Chương 573: Tự chui vào lưới
Đạo thủy quân La thành giả bại kéo về gần đến bờ đập ngăn sông hay tin quân trấn giữ tại đây đã thua chạy, bỗng dưng rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch đâm ra lúng túng.
Phùng Hiền biết điều đó, đem hết số pháo đá chiếm được ở huyện Hát đặt ven bờ, cách đập ngăn chừng 3 dặm về hướng thượng nguồn. Trận địa chưa bố trí xong thuỷ quân La thành đã đến, chỉ huy pháo đá ra lệnh bắn tràn xuống sông bất kể trúng hay trượt. Bên bờ đối diện, Lý An lệnh dân binh khiêng số pháo đá chiếm được đặt dọc theo bờ sông, dài đến gần 3 dặm. Trong số dân binh có nhiều người từng là lính Sơn Tây giải ngũ biết dùng pháo. Lệnh của Lý An rất đơn giản, cứ trông thấy thuyền La thành thì thi nhau bắn, trúng trượt không cần để tâm. Trường hợp thuỷ quân La thành liều c·hết đổ bộ tìm đường thoát, dân binh phải bỏ pháo mà chạy. Dân mấy làng ven sông Tích Lịch biết Phùng Hiền đem quân phục kích binh triều, đánh với ngoại bang liền rủ nhau ra khuân đạn đá, tiếp phẩm cho dân binh dưới quyền Lý An. Hàng trăm dân binh thoát chạy trước đó cũng quay lại giúp sức. Bên kia huyện Hát, nhiều làng mạc ven sông, binh sĩ Sơn Tây cũng được hàng trăm già trẻ trợ giúp lương thảo, khuân đạn dược, chăm sóc thương binh, khiêng tử sĩ về hậu phương.
Phạm Huyền Thông, thủy tướng binh triều, năm trước phút chót thoát được Lê Phụng Hiểu, Cao Quang Chương ập vào trại bắt Trần Văn Lộng chính là người chỉ huy toán thủy quân La thành bị vây bốn mặt. Mặt sau Yết Kiêu đuổi rát, mặt trước hết đường, hai bờ bị pháo đá trút đạn loạn xị khiến đoàn chiến thuyền hơn hai mươi chiếc loay hoay tiến thoái không biết theo ngả nào. Yết Kiêu chỉ huy soái thuyền hơi nước dồn đến đánh phá. Phạm Huyền Thông thấy chỉ có mình chiến thuyền Yết Kiêu đơn thương độc mã bèn sai quân bu lại, Yết Kiêu lại lui, chiến thuyền La thành không đuổi kịp, một vài cái tả tơi do trúng đạn. Phạm Huyền Thông thầm cầu trời khấn Phật, mong Lý Mẫn, Lý Uy mau đánh đến giải vây một mặt. Tuy nhiên mong muốn của Phạm Huyền Thông khó lòng đạt được bởi Phùng Hiền tận dụng mấy chiến thuyền nhỏ do Phạm Huyền Thông trước đó để lại, đem thần công lên thuyền chèo ra đánh phá. Song song với đó, Phùng Hiền trưng dụng hàng trăm thuyền nan của ngư phủ, mỗi thuyền có ba người, một người chèo, hai người trang bị khiên và súng hoả mai tìm cách tiếp cận Phạm Huyền Thông.
Yết Kiêu nhận định thời cơ đến, gọi hàng Phạm Huyền Thông, Phạm Huyền Thông không vội đáp lời hòng kéo dài thời gian. Yết Kiêu truyền lệnh ba quân xốc đến, hợp với Phùng Hiền, đ·ánh c·hết bỏ. Soái thuyền Phạm Huyền Thông trở thành mục tiêu ưu tiên của hàng chục khẩu thần công. Trong khi đó binh sĩ Trung đoàn 3 Bộ binh Sơn Tây mặc mưa tên bão đạn, tiếp cận được soái thuyền, trèo lên khoang cận chiến. Quân hầu của Phạm Huyền Thông chống trả đến cùng. Binh sĩ Sơn Tây trèo lên thuyền mỗi lúc một đông, chặt đứt kì hiệu trên cột buồm. Một binh sĩ Sơn Tây sau khi hạ thủ quân hiệu bèn lấy thủ cấp cho lên đầu ngọn giáo giơ lên cao hô lớn:
- Thủ cấp Phạm tặc đây rồi!
