấy máy tính bảng ra, Mẫn Chí Chuyên tập trung ánh mắt vào cô, ngay sau đó thì đứng dậy, đi đến sofa bên cạnh cô và ngồi xuống. "Để tôi xem qua."

Hai người chỉ cách nhau một cánh tay, Tri Miên cảm thấy hơi gần quá, nên hơi dịch sang một bên, đưa máy tính bảng ra: "Thầy Mẫn, thầy nhìn đi ạ."

Mẫn Chí Chuyên liếc nhìn một lúc, bỗng nhiên ngẩn ra, bị tác phẩm của cô làm cho sửng sốt.

Sau khi nhìn hồi lâu, ông mới ngẩng đầu nhìn cô: "Đây là do em độc lập sáng tác sao? Hay là có nhờ những giáo viên khác?"

Tri Miên không biết ý gì: "Đây là do em tự vẽ... Sao vậy ạ?"

Mẫn Chí Chuyên gật đầu. "Truyện tranh này được vẽ rất đẹp, nhìn không ra là tác phẩm mà độ tuổi của em có thể thiết kế được, có chiều sâu, còn tốt hơn cả nhóm học sinh giỏi của tôi. Nếu tôi là giám khảo, thì chắc chắn sẽ thích tác phẩm của em."

Tri Miên được khích lệ, cong môi. "Cảm ơn thầy."

Ánh mắt Mẫn Chí Chuyên nhìn cần cổ trắng nõn của cô, mỉm cười, nói. "Chỉ là có một số chi tiết, tôi nghĩ nếu cải thiện thì sẽ hoàn hảo hơn. Để tôi nói cho em biết."

Ông tiến lại gần cô một bước, chỉ vào máy tính bảng. "Đầu tiên, không nên có đứa bé ở đây..."

Tri Miên nhìn xuống máy tính bảng, cảm thấy người đàn ông dịch sang bên cạnh, tiến đến rất gần cô.

Một cuộc khảo sát đã cho biết, khoảng cách giữa người với người nên giữ ít nhất là 40 cm, thường là khoảng cách giữa bạn bè trò chuyện với nhau hoặc tiếp xúc hàng ngày với đồng nghiệp.

Nhưng giờ phút này, Mẫn Chí Chuyên tới gần, đã phá vỡ khoảng cách xã giao thích hợp thông thường.

Tri Miên chợt nhận ra điều gì đó rất lạ, không biết có phải mình đang nghĩ nhiều không, nên lặng lẽ tránh sang một bên, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, nhưng người đàn ông đó cứ luôn tiến lại gần.

"Tri Thu, tại sao em lại thiết kế nơi này như vậy?"

Ông hỏi.

Tri Miên nhìn vào máy tính bảng. "Em nghĩ như thế này..."

Nói xong, cô ngước mắt lên, thấy ánh mắt Mẫn Chí Chuyên đang rơi vào người mình, ẩn chứa sự thưởng thức và vui vẻ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có rất sâu xa.

Mẫn Chí Chuyên hơi sửng sốt, sau đó định thần lại, gật đầu. "Vậy dựa theo ý tưởng của em mà thiết kế đi."

Mẫn Chí Chuyên nói xong hết, Tri Miên cười nhẹ: "Cảm ơn thầy đã gợi ý ạ."

Ông giơ tay, vỗ vỗ vai cô. "Em là một hạt giống tốt, nếu chăm bón tốt, thì sẽ trở thành một nhân tài đáng bồi dưỡng."

Cô sững người một lúc, rồi mỉm cười.

Ông nhìn cô và cười:

"Tri Thu, thầy đặc biệt thích em."

Sau đó, ông ta đặt tay lên sofa phía sau Tri Miên, tiến lại gần cô hơn. "Em có muốn đến làm việc trong studio của thầy không?"

Tri Miên đối diện ánh mắt của ông ta, và ngay lập tức, cô nhận ra điều gì đó, trái tim đột nhiên nhảy dựng lên.

Cô nhanh chóng dịch sang một bên. "Thầy mẫn, cảm ơn thầy, nhưng hiện tại kiến ​​thức của em còn khá yếu, có lẽ là vẫn chưa đủ năng lực ạ."

Mắt Tri Miên tối sầm lại, vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên.

Bên trên hiển thị là “Bà xã”.

Ông ta giật mình, sau đó đứng dậy. "Em ngồi đây trước đi, thầy ra ngoài nghe điện thoại."

"Vâng."

Khi ông ta bước ra khỏi văn phòng, Tri Miên đột nhiên cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhịp tim không ổn định.

Vừa rồi, cô từng bước lùi về phía sau, nhưng ông lại dịch tới gần.

Cô không phải kẻ ngốc, không phải là không thể cảm nhận được bầu không khí đặc biệt vi diệu này.

Nhưng cô không thể tin rằng, Mẫn Chí Chuyên lại là một người như vậy...

Cô cất máy tính bảng, đứng dậy, lấy điện thoại ra, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là đi tìm Đoạn Chước.

Cô click vào khung chat đầu WeChat, gõ vài chữ: [Đoạn Chước, anh đang ở đâu vậy...]

Cô còn chưa nhắn xong, thì đột nhiên, căn phòng tối sầm lại.

Cả phòng vẽ tranh tối đen như mực.

Như rơi xuống vực sâu.

Bên ngoài văn phòng, Mẫn Chí Chuyên đứng trước công tắc điện, sau đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn màn hình đã tối đen.

Tri Miên nhìn văn phòng tối đen như mực, sửng sốt, đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng, ngay sau đó thì nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ ngoài cửa:

"Tri Thu, văn phòng bị cúp điện rồi..."

Tri Miên bật đèn pin của điện thoại, xách túi, bước nhanh ra ngoài.

Cô đẩy cửa studio ra, nhìn thấy một tia sáng khác cách đó năm mét, Mẫn Chí Chuyên cầm đèn pin đi về phía cô, đang nhìn cô.

Đôi mắt ấy giống như "Ác ma" ở cửa vậy.

Cô nắm chặt túi xách, nói ngay: "Thưa thầy, em xin lỗi, em có việc phải làm, em xin phép đi trước".

Ông ta cau mày: "Có muốn thầy tiễn em một đoạn đường không?"

"Không cần đâu ạ..."

Cô xoay người bước nhanh ra ngoài, nhưng lại cảm thấy Mẫn Chí Chuyên đang đi theo phía sau cô. "Tri Thu, đúng lúc thầy muốn trở về, có thể cho em đi nhờ."

"Không cần..."

Tri Miên tăng nhanh tốc độ, cảm thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nhanh, trái tim như thắt lại, cô bật đèn pin, cho đến khi nhìn thấy cửa phòng vẽ tranh, thì nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bước ra khỏi phòng vẽ tranh, cô đứng bên lề đường, đầu óc trống rỗng, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nam quen thuộc:

"Cửu Nhi."

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Đoạn Chước từ chiếc Hummer bên đường đang đi về phía cô.

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác gió dài, dáng người dong dỏng cao, ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường chiếu vào người anh, giống như một vị thần vậy.

Trong phút chốc, trai tim rơi mạnh xuống đất.

Cô chạy về phía anh, lập tức nhào vào lòng anh.

Đoạn Chước ôm cô, mũi Tri Miên chua xót. "Đoạn Chước..."