Vật Hi Sinh Nhà Quyền Quý Bắt Đầu Nổi Điên

Chương 18: Đuổi đi




Edit: Ry

Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, bà Thẩm suy sụp hét lên: "Đêm hôm mày làm cái gì vậy hả!"

"Phu nhân, bà không thấy à? Tôi đang nhảy disco này!"

Lục Nhiên cầm loa mini, chỉnh âm lượng lên lớn nhất, còn trèo cả lên ghế sô pha, nhún nhảy theo nhịp trống.

Cây búa cao su trong tay cậu lúc thì gõ nơi này, chốc lại gõ nơi kia.

Bên tai chỉ còn tiếng "thùng thùng thùng thùng" pha với "cắc tùng cắc tùng".

Bà Thẩm đờ đẫn nhìn cảnh này. Bà ta tự nhận là con nhà quyền quý, chưa từng nghĩ tới sẽ có người nửa đêm không ngủ chạy tới phòng người khác nhảy disco.

Lục Nhiên vừa happy vừa cười bảo: "Mấy người chê là tôi chế tạo nhiều tạp âm mà? Tôi không ầm chết các người thì sao mà đủ?"

"Nếu không muốn tôi ngủ thì cả cái nhà này cũng khỏi cần ngủ!"

Lục Nhiên nhảy xuống ghế, dẫn theo Đại Hoàng phi lên lầu ba, cầm búa gõ "thùng thùng thùng" vào cửa phòng Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Tinh Nhiễm mở cửa, thấy Lục Nhiên cầm búa cao su, cùng với con chó đáng ghét kia.

Lục Nhiên nhe răng cười với nó: "Surprise! Hoan nghênh tới với bữa tiệc đêm khuya!"

Nói rồi cậu túm tóc Thẩm Tinh Nhiễm, lôi nó xuống tầng hai.

Lục Nhiên một khi đã điên lên thì tàn nhẫn không ai bằng.

Cậu bật Phượng Hoàng truyền kỳ cả đêm.

Một nhà ba người kia nằm trên giường, mở mắt thao láo cho tới sáng.

Lần đầu tiên họ ý thức được cách âm của biệt thự có vẻ cũng không tốt như mình tưởng.

Không ai biết cái loa trong tay Lục Nhiên có âm lượng to tới cỡ nào.

Tóm lại, cứ mỗi lần họ quen được với âm lượng và ca khúc, dần chìm vào giấc ngủ, kiểu gì âm lượng cũng sẽ đột nhiên tăng vọt, ca khúc cũng chuyển sang bài khác, còn đan xen cả tiếng Lục Nhiên đập cửa.

Sau một đêm, ba người thật sự bị suy nhược thần kinh.

Sáng hôm sau bà Thẩm tiều tụy xuống lầu, thấy Lục Nhiên như người không có chuyện gì, cười híp mắt chào hỏi bà ta.

Cậu còn có vẻ rất ngạc nhiên: "Ô! Phu nhân, lão gia, sao sắc mặt hai người tệ quá vậy? Tối qua ngủ không ngon à?"

Thẩm phu nhân và Thẩm Hồng Nguyên suýt thì đứt mạch máu não mà chết.

Thẩm phu nhân chỉ vào mặt Lục Nhiên, thều thào mắng: "Mày! Bọn tao ngủ không ngon là do ai hả?"

"Do tôi à?" Lục Nhiên che ngực hức hức: "Vậy biết phải làm sao giờ? Tôi thích nửa đêm nhảy disco vậy đấy! Một ngày không nhảy thì ngủ không yên. Tôi không chỉ thích nhảy disco mà trời sinh còn thô lỗ, nói chuyện đi đứng đều gây tiếng động ầm ầm, xoay người trong chăn sẽ khiến đất rung núi chuyển, ầm từ lầu một lên lầu hai. Tôi mà dậm chân một cái là Thẩm Tinh Nhiễm ở lầu ba sẽ sợ đến đái ra quần, lăn xuống nhà..."

Đúng lúc Thẩm Tinh Nhiễm đi xuống lầu: "..."

Lục Nhiên lo lắng thở dài: "Nếu mọi người thật sự không chịu được thì hay là dọn ra nhà kho ngoài vườn ở tạm đi?"

Trả lại không thiếu một chữ, boomerang ném đi lại quay về đập mình.

Bà Thẩm tức tới nỗi không nói nổi một câu.

Bà ta chỉ vào Lục Nhiên "mày" nửa ngày, sau đó tức tối quay người chạy lên tầng.

Lục Nhiên còn không quên vẫy: "Này, nhớ dọn ra ngoài đấy!"

Tất nhiên bà ta không dọn rồi!

Đêm đó, Lục Nhiên đổi danh sách bài hát mới.

Cả biệt thự vang vọng:

"Ngủ làm đéo gì các bạn ơi!"

