Chương 556: Thiên tượng có sự lạ
Quá nửa đêm Chương sốt cao, toàn thân nóng như lửa đốt nhưng luôn miệng kêu lạnh. Bốn cô vợ, Triệu Nhã Lâm và Quan Lam Giang là những người túc trực bên cạnh. Dù đã được dặn dò nhưng người nào cũng lo bởi Chương chưa từng trải qua bạo bệnh. Bởi Chương luôn miệng kêu lạnh, bốn cô vợ vợ thay nhau nằm cùng ủ ấm cho anh. Quan Lam Giang ngồi cạnh bên giường, chốc chốc lại bắt mạch kiểm tra.
Duệ đã phái người đi mời Thần y Tuệ Tĩnh từ chiều, nếu nhanh, chỉ gần một canh giờ nữa Thần y sẽ đến.
Ngoài điện Hưng Quốc đủ mặt lão tướng, văn quan đại thần đứng ngồi không yên, chốc chốc lại hỏi quân thị vệ tình hình. Nguyễn Bình Khiêm, ông thầy tướng số hiện là người đứng đầu Khâm Thiên Giám không ngừng trấn an mọi người:
- Chỉ còn một tuần nữa sang năm mới, Đại Vương bước vào ngưỡng “Tam thập nhi lập” ngài sẽ chuyển mình từ vương một cõi thành vua một nước, xin các ông chớ lo. Đại Vương gánh trên vai trọng trách lớn, cho đến quá Ngọ ngày mai không ai được vào diện kiến, các ông cứ nghỉ ngơi đi.
Bỗng nghe ngoài cửa điện ồn ào, một nữ thị vệ hớt hải chạy vào bẩm báo với Nguyễn Bình Khiêm:
- Thưa Chưởng quan! Ngài mau ra xem, trên trời có hiện tượng lạ!
Mấy chục người ùa ra sân điện ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm xuất hiện một luồng sáng rực từ hướng Tây Nam chia bầu trời thành hai nửa. Nguyễn Bình Khiêm thốt lên:
- Sao chổi! Sao chổi!
Sao chổi có đuôi dài suốt trời, tất cả những người đứng xem đều yên lặng trông theo.
- Sao chổi bay về hướng kinh sư! - Nguyễn Bình Khiêm reo lên. - Điềm báo, điềm báo thay đổi triều đại đến rồi! Vạn Thắng vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Trong quan niệm của người Vạn Xuân, sao chổi xuất hiện báo hiệu tai ương, d·ịch b·ệnh và đại loạn sắp xảy đến. Văn quan đại thần trông thấy Nguyễn Bình Khiêm quay về hướng Tây Bắc, nơi Chương đang nghỉ, quỳ sụp xuống vái lạy nên làm theo, nhất loạt hô vạn tuế dù trong lòng vẫn còn hoang mang lắm. Vái vọng xong, tất cả lục tục kéo nhau vào điện. Đoán biết mọi người đều chưa rõ sự tình, Nguyễn Bình Khiêm bèn nói:
- Thưa các ông! Nửa đêm bầu trời sáng như ban ngày vì sao chổi. Sao chổi bay về hướng kinh sư dự báo đại hoạ sắp đổ xuống đầu quan quân nơi ấy. Trưa mai, giữa thanh thiên bạc nhật mặt trời sẽ bị mặt trăng nuốt một nửa, nội trong 6 canh giờ mà thiên tượng liên tục xảy ra hai sự lạ. Đó là điềm báo Vạn Xuân đổi chủ, thiên hạ từ nay thực là của nhà Mạc.
Thần y Tuệ Tĩnh đến nơi, Phạm Tu mời vào điện cùng chờ với mọi người vì có lệnh tạm thời cấm tiếp kiến.
Sáng hôm sau Chương vẫn sốt cao, toàn thân ê ẩm, nặng trịch như thể thái sơn đang đè lên. Thiên Bình lo lắng, muốn dùng đan dược của Minh Không Đại sư, Chương một hai bảo phải chờ qua Ngọ.
Chương thở khó nhọc, nắm lấy cổ tay Thiên Bình dặn dò:
- Hiện tượng mặt trời bị nuốt không có gì đáng sợ! Đó chỉ là nhật thực mà thôi. Theo báo cáo của Khâm Thiên Giám, đối chiếu với sách cổ của Khuông Vạn Thái sư, rất có thể trưa nay diễn ra nhật thực toàn phần, chính là mặt trời bị che khuất hoàn toàn, trời đất tối tăm, gà bay chó chạy. Em đừng sợ, chuyện đó chỉ xảy ra trong khoảng nửa tuần trà mà thôi.
