Chương 550: Con trai ông Huyện thừa
Phòng làm việc của Công an xã ở trong không gian chung của trụ sở, không có vách ngăn. Chương ngồi sau bàn làm việc nhỏ, hãy còn mới, cái bàn vốn là của ông Trưởng Công an xã họ Lê. Mặt Chương như đâm lê như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ mặt mày bầm tím đang quỳ gối dưới nền nhà. Mặt mày người dân binh tái mét vì sợ, đứng khép nép ở một góc. Nhìn tên cầm thú một hồi, Chương nhướng mày nhìn người phụ nữ họ Phương vẫn đang run lập cập vì sợ hãi, ánh mắt anh dịu lại. Trên gương mặt Phương thị tuy có nhiều vết bầm tím, tóc tai rối bời, song Chương vẫn nhận ra đó là một người phụ nữ có nhan sắc. Anh hỏi:
- Chị là Phương Thị Xoa, người làng An Nhân phải không?
Phương thị lí nhí xác nhận kèm với cái gật đầu. Chương bảo với Quan Lam Giang:
- Đưa chị ấy đi thay bộ quần áo tươm tất một tí, kiếm cái gì bỏ bụng nữa, đi đi!
Phương thị vẫn còn sợ hãi, nghe Chương nói như vậy bỗng oà khóc như thể đã chịu sự ấm ức bấy lâu nay và quỳ xuống dập đầu tạ ơn. Chương khẽ thở dài, ra hiệu cho Quan Lam Giang mau đưa Phương thị xuống gian nhà trái nơi đầu hồi.
- Thằng kia! Mày tên họ là gì? Gan mày to chừng nào dám mà giở trò đ·ồi b·ại ở đây?
Hắn xổ toẹt một bãi nước bọt đầy máu xuống sàn, ngước lên nhìn Chương với ánh mắt hằn học, hằm hè:
- Còn ngươi là ai mà dám chất vấn ông đây?
Chương ngẩn người, anh trao đổi ánh mắt với Ma Kê, nhếch miệng cười nhạt:
- Xem ra mày có chút thân phận nên b·ị b·ắt quả tang hãm h·iếp đàn bà con gái mà mặt vẫn trâng tráo, bất phục. Được, ông xưa nay tính tình vốn điềm đạm, vậy để ông xem ai chống lưng cho mày nào.
Hắn hất hàm hỏi Chương:
- Mày là thằng đếch nào, xưng danh đi!
Chương khịt mũi:
- Ông là Quan Bình!
Kẻ đang quỳ nghe vậy ngửa đầu cười lớn:
- Quan Bình là thằng mả mẹ nào? Ông đây chưa từng nghe họ Quan ở đất Tế Giang. Chúng mày cứ đắc ý đi, cứ đánh tao đi. Tao sẽ trả lại chúng mày gấp trăm lần.
Chương gật gù. Anh ngoảnh sang quát người dân binh:
- Còn đứng trơ ra đó à? Mau đi gọi Xã đội trưởng và Công an trưởng đến đây. Cẩn thận cái miệng của anh!
Nhìn kẻ đang quỳ vẫn giữ thái đôi bất phục, cựa quậy muốn đứng dậy nhưng không thể, Chương hất hàm, hỏi:
- Gia thế nhà mày chắc không tầm thường nên mới ngang ngược đến thế. Nào, thử nói ông nghe xem mày con cháu nhà nào. Nói ra biết đâu ông sợ quá, xí xoá việc này.
Kẻ đó cười mũi mà rằng:
- Cậu ruột của tao là Hoàng Thái Công, cha nuôi của tao là Lê Doãn Đông, mày biết chứ?
Chương ngạc nhiên, nói:
- Hoàng Thái Công? Chẳng phải ông ta nắm giữ đội thuỷ binh đóng ở Ninh Hải ư? À… còn Lê Doãn Đông…
Chương nhìn Ma Kê, Ma Kê liền đáp ngay:
- Anh ấy hiện là Huyện đội trưởng Siêu Loại ạ.
