Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 605: Lang lạc bình dương bị khuyển khi




Chương 605: Lang lạc bình dương bị khuyển khi

Lại nói bọn Bùi Lạc Thủy, sau những thành quả thu được ban đầu vô cùng đắc chí. Thủy sai Bạch Gia Mô binh quấy phá. Hay tin Đinh Tiên Phong bị xử trảm, bọn Thủy manh động hơn. Từ mục đích ban đầu là t·ấn c·ông quân Thiên Đức, nay Thủy nhắm đến xóm làng, chẳng khác nào quân thổ phỉ.

Dân sống trong thôn trang nơi chân núi dắt díu, bồng bế nhau lánh nạn, cây gì thu hoạch được họ đem đi cả. Đến lúa ngoài đồng cũng thu hoạch sớm, thu hoạch chưa kịp đều có dân binh trông giữ, Bùi Lạc Thủy sai nhiều toán quân đến gặt lúa trộm, dân binh phát giác liền khua chiêng, thổi tù và hoặc phóng hoả đốt lúa. Lương thực Bùi Lạc Thủy đem theo chỉ đủ dùng độ mươi ngày, đã đôi ba lần tiếp vận nhưng mấy ngày gần đây hai đội sai về lấy lương đều chưa trở lại khiến Thủy lo lắng, sinh nghi. Thủy bàn với Bạch Gia Mô, cần phải di chuyển sang nơi trú ẩn mới, ngừa bất trắc. Quân lính chia nhau săn thú rừng, chim muông, đào củ rừng nên cái ăn không tính là cấp bách.

Tuy vậy Bùi Lạc Thủy vẫn dự định sai toán binh thứ ba về núi Nhị Mã xem tình hình. Quân còn chưa kịp đi, tế tác cấp báo, phát hiện quân dưới quyền Lý Quang Minh đã không còn trong doanh từ lúc sáng sớm, chẳng biết rời đi vào lúc nào và đi đâu. Bùi Lạc Thủy giật mình, đoạn rồi tự trấn an bản thân rằng dãy núi Vua rộng lớn, rậm rạp, hiểm trở, có thể Lý Quang Minh thu binh về căn cứ Thượng Sơn.

Chiều muộn, Bùi Lạc Thủy đang nằm lim dim bên gốc cổ thụ chợt giật bình ngồi bật dậy bởi âm thanh đì đùng vọng đến. Quân tướng nhớn nhác chưa hiểu chuyện gì. Sẩm tối, quân tế tác hớt hải chạy về báo rằng hai toán tế tác ẩn nấp trên cây cao bị phát giác, không chịu trèo xuống hàng, Lý Quang Minh hạ lệnh trừ bỏ.

- Bọn nó vây chỗ ẩn náu cũ ạ, quân nó đông, dùng thần khí phát hỏa.

Bùi Lạc Thủy khẽ rùng mình, như vậy nơi ẩn nấp đã bị lộ. Thủy bảo Bạch Gia Mô

- Chúng thẳng đến chỗ ta náu, thế là có kẻ hàng dẫn chúng đến. Như thế quân về lấy lương ắt đã gặp chuyện, chỉ có thể như vậy.

Bạch Gia Mô lo lắng:

- Rút về hỏi Điền tiên sinh cách đối phó. Quân tế tác bị hạ, nhỡ có kẻ còn sống thì ở đây không yên.

Bùi Lạc Thủy gạt phắt:

- Sợ gì bọn nó! Rừng là nhà bọn ta, bây giờ cử người bá·m s·át, phải cho chúng biết nơi rừng thiêng nước độc này là tử địa.

Điểm lại quân còn hơn năm trăm, Bùi Lạc Thủy tận dụng trời tối, hăm hở dẫn ba trăm quân luồn rừng về nơi ẩn náu cũ, quyết đánh Lý Quang Minh. Thủy tin vào sự nhanh nhẹn của thổ binh, tin vào sức mạnh bản thân lắm. Đêm hôm tối đen như mực, rừng khuya tĩnh lặng, chim muông ngủ vùi, cầm thú săn đêm cũng chẳng gây náo động.

