Chương 578: Sứ thần mắc lỡm
Lâm Đường Thần, sứ giả Đại Vũ, một lần nữa tìm đến tận cửa điện Hưng Quốc theo lời hẹn. Duệ tiếp đoàn sứ khách trong điện và Lâm Đường Thần coi điều này chẳng khác nào một sự sỉ nhục, dẫu Duệ có là thần phi đi chăng nữa. Ngay đến như Vạn Thắng vương thì Lâm Đường Thần còn chẳng để vào mắt, nói gì một phi tần nhỏ nhoi.
Lâm Đường Thần không muốn quỳ hành lễ, Duệ lại chẳng cần lễ nghi rườm rà, đâm ra cuộc gặp không biết có nên gọi là tiếp sứ khách hay không.
Lâm Đường Thần cất giọng trịch thượng:
- Dám hỏi Thần phi, Vạn Thắng vương trong người có được khoẻ không?
Duệ nhẹ nhàng đáp:
- Lâm sứ giả và các ông đi đường có gặp nhiều thuận lợi chứ? Công việc của ta bận rộn quá, chẳng thể ra tận cổng đón các ông, thật thất lễ.
Lâm Đường Thần cười khẩy:
- Xứ Giao Châu man mọi, từ trên xuống dưới chẳng ai dạy lễ nghi phép tắc, để đám đàn bà bàn chuyện đại sự, đàn ông trốn dưới váy hết cả.
Duệ tỉnh bơ, chẳng tỏ thái độ bực dọc vì lời miệt thị của Lâm Đường Thần. Nàng thản nhiên như không, mời khách dùng trà và hỏi:
- Chẳng hay đường sá xa xôi, Lâm sứ thần đến tìm gặp ta là có chuyện gì muốn bàn định?
Lâm Đường Thần đứng bật dậy, nói oang oang:
- Ta đến gặp Vạn Thắng vương hỏi xem cống phẩm chuẩn bị đến đâu rồi? Cớ sao thượng tuần tháng 7 mà chưa có sứ Thiên Đức đến thiên triều bẩm báo?
Duệ ngạc nhiên:
- Thiên triều?
Nàng ngẩng nhìn lên mái ngói, khẽ nhăn mặt:
- Vạn Xuân chúng tôi người trần mắt thịt, sao có thể biết lối lên trời được chứ? Lâm sứ thần? Ông cùng tùy tùng cưỡi mây đến đây ư?
Lâm Đường Thần nghiến chặt hai hàm răng, giận tím mặt, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn ngồi sau cái bàn nhỏ làm từ gỗ quý khảm trai.
- Đúng đàn bà miệng lưỡi lắt léo! - Lâm Đường Thần ngồi xuống, nói bâng quơ. - Ta nói chả phải sao? Trần đời ta chưa thấy xứ nào như man di, nam nhân hèn mọn phải núp sau váy đàn bà. Nếu ta nhớ không lầm, Thần phi đáng kính đây xuất thân là dân nữ phải không? Bảo sao chẳng biết phép tắc.
Duệ nhoẻn miệng cười, bình thản nói:
- Nam nhân Thiên Đức đầu đội trời chân đạp đất hãy còn lo chống giặc c·ướp, thổ phỉ, lũ tráo trở, quân bất nhân hãm h·iếp đàn bà con gái nên việc tiếp sứ thần do ta tạm thời đảm trách.
Lâm Đường Thần đứng bật dậy, mặt đỏ bừng đừng, nén giận mà nói:
- Thần phi! Người vừa nói ai là giặc c·ướp?
- Ta đâu nói các ngài? Sao các ngài lại tự nhận như vậy? Phải không?
Đoạn Duệ ngoảnh sang nhìn Lý Nhân Nghĩa, Lý Nhân Nghĩa vội đứng dậy thưa:
- Quả thật Thần phi đang mắng giặc c·ướp, không có ý nói Lâm đại nhân.
Duệ khẽ thở dài:
- Nếu Lâm sứ thần không muốn đàn bà tiếp chuyện thì thôi vậy. Ta giao lại mọi sự cho Lý đại nhân, người phụ trách bang giao của Thiên Đức.
Lâm Đường Thần cười nhạt, thoáng lộ vẻ đắc thắng vì đuổi được đàn bà đi cho khuất mắt. Lâm Đường Thần biết hiện tại Nguyễn Thần phi nắm trọng trách mọi mặt tại Thiên Đức, ngoại trừ quân sự, song chẳng để vào mắt. Quan điểm của Lâm Đường Thần, đàn bà chỉ phù hợp với việc chổng mông thổi lửa nấu cơm mà thôi. Thứ nữa, Lâm Đường Thần không để Thiên Đức vào mắt, chẳng cần phải nể nang, Thần đến ra yêu sách, không phải đến thương lượng.
