Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 594: Thái uý phủ




Chương 594: Thái uý phủ

Trước tình cảnh rối như canh hẹ, ngoài cõi Thiên Đức có thể t·ấn c·ông mà trong thành nhốn nháo, Tô Trung Từ mời Tả tham tri chính sự Đỗ Anh Vũ, Chu đại quan nhân Chu Bác đến phủ Thái uý cùng bọn Liễu Môn Nhân, Từ Quý Châu bàn định kế sách.

Trữ quân cách chức Tể tướng của Tô Hiến Thành nên Tả tham tri chính sự Đỗ Anh Vũ, vị trí chỉ sau Tể tướng một bậc, hiện đứng đầu văn quan. Chu đại quan nhân đóng vai trò người kinh tài, tuyệt không giữ chức vụ nào trong triều.

- Phạm Ngũ Lão và đám tay chân dù có mọc cánh cũng khó thoát khỏi thành, bọn chúng có gian tế, hẳn ẩu náu nơi nào đó đã được chuẩn bị từ trước. - Giọng Tô Trung Từ hằn học. - Giam cùng một nơi, phản tặc Nguyễn Nhân Nghĩa không trốn mà nằm còng queo ngủ như thể chẳng có chuyện gì.

Liễu Môn Nhân ngồi xếp bằng, vòng tay cung kính thưa rằng:

- Ý đồ của Nhân Nghĩa rõ như ban ngày, thánh thượng tạm tha mà hắn cũng chẳng màng sống c·hết. Đại nhân lưu lại một mạng cho hắn cũng chẳng thiệt gì. Điều nguy hại hơn cả, ấy là ngay trong đại lao cũng có gian tế Thiên Đức trà trộn.

Tô Trung Từ hít một hơi thật sâu, thở nhẹ, hỏi Liễu Môn Nhân:

- Ông có diệu kế gì mách với ta nghe thử.

Liễu Môn Nhân hướng sang Chu Bác ngồi bàn đối diện, cách nhau lối đi nhỏ, hỏi rằng:

- Chu đại nhân, tại hạ nghĩ ngài thương thảo một lần nữa với Sát Quỷ Đoàn. Vận nước lâm nguy giá nào cũng là rẻ nếu trừ bỏ tay chân của Mạc tặc.

Chu Bác cười gượng, đoạn thở dài:

- Tiền bạc là một lẽ, tại hạ còn thêm điều khoản hậu hĩnh là chức đại quan trong triều và ba thái ấp nhưng chúng vẫn chưa thuận. Đầu lĩnh Sát Quỷ Đoàn đưa ra là được quyền tự trị một huyện, con cái kế tục muôn đời. Và… chúng muốn chức thấp nhất bên ban văn là Hữu tham tri chính sự.

Liễu Môn Nhân chờ phản ứng của Tô Trung Từ. Tô Trung Từ ngồi trầm ngâm một hồi, vầng trán vốn nhiều nếp nhăn như co rúm lại.

- Ông Vũ sẽ nắm chức Tể tướng, chức Hữu tham tri chính sự có thể cho chúng được. Đầu lĩnh Sát Quỷ Đoàn muốn được phân huyện Tống Bình sát vách kinh sư, đó là điều không thể. Chúng dung dưỡng đám đồ tể ở đó thì thánh thượng còn được yên giấc không? - Tô Trung Từ díp đôi mắt nhìn ra cửa chính. - Theo ta, trước mắt thuê Sát Quỷ Đoàn lùng bắt Phạm Ngũ Lão đã. Bọn chúng đều là những kẻ khát máu, lại vô danh tính, hành sự không theo lẽ thường có thể có ích.

Chu Bác thưa:

- Lấy đầu Phạm Ngũ Lão không ít hơn hai nghìn lạng bạc ạ.

Tô Trung Từ nhíu mày hỏi lại:

- Thằng ranh đó đáng giá vậy sao?

Chu Bác giải thích:



- Bẩm Thái uý, chúng niêm yết giá sẵn ạ. Đầu các tướng thân tín của Mạc tặc thấp nhất hai nghìn.

Tô Trung Từ nhếch miệng cười, giọng có phần chua chát:

- Thủ cấp Mạc tặc giá bao nhiêu?

- Một nửa giang sơn, thưa ngài.

Tô Trung Từ bật cười:

- Nói lấy thủ cấp Mạc tặc nghiễm nhiên trở thành vương rồi. Chúng dám nhận?

Chu Bác khẽ lắc đầu:

- Quanh Mạc tặc đều là bọn thân tín, kẻ lạ mặt không thể tiếp cận. Chưa kể Mạc tặc võ công cái thế, đoạt mạng người chỉ trong chớp mắt.