Chiến trường hỗn loạn, chẳng ai rõ thực hư.
Ba quân Thiên Đức nhất tề hò reo trong khi quân bản bộ của Phạm Huyền Thông mấy tinh thần, hạ khí giới xin hàng. Trong khi đó Phạm Huyền Thông vẫn cầm kiếm cố thủ trên soái thuyền cùng vài thân binh. Phùng Hiền lên soái thuyền, lệnh Phạm Huyền Thông hạ khí giới, lúc ấy Phạm Huyền Thông đành thúc thủ, bị quân Sơn Tây trùm bao tải khiêng đi.
Chiếm được hơn hai mươi chiến thuyền của Phạm Huyền Thông, Yết Kiêu chọn ra hơn chục cái hư hại, sai quân đánh đắm phân nửa bằng cách đục thân thuyền, chất gạch, đất, đá… thả neo giữa dòng cản lối thủy quân Lý - Dương. Sắp đặt vừa xong cũng là lúc ba quân Thiên Đức trông thấy bóng tinh kì binh triều thấp thoáng đằng xa.
Lý Mẫn, Lý Uy đốc quân La thành đuổi đến biết Phạm Huyền Thông t·ử t·rận, đối thủ bố trí binh lực trên bến dưới thuyền tạo thành hình bán nguyệt chờ sẵn. Lý Mẫn cho thuyền tạm dừng, báo cho Dương Trường Huệ. Huệ và Trọng nghe tin quay ra nhìn nhau, hiểu ra vấn đề, sắc mặt đổi dần sang tái nhợt.
Diêu Bình Trọng than trời:
- Quân họ Lý thực phường giá áo túi cơm, chúng c·hết một mình không đủ, lại rủ ta c·hết chung một chỗ.
Dương Trường Huệ đấm mạnh tay xuống mặt bàn, giọng có phần cay đắng:
- Yết Kiêu còn trẻ cứ nghĩ nó hăng máu, ai ngờ nó tự biến nó thành mồi câu khiến ta mắc bẫy. Mau bảo bọn Lý Mẫn thu binh, chậm trễ là không còn cơ hội nhặt xác nhau. Dại, dại quá! Có ai ngờ chính ta đào hố chôn ta cơ chứ!
Đoàn chiến thuyền vài trăm chiếc lớn nhỏ của quân La thành và Dương Trường Huệ chậm chạp xoay mũi. Binh tướng nhà họ Lý không cam tâm, công sức bao ngày giăng lưới đến lúc cất vó nào ai có ngờ bản thân mình lại chính là những con cá đáng thương.
Sông Tích Lịch không rộng, đại binh quay đậu, hậu quân chở lương thảo, binh sĩ già yếu, t·hương v·ong của Dương Trường Huệ bỗng nhiên trở thành tiền quân. Dương Trường Huệ và Diêu Bình Trọng đốc trạo phu ra sức chèo nhằm trở lại sông Hát nhanh nhất, trước khi cửa sinh dần khép lại.
Chỉ diên quân cấp báo với Dương Trường Huệ, phía trước có hàng trăm bè chuối dập dềnh trôi chắn lối tiền quân. Dương Trường Huệ thêm phần lo lắng khi Chỉ diên quân tiếp tục báo cáo, bè chuối, bè tre nhiều không thể đếm, tưởng như cả khúc sông Tích Lịch toàn bè là bè mà chẳng thấy người đâu. Đoàn chiến thuyền buộc phải dừng lại giữa dòng, một thuyền kéo theo cánh diều thận trọng vượt lên trên đội hình dò xét tình hình. Quả nhiên các bè tre, bè chuối không trôi vô định mà có chủ đích. Hàng chục bè chậm rãi tiếp cận chiến thuyền Đại Vũ, buộc thuyền phải trở lui.
