Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 561: Thiên đăng - địa đăng




Chương 561: Thiên đăng - địa đăng

Mùa hè gió thổi từ Đông Nam lên Tây Bắc mà Thượng Sơn ở phía Nam, Tôn Toàn Hưng đóng ở phía Bắc. Dựa vào hướng gió thổi, vị trí của mấy cánh diều bọn Lý Quang Minh ước lượng được vị trí tương đối trung quân đặt soái trại của Tôn Toàn Hưng.

Muốn xem mưa đổ xuống địch có hạ diều hay không cần phải chờ mưa nhưng bọn Lý Quang Minh chắc mười phần diều giấy sẽ không thể thả khi mưa gió. Tuy nhiên, muốn chọc mù những con mắt cảnh giới của Tôn Toàn Hưng lúc trong đêm trăng thanh gió mát còn có cách khác.

Có thể nói, những lời gợi ý của Chương đem lại nhiều tác dụng. Tướng sĩ như bừng tỉnh khỏi cơn mê, thi nhau bày kế sách đối phó.

Đầu tiên, Lý Quang Minh lệnh quân và nhờ dân các làng Thượng Sơn, kẻ San, Tả Thủy, Đồng Yên và Đồng Bảng, kể cả trẻ con, làm gấp hàng nghìn thiên đăng bằng giấy dó, giấy bản đủ các kích cỡ ngay trong buổi chiều. Bấc đèn được làm từ sợi vải tẩm mỡ lợn.

Trời tối, Lý Quang Minh lệnh mấy trăm binh sĩ hộ tống dân 5 làng âm thầm đi về phía Đông khoảng 3 dặm, chọn một gò cao, quang đãng đốt đèn. Các cụ cao niên bày cách cho đám thanh niên và trẻ nhỏ làm bấc đèn bằng sợi vải tẩm mỡ lợn sao cho thiên đăng bay theo chiều gió, lơ lửng trên không trung khoảng 5 đến 8 dặm sẽ rơi. Bọn Lý Quang Minh chọn những thiên đăng lớn, buộc một quả lựu đạn tre vào đế đèn, luồn dây cháy chậm qua một ống tre. Bấc cháy gần hết sẽ lan sang dây cháy chậm gây nổ.

Hàng nghìn thiên đăng bắt đầu bay lên cao, có cái cao hơn 1 dặm, cái thấp nhất cũng trăm thước, sáng rực một góc trời. Mọi người hồi hộp ngửa cổ trông theo những ngọn đèn trời xuôi theo gió. Một vài quả lựu đạn tre p·hát n·ổ ngay khi mới bay được một đoạn, đám trẻ con thay vì sợ hãi lại hò reo vang trời.

Thiên đăng quả nhiên bay về hướng quân doanh của Tôn Toàn Hưng. Hàng nghìn ngọn đèn sáng rực quả nhiên khiến tầm nhìn của quân cảnh giới treo mình trên những cánh diều bị ảnh hưởng.

Trương Ma Nị dẫn một toán binh khiêng 1 khẩu thần công nương theo hướng gió, cách những ngọn đèn trời một khoảng vừa đủ. Ma Kê, Hùng Sơn, Nùng Dân Chính dẫn theo một toán Thân Vệ quân lần mò đi trước một quãng, đặc biệt chú ý từng bờ cỏ bụi cây, người sau nối gót người trước. Thay vì chú ý phía trước, toán tiền trạm của Ma Kê lại căng mắt ngoái nhìn khoảng tối mênh mông đằng sau lưng.

Trời không phụ lòng người có chí, khi còn cách quân doanh họ Tôn khoảng hơn 1 dặm về phía Đông Nam, bọn Ma Kê phát hiện ở bên phía trái có một đốm sáng chớp tắt, định thần nhìn kỹ, xác định không phải đom đóm nên Ma Kê dẫn toán trinh sát trườn về phía ấy.