Tiếng hổ gầm từ đâu đó vọng đến, tiếp đó có vài t·iếng n·ổ đanh gọn, sau đó cánh rừng lại mang vẻ u tịch vốn có.

Bùi Lạc Thủy ngồi tựa vào một thân cây, căng mắt nhìn khoảng tối trước mặt, dỏng tai tìm kiếm âm thanh lạ, bỗng đâu có tiếng la hét thảm thiết của thổ binh. Thủy hoang mang chưa biết chuyện gì, lúc sau quân bẩm báo:

- Thám thính bị trúng bẫy ạ, chúng cài chông nhọn ngang ngực và cả hố nguỵ trang. Đêm hôm chẳng trông rõ nên…

Thủy giật mình kinh hoảng vì t·iếng n·ổ lớn cách chỗ Thủy vài mươi trượng. Đoán bị mai phục, Bùi Lạc Thủy vội vàng sai quân giả tiếng muông thú báo động thu quân. Chim kêu vượn hót còn chưa dứt liền bị t·iếng n·ổ đì đùng át mất. Vị Lang Nha tướng xứ mường ba chân bốn cẳng vạch lá mà chạy cho mau. Về đến nơi ẩn náu gặp Bạch Gia Mô, điểm lại quân chỉ thiếu gần hai mươi người khiến Thủy chẳng hiểu ra làm sao.



- Không tốt rồi, lui thôi. - Bùi Lạc Thủy thiểu não. - Lui ngay mới được. Nấn ná đợi trời sáng sợ không kịp.

Lập tức bọn Bùi Lạc Thủy cắt rừng rút về sườn phía Đông dãy núi Vua ngay trong đêm. Từ kẻ săn mồi, nay Thủy cảm thấy mình giống như còn mồi. Gió thổi, cây cối lao xao, Bùi Lạc Thủy tự nhiên sợ bóng sợ gió, thúc thổ binh chạy không ngơi nghỉ. Mặt trời cao bằng ngọn sào, bọn Thủy dừng nghỉ ở lưng chừng ngọn núi Tai Voi, một trong số các ngọn núi thuộc dãy núi Vua. Ngồi nghỉ chưa được một tuần hương, tế tác chạy đến báo với Thủy:

- Bẩm tướng quân, bọn Thiên Đức đang lần theo dấu của ta, còn cách không xa ạ.

Bùi Lạc Thủy thêm một lần kinh hãi, đứng trông xuống, thấy chim muông bay lả tả trên một khoảng rừng rậm rạp liền gấp rút bảo tả hữu bỏ lại một số đồ đạc không cần thiết chạy cho mau. Chạy được quãng hai canh giờ qua được bên sườn Đông, Bùi Lạc Thủy ngước trông lên ngọn Tai Voi quả nhiên thấy nơi ấy có động.

Bùi Lạc Thủy khó hiểu, bèn hỏi quân do thám:

- Bọn nó sao có thể đi rừng mau như vậy? Chúng là người Kinh cơ mà? Chưa kể đám mới sung quân.

Quân chẳng biết trả lời ra sao, Bạch Gia Mô đứng tựa thân cây, nhăn nhó trả lời thay:

- Đám mới sung quân là tộc Tày, Nùng, Thái, Dao, Sán Dìu… bọn nó đi rừng chẳng thua ta đâu, chưa kể có thợ rừng bản địa dẫn lối và bọn nó muốn bắt ta cho kì được.

Thế là sĩ tốt xứ Mường Động chẳng dám nghỉ chân, đều cố sức chạy cho mau. Bùi Lạc Thủy hiểu rằng một khi rơi vào tay Lý Quang Minh, Minh ắt mổ bụng moi gan lấy mật tất thảy thổ binh chẳng chừa một ai.

Điều này Bùi Lạc Thủy nghĩ đúng! Lý Quang Minh truyền ba quân không giữ tù binh vì Chương không dặn phải làm vậy. Thứ nữa, một số tân binh có người thân b·ị s·át h·ại nên xin dẫn đầu, cố truy bắt cho kì được thổ binh Mường Động.

