Vạt Nắng

Chương 42:Kì thi quan trọng




Vào một buổi chiều trời xanh, mây trắng, nắng vàng, nó tung tăng đến bệnh viện thăm Quỳnh Châu. Hôm nay là ngày chị ấy ra viện nên nó cũng đến giúp đỡ một chút.

\- Sau khi xuất viện thì chị đi đâu ạ? \_ Nó vừa giúp Quỳnh Châu sắp xếp quần áo vừa hỏi.

\- Chị sẽ đến làm thêm ở quán café, nơi này có cho nhân viên ngủ lại luôn nên chắc chị sẽ ở đây một thời gian.

\- Sao chị không về nhà em ở, nhà em vẫn có phòng trống mà.

\- Chị làm phiền em nhiều rồi, bây giờ chị phải tự lo cho cuộc đời mình thôi…

Cô không muốn cô bé tên An Hạ này bận tâm vì mình nữa. Cuộc đời cô khổ thì mình cô chịu là được rồi, đâu thể liên luỵ đến người khác.

\- Có chuyện gì cần giúp thì chị cứ bảo em nhé, đừng ngại. \_ Nó cầm lấy tay Quỳnh Châu, cười nhẹ.

\- Cảm ơn em, em cho chị số điện thoại đi, khi nào ổn định rồi thì chị sẽ hẹn gặp em.

\- Vâng.

Quá khứ, thân phận, hoàn cảnh của Quỳnh Châu luôn là thứ nó muốn biết nhưng chắc chị ấy có chuyện khó nói nên nó cũng không tò mò. Dù sao thì khi được làm bạn, trò chuyện với Quỳnh Châu nó cũng vui lắm, nó luôn mong có anh hoặc chị mà.

Nó và Quỳnh Châu thu dọn gọn gàng hành lý rồi ra ngoài làm thủ tục xuất viện. Nó tiễn chị ra tận ngoài cổng bệnh viện rồi mới trở về nhà. Tận hưởng chút không khí cuối thu, đi trên con đường trải đầy lá vàng, nó như đắm chìm vào khung cảnh thiên nhiên quá đỗi yên bình này. Sắp tới, nó sẽ tham gia một kì thi rất quan trọng nên khó có dịp được thả hồn vào khung cảnh này nữa, vậy nên bây giờ phải tranh thủ thôi…



\- Anh ôn tập gì chưa? \_ Nó đang ngồi ăn với anh thì cất lời.

\- Anh… \_ Sao anh không nói gì mà cứ ngồi im thế nhỉ?

\- Anh! \_ Nó phải gọi thật to, lúc này anh mới giật mình mà quay lên nhìn nó. Dạo này nó thấy anh cứ sao sao ấy, chẳng bao giờ tập trung được vào điều gì cả.

\- Hả… em bảo gì? \_ Anh ấp úng.

\- Dạo này em thấy anh lạ lắm, anh có chuyện gì à? \_ Nó lo lắm, có khi nào anh có chuyện gì rồi giấu nó không.

\- Không có gì đâu, em đừng nghĩ linh tinh. \_ Anh cười nhẹ rồi xoa đầu nó.

Không hiểu sao, hôm nay nó thấy cái xoa đầu của anh không còn ấm áp và tràn đầy yêu thương như trước nữa, có gì đấy thật lạ…

\- Anh đã chuẩn bị gì cho kì thi rồi?

\- Anh chỉ ôn lại những kiến thức đã học thôi, cũng không có gì nhiều lắm.

\- Haizzz, anh giỏi sẵn rồi thì không học cũng giỏi, em đang phải cật lực ôn luyện đây…

\- Em không được học nhiều quá mà bỏ bữa đâu đấy, anh lo, nghe không?

\- Vâng, em biết rồi.