Liễu Môn Nhân ngạc nhiên:

- Hắn từng suýt bị một nữ tử đoạt mạng, tại hạ nghe nói hắn là văn nhân chứ không hề nghe có võ nghệ cao cường.

Chu Bác nói:

- Thân thế của hắn rất mờ ảo, nếu hắn là văn nhân sao có thể một địch vài trăm quân của Tam Đái khi xưa chứ. Hắn không có võ công cái thế sao khuất phục được những kẻ đang nổi danh thiên hạ?

- Chẳng phải hắn có thần khí sao? - Liễu Môn Nhân bán tín bán nghi.

Chu Bác khẳng định:

- Thần khí Thiên Đức p·hát n·ổ phải chờ thêm một lúc. Tại hạ đã tận mắt trông thấy thần khí của chúng vài lần và khẳng định thứ ấy không thể nổ liên thanh được.

Tô Trung Từ nhắc mọi người trở lại chủ đề chính thay vì lan man sang việc tìm cách hành thích Vạn Thắng vương.

- Hãy giao kèo với Sát Quỷ Đoàn lấy thủ cấp Phạm Ngũ Lão. - Tô Trung Từ nói. - Ta muốn xem bản lĩnh của đám quỷ khát máu ấy đến đâu mà vỗ ngực xưng hùng. Chúng thực có tài hay chỉ là đám ngáo ộp dọa trẻ con.

Liễu Môn Nhân lại nói:



- Thiết nghĩ phải phiền Tả tham tri chính sự đại nhân sang Đỗ Động Giang một chuyến đề nghị Đỗ Thục có động tĩnh cụ thể. Chúng ta có thể bỏ tiền bạc, gạo muối chiêu mộ thổ binh thượng du vào quân.

Đỗ Anh Vũ chậm rãi:

- Tây Phù Liệt thất thủ, gần hai nghìn tàn binh không chịu hàng Thiên Đức đã đầu quân La thành. Bản quan cho rằng chiêu mộ đám tàn binh, những kẻ chống Thiên Đức quanh vùng sẽ tốt hơn mượn đám sơn man. Bọn chúng có dũng nhưng thiếu trí, lúc xung trận chỉ e khiến ba quân náo loạn.

Liễu Môn Nhân lại nói:

- Tại hạ vốn quen một người tên Điền Hoành, nghe nói ông ta là mưu sĩ của chúa đất Mường Động. Điền Hoành là tay cơ mưu, thích được ghi công trạng, ông ta chẳng muốn bó hẹp mình trên xứ ấy. Cần thuyết Điền Hoành, cốt sao mấy xứ mường đều ủng hộ Trữ quân. Ta không dùng binh của họ song vẫn có thế và lực. Bọn họ có cái ta cần, ta có cái họ thiếu.

Tô Trung Từ bèn nói:

- Đó cũng là một cách! Hôm nay ta xin với thánh thượng hiệu triệu nhân sĩ trong thiên hạ quy tụ về La thành chống Mạc tặc, tin rằng sẽ có thêm binh mã lẫn hiền sĩ. Thiên Đức vây ba mặt, mặt Đông Bắc yếu hơn, đột phá hướng ấy, chiếm đất Sơn Lăng hợp với các xứ mường và Đỗ Động Giang tạo thế chân vạc như Liễu tiên sinh từng đề cập là một cách hay.

- Chúng ta luôn chậm một bước. - Liễu Môn Nhân than. - Chẳng phải tự nhiên cánh quân mạn ấy lại do đích thân Mạc Thiên Chương thống lĩnh. Hắn đã lường trước đại cuộc.

Tô Trung Từ đấm mạnh xuống mặt bàn khiến tả hữu giật mình, rượu đổ lênh láng.

- Lý Mẫn và đám Dương Trường Huệ làm hỏng đại cuộc mới khiến ta ở vào thế này. Nào ai ngờ có ngày ta phải dựa vào bọn sơn man mà tính kế.

Chu Bác nói:

- Tế tác báo về, có dấu hiệu Mạc Thiên Chương đang ở Sơn Lăng chứ không phải Hát huyện. Mới đây tù binh Vân Nam được hắn cho về đó khai khẩn đất hoang nơi chân núi. Binh mã Thiên Đức có dấu hiệu chuyển thêm một bộ phận về phía Nam huyện Sơn Lăng, chẳng rõ bao nhiêu.

Đỗ Anh Vũ ngồi khoanh tay, nhíu mày hỏi:

- Dưới ông có cả nghìn tế tác quân mà không dò được thực hư ư?

