Vật Hi Sinh Nhà Quyền Quý Bắt Đầu Nổi Điên

Chương 20: Chuyện xưa




Edit: Ry

Hai người đang ngồi xổm lập tức oẳn tù tì.

Tất nhiên không phải tất cả cậu ấm cô chiêu đều ngớ ngẩn như vậy.

Ít nhất thanh niên đứng ngoài cùng rất tỉnh táo.

Hắn không mua cái bánh bao 200 đồng của Lục Nhiên, mà tới siêu thị gần đó bỏ ra 2 đồng mua hai cái bánh bao, với một bao cải muối.

Nhưng hắn kẹp cải muối vào bánh bao, cắn một cái, sửng sốt hai giây.

Người này nhìn bánh bao trong tay mình, lại nhìn Lục Nhiên vẫn đang gặm bánh, quay sang hỏi Trần Thịnh bên cạnh:

"Tại sao... Tao cảm thấy bánh tao mua không ngon như của nó vậy?"

Trần Thịnh lườm hắn: "Mày thì biết cái gì, đó là một cái bánh bao hoàn hảo."

Bà Thẩm xem hết, trợn mắt há mồm.

Bà ta vừa cảm thấy thật thần kì, từ khi nào mà Lục Nhiên lại thân quen với đám công tử nhà giàu này như vậy?

Còn xoay người ta như chong chóng.

Lại vừa cảm thấy thật mất mặt.

Nó thế mà dám bán hàng trước cổng nhà họ Thẩm? Lại còn bán cái thứ bánh bao trắng rẻ rúng đó.

Có điều Thẩm phu nhân vẫn nhớ đang ở trước mặt người ngoài, tức khắc đeo nụ cười ấm áp lên.

Bà ta tiến lên, giả vờ nhiệt tình hỏi thăm: "Sao mấy đứa đứng đây hết vậy?"

Nói xong mới như vừa phát hiện Lục Nhiên, thốt lên: "Trời ơi.... Sao con lại nằm ở đây, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh như thế."

Không cho Lục Nhiên trả lời đã quay sang ngượng ngùng cười với đám thanh niên: "Không biết thằng bé lại cáu kỉnh cái gì nữa, xin lỗi các cháu nhé."

Bà diễn cũng hay đấy, nhưng vị đang nằm trên đất đâu có nể mặt.

Lục Nhiên gói lại đống túi ni lông xong mới ngẩng lên nhìn bà: "Cáu kỉnh cái gì, không phải bà đuổi tôi ra ngoài à?"

Thẩm phu nhân: "..."

Mặt lập tức đỏ tới mang tai.

"Ma, con nói linh tinh gì vậy hả, mau thu dọn rồi vào nhà đi." Bà ta thúc giục.

"Bye." Lục Nhiên nằm ì ra đất không cựa quậy: "Tôi nằm đây cũng tốt, không khí trong lành, còn có người nói chuyện."

Còn kiếm được tiền nữa.

"Vào trong đó khéo mới mở mắt ra đã bị ném cả người lẫn đồ ra ngoài, tôi tiết kiệm luôn cho bà một bước rồi đấy, không tốt hơn à?"

Mấy thanh niên đứng quanh nghe được rất kinh ngạc.

Hóa ra nhà họ Thẩm có chuyện là bất chấp thể diện như thế ư?

Thẩm phu nhân dù có giỏi kiềm chế tới mấy thì lúc này cũng bị Lục Nhiên chọc cho tức điên.

"Mày!" Bà ta không cười nổi, chỉ vào mặt Lục Nhiên mắng: "Được lắm! Vậy mày cứ ở ngoài này đi!"

Sau đó đùng đùng quay vào biệt thự.

Vào trong, uống cốc nước lạnh hạ hỏa, bà ta lại hối hận.

Mình không nên nổi giận trước mặt người ngoài như vậy, lỡ mà truyền ra thì đám phu nhân nhà giàu tụ tập kiểu gì chẳng lôi mình ra làm đề tài?

Thẩm phu nhân lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

Một lát sau, cầu thang có động tĩnh.

Bà ta ngẩng lên, thấy Thẩm Tinh Nhiễm có vẻ như mới ngủ dậy, đi từ trên lầu xuống.