Chương gật đầu:
- Nhớ rồi, cả hai người đó từng là bộ tướng của ông Lý An.
Đoạn Chương nhăn mặt nhìn kẻ đối diện, cách anh một cái bàn, hỏi hắn:
- Hai người bọn họ xông pha trận mạc, lập nhiều chiến công. Họ sao có thể liên quan đến loài cầm thú như mày? Thằng khốn! Vì cậu mày là Hoàng Thái Công, đúng ra mày phải gương mẫu chứ? Mày tên họ là gì?
Hắn nhìn Chương với ánh mắt dò xét nhưng điệu bộ vẫn ngông nghênh:
- Ông là Đặng Hoàng Chiều, mày thả ông ra, mọi chuyện xem như chưa có gì.
Chương cười nhạt:
- Tưởng họ Phạm làng Vạn mới ghê chứ ông không thấy thân thế mày có gì ghê gớm. Chẳng có cái tên nào mày vừa kể khiến ông đây kh·iếp sợ. Hoàng Thái Công ở Ninh Hải, Lê Doãn Đông ở Siêu Loại đều là người đàng hoàng sao có thể dung túng những chuyện thế này cho mày được? Cha mày là ai?
Đặng Hoàng Chiều vênh váo:
- Huyện thừa huyện Thừa Thiên.
Chương giật mình. Huyện thừa tức là Phó Chủ tịch huyện hay còn gọi là Huyện phó. Huyện thừa Thừa Thiên có đến ba người dưới quyền Tri huyện, Đặng Cẩn là một trong số ấy. Nếu Chương nhớ không nhầm, Duệ đánh giá rất cao Đặng Cẩn vì ông ta có năng lực tốt, chăm chỉ và thanh liêm. Huyện Thừa Thiên có điện Hưng Quốc, làng Vạn Xuân nên mặc nhiên coi là thủ phủ của triều đình Thiên Đức. Bởi thế, người nắm giữ chức vụ Huyện thừa tại Thừa Thiên được các các Huyện thừa nơi khác kính nể vài phần cũng là điều dễ hiểu.
Triệu Nhã Lâm đến cạnh bên ghé vào tai Chương thì thào gì đó, Chương khẽ gật.
Chương nheo mắt nhìn Đặng Hoàng Chiều một lượt. Nãy giờ Chương giận quá nên không để ý gã này vận y phục lụa đắt tiền chứ không phải hạng xoàng. Với thân thế có cha là Huyện thừa Thuận Thiên, cậu ruột là Hoàng Thái Công, thuỷ tướng thuộc quyền Lý An, năm xưa trấn giữ thành Luy Lâu. Lại có cha nuôi Lê Doãn Đông, bộ tướng bộ binh của Lý An. Với thân thế như vậy vô cùng dễ hiểu khi tướng sĩ cấp thấp và dân thường mới nghe đã sợ, chẳng muốn dây vào Đặng Hoàng Chiêu.
- Sao? - Đặng Hoàng Chiều tự đắc, hất hàm hỏi Chương. - Sợ chưa thằng họ Quan? Bây giờ mày thả tao ra, mọi chuyện xem như không có gì.
Chương tủm tỉm cười, nheo mắt hỏi:
- Sao mày không kê nốt Đặng Hoàng Chiêu, Môn hạ phủ Thiên Đức?
Môn hạ phủ là một chức danh, có nhiệm vụ chuyển mệnh lệnh từ Vạn Thắng Vương, Hoàng hậu, Thần phi đến chức sắc liên quan trong phủ Thiên Đức và báo cáo lại tình hình thực hiện mệnh lệnh đó.
Chương vừa dứt lời, sắc mặt Đặng Hoàng Chiều liền thay đổi. Gã vẫn cứng giọng, chỉ mặt Chương:
- Mày là ai?
Chương khẽ lắc đầu, than rằng:
- Tao thật không tin Đặng Cẩn lại có một đứa con như mày. Anh của mày, Đặng Hoàng Chiêu, là một nhân viên mẫn cán. Còn tao là ai ư? Mày không cần phải biết! Nếu mày đủ thông minh, mày phải nhận ra tao gọi thẳng tên huý của những người mày nhắc đến mà không cần dùng kính ngữ, hiểu chứ?