Chu Bác chép miệng:

- Hắn chuyển quân đêm hôm, lại thực thực giả giả. Quân đi tự bao giờ mà doanh vẫn cờ xí rợp trời, tế tác phát hiện ra thì muộn cả, chẳng biết chúng đi hướng nào.

Đỗ Anh Vũ gật gù, hai mắt lim dim:

- Nếu dễ đoán thì hắn chẳng phải Vạn Thắng vương. Hắn dụng binh tinh gọn, ưa thần tốc. Nếu hắn muốn chặn lối ta với xứ mường ắt phải bố trí vài nghìn tinh binh ở phía Nam đất Sơn Lăng. Bản quan đồ rằng hắn sẽ phân tán binh lực để tế tác có dò cũng khó biết thực hư. Qua các trận giao tranh có thể thấy ba quân Thiên Đức nhập trận khác hẳn chúng ta. Tế tác chẳng dựa vào kỳ hiệu mà biết lực lượng, tướng nơi trận tiền nhìn trận không rõ chúng đánh theo lối nào. Ta muốn dàn trận, Thiên Đức lại tản ra. Ta phân tán lực lượng, Thiên Đức lại tập trung binh lực đánh nơi hiểm yếu. Có một chuyện bản quan nghĩ mãi chẳng ra, ấy là bọn Thiên Đức nắm bắt tin tức giữa các toán binh rất mau lẹ. Tổng hợp các trận mấy năm qua, rõ là Thiên Đức luôn nhanh hơn đối thủ vài bước khiến mọi toan tính của ta trở nên vô nghĩa.



Chu Bác như chợt nhớ ra điều gì, liền nói:

- Tại hạ có từng nghe một thương nhân Hoa quốc nói, rất có thể Thiên Đức dùng chim bồ câu đưa tin.

Tô Trung Từ, Đỗ Anh Vũ, Liễu Môn Nhân và Từ Quý Châu cùng giật mình. Chu Bác nói thêm:

- Đại Vũ quân dùng chim câu hoặc quái điểu đưa tin. Thương nhân đó nghe từ chính miệng một tướng Đại Vũ trong lúc say quắc cần câu nói hớ ra. Tuy vậy… tại hạ chẳng biết thực hư ra sao.

Tô Trung Từ chồm tới, hỏi:

- Nghe chuyện đó từ bao giờ?

- Quãng… hơn một tháng trước.

Tô Trung Từ nổi cơn thịnh nộ, quơ tay gạt hết bát đũa trên bàn, nói rằng:

- Bấy lâu nay ta cũng lấy làm thắc mắc mà không có lời giải. Bọn ta cung phụng Dương Trường Huệ cả tháng trời mà chúng không nói cho điều cốt tử ấy. Dụng binh cốt thần tốc, ta chậm hơn chúng vài bước bảo sao không vào cửa tử.

Chu Bác vớt vát:

- Họ chỉ ta cách dùng Chỉ diên quân và Song thạch thủ pháo rất hiệu quả đấy ạ.

Tô Trung Từ liền lệnh Chu Bác:

- Ông mau tìm trong thành nhà nào nuôi chim câu, đưa về đây hỏi chuyện xem sao. Nếu thực chim câu có thể đưa tin tức quân sự thì tốt, rất tốt.

- Vâng! Cách phủ Thái uý không xa có một chỗ bán chim. Ông cụ chủ có nuôi chim câu làm thịt, để thuộc hạ hỏi xem sao.

Đỗ Anh Vũ nói:

- Nếu thực vậy hãy làm kín đáo.

- Đại nhân yên lòng, tại hạ biết phải làm thế nào mà.

- Ta sang Đỗ Động Giang, ai sẽ lên xứ mường? - Đỗ Anh Vũ nhìn sang bọn Liễu Môn Nhân.

- Tại hạ sẽ đi cùng với Từ tiên sinh. - Liễu Môn Nhân đáp. - Để thuận lợi, xin Thái uý đại nhân xin với Trữ quân ban một đạo sắc phong cho chúa xứ Mường Động.

- Việc ấy không khó! - Tô Trung Từ có phần nguôi giận, bảo Chu Bác. - Mấy việc hệ trọng ông phải đích thân làm, không được giao phó cho kẻ dưới kẻo hỏng chuyện.

Cờ đến hồi tàn mới nhận ra nước đi của đối phương, song Tô Trung Từ vẫn cố chấp bằng mọi giá bảo vệ cơ nghiệp nhà họ Lý. Lý bại Tô vong, đất Vạn Xuân ắt chẳng còn chốn chôn thây.