Binh sĩ trên thuyền thả thêm dây cho diều cao thêm độ mươi trượng. Chỉ diên quân truyền tin xuống, đằng xa có bóng tinh kì phấp phơi chưa rõ quân nào, binh lực bao nhiêu.
Dương Trường Huệ lo lắng:
- Không cần phải đoán thì ta cũng biết mười phần chắc cả mười đó là bọn Phạm Bạch Hổ.
Diêu Bình Trọng suy nghĩ một lúc bèn nói:
- Chỉ còn cách vượt qua đống bè, đánh vỗ mặt đám ấy mới có đường lui. Mạt tướng nghĩ… ta cần phải nhanh lên mới được, chậm trễ sẽ thêm phần nguy ngập ạ.
Dương Trường Huệ bực dọc, ném mũ trụ đang cầm xuống sàn thuyền:
- Muốn vậy phải chờ cho trời tối, bảo bọn man mọi họ Lý điều khinh thuyền lên trước dò đường vượt qua đống bè. Chúng gây ra việc này thì chúng phải có trách nhiệm.
Diêu Bình Trọng cho là phải, liền sai quân báo tin cho Lý Mẫn.
Trong khi đó Lý Mẫn, Lý Uy và bộ tướng cũng đang vò đầu bứt tai. Lý Uy đề nghị ba quân bỏ thuyền lên bộ, vượt huyện Hát. Lý Mẫn cho đó là thất sách, quân thủy lên bờ như cá mắc cạn. Giả như theo lối Lý Uy đưa ra, sợ là đến bờ Hát Giang cũng bị quân Thiên Đức tàn sát hết lượt.
- Đẽo mẹ cái bọn Đại Vũ thùng rỗng kêu to! - Lý Mẫn sôi máu tung cước đá gãy chân bàn, quát tháo. - Tưởng chúng nó có thể ăn tươi nuốt sống bọn Thiên Đức mà bây giờ tình cảnh khác đếch gì bọn ta? Sau lưng có Yết Kiêu, trước mặt có Phạm Bạch Hổ, đều là tử lộ. Chúng lại xua ta lên giơ đầu chịu đánh, ông đã ngu một lần không thể ngu thêm lần nữa. Bọn Thiên Đức mà đánh ép, đám Đại Vũ bị cắt tiết trước tiên rồi mới tới lượt ta.
Vớ lấy bình rượu, Lý Mẫn ngửa cổ tu ừng ực, chốc sau mặt chẳng đỏ mà vẫn tái nhợt. Lý Mẫn vừa tức vừa sợ.
- Ông Uy đâu! Ông bảo bọn Đại Vũ, tiến cùng tiến, lui cùng lui còn không ở đây chờ gươm kề cổ. Ta cử mươi thuyền thì chúng cũng mươi thuyền lên dọn dẹp đám bè khốn nạn ấy lấy lối đi. Có phúc cùng hưởng, có hoạ chia đôi mới phải chứ.
Lý Uy lật đật chạy ra ngoài lệnh cho quân chèo sang soái thuyền Dương Trường Huệ. Huệ tức nhưng đành phải đồng ý chọn ra mười chiến thuyền cỡ nhỏ và 150 binh sĩ phối hợp với thủy quân La thành phá bỏ trận địa bè chuối, bè tre đang giăng kín mặt sông.
Đêm cuối tháng, giơ bàn tay lên trước mặt không nhìn thấy ngón. Hàng trăm ngọn đuốc cháy bập bùng trên mặt nước mênh mông như lửa ma trơi.
Trung đoàn 2 Sơn cước đã đốn hàng ngàn thân chuối, cứ ba đến năm thân chuối kết thành một bè. Trên bè cắm vài tàu lá chuối, có bè quây liếp đốt đuốc, có bè không, rất khó phân biệt. Binh sĩ thuộc quyền Vương Chí Linh nằm dán mình trên bè, nếu đối phương tiếp cận, họ nhẹ nhàng trườn xuống làn nước mát lạnh nhẹ nhàng vừa bơi vừa đẩy bè di chuyển. Trường hợp cần phải ngụp lặn, ống đu đủ sẽ được sử dụng triệt để.