Gần ra khỏi rừng, Bùi Lạc Thủy tạm yên tâm cho quân tạm dừng nghỉ chân, phái một toán tiền trạm xem động tĩnh ở cánh đồng Yên Ngựa, chờ trời tối sẽ băng qua, hướng về phía núi Nhị Mã. Sĩ tốt người nào người nấy mệt lả, tìm bờ bụi gặm tạm khoai lang sống lót dạ rồi lăn ra ngủ lấy sức. Toán tiền trạm do Thủy cử đi, an toàn đến tận chân núi Nhị Mã bèn tách đôi, mấy kẻ lên núi, mấy kẻ quay ngược trở lại báo yên cho Thủy.

Toán lên núi chưa được bao lâu bị quân của Bố Giáp nhào ra bắt sống hết lượt, chẳng kịp trở tay.

Toán quay lại núi Vua gặp Bùi Lạc Thuỷ báo cáo, Thủy chờ trời tối mới đi vì cánh đồng Yên Ngựa rất rộng, bốn bề trống trải. Lang Nha tướng bây giờ như chim sợ cành cong, hồ nghi tất cả mọi thứ, và cũng nóng lòng muốn mau chóng về Mường Động.

Ánh trăng lạnh nhô cao, mặt đất phảng phất một màu bạc lạnh lẽo, từng luồng ánh sáng êm dịu len lỏi qua cành cây, tán lá, ngọn cỏ. Trông xa, thấp thoáng mấy mái nhà tranh in hình lên nền trời đêm. Tiếng vi vu của gió như tiếp thêm sự tĩnh lặng cho cảnh khuya.

Những bóng đen nối nhau thành hàng dài, lom khom vừa đi vừa chạy, bộ dáng gấp gáp. Ngọn Nhị Mã đã gần ngay trước mặt, chỉ cần băng qua cánh đồng lúa mới gặt xong là Bùi Lạc Thủy sẽ đến chân núi. Vừa lúc Bùi Lạc Thủy thầm thở phào thì có tiếng pháo hiệu nổ vang. Trên bầu trời khuya bỗng có nhiều đốm sáng li ti toả ra tứ phía. Sĩ tốt nhớn nhác dồn cả lại, Bùi Lạc Thủy dẫu chưa biết chuyện gì nhưng hô thuộc hạ mau chạy thật thanh về phía núi.

Hai mặt Bắc, Nam bỗng có tiếng ngựa hí vang trời, hàng trăm ngọn đuốc cháy sáng rực, quân Thiên Đức như thể từ dưới đất chui lên, nhất loạt hò reo dậy đất, uy h·iếp tinh thần đối phương.



Bùi Lạc Thủy rụng rời tay chân, ngoảnh trước trông sau tìm hướng mở đường máu. Phía núi Vua mạn đằng Tây cũng có ánh đuốc bập bùng như lửa ma chơi.

- Chạy về sườn phía Bắc, quãng ấy có thể lội qua sông.

Nghe Bạch Gia Mô nói vậy, Bùi Lạc Thủy liền có ý khác:

- Bọn nó phục ở đây hẳn đón sẵn khúc sông ấy rồi, chi bằng xông thẳng lên phía trước, đánh dấn lên rồi chia nhau mà chạy.

Bạch Gia Mô gấp gáp:

- Lên núi được không?

Bùi Lạc Thủ my ngẩng trông ngọn Nhị Mã sừng sững dưới trăng khuya, khẽ lắc đầu:

- E trên ấy lành ít dữ nhiều.

Phục binh hai mặt Bắc, Nam chậm rãi ép sát quân xứ mường vào giữa, chỉ còn cách thổ binh Mường Động chừng một tầm tên bắn. Đằng trước mặt, phía núi Nhị Mã, một toán kị binh xuất hiện, giọng đó oang oang như sấm động:

- Bớ quân xứ mường, bớ anh em họ Bùi! Chúng bay mau mai giơ tay chịu trói, đừng vọng tưởng về Mường Động.

Bùi Lạc Thủy chẳng biết là ai, nhìn bộ dáng cưỡi chiến mã đi đầu, hai bên có tả hữu đoán là thống lĩnh. Muốn chạy, Thủy chỉ còn cách dốc sức chạy thẳng tới. Nghĩ vậy, Thủy rút cây phủ và khiên giắt sau lưng, bước lên vài bước nói lớn:

- Thằng kia là ai mau xưng danh!