Giờ đã không còn sớm, Lục Nhiên ở bên ngoài còn ăn sáng xong rồi.

Nếu là lúc khác, thấy Thẩm Tinh Nhiễm giờ mới dậy, Thẩm phu nhân sẽ còn trêu ghẹo "bé heo lười".

Nhưng hôm nay, không hiểu sao tâm trạng bà ta khá là vi diệu.

Tối qua tại Lục Nhiên mà bà ta nơm nớp lo sợ cả đêm, ngủ cũng không ngon. Ban nãy chưa ăn sáng tử tế đã phải một mình ra ngoài "chiến đấu".

Thẩm Tinh Nhiễm thì hay rồi, xem chừng là ngủ rất ngon.

Tâm trạng Thẩm Tinh Nhiễm đúng là đang rất tốt.

Vất vả lắm mới đuổi được Lục Nhiên ra ngoài, nó chả quan tâm thằng đó ngủ ở đâu.

Cứ nằm ngoài cổng nhà họ Thẩm như thế, không được cho vào trong lại càng hay.

Nó thong thả, như mọi khi, ngồi xuống bàn ăn.

Ăn hai miếng, thấy đối diện có sẵn một đôi bát đũa mới chợt phát hiện.

"Mẹ... Sao mẹ không ăn sáng?" Thẩm Tinh Nhiễm cẩn thận hỏi.

"Ăn? Tôi còn lòng dạ nào để ăn nữa?" Thẩm phu nhân tức giận chỉ ra bên ngoài: "Anh nhìn đi, nó ở bên ngoài còn tự tại như thế kia kìa!"

Thẩm Tinh Nhiễm ngó ra, vừa hay thấy cảnh đám Trần Thịnh vui vẻ trò chuyện với Lục Nhiên.

Nó cũng sốc, lập tức đề phòng.

Từ khi nào mà Lục Nhiên lại quen thân với đám đó như vậy?

Nhưng nghĩ lại, Thẩm Tinh Nhiễm lại tự an ủi bản thân.

Chỉ là mấy thằng lâu la của Thẩm Tinh Trác mà thôi, không có người của gia tộc lớn, kệ.

Nhưng lời kế tiếp của Thẩm phu nhân khiến nó khó chịu.

"Nó ở ngoài đó còn sung sướng lắm! Vừa rồi bảo vào nhà cũng không chịu vào."

Thẩm Tinh Nhiễm ngừng đũa, bắt đầu an ủi: "Mẹ, mẹ đừng giận, coi chừng mệt người."

Cả một buổi sáng, Lục Nhiên nằm yên trước cổng nhà họ Thẩm không nhúc nhích. Đám Trần Thịnh rủ đi chơi cũng bị cậu từ chối.

Mấy hôm nay là vừa đẹp, cuối tuần, mai cậu không có tiết. Lục Nhiên còn kiếm được mấy công việc làm thêm chỉ cần dùng điện thoại là có thể giải quyết.

Quá tuyệt để tiếp tục chơi với lũ người họ Thẩm.

Bà Thẩm sắp bị cậu chơi chết rồi.

Vốn dĩ chiều nay bà ta hẹn bạn đi chơi, nhưng giờ Lục Nhiên nằm ngang cổng chính, xe cũng không lái ra được, Thẩm phu nhân chỉ có thể hậm hực ở trong nhà.

Thẩm Tinh Nhiễm thì muốn ra, nó rất muốn cứ thế bước qua người Lục Nhiên, muốn trào phúng cậu mấy câu. Đại loại như mày là cái đồ chó nhà có tang, chỉ có thể nằm trước cửa nhà, không đặt chân vào được nửa bước.

Nhưng Thẩm Tinh Nhiễm biết nó không thể làm vậy.

Lục Nhiên không phải kiểu người sẽ nằm yên cho chửi.

Nó dám nói, Lục Nhiên cũng dám ấn đầu nó đánh bóng mặt đường.

Tầm giữa trưa, Thẩm Tinh Trác về nhà một chuyến.

Gã theo thói quen định lái thẳng vào sân, kết quả từ xa đã thấy trước cổng có người nằm, bị dọa đứng tim.

Xuống xe nhìn mới biết là Lục Nhiên.