Đốm sáng chớp tắt liên tục như muốn báo hiệu về bản doanh. Mãi khi Ma Kê trườn đến gần đốm sáng chớp tắt thì đạn đá rơi bình bịch phía sau. Nằm dán mình chờ đợi, Ma Kê không thấy đốm sáng, cũng không biết đối phương có bao nhiêu tên mai phục nên quyết định dùng đến lựu đạn. Ba quả lựu đạn tung ra cùng lúc, nhắm vào khoảng tối ban nãy có đốm sáng lập loè. Ba âm thanh đanh gọn nối tiếp nhau xé toạc màn đêm yên tĩnh, hai bóng người vụt ra từ một bụi cây chạy về phía quân doanh. Hùng Sơn và toán Thân Vệ quân dường như chỉ chờ có vậy, nhất loạt bật dậy đuổi theo túm được hai kẻ đó. Ma Kê tung thêm một quả lựu đạn rồi mới rút dao găm nhảy bổ vào khoảng tối đã nhắm đến. Trong ánh sáng yếu ớt dí sát mặt cỏ, Ma Kê phát hiện một người nằm bất động, máu không ngừng rỉ qua những v·ết t·hương do mảnh sắt tạo ra.

- Đúng bọn chuột cống ẩn nấp dùng lửa hiệu trong ống tre già chỉ điểm cho bọn trong doanh. - Ma Kê thì thào với Trương Ma Nị. - Túm được hai đứa, chúng nó sẽ phun sạch thôi. Anh đặt pháo ở đây được đấy, dư tầm bắn chứ?

Trương Ma Nị nói:

- Để chắc ăn cứ dấn thêm chục trượng nữa. Anh để ý giúp xem còn chuột ở đâu không, bắn xong ta rút ngay.

Đạn đá rơi xuống trước mặt Trương Ma Nị không ngừng nên Ma Nị sai quân khiêng thần công chếch sang bên tả một quãng rồi giá súng chuẩn b·ị b·ắn. Lúc này những ngọn đèn trời đang bay ngang doanh trại, nhờ vậy Trương Ma Nị trông rõ những con diều. Nhổ một nắm cỏ tung lên không trung, đoán đích xác hướng gió đang thổi chếch từ trái xiên qua phải, Trương Ma Nị dùng các con diều làm vật chuẩn, hướng nòng thần công chếch sang bên trái chừng 3 đốt ngón tay và khai hoả viên đạn đầu tiên. Hàng chục viên đạn sau đó cứ như vậy mà bắn. Sau cùng, Trương Ma Nị hướng nòng thần công lên cao bắn hai quả đạn pháo hoa về phía những con diều rồi tháo súng rút lui. Bầu trời đêm bỗng đẹp lung linh bởi những ngọn đèn và những chấm li ti.



Hàng chục quả đạn tròn rót vào quân doanh Tôn Toàn Hưng, nhờ may mắn, một viên đạn phá tan nơi chằng buộc một con diều và số phận của binh sĩ treo mình trên đó thật dễ đoán.

Không có quả lựu đạn tre nào rơi xuống quân doanh. Chúng nổ trên không trung, quanh khu vực doanh trại khiến binh sĩ dưới quyền Tôn Toàn Hưng được phen nhốn nháo. Tôn Toàn Hưng hạ lệnh Cự thạch pháo bắn vào khu vực Trương Ma Nị vừa rút quân trong gần nửa canh giờ. Chẳng còn thấy lửa hiệu của quân cảnh giới ở khu vực đó, Tôn Toàn Hưng đoán đối phương đã phát hiện ra, bèn lệnh quân khinh kị sẵn sàng xung trận.

Ma Kê trở về, dù chưa khai thác được tù binh nhưng đã biết được cách thức của Tôn Toàn Hưng bảo vệ vòng ngoài doanh trại nên Giáp Dĩnh Trì và Giáp Dĩnh Kế ngay lập tức dẫn theo hai tiểu đội nối đuôi nhau xuất kích lúc nửa đêm. Lý Quang Minh liền cử mấy toán tinh binh lùng bắt quân cảnh giới của đối phương đang ẩn nấp. Các toán do Lý Quang Minh cử đi đã phát hiện và tiêu diệt 4 vị trí cảnh giới vòng ngoài, cách hàng rào bản trại của Tôn Toàn Hưng khoảng hơn 1 dặm, bằng lựu đạn. Các vị trí khác biết bị lộ nên rút về khiến từ đêm đến tảng sáng, Tôn Toàn Hưng phải bắn ra hàng trăm quả đạn đề phòng đối phương tiếp cận doanh trại. Chưa kể vài nghìn mũi tên được bắn vào những vị trí nghi ngờ.