"Ngủ làm đéo gì các bạn ơi!*"

*Gốc là 睡你麻痹起来嗨, một bài hát có thật, kiểu nhạc sàn thì phải.

Bả Thẩm không tin.

Bà ta không tin Lục Nhiên chịu được, sẽ có lúc nó buồn ngủ!

Thẩm Hồng Nguyên thì chịu hết nổi rồi, tối đó đã chuồn tới công ty ngủ.

Ngày thứ ba.

Bà Thẩm đờ đẫn, Lục Nhiên vẫn dồi dào tinh thần.

Nếu biết bà Thẩm đang kiên trì lì với cậu tới cùng, chắc chắn Lục Nhiên sẽ khịt mũi coi thường.

Cậu đây dùng sức mạnh sinh viên chơi game thâu đêm và cuối kì thức cày môn trước ngày thi đấy.

Mấy hôm không ngủ có là gì.

Chẳng lẽ sáng đi học nghỉ giữa giờ cậu không biết ngủ bù!

Bà Thẩm có cùng ý tưởng.

Đêm không ngủ, chẳng lẽ ban ngày bà ta không thể ngủ bù?

Nhưng mà...

Buổi trưa, Thẩm phu nhân đắp mặt nạ nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại.

Bên tai tự động vang lên tiếng:

"Trời đất bao la này là tình yêu của ta ~"

"Chàng trai bắt ngựa, anh thật uy vũ cường tráng!*"

*Bài Sáo Mã Can của Ô Lan Thác Á

Thẩm phu nhân: "..."

Bà ta tưởng là Lục Nhiên buổi trưa về quậy, lao ra, phát hiện bên ngoài không có ai hết.

Nhẹ nhàng thở ra, gỡ mặt nạ, một lần nữa lên giường, đắp chăn nhắm mắt lại.

Đầu tức khắc có tiếng: "Ngủ làm đéo gì bạn ơi!"

Trong đó còn lẫn tiếng Lục Nhiên cầm búa cao su gõ cửa "thùng thùng thùng".

Bà Thẩm lại lao ra ngoài.

Nhưng hành lang vẫn trống không.

Bà Thẩm sắp điên rồi.

Thẩm Tinh Nhiễm từ lầu ba xuống, trên mặt cũng là hai cái quầng thâm to tướng.

Nó và bà Thẩm cầm tay nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ.

"Mẹ, phải làm gì đây?" Thẩm Tinh Nhiễm hỏi.

Lời này hỏi rất thật lòng, không có vị trà.

Nó thật sự sắp chết với Lục Nhiên rồi.

Không ngờ lầu ba tưởng như là yên tĩnh nhất, khả năng cách âm gặp Lục Nhiên cũng như tờ giấy mỏng thôi.

Hai mẹ con ngã ra ghế sô pha, sau đó mới nhớ cái ghế này còn bị Lục Nhiên trèo lên nhảy ruỳnh ruỳnh.

Bà Thẩm sụp đổ: "Nó thật sự là con ruột của tôi ư?"

Nếu là ngày thường, Thẩm Tinh Nhiễm mà nghe câu này chắc mừng hết lớn.

Nhưng giờ ngay cả mừng thầm nó cũng không còn sức, nhắc nhở bà Thẩm: "Không thể cứ tiếp tục như vậy được!"

Bà Thẩm cũng bắt đầu kiểm điểm bản thân.

Đáng lẽ bà ta không nên dùng chiêu này với Lục Nhiên.

Thứ nhất là bà ta không lì bằng Lục Nhiên, hai là không mặt dày bằng cậu. (Editor: Bà nhầm thế nào, nhà bà không mặt dày thì chắc thiên hạ này toàn mặt mỏng)

Bà Thẩm thật sự sợ.

Dù là lần trước ở phòng ăn hay là lần này nửa đêm nhảy disco, Lục Nhiên đều dùng phương pháp giết địch một ngàn tự hại tám trăm.

Nhưng cậu hoàn toàn không màng tới cái tám trăm kia.

Có đôi khi Lục Nhiên mang lại cảm giác điên cuồng như thể cậu không cần mạng, khiến ai cũng hãi hùng.

Bà Thẩm trầm tư một hồi, cuối cùng sầm mặt bảo: "Không thể tiếp tục như vậy được."

Chạng vạng, Lục Nhiên như thường lệ về nhà họ Thẩm.

Nhưng lần này cậu không được vào trong.

Không thấy Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm đâu, trước cửa có một người hầu. Người hầu cầm trong tay rương hành lý đơn sơ của Lục Nhiên.

Hắn nhìn Lục Nhiên, ánh mắt có phần thương hại: "Cậu Lục, đây là toàn bộ vật phẩm của cậu, phu nhân mời cậu đi cho ạ."

Lục Nhiên nhướng mày.

Cậu ngó vào trong biệt thự, không nói gì.