"Cậu nằm đây làm gì?" Thẩm Tinh Trác không hiểu.

"Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, anh đui hả?" Lục Nhiên liếc gã, tiếp tục bận rộn với điện thoại của mình.

Thẩm Tinh Trác sững sờ.

Mấy hôm nay gã không về nhà họ Thẩm, thật ra cũng không phải là do không có thời gian, mà là cùng đối mặt với Thẩm Tinh Nhiễm và Lục Nhiên, gã khó tránh khỏi cảm thấy phức tạm. Thẩm Tinh Trác tạm thời không muốn đối diện với mấy thứ này.

Nhưng gã không ngờ mới có mấy ngày, Lục Nhiên lại bị đuổi ra ngoài.

"Cho nên cậu cứ thế nằm đây?" Gã cũng dở khóc dở cười.

Gã hiểu rõ tính cách của mẹ mình, biết là giờ bà ấy chẳng hẳn bị Lục Nhiên chọc cho tức điên rồi, nhưng không làm gì được.

Lục Nhiên tiếp tục nhìn di động, bơ gã.

Đại Hoàng cũng nằm trên túi ngủ, ngoan ngoãn cuộn tròn một góc.

Thẩm Tinh Trác giơ tay muốn len lén sờ chó.

Lục Nhiên liếc một phát.

Cậu không nói gì, nhưng đề phòng và ngăn cản trong mắt vô cùng rõ ràng.

Thẩm Tinh Trác khựng lại, đành phải rút tay về.

"Thế giờ cậu cứ nằm đây à? Lỡ trời mưa thì sao?" Thẩm Tinh Trác hỏi.

"Có lều trại." Lục Nhiên vỗ rương hành lý.

Thẩm Tinh Trác nín lặng.

Thẩm phu nhân biết Lục Nhiên chuẩn bị đầy đủ như vậy không?

Gã nhìn biệt thự đằng sau, không thấy được bên trong.

Do dự hai giây, Thẩm Tinh Trác lại hỏi: "Có muốn tới chỗ tôi ở không?"

Lục Nhiên cuối cùng cũng ngẩng lên, cười như không cười nhìn Thẩm Tinh Trác, hỏi: "Thẩm Tinh Nhiễm biết anh trai nó tốt bụng mời tôi về nhà như thế không?"

Thẩm Tinh Trác lập tức thấy mặt đau rát, cảm giác như bị câu nói đó tát cho một cái.

Gã muốn nói: "Tôi cũng là anh trai cậu."

Nhưng không hiểu sao lại thấy lời này không nói ra được, mà nó cũng quá yếu ớt, không có bất cứ sức thuyết phục nào.

Và trong lòng... Còn có một sự hổ thẹn vì đã phản bội Thẩm Tinh Nhiễm.

Cuối cùng, gã chỉ vứt lại một câu: "Không tới thì thôi."

Sau đó trốn lên xe, kéo cửa xuống nói thêm: "Đừng có chặn đường, tôi phải lái xe vào."

Nhìn bánh xe gần ngay trước mắt, đôi mắt thiếu niên trở nên tăm tối, nhưng không hề nhúc nhích.

Thậm chí còn nằm hẳn xuống đất, tay đan vào nhau đặt lên bụng, rất bình thản đáp: "Không sao, cứ lái qua đi, đây không ngại."

Thẩm Tinh Trác: "..."

Kết quả là về nhà một chuyến nhưng cổng cũng không dám vào, hùng hổ quay đầu xe đi mất.

Thẩm Tinh Nhiễm và Thẩm phu nhân đều biết Thẩm Tinh Trác tới.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn ra, thấy Thẩm Tinh Trác xuống xe, ngồi xuống nói chuyện với Lục Nhiên.

Cuối cùng nhìn gã lên xe phóng đi.

Thấy Thẩm phu nhân lại gần, nó lập tức vỗ ngực, giả vờ thở phào: "Làm con sợ muốn chết, may mà anh hai nhìn thấy, chứ lỡ lái thẳng vào..."

"May quá!" Thẩm phu nhân nghĩ đến cảnh tượng đó, cũng lo sợ vỗ ngực.

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn bà ta, cho là bà Thẩm đang xót Lục Nhiên.

