Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm

Chương 63: Gặp Nạn




Không chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà mỗi một thế giới mỗi một thời không đều sẽ xuất hiện một thiên chi kiêu tử, là con cưng của thế giới đó khiến người khác phải ranh tỵ đến ghen ghét.

Người này khí vận cực cao số mệnh cực đỏ, trên con đường phát triển công danh sự hiệp hay về tư tình nam nữ đều được trời cao phù hộ, sát phạt tứ phương, thuận buồm xuôi gió đạt được ý nguyện.

Con cưng của thế giới sở hữu khí vận may mắn hơn người, nhưng những nhân vật qua đường cũng không phải không có, chỉ là sự tồn tại của họ ở thế giới đó không được xem trọng, đa phần đã định sẵn có kết cục bi thương nên khí vận rất thấp.

Đáng ngờ hơn cái được gọi là khí vận này vậy mà có thể san sẻ có thể tích lũy từng ngày, nhưng điều kiện tiên quyết phải có đứa con được trời cao ưu ái kia cam tâm tình nguyện san sẻ vầng sáng hào quang này cho người đó, về sau người đó mới dần tự tích lũy khí vận được.

Nhưng nếu có một ngày khí vận tiêu hao quá nhiều, hoặc là ngang bằng, hoặc là thấp hơn những người khác thì số mệnh cũng sẽ thay đổi, con cưng sẽ không còn là con cưng nữa, những ưu ái trước kia cũng theo đó mà dần biến mất, hào quang sẽ biến thành mây đen, mà ngày vận khí đã tiêu hao hết sạch thì cũng là ngày chết của người đó.

Thử hỏi…

Ai sẽ bằng lòng cam tâm tình nguyện chia sẻ vận khí này cho người khác đây?

Giữa đêm.

Chiếc điện thoại đã được cài chế độ im lặng của Lục An Thành phát sáng lên mấy lần nhưng vẫn không ai bắt máy.

Cho dù có hay đi nữa cũng không rảnh đâu mà nghe.

Hiện tại anh rất bận.

Hai tay Lâm Thiển chống lên tấm kính trong nhà vệ sinh chịu từng cơn thúc mạnh từ phía sau đâm tới, tấm kính phản chiếu thân hình của cô, khuôn mặt ửng đỏ nhiễm sắc tình, nốt ruồi son nơi khóe mắt trở nên ướt át kiều diễm câu nhân, từ trên xuống dưới đều là dấu hôn dấu tay còn có dấu cắn đỏ tươi, một bên ngực bị bàn tay to lớn nắm lấy ra sức nhào nắn, nhũ hoa sưng đỏ bóng loáng nước, u hoa ướt dầm dề, từng giọt dịch đụt chảy ra, phía trước bị ngón tay trêu ghẹo trên nhụy hoa, phía sau còn có dục vọng to lớn cắm vào u hoa không thương tiếc đang không ngừng rút ra cắm vào, mỗi một cú thúc đều đâm vào nơi sâu nhất, lúc rút ra còn kéo theo lớp thịt non mềm màu hồng nhạt rồi lại đâm mạnh vào.

Anh không ngừng cắn múp trên người cô, đôi đào bồng nhấp nhô như từng nhịp sóng, cập mông trắng tuyết vì động tác mạnh mẽ của anh đánh đến đỏ tươi.

Hai chân rung rẩy, miệng toàn phát ra âm thanh rên rỉ gợi tình.

" Ưm… Không được… dừng lại… Á … đi. Em thật sự không … được … ưm … "

" Thiển Nhi được mà. Em phải tin tưởng bản thân mình."

" Tin tưởng … cái con khỉ… ưm… Đừng lại đi… cái đồ cầm thú… Á…"

" Tên cầm thú này tối nay sẽ tận tình hầu hạ tiểu thư thật tốt."



Anh xoay người Lâm Thiển lại đặc cô ngồi lên bồn rửa tay, tay cô chống xuống bệ, chân bị anh banh ra đặc lên vai, liền mạnh mẽ thúc vào.

" Á…"

Đem tất cả dục vọng to lớn chôn vào bên trong, sâu đến mức y đầu như muốn chạm đến tử cung, phần bụng dưới nhô lên một vật thể xấu hổ.

Lưng dựa sát vào tấm kính, kính thủy tinh lành lạnh, phía trước thì nóng như lửa đốt, nóng lạnh đang xen khiến cô vừa khó chịu vừa thoải mái, anh cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa cắm múp, đầu lưỡi anh mô phỏng theo động tác phía dưới đâm rút, tay nắn bóp bên còn lại.