Đoạn Chương quay sang Duệ:
- Anh gặp bạo bệnh lúc này chỉ là ngẫu nhiên, đến lúc em tận dụng thiên tượng trăm năm có một theo hướng có lợi cho ta. Tin đồn hãy nhắm đến La thành đổi chủ, bằng mọi cách làm cho khéo.
Duệ không muốn rời đi, Chương gắng gượng nói thêm vài lời, Duệ đành gạt nước mắt, sai thuộc hạ triệu tập các Bộ trưởng họp khẩn tại điện Hưng Quốc vào cuối ngày.
Giữa giờ Tỵ, bầu trời bắt đầu có chuyển biến lạ, Giờ Ngọ ba khắc bắt đầu diễn ra nhật thực, bầu trời tối dần và chẳng bao lâu sau nhật thực toàn phần xảy ra, màn đêm bao phủ khắp Vạn Xuân, nơi nơi cho sủa inh ỏi, gà gáy te te.
Nguyễn Bình Khiêm dựng đàn tế với 99 ngọn đèn. Phạm Tu vận lễ phục đứng đầu bách quan quỳ lạy tạ ơn trời đất.
Cùng khoảng thời gian này Chương lên cơn sốt mê man, Quan Lam Giang lấy một viên Hoàn hồn đan cho Chương uống. Thuốc ngấm khiến Chương đổ mồ hôi như tắm. Thiên Bình ngồi bên dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau sạch. Nàng hỏi Quan Lam Giang:
- Tại sao mồ hôi của Đại Vương lại có màu đục như thế này?
Quan Lam Giang liền thưa:
- Minh Không Đại sư có giảng giải cho em biết, trong đan dược có vài loại dược liệu giúp thanh lọc cơ thể. Thời gian qua Đại Vương vi hành bên phủ Tế Giang gặp nhiều chuyện lạ, khí âm thịnh. Đan dược giúp Đại Vương cân bằng âm dương, tẩy uế đó ạ.
- Nếu công năng thần kỳ như vậy phải nhờ Đại sư làm thêm mới được.
Quan Lam Giang ngập ngừng giãi bày:
- Em đã hỏi. Đại sư bảo rằng có một loại thảo dược quý hiếm mọc trên núi, trăm năm mới trổ hoa một lần và chỉ đủ làm chừng ấy dâng lên Đại Vương. Thảo dược ấy là kết tinh của trời đất, tính dương rất mạnh nên… nên…
Thiên Bình giục, Quan Lam Giang thưa:
- Sau khi uống thuốc một ngày đêm, Đại Vương sẽ ngủ li bì.
Thiên Bình thở phào, hỏi:
- Như vậy còn điều gì khiến em băn khoăn?
- Dạ… dương khí quá mạnh, ngay khi Đại Vương vừa tỉnh phải lập tức dùng khí âm trung hoà. Nếu không, sau này tính khí của Đại Vương sẽ nóng giận luôn.
- Bằng cách nào? Ta không muốn Đại Vương thay đổi tính khí như thế đâu.
- Dạ… hiến trinh nữ cho ngài ấy!
Thiên Bình giật mình:
- Cái gì? Em nói sao?
- Trưa mai Đại Vương sẽ hồi tỉnh, thần trí lúc ấy còn mơ hồ, cần phải có trinh nữ giúp ngài hạ hoả. Thưa Hoàng hậu, chuyện này Minh Không Đại sư từng nói với Phạm lão gia và Lý lão gia. Em có ghi chép lại.
Thiên Bình nhăn mặt:
- Sao hai ông ấy không nói gì với ta nhỉ?
Quan Lam Giang cúi đầu lặng im.
Thiên Bình tổ chức họp gia đình gọn lẹ, sau mới gặp Phạm Tu. Tính toán đâu vào đấy xong, nàng thay y phục, triệu Quan Lam Giang đến thư phòng của Chương. Nàng hỏi:
- Em còn là trinh nữ phải không?
Đối mặt với câu hỏi trực diện của Thiên Bình, Quan Lam Giang lí nhí đáp:
- Em ở đây để Hoàng hậu phân phó.
- Vậy em muốn ta ban thưởng gì? Em cứ nói.
Quan Lam Giang bỗng quỳ xuống, thưa rằng:
- Phận làm bầy tôi, chỉ cần Hoàng hậu muốn, em sẽ làm, đó là chức phận của em. Em không dám dám nhận ban thưởng.
- Vậy làm phi tần của Đại Vương?
- Muôn tâu Hoàng hậu, được phục vụ Đại Vương, Hoàng hậu và phi tần là vinh dự của dòng họ Quan. Em chưa từng nghĩ đến việc ấy.
Thiên Bình khẽ thở dài, kéo Quan Lam Giang đứng dậy, vén mấy sợi tóc lưa thưa che mặt cô gái.