Nhưng bà Thẩm lại lầm bầm: "Để xảy ra chuyện trước cổng nhà mình thì nhục nhã lắm."

Trong một nháy mắt, Thẩm Tinh Nhiễm bỗng khó chịu.

Rõ ràng nó nên mừng, nhưng không hiểu sao lại không mừng nổi.

Trời ngả về chiều, cường độ ánh nắng cũng giảm.

Các bà lớn trong những hộ gia đình xung quanh dần ra ngoài tản bộ. Có tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ, có cầm túi xách chuẩn bị đi chơi, có dẫn theo con nhỏ đi dạo.

Khu biệt thự này, tuy khoảng cách giữa các nhà đều khá xa, nhưng đều dùng chung một con đường. Thế là lát sau đã có người đi qua trước cổng nhà họ Thẩm, nhìn thấy Lục Nhiên đang nằm bò trên túi ngủ thì rất ngạc nhiên.

Có quý phu nhân tốt bụng, thấy cậu bé này chỉ chừng mười mấy hai mươi, bên cạnh có cặp sách nữa, trên túi ngủ còn bày một ít sách vở, bèn tới hỏi thăm vài câu: "Chàng trai, cháu là học sinh của đại học Y à?"

Thái độ của Lục Nhiên với người có ý tốt với mình thì luôn rất lễ phép.

Cậu ngẩng đầu lên khỏi đống bài tập, ngoan ngoãn gật đầu.

Người phụ nữ cười rất dịu dàng: "Hồi xưa cô cũng học đại học Y đó. Sao cháu không về nhà mà lại nằm ở đây?"

"Chào đàn chị ạ." Lục Nhiên ngồi dậy, chỉ ra biệt thự đằng sau: "Đây là nhà cháu."

Một tiếng "đàn chị" của Lục Nhiên khiến nét mặt người phụ nữ càng thêm dịu dàng.

"Vậy sao không vào nhà?"

Lục Nhiên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Cuối tuần cháu ra ngoài làm nghệ sĩ lang thang ạ."

Người phụ nữ bị chọc cười, hỏi lại: "Thế cháu định biểu diễn cái gì?"

"Cháu chưa nghĩ ra, hay là cô có muốn nghe kể chuyện không?" Lục Nhiên cũng cười.

Thẩm phu nhân trưa không ăn được, ngủ cũng không ngon. Cứ nhắm mắt là trong đầu lại văng vẳng tiếng người hầu chạy tới báo cáo Lục Nhiên lại gây ra chuyện gì đó.

Bà ta trằn trọc mãi, cuối cùng tiều tụy xuống lầu.

Mới đặt chân xuống lầu một đã nghe được tiếng người hầu.

"Phu, phu nhân! Lục Nhiên đang ở bên ngoài nói chuyện với người ta."

"Ồ."

Thẩm phu nhân khá là bình tĩnh.

Chuyện xảy ra đúng như dự đoán, tâm trạng bà ta đã không còn gợn sóng, còn bình thản hỏi: "Nó đang nói chuyện với ai?"

Người hầu cố gắng miêu tả: "Cậu ấy nói chuyện với các phu nhân nhà quanh đây, không biết sao mà các bà ấy tụ tập hết trước cổng nhà chúng ta!"

"Ồ, nói chuyện gì thế?" Thẩm phu nhân đờ đẫn cầm ly hồng trà vừa pha.

"Nói, nói chuyện xưa ạ, kể về... Kể..." Người hầu cẩn thận quan sát sắc mặt bà chủ vài giây rồi mới dám nói: "Kể về một thiếu niên bị thất lạc cuối cùng cũng tìm được về nhà, nhưng lại bị người ta lấy mất tên và thân phận."

"Ồ."

Thẩm phu nhân nhấp một ngụm trà.

Trà vào tới họng, bà ta mới ý thức được người hầu vừa nói gì, sặc ra.

Bà Thẩm tóm tay người hầu, trừng muốn rách mắt: "Mày vừa bảo gì cơ?"

Trên bậc thang, Thẩm Tinh Nhiễm chết sững.

Nó như rơi vào hầm băng.

Bà Thẩm quăng cả ly trà.

"Không, không thể tiếp tục như vậy nữa! Mau! Mau gọi điện cho bảo vệ khu!"