Binh sĩ La thành và Đại Vũ chèo khinh thuyền đến gần những bè đốt đuốc, thả một thuyền nan nhỏ đủ cho hai người ngồi cẩn thận khua nước tiếp cận. Tiếng mái chèo khua nước nghe rõ mồn một trong đêm tĩnh lặng. Bấy giờ binh sĩ Trung đoàn 1 Sơn cước trườn nửa người xuống sông điểm hoả, đẩy nhẹ bè trôi đi còn bản thân lặn một hơi ngược về sau.
Một hoặc một vài quả lựu đạn tre p·hát n·ổ, đứng cách xa hàng dặm vẫn nghe âm thanh đanh gọn xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Chẳng binh sĩ Đại Vũ hay La thành nào tử thương nhưng hồn vía đều lên mây, chẳng kẻ nào dám lại gần những bè chuối. Trong số hàng trăm bè kia cái nào nổ cái nào không? Chưa kể hơn phân nửa bè lẫn trong đêm đen rất khó phát hiện.
Lý Uy và Diêu Bình Trọng đốc thúc, lệnh chém đầu nếu kẻ dưới bất tuân thượng lệnh. Bấy giờ các khinh thuyền miễn cưỡng tiến lên dùng sào, câu liêm dò đường. Bất chợt trên khoang một khinh thuyền bỗng p·hát n·ổ, hàng chục binh sĩ tử thương gào khóc trong đêm khiến những kẻ khác thêm phần kinh sợ. Chốc sau một bè chuối p·hát n·ổ cạnh mạn khinh thuyền khác của Đại Vũ, tuy không gây t·hương v·ong nhưng âm thanh gây kinh hoảng ấy như giọt nước tràn ly khiến các thuyền quay mũi trở về bản trận
Thủy quân La thành và Đại Vũ bị t·ấn c·ông lúc nửa đêm bằng lựu đạn. Hàng chục thủy binh Thiên Đức trầm mình dưới làn nước, tiếp cận mạn thuyền địch tung một chùm lựu đạn lên khoang thuyền rồi lặn mất dạng. Thiệt hại nhân mạng không đáng kể đến nhưng ba quân Đại Vũ, La thành luôn ở trong trạng thái căng thẳng. Lý Mẫn và Dương Trường Huệ truyền lệnh binh sĩ dùng giáo chọc xuống nước, ngừa thủy binh Thiên Đức áp sát.
Qua ngày hôm sau, Dương Trường Huệ biết được đại quân đã nằm giữa vòng vây của hơn 1 vạn quân Thiên Đức và con số ấy có thể sẽ tăng thêm sau mỗi ngày. Dương Trường Huệ thảo thư gửi Yết Kiêu nghị hoà với các điều kiện hậu hĩnh về bạc vàng nhưng Yết Kiêu yêu cầu Dương Trường Huệ hạ lệnh ba quân bỏ khí giới đầu hàng vô điều kiện hoặc bỏ mạng.
Ba ngày trôi qua, Yết Kiêu, Phạm Bạch Hổ, Phùng Hiền hay Lý An chẳng có động tĩnh nào càng khiến Lý Mẫn, Lý Uy, Dương Trường Huệ và Diêu Bình Trọng thêm phần căng thẳng.
Thiên Đức huy động vài nghìn dân tại huyện Tích Lịch và huyện Hát giúp sức đục đẽo thêm đá, tải thêm lương thảo. Dân binh các nơi kéo về theo từng toán lớn nhỏ, chả mấy chốc quân La thành, Đại Vũ bị vây bọc bởi 2 vạn người, cờ quạt tung bay khắp nơi.