Đầu trống canh Năm, Tôn Toàn Hưng buộc phải sai quân đốt đuốc, cắm cách hàng rào trại năm mươi trượng sau khi anh em họ Giáp áp sát hàng rào, tung vào mấy chục quả lựu đạn tre khiến hàng chục binh sĩ t·hương v·ong.

Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến đất Giao Châu, Tôn Toàn Hưng cảm thấy bối rối.

Phía đối diện, Lý Quang Minh dẫu chưa biết kết quả thu được ra sao, song nhìn trại địch sáng trưng như ban ngày thì lấy làm mừng, tin rằng đối thủ sẽ mất ăn mất ngủ.

Dù việc thả thiên đăng đem lại kết quả vô cùng nhỏ nhoi nhưng dân xã Thượng Sơn lấy ngày thả thiên đăng giúp quân Thiên Đức chống giặc làm ngày hội thả đèn trời của xã. Người ta đặt ra lệ, thiên đăng của ai rơi gần soái trại nơi Tôn Toàn Hưng từng đóng quân sẽ giành chiến thắng. Do Lý Quang Minh chỉ huy căn cứ Thượng Sơn tại thời điểm đó, lễ hội thả đèn trời còn gọi là hội “Lý đăng ngũ thôn” hoặc hội “ông Lý”.

Trời vừa sáng rõ, trống trận vang một góc trời, Tôn Toàn Hưng vận giáp trụ, cưỡi ngựa tía đích thân dẫn quân xuất trại tiến đánh căn cứ Thượng Sơn. Thượng Sơn là cụm căn cứ, luỹ đắp đất, trồng thêm tre, nơi hiểm yếu dùng đá ong làm luỹ, luỹ dựng ở lưng chừng các ngọn đồi thấp nên lợi cho phòng thủ. Tôn Toàn Hưng kéo theo hàng chục Cự thạch pháo đặt ở trung quân, bắn các quả đạn phết nhựa thông làm nhiều bụi tre c·háy l·ớn.

Chương nhớ khẩu Song thủ pháo sứ thần Đại Vũ đã khoe hồi cuối năm trước, anh thầm nghĩ, tướng sĩ Đại Vũ giành nhiều chiến thắng, thu phục được các vùng đất rộng lớn ở phương Bắc hẳn nhờ vào những khẩu pháo bắn đá có tầm xa vượt trội và những quả đạn nổ gây sát thương.

Quân sĩ Trung đoàn 3 thủ trong căn cứ án binh bất động, tinh thần không chút nao núng, thảng hoặc lại ngoái nhìn kỳ hiệu tung bay ở vị trí cao nhất trong căn cứ. Binh sĩ biết Vạn Thắng vương đang ở trong doanh và điều này rất quan trọng.

Tôn Toàn Hưng nhận thấy hướng gió không thuận cho việc dùng hoả công đành ngưng bắn, sai bọn Tĩnh Mịch Thiền sư khích tướng, dụ quân Thiên Đức xuống đánh. Chương trông thấy Tĩnh Mịch Thiền sư liền bảo Lý Quang Minh, Trương Ma Nị:

- Thằng trọc ấy nguy hiểm gấp vạn lần đại binh phương Bắc vì nó thông thuộc đất Sơn Tây. Nó là kẻ có dã tâm, nay cúi đầu chịu cho kẻ khác sai khiến chờ thời. Thằng đó phải diệt.

Trương Ma Nị xin ra đánh, Chương nói:

- Ta tin anh chẳng ngại hắn nhưng không vội. Kệ bọn nó khua chiêng gõ trống, mắng chửi. Chờ chúng thu quân ta đổ ra đánh. Ta có bao nhiêu quân khinh kị?

Lý Quang Minh đáp:



- Chỉ có hơn ba trăm chiến mã thôi ạ.

Chương tủm tỉm cười mà rằng:

- Bọn chúng thức nguyên đêm, cả ngày đứng dưới nắng tất sẽ mệt. Chờ nhập nhoạng anh tung quân khinh kị áp sát doanh của chúng dùng hoả công mà đánh thử xem sao.