Lâm Đường Thần không hiểu vì sao Tưởng Kính lại đề cao xứ Giao Châu thất học, luôn miệng dặn Lâm Đường Thần phải giữ thái độ đúng mực. Giao Châu này còn chưa bằng một tiểu quốc Đại Vũ từng chinh phạt huống chi Thiên Đức còn chưa đủ sức kiểm soát hết đất Giao Châu? Kinh thành? Thật nực cười! Cái làng bé tí tẹo, bằng một góc phủ đệ của Lâm Đường Thần và cái tay Vạn Thắng vương kia chẳng thể sai được, chỉ là một tay điền chủ gặp thời mà phất lên.
Ba quân Thiên Đức ư? Dân man di ăn lông ở lỗ, mù chữ, hỗn tạp, muốn làm chủ đám ấy chỉ cần cho chúng no bụng, tất sẽ nghe theo cả.
Thiên Đức mới chiếm được đất Hoan, thêm đất của bọn thổ phỉ Phạm Phan Chí cống nạp thì có gì mà vỗ ngực? Lâm Đường Thần tin rằng một khi đại binh Đại Vũ muốn lấy đất Giao Châu thực dễ như lấy đồ trong túi áo mà thôi.
Còn… thất bại của bọn Dương Trường Huệ, Đoàn Kính Chí ư? Lâm Đường Thần chưa từng chạm mặt hai tên tiểu tướng bất tài ấy. Đem gần 3 vạn quân xuống đất Giao Châu giờ không tự tìm được đường về. Thứ đón chờ Đoàn Kính Chí và Dương Trường Huệ, nếu hồi hương, là hai huyệt mộ. Sau khi rời làng Vạn Xuân, Lâm Đường Thần sẽ đến La thành xem xét tình hình mà uốn ba tấc lưỡi.
- Thực chẳng giấu Lâm tiên sinh, thời gian vừa rồi Đại Vương của bọn hạ quan thống lĩnh ba quân nam chinh bắc chiến chẳng tránh khỏi hao tổn nguyên khí, đã lên Linh Sơn cổ tự bế quan trăm ngày.
Lâm Đường Thần nhìn Lý Nhân Nghĩa bằng ánh mắt có phần khinh miệt và… chẳng hiểu sao lại nhầm Lý Nhân Nghĩa với Ngô Hy Doãn, Phó Đô Ngự sử đại phu tiền triều. Đường Thần khinh kẻ đại phu chịu khom lưng luồn cúi trước một người đàn bà xuất thân thấp kém.
- Lý đại nhân! - Lâm Đường Thần châm chọc. - Ta nhớ ông vốn mang họ Nguyễn, nay cải sang họ Lý là cớ làm sao? Lý của ông là Lý nào? Lý Sơn Lăng hay Lý trôi sông dạt chợ?
Lý Nhân Nghĩa giữ nét mặt bình thản, chậm rãi nói:
- Đại Vương của hạ quan có dạy, họ chỉ nhằm xác định nguồn gốc một người. Hạ quan làm tôi nhà Lý nhưng bất mãn với Thái uý lấn át quyền trữ quân, cậy thế làm càn. Hạ quan trước sau một lòng phò tá nhà Lý. Tiên vương truyền ngôi báu cho Hoàng hậu Thiên Đức, hạ quan theo về là lẽ phải làm. Vì lòng trung, hạ quan được mang họ của Hoàng hậu, ấy là vinh dự, cớ sao tiên sinh lại có ý chê bai như thế?
Lâm Đường Thần nhếch miệng cười nhạt, hỏi Lý Nhân Nghĩa:
- Thiên Đức thần phục thiên triều, nay quá hạn định cống nạp là cớ làm sao?
Lý Nhân Nghĩa thủng thẳng hỏi lại:
- Dám gỏi tiên sinh, đại binh từ Vân Nam quốc kéo xuống giao châu g·iết người c·ướp lương, lấn chiếm đất đai có phải do Đại Vũ cử đi không? Đại Vương đồng ý cống nạp theo yêu sách của tiên sinh đưa ra, vậy ai hạ lệnh binh Đại Vũ t·ấn c·ông Thiên Đức?