- Ta hiểu rồi, bọn Yết Kiêu đợi trời mưa mới đánh! - Dương Trường Huệ nói với Lý Mẫn. - Mưa xuống chẳng còn Chỉ diên quân, ta không còn cặp mắt nữa. Vả lại… con nước dâng cao chảy về hạ du, dẫu bị ngăn bởi con đê thì ta vẫn bất lợi. Bọn Phạm Bạch Hổ lợi dụng con nước thả trôi bè, xông vào đánh. Giả như ta tập trung binh lực dồn sức đánh Yết Kiêu cũng chẳng xong vì chúng bày trận trên cạn, đổ quân lên đó cũng chẳng thể đi đâu được nữa!
Lý Mẫn bặm môi, lúc sau mới nói:
- Có thể chúng còn chờ lệnh của Vạn Thắng vương hoặc…
Diêu Bình Trọng thở dài:
- Có phải ông muốn nói bọn chúng án binh bất động nhằm chờ viện binh của chúng ta đến?
Lý Mẫn gật đầu. Diêu Bình Trọng cười nhạt:
- Mất nửa binh mã ở chốn ao tù này hay mất tất cả binh mã? Làm thống soái ông chọn cách nào? Tôn Toàn Hưng đến đây cũng phải hai, ba ngày trời mà bọn Thiên Đức ở thành Sơn Tây để yên cho ư? Ông là Sứ tướng, sao binh mã La thành không đến ứng cứu?
Lý Mẫn chua chát:
- Binh mã Thiên Đức cách kinh thành chẳng bao xa. Thái uý điều thêm binh cũng được bao nhiêu? Lực lượng thủy binh phần lớn ở đây cả. Giả như Thái uý đến cứu ta thì chúng ta cũng chẳng còn chốn dung thân. Bây giờ tìm cách hoà hoãn với Thiên Đức là hơn cả.
Quân sĩ Đại Vũ chạy vào bẩm báo với Dương Trường Huệ, ở hai bờ sông đêm vừa rồi vọng đến tiếng hát nỉ non của đàn ông, đàn bà. Thảng hoặc lại có tiếng gọi ba quân gốc Vân Nam mau hạ khí giới sẽ được toàn mạng trở về. Và rằng Thiên Đức chỉ muốn bắt Dương Trường Huệ, Diêu Bình Trọng và bộ tướng.
Dương Trường Huệ tức giận đứng bật dậy ném chén rượu vỡ tan, gầm lên:
- Quân chó đểu! Chúng đánh vào lòng quân! Lung lạc ba quân, gây chia rẽ đây mà!
Lý Uy định nói gì đó nhưng Lý Mẫn trừng mắt nên lại thôi.
Đêm vừa rồi chính tai Lý Mẫn nghe quân Thiên Đức kêu gọi binh sĩ La thành mau vứt khí giới trở về với vợ con. Thiên Đức chỉ nhắm đánh Đại Vũ vì khác nòi giống. Nguy hiểm hơn, Lý Mẫn còn nghe quân Thiên Đức bảo rằng ba quân La thành muốn tiếp tục chống Thiên Đức cũng được, hãy để Thiên Đức tiêu diệt quân Đại Vũ xong xuôi sẽ đánh nhau tiếp cũng không muộn. Trước khi sang hội đàm với Dương Trường Huệ, Lý Mẫn được biết hàng trăm binh sĩ La thành lợi dụng đêm tối đã biến mất không tăm hơi. Lý Mẫn lo kéo dài sợ có ngày chính kẻ dưới bắt trói Lý Mẫn giao nộp cho Thiên Đức.
- Hoặc giơ tay chịu trói hoặc đánh một trận mở đường máu ra sông Hát! - Lý Mẫn nói, giọng dứt khoát. - Trù trừ thêm một ngày là thêm tai hại. Thiên Đức tập trung đánh vào lòng ba quân, lòng quân tan rã, binh bại núi đổ sẽ chẳng cứu vãn được.
Dương Trường Huệ bước đến bên khung cửa nhỏ, nhìn ra khoảng sông nước mênh mông, trông những chiến thuyền đậu san sát nhau suy nghĩ mông lung.