Lý Quang Minh chỉ những con diều lơ lửng trên không trung, định nói gì đó, Chương liền bảo:

- Ta hiểu băn khoăn của anh nhưng chúng ta có thần công. Tập hợp toàn bộ thần công bắn phá dọn đường cho quân khinh kị, kể cả Tôn Toàn Hưng có đưa kị mã ra nghênh chiến cũng chẳng ngại, tầm bắn của thần công chỉ có hơn chứ chẳng kém Cự thạch pháo của chúng. Các anh thường dùng Cự thạch pháo công thành, phá đồn luỹ, ít dùng pháo chống bộ kị nên thiếu kinh nghiệm. Cần khai thác điểm yếu của Cự thạch pháo là khả năng xoay ngang. Quân cảnh giới trên cao dẫu phát hiện ra chúng ta cũng cần thời gian hiệu chỉnh.

Lý Quang Minh ngẫm nghĩ rồi nói:

- Như vậy tôi sẽ chia thành ba đội khinh kị!

Chương khịt mũi:

- Ba hay năm không quan trọng bằng cách di chuyển. Anh chơi cờ Vạn Xuân hẳn biết nước đi của con Mã nhỉ? Pháo bắn thẳng, Mã đi xiên, trúng sao được mà trúng!

Đôi mắt Trương Ma Nị sáng rỡ:

- Đại Vương, được theo hầu ngài một ngày còn hơn mười năm đèn sách.

Chương bật cười, phẩy tay:

- Anh đừng nói thậm xưng như thế. Đuổi được bọn phương Bắc ta sẽ tính sổ với Ngô Thiên Sách, lúc ấy cần anh Nị lắm.



Trương Ma Nị đứng nghiêm, dõng dạc:

- Thuộc hạ chờ Đại Vương phân phó!

Khiêu khích mãi không đạt được mục đích, Tôn Toàn Hưng đành lui đại binh về trại, chỉ để bọn Tĩnh Mịch Thiền sư mắng nhiếc, chửi rủa. Đến chiều muộn, Chương cho Trương Ma Nị dẫn toán khinh kị đổ xuống đánh Tĩnh Mịch Thiền sư. Tĩnh Mịch Thiền sư giả thua, chạy về hướng quân doanh, muốn dụ Trương Ma Nị vào tầm bắn của Cự thạch pháo. Trương Ma Nị ngưng truy kích. Tôn Toàn Hưng phái quân kị xông ra trợ chiến cho gã sư hổ mang. Trương Ma Nị không giao chiến, dẫn binh quay đầu bỏ chạy vào tầm bắn của thần công. Hai bên khua chiêng gõ trống gườm nhau, không bên nào chịu thiệt, mãi lúc trời tối hẳn, khích bác nhau chán chê, Trương Ma Nị nhận lời thách đấu, cưỡi ngựa xông lên giao đấu với Tĩnh Mịch Thiền sư một chặp bất phân thắng bại mới chịu lui binh.

Thông tin khai thác được từ hai tù binh do Ma Kê bắt về tuy không chi tiết nhưng cũng giúp Chương đoán được phần nào toan tính của Tôn Toàn Hưng. Tôn Toàn Hưng chỉ có trong tay 500 quân bản bộ, số binh mã bản bộ lo đảm bảo thông tin liên lạc, dụng hoả khí, Cự thạch pháo… trợ chiến cho quân kị bộ gốc Vân Nam. Với lực lượng khoảng 3000 binh mã, Tôn Toàn Hưng không đủ lực lượng t·ấn c·ông căn cứ Thượng Sơn. Chương cũng biết lực lượng viễn chinh dưới quyền Giao Châu lộ thuỷ bộ Đại tướng quân Đoàn Kính Chí xem như quân địa phương. Tại Vân Nam, Thứ sử Lưu Trừng còn 5000 quân tinh nhuệ.

Tù binh khai rằng quân Đại Vũ chỉ dùng 1 vạn tinh binh chinh phục Vân Nam quốc trong khi quân Vân Nam tại thời điểm ấy có đến 5 vạn. Từ thông tin này Chương khẳng định Đoàn Kính Chí và Dương Trường Huệ tự tin khuất phục Vạn Xuân lộn xộn chỉ với 5000 quân Đại Vũ và 2 vạn quân Vân Nam.