Kì thi này đối với nó rất quan trọng nên nó đã dốc toàn bộ sức lực, thời gian để học, học và học. Trường nó sẽ có 3 suất học bổng miễn phí cho học sinh ở mỗi khối đi du học. Số lượng học sinh tham gia rất đông đảo nên ngoài cố gắng thì nó không biết làm gì cả. Nó biết thành tích của anh rất xuất sắc, nếu muốn có cơ hội đi du học cùng anh thì đương nhiên nó phải làm tốt hết sức có thể rồi. Nó không muốn bị mọi người nói là nó thua kém, không xứng đáng với anh,… Mặc dù cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi nghe được những lời đó thì nó thực sự đau lòng lắm.

Những ngày tiếp theo của nó đúng nghĩa là vòng tuần hoàn chỉ ăn và học. Nó đã quyết tâm thì chắc chắn phải làm được. Một ngày nó chỉ ngủ có 3\-4 tiếng, nó cũng phục nó thật sự. Sau vài ngày ăn uống ngủ nghỉ không hợp lý, nó gầy đi thấy rõ, nhìn thấy mà thương. Anh với bố mẹ cũng khuyên nó nhiều lắm nhưng nó đâu có nghe, lúc này thì cái suất học bổng đi du học là mục tiêu lớn nhất của nó thôi. Cứ thi được đi đã rồi muốn làm gì thì làm, nó luôn tự nhủ với bản thân mình như vậy…

Một ngày của nó diễn ra hết sức tẻ nhạt. Sáng đi học trên trường, chiều đi học thêm, tối về học online, đêm làm bài tập về nhà,… Nói thật thì thời gian để giải trí hay nghỉ ngơi của nó rất ít, sức khoẻ nó giảm đi rõ rệt. Thôi thì cố nốt mấy ngày, đợi thi xong thì nó sẽ quay trở lại với cuộc sống healthy và balance xưa giờ vậy.

Càng gần ngày thi thì nó càng cố để bản thân thả lỏng, thoái mái hơn. Suốt khoảng thời gian qua, nó đã gò bó, ép buộc mình nhiều rồi, bây giờ là lúc để đầu óc thư giãn thôi. Học được gì thì nó cũng học rồi, giờ ôn lại sương sương là tự tin đi thi. Nói thế thôi chứ cũng hồi hộp lắm, nó chưa từng tham gia một kì thi lớn như thế này mà…



Ngày mà nó tham gia kì thi cuối cùng cũng đã đến. Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với nó, có thể gọi là ngày trọng đại quyết định tương lai luôn đó. Nó được đi du học hay không cũng phụ thuộc vào thời khắc thiêng liêng này mà, ôi sao nó có thể phóng đại vấn đề đến mức này nhỉ? Kệ đi, nó vốn là vậy mà, hí hí.

Ngồi ở ngoài phòng thi, tim nó đập thình thịch, cảm giác vừa hồi hộp lại vừa lo lắng. Không biết có ai giống nó không, cứ lần nào lo quá là y như rằng sẽ đau bụng, thật sự chứ. Nó ôm khư khư bụng, mặt nhăn nhó khiến ai nhìn vào cũng phải lắc đầu quay đi. Quay ngang quay dọc xem mình có mang thiếu gì không, sao càng lúc nó càng thấy lo vậy nhỉ? Nó đã ôn bài kĩ lắm rồi mà, nó chắc chắn sẽ làm được thôi, nó phải tin tưởng vào bản thân mình chứ, cố lên!

Bước vào phòng thi, nó chắp tay cầu trời lạy Phật phù hộ cho mình làm bài thi suôn sẻ. Mong anh cũng sẽ làm bài thật tốt để nó được cùng anh đi du học, nghĩ đến đã thấy vui rồi. Tự nhiên cảm giác được tiếp thêm nguồn động lực to lớn, nó bình tĩnh vào chỗ ngồi chuẩn bị bút, giấy thi,… để chuẩn bị làm bài.