Lâm Đường Thần thản nhiên đáp:
- Đoàn Kính Chí đến La thành gặp Trữ quân, binh Thiên Đức chắn lối, buộc Đoàn Kính Chí phải mở đường mà đi. Giao Châu đâu phải đất riêng của Thiên Đức.
Lý Nhân Nghĩa gật đầu:
- Quả thật Vạn Xuân chẳng của riêng Thiên Đức nhưng Đoàn Kính Chí đem binh tiến vào phải qua đất Thiên Đức, vậy… có được Vạn Thắng vương chấp thuận hay chưa? Ban nãy Thần phi gọi đám binh ấy là đám giặc c·ướp nào có sai.
Lâm Đường Thần nói ngang:
- Thiên Đức quy thuận thiên triều, đại binh thiên triều qua không phải hỏi. Phàm xưa nay kẻ dưới sao cật vấn được kẻ trên?
Lý Nhân Nghĩa chẳng vừa:
- Thì ra những người tự xưng thiên triều cao cao tại thượng lại rặt một đám vô pháp vô thiên quen thói làm càn.
Lâm Đường Thần trừng mắt, gằn giọng:
- Lý đại nhân, ông vừa nói cái gì?
Lý Nhân Nghĩa tỉnh bơ:
- Hạ quan mắng bọn Đoàn Kính Chí vô pháp vô thiên, chưa có chỉ dụ bên trên mà tự ý vào đất nhà người ta trộm gà bắt chó.
Lâm Đường Thần quên luôn vị trí sứ thần và mục đích thực sự của chuyến đi, kéo hai ống tay áo lên, định ăn thua đủ với Lý Nhân Nghĩa. Văn quân tức nhau vì lời nói, đánh nhau cũng chẳng có gì lạ, cũng chẳng c·hết ai. Đoàn sứ thần vội vã kéo Lâm Đường Thần lại. Bên đối diện, quân hầu trong điên cũng can ngăn Lý Nhân Nghĩa cũng đang hăng.
- Thiên Đức các người là một đám ngỗ ngược! Dám cả gan chống lại binh thiên triều ư? - Lâm Đường Thần tức phát điên, chỉ mặt Lý Nhân Nghĩa quát lớn, nước bọt trong miệng bắn tứ tung. - Khôn hồn mau trả tù binh, đền nhân mạng.
Lý Nhân Nghĩa cũng gân cổ lên:
- Lâm tiên sinh! Ngài đừng ăn nói hồ đồ! Binh Đại Vũ gây thiệt hại mùa màng, nhân mạng và nhiều tài sản của bách tính! Chính các ngài phải đền bù cho những thiệt hại vừa gây ra.
Lâm Đường Thần trợn mắt lên:
- Các người dám ư?
Lý Nhân Nghĩa vênh mặt:
- Có gì mà không dám? Lẽ ở đời kẻ nào gây thiệt hại phải bồi thường. Càng người học cao hiểu rộng càng phải hiểu lý lẽ đơn giản ấy, chỉ đám ngu phu thất học mới không biết, ăn càn nói càn mà thôi.
- Ngươi nói ai ngu phu thất học? Ngươi dám mạo phạm thiên triều! A…
Lý Nhân Nghĩa tức lên, nhổ toẹt một bãi nước nước xuống nền gạch, lấy chân giẫm lên:
- Hạ quan nói bọn ngu phu, thất học chứ nào dám chỉ tiên sinh, xin ngài đừng tự nhận, vận vào thân thì khổ. Đâu nào? Hạ quan đã nói gì đâu? Đã ai làm gì đâu?
Lâm Đường Thần giận đến run người, hơi thở khò khè, mặt đỏ như gấc, hai con ngươi trợn tròn, trắng dã như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Nhân Nghĩa.
Bình thường Lý Nhân Nghĩa điềm đạm, nho nhã. Hôm nay bỗng trở thành một người khác, hệt như mấy bà hàng tôm, hàng cá ở chợ. Sỡ dĩ Lý Nhân Nghĩa chẳng kiêng dè là vì Chương đã dặn:
- Chửi c·hết mẹ chúng nó đi! Sớm muộn chúng nó sẽ đánh mình, có quỳ gối xưng thần nó vẫn đánh! Mà muốn đánh ta thì nó cần đôi ba năm chuẩn bị. Cứ chửi thật lực cho sướng cái mồm, sau này chúng sai người hạch tội, ta cách chức quan của ông là cùng.
Lý Nhân Nghĩa như chim sổ lồng, trút hết tức giận, căm hờn vào từng câu chữ, chì chiết nhắm vào Lâm Đường Thần và Đoàn Kính Chí.