Khoái cảm vồ vập khiến đầu óc cô trống rỗng mong lung, ánh mắt mê ly, chỉ biết ngữa cổ rên rỉ.

Tiếng lách bách bạch bạch, bạch bạch cùng âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên, không khí nóng bỏng cùng hương vị hoan ái quanh quẩn trong phòng tắm.

Động tác cắm vào rút ra của anh ngày mãnh liệt, càng làm càng mạnh càng làm càng nhanh, đến khi tiếng kêu của cả hai vang lên thì Lâm Thiển mềm nhũn ngất đi.

Anh giữ nguyên tư thế ôm cô ra ngoài, dục vọng to lớn vẫn còn cắm trong người cô theo từng bước chân của anh mà càng đâm sâu hơn, tuy đã ngất đi nhưng cơ thể mẫn cảm vẫn theo từng cơn kích thích rung rẩy trong vô thức, bị đặc lên giường, lại bắt đầu một trận mới.

Đến khi kết thúc, anh bế cô tắm rửa sạch sẽ, lấy đồ ngủ mới mặc vào rồi bế cô qua phòng khác, đặc xuống giường, đắp thêm chăn bông.

Gương mặt xinh đẹp trong đêm của cô quá mức kiều diễm, đặc biệt là nốt ruồi son nơi khóe mắt đỏ thẫm tựa như máu làm tăng lên một phần mị hoặc, nét ửng hồng do nhiễm sắc tình còn chưa vơi đi.

Anh cúi đầu đặc một nụ hôn nhẹ lên trán cô rồi quay lại căn phòng hoan ái vừa rồi lấy điện thoại.

Vừa nhìn thấy tên người gọi mày anh bất giác nhíu lại, nhấn bấm gọi.

" Chuyện gì?"

" Lão đại người của chúng ta phát hiện tung tích lão ta ở nước W."

" Cho người tiếp cận lão ta, phải bắt cho bằng được. Còn về tên kia thì sao?"

" Từ khi Thường Nam đi tù vẫn chưa rõ tung tích."

" Tiếp tục tìm. Tôi sẽ qua nước W một chuyến."

" Vâng. Thuộc hạ sẽ cho người chuẩn bị."

Lâm Thiển ngủ dậy biết được tin anh đã ra nước ngoài tâm trạng không khỏi trùm xuống.

Lần này anh sẽ đi sao lâu?

Ngày kia là sinh nhật cô rồi liệu anh có về kịp không?

Haiz…

Chán nản.

Sinh nhật mọi năm của cô làm rất lớn, đều mời hết tất cả người trong giới thượng lưu đến tham dự.

Lâm Triết với Lâm Đằng dự tính cũng sẽ tổ chức một buổi tiệc linh đình cho cô nhưng bị Lâm Thiển cản lại.

Đó là nguyên thân thích không phải cô.

" Thật ra không cần phô trương vậy đâu. Chỉ cần một chiếc bánh kem thật xinh đẹp, có hai ông anh trai xinh đẹp, hai cô bạn xinh đẹp và cô gái chủ buổi sinh nhật thật xinh đẹp cùng mừng tuổi cho em là được. Nếu có thêm những món quà xinh xinh nữa thì quá tốt. Không cần mới người ngoài đâu." Vừa vơ chân múa tay vừa cười vừa nói.

" Em nói thiếu rồi." Lâm Triết nói.

" Còn có một anh chàng thật xinh đẹp của em nữa." Lâm Đằng nói bằng giọng điệu thiếu đòn.

" Haiz… Chàng trai xinh đẹp ra nước ngoài không biết chừng nào mới về nữa." Lâm Thiển thở dài nói.

" Yên tâm đi. Chàng trai xinh đẹp đó của em không về trễ đâu, đừng nhớ người ta tới phát khóc đó."

" Bất quá tui còn có người để nhớ thương, đâu như ai kia ế chỏng mông luôn à." Sơ hở cái là cà khịa nhau à. Tới đây bà đây tiếp.

" Anh mày người theo đuổi xếp hàng dài từ thành phố này đến thành phố Y luôn đấy nhá. Là do đây chê thôi."

" Chê nữ mê nam?" Nghiên đầu tỏ vẻ như được khai sáng nhìn anh.