Nhã Lâm đưa hổ phù ra, Chương cầm lấy đập mạnh lên bàn.
- Biết cái này chứ thằng ranh?
Đặng Hoàng Chiều nhìn kỹ, hỏi:
- Kim bài này là cái đếch gì?
- Kim bài? Ừ! Mày gọi kim bài, thẻ bài, tín bài gì cũng được cả. Nhìn cái này mặt mày không biến sắc thì chỉ có hai khả năng, một do mày ngu độn không biết, hai do gia thế của mày lớn hơn.
Đặng Hoàng Chiều chẳng mảy may để tâm, một hai đòi thả người. Vừa lúc ấy người dân binh mời Trưởng Công an xã họ Lê về đến. Chương hướng sự chú ý đến người đảm trách giữ trị an địa phương có dáng người thấp đậm, quần xắn vành nồi, ống cao ống thấp và chân hãy còn lấm bùn.
- Tôi là Lê Khuất, Trưởng Công an xã Yên Nhân. - Anh ta giới thiệu. - Xin hỏi quan nhân đây là…
Vừa nói, Lê Khuất vừa trông sang Đặng Hoàng Chiều. Chương cầm hổ phù, theo cách anh quen gọi, ném cho Lê Khuất, xẵng giọng:
- Anh giữ trị an địa phương hẳn biết thứ đó chứ?
Lê Khuất xem kĩ hổ phù, mặt liền biến sắc, vội chỉnh tư thế đứng ngay ngắn, giơ tay chào:
- Báo cáo thủ tưởng, tôi là Lê Khuất, Trưởng Công an xã Yên Nhân.
Chương nhìn sang Đặng Hoàng Chiều, hỏi Lê Khuất:
- Anh quan hệ như thế nào với người này?
Lê khuất nhìn thẳng, đáp lời Chương:
- Báo cáo! Công tử Đặng Hoàng Chiều thảng hoặc có đến thăm nhà Đinh Xã trưởng (Chủ tịch xã). Tôi có mấy lần ngồi ăn chung mâm với Đặng công tử, lần gần nhất là tối hôm kia ạ.
- Anh có biết Đặng công tử đây vào trụ sở làm việc của xã, cụ thể là nhà giam nữ n·ghi p·hạm Phương Thị Xoa rồi giở trò đ·ồi b·ại với cô ấy không?
Lê Khuất giật mình ngoảnh nhìn Đặng Hoàng Chiều, sau đó lại nhìn người dân binh, điệu bộ lúng túng. Lê Khuất đáp:
- Thưa thủ trưởng! Tôi… tôi không được biết ạ.
- Được rồi! - Chương nén tiếng thở dài. - Anh triệu tập quân của anh về trụ sở xã. Nhưng… trước hết, hãy giam trọng phạm Đặng Hoàng Chiều lại, nếu không có lệnh của tôi, kẻ nào thả hắn tội đổ lên đầu anh!
- Thưa thủ trưởng…
- Nếu cấp trên buộc anh thả người, anh hãy làm báo cáo gửi trực tiếp đến anh Phạm Bỉnh Di, ghi vào đó tên của tôi, Quan Bình!
- Rõ!
Lê Khuất bảo anh chàng dân binh chạy đi mời chức sắc của xã đến trụ sở, còn bản thân tìm dây thừng trói Đặng Hoàng Chiều tống vào nhà gian, mặc công tử họ Đặng luôn miệng quát tháo.
Vừa lúc Xã đội trưởng Yên Nhân, Đào Cung, đến. Giống như Lê Khuất, Đào Cũng mang dáng dấp một anh nông dân hơn là Xã đội trưởng. Tiếp đó là Chủ tịch xã, Phó Chủ tịch xã kiêm Bí thư đảng cũng có mặt. Chương nhìn chức sắc địa phương, người nào người nấy bộ dáng tất bật, chân tay còn lấm bùn, dáo dác nhìn nhau bỗng lòng nhẹ bớt. Nhìn bọn họ thật thà chất phác như vậy, chưa có biểu hiện ăn trên ngồi chốc, cửa quyền thì gặp kẻ có thân thế như Đặng Hoàng Chiều phải bảy phần nể sợ cũng phải thôi.