- Chuyện nạp phi ta không có quyền quyết. Nay Đại Vương cần đến em gắng sức, em không nề hà, ta ghi nhận. Ta chỉ muốn nhắc em một điều, nếu ngày sau lợi dụng thân phận bao che cho người nhà làm chuyện có hại cho nước thì đừng trách ta sắt đá nghe không?
- Bẩm Hoàng hậu, em hành y cứu người, em sẽ luôn ghi nhớ điều ấy, tuyệt không có ý khác.
Thiên Bình nhìn Quan Lam Giang bằng ánh mắt trìu mến, nàng dặn:
- Thôi em nghỉ ngơi, chợp mắt lấy một tí.
Quan Lam Giang lui ra đến cửa, bỗng quay lại ngập ngừng hỏi:
- Bẩm Hoàng hậu, nếu… nếu em… dạ… sẽ dễ cấn thai lắm ạ. Em… em có nên ngừa… ngừa không ạ?
Thiên Bình tròn mắt ngạc nhiên rồi mỉm cười:
- Đó là tin vui, ta có thêm con là hỉ sự.
- Chị… chị Lâm cũng… cũng đã cấn thai ạ!
- Hả? Bao giờ?
- Dạ… đêm qua em kiểm tra mạch cho chị ấy, mạch chưa rõ nên cần theo dõi thêm, dám chắc chị Lâm mới dám trình lên Hoàng hậu.
Thiên Bình cười:
- Được rồi, đó cũng là tin vui. Các em hi sinh cho đại cuộc nhiều rồi, cũng đến lúc tính cho bản thân. Em về nghỉ đi.
Còn lại một mình trong thư phòng, Thiên Bình trầm ngâm suy tư chẳng biết là bao lâu, mãi đến khi thị vệ đứng bên ngoài báo tin, Chương đang mê sảng, nói những lời khó hiểu, Thiên Bình mới vội vàng rời đi.
Cuối năm trời lạnh như vậy nhưng trong cơn mê sảng, Chương liên tục than nóng bức. Mấy cô vợ hì hục cởi y phục cho anh, chỉ để lại mỗi cái quần cộc. Mê sảng một hồi, thân nhiệt Chương hạ dần, anh thở đều và nằm thiêm th·iếp trên giường.
- Lâu lắm rồi mới thấy anh ấy nhắc đến phụ mẫu. - Thiên Bình khẽ thở dài. - Quanh năm lo cho người khác, trước khi ngủ bao giờ anh ấy cũng nhìn lên trời, thảng hoặc lại bảo có khi em gái đã thành thân.
Nhã Lâm thay ca túc trực để mọi người tản ra tìm chỗ ngả lưng, riêng Duệ phải điều hành cuộc họp mãi đến gần nửa đêm. Sau cuộc họp, tin đồn có chủ đích bắt đầu được lan truyền trong quân thông qua… nghị quyết của đảng do chính Chủ tịch Thiên Bình ký. Bên cạnh đó, tin nhật thực toàn phần, mặt trời cũ thay bằng mặt trời mới là điềm báo vương triều Mạc sẽ hoàn toàn thay thế vương triều Lý được lan truyền một cách nhất quán thông qua các hội như Hội Nông dân, Hội Phụ nữ, Hội Phụ lão… các cơ quan thuộc Chính phủ Vạn Xuân như Bộ Giáo dục, Bộ Văn hoá, Bộ Thông tin… không tham gia trực tiếp truyền tải tin đồn. Thay vào đó, các nhân sĩ, giáo viên… sẽ lí giải vì sao vương triều Lý đã đến hồi cáo chung. Một điều quan trọng hơn nữa, Duệ dùng những người có uy tín tại các địa phương khơi mào chỉ trích Trữ quân dung túng Tô Trung Từ và đám tay sai cõng rắn cắn gà nhà, rước voi về dày mả tổ.
Chương dần hồi tỉnh nhưng thần trí rất mơ màng, anh không nhận ra người vừa trao đời con gái giúp anh hạ hoả, cân bằng âm dương là Quan Lam Giang mà luôn miệng gọi tên Thiên Bình. Những giọt nước mắt lăn trên gò má Quan Lam Giang, chẳng biết vì hạnh phúc hay vì tổn thương. Hạ hoả xong, Chương lại lăn ra tiếp tục ngủ li bì thêm một ngày một đêm, thân nhiệt của anh đã trở lại bình thường và không còn nói mớ nữa.
Bọn Thiên Bình lựa lời an ủi Quan Lam Giang nhằm bù đắp phần nào thiệt thòi tinh thần và thể xác mà cô vừa phải trải qua.
Tại sao Minh Không Đại sư khuyên Chương dùng đan dược song lại mà không nói hết tác dụng phụ với anh?
Chuyện đó hồi sau sẽ rõ.