Người kia đáp lại:

- Ông là Phùng Thanh Hòa, ông chờ chúng bay mấy ngày rồi, mau mau nộp mạng.

Bùi Lạc Thủy cười lớn:

- Thì ra đám chuột nhắt ở Sơn Tây chưa đánh đã hàng bọn Thiên Đức, quân khuyển mãn Sơn Tây chúng bay chịu làm tay sai cho thằng trẻ ranh Mạc Thiên Chương. Họ Phùng chúng bay đến hồi mạt vận khi gặp ông đây.



Phùng Thanh Hòa cũng ngửa cổ cười lớn, đoạn Hòa nói:

- Ông nghe trong đám sơn man có cẩu tặc tự xưng Lang Nha tướng hay dùng phủ doạ người yếu vía, phải nhà ngươi đó chăng, Bùi Lạc Thủy? Ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của đám chúng bay.

Dứt lời, Phùng Thanh Hòa hạ lệnh quân kị hai mặt nhất loạt phóng tiễn, thổ binh luống cuống giơ khiên che chắn, lắp tiễn độc bắn trả. Bùi Lạc Thủy thấy chẳng còn đường lui, thét lớn một tiếng, tay rìu tay khiên chạy băng băng về phía Phùng Thanh Hòa quyết tử một phen. Bạch Gia Mô cùng vài thổ binh cũng cầm binh khí chạy theo sau Thủy luôn miệng hò hét trợ uy.

Phùng Thanh Hòa thúc chiến mã xông lên, vận sức đâm mũi giáo về phía trước. Bùi Lạc Thủy thủ thế, giơ lăng khiên (khiên đa giác) lên đỡ choang một cái, cả Phùng Thanh Hòa và Bùi Lạc Thủy đều cảm nhận cánh tay tê rần. Đỡ được đòn, Bùi Lạc Thủy thuận thế nghiêng mình vung rìu, nhắm bụng Phùng Thanh Hòa bổ tới. Hòa giật dây cương, con chiến mã tung vó nhảy chồm sang một bên. Tiếp đó, Phùng Thanh Hòa xoay tít trường thương, đâm tiếp mũi thứ hai. Bùi Lạc Thủy giơ lăng khiên chống đỡ, ngờ đâu đó là hư chiêu. Cây giáo trong tay Phùng Thanh Hòa như con mãng xà đổi hướng đâm vào mạng sườn đối thủ. Bùi Lạc Thủy thất kinh nhưng vẫn kịp dùng cán rìu đỡ, mũi giáo sượt qua hông.

Bạch Gia Mô và đám thuộc hạ vừa chạy đến nhập trận, toan dùng đại đao liên thủ với Thủy đánh Phùng Thanh Hòa nhưng Phùng Nguyên Hoàn vung kiếm chặn lối. Bạch Gia Mô quay ra đánh với Hoàn.

Quân sĩ hai bên hết xạ tiễn phải dùng đến đao kiếm, trước khi đánh giáp lá cà hòng mặc sức chém g·iết, quân Thiết kị của Phùng Thanh Hòa và khinh kị của Phùng Nguyên Hoàn tung lựu đạn nổ và lựu đạn mê hồn vào đối thủ. Tài nghệ hai quân chưa biết ra sao nhưng tinh thần hoàn toàn trái ngược. Thổ binh nao núng tìm đường tháo thân, lại hứng chịu quả nổ càng thêm phần sợ hãi, chẳng còn bụng dạ nào đối chiến, chỉ chống đỡ tìm đường tháo thân.

Bạch Gia Mô vừa giao chiến vừa tìm đường thoát, mấy lần đều bị Phùng Nguyên Hoàn ra sức ngăn cản thì tức khí lăn xả vào chém loạn. Hoàn thấy đối phương có sức khoẻ hơn người, lại nhanh nhẹn, lúc bên trái, khi bên phải, liệu thế địch không nổi bèn vừa đỡ vừa lui, cốt sao không để Bạch Gia Mô chạy. Giết Bạch Gia Mô hay Thủy chẳng khó, đòm một cái là xong, có điều Bố Giáp muốn bắt sống cả hai.