Lâm Đằng tức giận ném cái gối bông đang ôm vào người cô mắng:" Mê bà nội mày chứ mê."

Người ta tiêu soái ngời ngời thế kia mà dám bảo người ta công.

Ông mà công thì có ngàn cô ôm mặt khóc đét đó.

Hôm sau.

Tiết học cuối cùng vào buổi chiều cũng đã kết thúc.

Mặt trời đã khuất dạng nhưng sắc vàng cam vẫn còn chiếm nữa bầu trời.

Hôm nay nhà chú Mã có công chuyện xin nghỉ nên không đến đón Lâm Thiển, cô đành phải gọi taxi chở về.

Màn đêm buông xuống, đèn hai bên đường dần sáng lên, phố thị rực rỡ bởi những ngọn đèn từ những cửa hiệu hai bên đường đủ loại màu sắc.

Đến đoạn đường quốc lộ khá vắng, chiếc xe đang chạy trên đường thì đột nhiên có một người lao ra, bác tài xế liền vội vàng đạp thắng, lập tức dừng xe lại.

Không cảm nhận được sự va chạm vào thân xe, nhưng tiếng hét thảm thiết của người kia nhất thời khiến cả Lâm Thiển với bác tài xế điều kinh sợ, vội vàng xuống xe xem xét tình hình.

Nằm dưới đất là một thiếu niên từ trên xuống dưới mặc toàn là màu đen, chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất khuôn mặt.

Mày Lâm Thiển bất giác nhíu lại.

Bác tài xế gấp gáp chạy lại xem hắn ta:" Này cậu…"

Còn chưa nói hết câu cả người tác tài đã vô lực ngã xuống.

Cùng lúc có một cánh tay từ đằng sau với tới chụp lấy cô.

Lâm Thiển nhanh tay lẹ mắt bắt lấy hai tay dùng sức bẻ về sau.

" Aa…" Chiếc khăn thuốc mê hắn ta đang cầm lập tức rớt xuống.

Bên tai nghe thấy động tĩnh lập tức cúi đầu, một tiếng ’ xoảng ’ vang lên, đầu gậy đập vào cửa kính chiếc xe bể tan tành.

Là tên giả vờ bị dụng xe.

Gậy gỗ một lần nữa lao tới.

Mẹ kiếp!!!

Lấy gậy ở đâu ra vậy?

Buff chắc?

Sau một hồi tay đấm chân đá, mắt thấy có thời cơ hai tay cô một lần nữa bắt lấy tay tên đó dùng lực xoay, hắn ta kêu thảm một tiếng, gây gỗ rơi xuống bị cô chụp được nện lên người hắn ta thêm một cái nhưng bị tên còn lại đỡ được, cả hai dìu nhau lui ra một khoảng cách.

Hai bên đứng yên nhìn nhau không có bất cứ động thái nào.

" Lấy thân mình lao ra chặn đầu xe đủ can đảm. Người thuê các anh bỏ ra bao nhiêu tiền để các anh liều mạng đến vậy?" Lâm Thiển chọt chọt đầu gậy xuống đất nhìn hai tên kia hỏi.

Cách đánh nhau của hai tên này có thể thấy không phải là dân nghiệp dư mà rất có bài bản, nhưng chỉ có hai tên này thì cô vẫn đối phó được.

Rất tiếc người tính không bằng trời hại, một chiếc xe mười màu đen từ hướng trước mặt cô chạy lại đậu cách bọn họ tầm hai mét, cửa được mở ra, rồi…

Một tên, hai tên, ba tên, bốn tên,… đến tên thứ mười bước xuống cô thật sự cảm thấy da đầu tê dại.

Chuyện gì vậy nè?

Chẳng phải trong tiểu thuyết hay viết mỗi lần nhân vật nữ trong truyện bị bắt cóc cùng lắm chỉ có hai ba tên thôi sao?

Một tên đánh lạc hướng một tên chụp thuốc một tên lái xe sau? Tình huống này lại khác hoàn toàn vậy?

Phải như những người đó đến cứu mình con đỡ, đằng này lại chung bọn với đám muốn bắt mình.

Ôi đáng sợ quá.

Phải làm sao đây?

Nhưng mà người của An Thành đâu hết rồi?

" Rốt cuộc các người là ai? Tại sao lại muốn bắt tôi?" Lâm Thiển cố ép bản thân bình tĩnh lại.

Mười mấy tên đối diện trao đổi ánh mắt, sau đó không nói một lời liền xông lên.