- Thời gian là đồng minh của chúng ta! - Chương khẳng định. - Tiết trời nóng ẩm, nếu Đoàn Kính Chí không sớm có động tĩnh mà chỉ toạ sơn quan hổ đấu ắt sẽ bất lợi khi binh sĩ không hợp thuỷ thổ tất sinh bệnh. Địch tập trung ta phân tán, địch phân tán ta tập trung, các anh phải nhớ vậy mới được.

Bố Giáp nêu ý kiến:

- Tôi sẽ tập trung t·ấn c·ông các toán binh đi lẻ c·ướp lương thảo. Nhất định phải bắt bọn chúng đem lương thảo từ phương Bắc đến.

Chương cho là phải. Anh nói thêm:

- Sớm muộn Đoàn Kính Chí sẽ tặng viện cho Tôn Toàn Hưng t·ấn c·ông Thượng Sơn. Các anh dựng sẵn kế hoạch lui binh về đóng ở ngoài thành Sơn Tây, nhớ đưa phụ nữ và trẻ em qua bên sông.

Lý Quang Minh hỏi:

- Đại Vương nghĩ thời điểm nào Tôn Toàn Hưng sẽ toàn lực t·ấn c·ông Thượng Sơn ạ?

- Lý Mẫn, Đỗ Thục nhùng nhằng, ta quấy phá nhiều ắt Đoàn Kính Chí phải có động tĩnh. Các anh cứ yên lòng, nay mai Triệu Trung và binh mã họ Triệu sẽ trợ chiến, họ có nợ máu với cánh Đoàn Kính Chí, hãy tạo mọi điều kiện cho họ. Các anh không nhất thiết phải giữ Thượng Sơn cho kì được, ta cần bảo toàn lực lượng, thời cơ đến tung đòn quyết định là sẽ yên thôi.

Lý Quang Minh bày tỏ băn khoăn đám Đỗ Thục chiếm huyện Sơn Lăng, Chương thản nhiên bảo:

- Đám ruồi muỗi ấy không đáng ngại. Cha con Cao Quang Chương nóng lòng chờ lệnh phản kích nhưng ta chưa đồng ý. Cứ để nhà họ Đỗ đắc ý một chút. Ta cũng muốn nhân cơ hội này tạo điều kiện cho đám hai mang lộ mặt rồi túm một thể.

Căn dặn tướng sĩ thêm đôi ba điều, Chương quay về thành Sơn Tây nắm bắt tình hình thực tế. Cha con họ Cao một mực xin lệnh đánh quân Đỗ Thục, Chương không đồng ý. Anh muốn quân Đỗ Động Giang vây thành Sơn Tây nhưng điều đó không xảy ra. Đỗ Thục lo vây thành Sơn Tây, binh mã xa đất căn bản, Thiên Đức chặn đường về sẽ bị tổn thất nên một hai chờ Lý Mẫn t·ấn c·ông bọn Phùng Hiền.

Cuộc thi gan giữa các bên kéo dài đến quãng hạ tuần tháng 4 bắt đầu có biến chuyển do trời mưa nhỏ nhưng dai dẳng suốt mấy ngày không ngớt. Yết Kiêu lợi dụng trời mưa tổ chức các đội thuỷ quân liên tục t·ấn c·ông quấy phá thuỷ trại của Dương Trường Huệ bất kể ngày đêm. Thời tiết không thuận lợi, diều không còn thả được. Dương Trường Huệ phải dựa vào các tháp canh cao trên bờ hiệu chỉnh Cự thạch pháo bắn trả thuỷ quân Thiên Đức.

Yết Kiêu đưa Thiết giáp đĩnh còn lại nhập trận, tận dụng tầm xa của thần công bắn phá thuỷ trại, dụ thuỷ quân Dương Trường Huệ nống ra đánh trả. Hai bên kẻ bắn qua người bắn lại từ sáng đến chiều. Dương Trường Huệ không cho thuỷ quân truy kích vì lo trúng kế. Trước tình đó, Đoàn Kính Chí quả nhiên cấp thêm quân cho Tôn Toàn Hưng t·ấn c·ông căn cứ Thượng Sơn nhằm kiểm soát toàn bộ bờ Bắc thượng nguồn sông Tích Lịch. Đồng thời, Đoàn Kính Chí yêu cầu Đỗ Thục phối hợp, điều một đạo quân từ huyện Sơn Lăng tiến đánh làng Tả Thuỷ từ hướng Đông Nam.