Lục Nhiên không cự cãi, cũng không làm khó người hầu, im lặng cầm rương hành lý, quay người bước ra khỏi cổng chính.

Người hầu nhìn bóng lưng Lục Nhiên, vừa nhẹ nhàng thở ra, vừa có chút thổn thức.

Bởi vì thái độ của người nhà họ Thẩm nên người hầu bọn họ cũng không có cảm tình gì với cậu ấm đột nhiên xuất hiện này. Nhưng công bằng mà nói, Lục Nhiên không hề đối xử tệ với họ.

Mặc dù những chuyện cậu làm thường xuyên khiến người ta mở mang, nhưng xưa nay Lục Nhiên chưa từng cáu giận với người hầu, cũng không coi khinh hay làm lơ họ.

Thậm chí mấy ngày nay cậu chiến đấu với bà Thẩm cũng chưa từng tới gõ cửa phòng người hầu, thành ra bọn họ ở lầu một lại được ngủ ngon nhất.

Người hầu quay vào biệt thự, đi tới bên cạnh Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm, báo cáo: "Phu nhân, cậu út, cậu ấy đi rồi ạ."

Bà Thẩm thư thái vỗ ngực, cuối cùng cũng xả được cơn giận, cười rất rạng rỡ. Cười xong còn đầy hứng thú hỏi: "Sao? Nó có đau buồn khổ sở không?"

"Có lưu luyến mãi không rời không?"

Người hầu: "..."

Không nhìn ra.

Nhưng suy xét đến tâm trạng bà chủ, người hầu vẫn gật đầu: "Lưu luyến nhìn biệt thự mãi mới đi ạ!"

Bà Thẩm nghe thế càng vui.

"Hừ." Bà ta cầm miếng hoa quả ném vào trong miệng: "Phải cho nó biết ai mới là chủ cái nhà này, cho phép nó vào ở đã là vị tha lắm rồi, thế mà còn dám gây chuyện."

Ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Cái phòng rách hồi trước của nó trả chưa? Cho người đi xem, bảo bên kia không được cho nó thuê."

Thẩm Tinh Nhiễm cũng xả được cục tức.

Nhìn Lục Nhiên dắt con chó kia rời khỏi nhà họ Thẩm, khỏi cần nói nó hả giận như nào.

Đúng là chỉ có Thẩm phu nhân hữu dụng.

Thẩm Tinh Trác rề rà mãi không được việc, có phải thế là xong không? Còn đuổi được cả Lục Nhiên đi.

Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm khui một chai champagne ăn mừng.

Thẩm Tinh Nhiễm vẫn muốn giữ hình tượng, cố diễn vẻ ngần ngại lo lắng.

Champagne rót vào ly, chưa uống được một nửa, người làm vườn đột nhiên chạy vào: "Phu nhân! Lục Nhiên quay lại ạ!"

"Ồ." Thẩm phu nhân ra vẻ ngạc nhiên: "Nhanh vậy đã biết sai rồi sao."

Rồi hỏi tiếp: "Nó hối hận chưa? Có khóc lóc cầu xin tôi không? Nếu nó cầu xin chân thành thì ông ra dọn dẹp nhà kho đi cho nó vào ở."

Thẩm Tinh Nhiễm sững sờ, nó không ngờ bà Thẩm lại cho phép Lục Nhiên trở về.

Người làm vườn vội xua tay: "Không không không, nó, cậu ta ngồi trước cửa!"

"Ngồi?" Thẩm phu nhân sững sờ.

Người làm vườn lại ngó ra ngoài, kinh hoàng kêu: "Cậu ấy... Lấy túi ngủ từ trong cặp ra, trải trước cửa biệt thự, nằm xuống rồi!"

"Cái gì!" Thẩm phu nhân ngây người.

Bà ta không thể tin vào tai mình, quên cả đổi giày, chạy từ phòng khách ra sân.

Sau đó chứng kiến Lục Nhiên đã trải túi ngủ ngay ngắn trước cổng.

Một cái túi ngủ to bự, cứ thế nằm chắn ngang cổng chính của biệt thự, ai muốn ra vào đều phải bước qua người Lục Nhiên.

Lúc này một người một chó đã chui vào túi ngủ ấm áp, nghe thấy tiếng động thì ngẩng lên nhìn bà ta.

Lục Nhiên thậm chí còn rất thích ý lấy điện thoại ra chơi game.

"Mày làm gì thế hả?" Thẩm phu nhân hỏi.

"Tôi đang ngủ nè phu nhân." Lục Nhiên nói.

"Mày, sao mày lại ngủ ở đây?" Thẩm phu nhân hỏi tiếp.

"Tôi ngủ trước cửa nhà mình thì có vấn đề gì?" Lục Nhiên hỏi lại.

Đời này Thẩm phu nhân chưa từng gặp ai đáng sợ như vậy.

Nó thế mà! Ngủ ở trước cửa!

Không sợ người ta coi nó là thằng điên à!