“Tùng…tùng…tùng”. Tiếng trống báo hiệu thời gian làm bài chính thức bắt đầu. Nó bắt đầu cúi xuống, lặng lẽ mở đề ra và chăm chú giải bài. Nó sẽ phải làm bài thi tổng hợp bằng Tiếng Anh, nói khó thì đúng là khó thật, tuy nhiên nếu cố gắng thì nó vẫn có thể làm hết. Thời tiết còn se se lạnh mà mồ hôi nó vẫn tuôn ra ào ào, hồi hộp quá hay sao ấy. Nó không muốn phải lâm vào cảnh “giám thị nhìn em giám thị cười, em nhìn giám thị nước mắt rơi” đâu… Học sinh mà, ai đi thi cũng có tâm lý sợ sệt và lo lắng, đó là điều không tránh khỏi. Nó cũng vậy, nó chỉ cố gắng làm hết sức mình mà thôi.

Nhẹ nhàng đặt chiếc bút xuống, cuối cùng thì nó cũng làm xong bài. Thở phào nhẹ nhõm, nó kiểm tra lại bài một lần nữa rồi ngồi chờ đến hết giờ. Vậy là biết bao nhiêu ngày ôn thi cật lực, vất vả bây giờ chỉ còn là thì quá khứ mà thôi. Không biết anh có làm bài tốt không nhỉ, thôi bỏ đi, anh mà, kiểu gì cũng sẽ đứng đầu cho xem. Ngồi nghịch bút, nó cứ nghĩ linh tinh vớ vẩn đủ thứ trên trời dưới đất cho đến khi hết giờ. Nó không hề biết rằng, ở phòng thi khác, có một người con trai đang hì hục tẩy bớt bài làm của mình để được ở lại với người mình yêu…

\- Em làm bài tốt không? \_ Anh vuốt tóc nó.

\- Bài khá khó nhưng em làm được, cầu mong trong phòng thi không ngu ngu ngơ ngơ mà điền sai câu nào đó.

\- Không sao đâu, kể cả có làm không tốt lắm thì anh ở lại với em.

\- Thôi đi, em biết là kiểu gì điểm anh cũng cao nên mới phải cố gắng. Mục tiêu lớn nhất bây giờ là cả hai người chúng ta cùng được đi du học mà.

\- Nếu như chỉ một trong hai người được đi thì sao?

\- Sao anh lại nói vậy, anh không muốn đi du học với em à? \_ Nó quay lại nhìn anh.

\- Anh…anh không có ý đó.

\- Vậy ý anh là gì, dạo này em thấy anh lạ lắm. Anh có chuyện gì giấu em à?

\- Không có gì mà. \_ Anh quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt nó.

\- Chúng ta đã từng hứa rằng sẽ không giấu nhau chuyện gì mà, tại sao bây giờ anh lại thế này?

\- Được rồi, anh không muốn chúng ta cãi nhau. Em đừng làm to chuyện như vậy…

\- Em không hề làm to chuyện, em chỉ muốn chia sẻ mọi thứ với anh thôi.

\- Anh biết em lo cho anh, nhưng điều đó không cần thiết. Anh có thể tự giải quyết chuyện của mình, anh không muốn làm em lo lắng.

\- Thôi được rồi, chúng ta cứ thế này thì chỉ cãi nhau thêm mà thôi. Em sẽ không tò mò chuyện của anh nữa, em về trước.

\- An Hạ… \_ Anh gọi to nhưng không thấy nó quay lại dù chỉ là một lần.

Suốt quãng đường về nhà, nó không khỏi bực bội việc anh có chuyện gì đó giấu nó. Nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, quả thực nó thấy mình hơi quá đáng rồi. Ai cũng có bí mật không muốn kể cho người khác, anh cũng vậy. Liệu có phải nó làm tổn thương anh rồi không nhỉ? Tự nhiên lại cãi nhau với anh, nghĩ lại… nó thấy hối hận rồi. Nó muốn xin lỗi anh nhưng lại không biết nên làm gì, tự nhiên cảm thấy bản thân thật bất lực. Haizzz… nó thở dài rồi cứ thế về nhà.