Chẳng thể giằng co lâu, Bạch Gia Mô bung sức, vung đao chém vào vai Phùng Nguyên Hoàn, Hoàn đỡ được, bàn tay tê rần, nhảy vội về sau. Bạch Gia Mô lấy làm ngạc nhiên vì thanh kiếm bé nhỏ trong tay Hoàn không bị gãy làm đôi. Bạch Gia Mô lui chừng nửa bước lấy đà, thét lớn một tiếng rồi tung chiêu chẳng theo đường lối nào khiến Hoàn phải nhảy sang một bên tránh né. Bạch Gia Mô tận dụng thời cơ c·ướp đường bỏ chạy. Quân sĩ của Hoàn xông ta chặn, Bạch Gia Mô tả đột hữu xung đánh dạt quân sĩ sang hai bên mở đường máu. Đám thổ binh theo sau nhận ra sinh lộ, nhào đến đâm chém loạn xạ.

Bùi Lạc Thủy đương giao chiến kịch liệt với Phùng Thanh Hòa chưa thể phân thắng bại. Hoà trên ngựa, lại dùng trường giáo, lúc chạy xa, khi áp sát, càng đánh Bùi Lạc Thủy càng rơi vào thế hạ phong.

- Thằng khốn họ Phùng, mày có giỏi thì xuống ngựa đánh với ông!

Mặc cho Bùi Lạc Thủy mắng chửi, Phùng Thanh Hòa vẫn rạp mình trên ngựa, mũi giáo trong tay Hòa rất lợi hại, nhác trông thì cứng mà lúc đâm lại cứ xiên sang trái hoặc phải rất khó đoán định. Mấy lần Lang Nha tướng muốn lựa thế tặng cho con chiến mã một rìu nhưng Hòa quét ngang mũi giáo, ngựa lại mau lẹ khiến Bùi Lạc Thủy tức điên. Thủy tính đường chạy vì bọn Bạch Gia Mô sắp mở được đường máu, nhưng toan chạy thì Phùng Thanh Hòa lại đã chặn lối.

Chẳng thể chần chừ lâu, Bùi Lạc Thủy tức khí múa rìu xông đến, muốn c·ướp đường tháo chạy. Đột nhiên Thủy ngã sấp xuống đất, mặt mũi tối sầm. Thủy lăn sang bên mấy vòng, chưa kịp bật dậy đã bị quân Thiết kị quăng tấm lưới đánh cá trùm lên người. Thủy luống cuống gỡ lưới, quân Thiết kị xông đến trở giáo vụt Thủy tối tăm mặt mũi. Thủy vùng vẫy thêm một lúc trước khi thúc thủ, một chân b·ị t·hương do quân Thiết kị quăng dây thừng buộc cục sắt.

Quân trói Thủy dẫn đến trước mặt Phùng Thanh Hoà, Hòa xoa đầu Thủy, cười tươi roi rói, bảo rằng:

- Mày gọi bọn tao là quân khuyển mã, vậy có nghe câu “Lang lạc bình dương bị khuyển khi” không hả? Trên rừng mày là lang sói nhưng xuống đồng bằng thì mày chỉ là một con chó ốm mà thôi.

Bùi Lạc Thủy vằn cặp mắt, nhổ nước bọt vào mặt Hòa, Hoà né kịp.

- Mày khá lắm! - Hòa điềm tĩnh nói. - Một khi rơi vào tay ông, ông sẽ trói mày như con lợn. Tội mày đáng bêu đầu, cứ để vương thượng định mạng mày.

Bùi Lạc Thủy bị trói treo lên đòn cho bốn binh sĩ khiêng hệt như lợn. Thủy tức lắm, mắng chửi luôn miệng, quân sĩ bèn nhét giẻ vào mồm mới yên.

Bạch Gia Mô thoát chạy được cùng hơn sáu mươi thổ binh. Sợ vượt sông gần núi Nhị Mã trúng phục binh, Ấu Kỳ tướng cùng tàn binh chia nhau cắm đầu bỏ chạy về hướng Bắc gần hai mươi dặm. Trời sáng rõ, Bạch Gia Mô y phục tả tơi, khuôn mặt thất thần sai thuộc hạ đốn chuối kết bè vượt sông, tìm đường về nhà lang.