Chờ đông đủ mặt, Chương nói rõ tội trạng của Đặng Hoàng Chiều. Với tấm thẻ bài Chương đưa ra, chẳng ai muốn nhận thân quen với cậu ấm nhà họ Đặng nữa.
Mọi sự hai năm rõ mười, nhân chứng là anh chàng dân binh mặt non choẹt. Anh ta khai, Đặng Hoàng Chiều tự ý vào trụ sở, bắt anh ta mở nhà giam nữ n·ghi p·hạm. Dân binh biết thân thế của Đặng Hoàng Chiều nên làm theo chứ không nhận tiền bạc ton lót.
Chương hỏi chuyện từng người một, Triệu Nhã Lâm ngồi ghi chép cẩn thận, mãi đến quá trưa mới xong.
Chương chẳng còn lòng dạ để ăn, anh khiển trách từng người giữ chức phận tại làng xã không làm tròn trách nhiệm, dung túng, làm ngơ cho cái sai và nhấn mạnh:
- Cha hắn, cậu hắn, anh hắn giữ chức vụ cao trong quân và chính quyền chứ không phải hắn! Từ bao giờ các ông nhìn gia thế để điều chỉnh thái độ như vậy? Một thằng oắt con ỷ thế làm càn, ngang nghiên vào trụ sở làm chuyện bậy bạ như thế, thử hỏi bà con trong xã còn nhìn các ông ra cái giống gì? Cái việc xấu mặt như thế tôi mới phải gọi các ông đến họp. Tôi cần một bản tự kiểm điểm, tự nhìn nhận các thiếu sót của bản thân trong quá trình công tác trình lên cấp trên. Trách nhiệm chính sẽ đổ lên đầu hai ông Chủ tịch và Phó Chủ tịch xã.
Chủ tịch xã ngập ngừng một hồi cũng đứng lên bày tỏ ý kiến:
- Thưa thượng quan! Chúng tôi thực còn nhiều thiếu sót. Chúng tôi… bẩm thượng quan, thực chúng tôi cũng có nhiều cái khó nói ạ.
Chương gạt đi:
- Tôi hiểu điều khó của các ông nhưng các ông phải nhớ, bổng lộc các ông hưởng là do chính phủ trả, vậy cứ theo luật định mà làm. Nếu khó, nếu có kẻ lạm quyền hà h·iếp hãy làm đơn tập thể gửi lên trên chứ?
Người nào người nấy cúi đầu nhìn nhau, Chương đành hạ giọng:
- Được rồi! Chiều nay anh Đào Sư Tích, Huyện thừa Nghĩa Trụ Thượng sẽ đến. Anh ấy còn trẻ, rất năng nổ và không ngại v·a c·hạm. Các anh có điều gì khó hãy trao đổi thẳng thắn. Đừng vì gia thế của một kẻ mà nhắm mắt làm ngơ, mặc chúng lộng hành. Đặng Hoàng Chiều đó quan hệ thế nào với ông, ông Xã trưởng?
- Dạ thưa, hắn ngỏ ý cưới con gái của tôi.
- Xem như ông may mắn chưa vớ phải thằng rể mất nết. Ông nghĩ đi, hắn mới đôi mươi, tướng mạo không đến nỗi nào mà định làm nhục một bà mẹ ba con. Nếu hôm nay tôi không vô tình đến, có lẽ chuyện này cũng bị ém nhẹm.
Chủ tịch xã lại nói:
- Cha của Đặng Hoàng Chiêu là Huyện thừa Thừa Thiên, chúng tôi…
Chương cười ruồi:
- Để xem ai dám bao che chuyện này. Nếu ta tra được trước đây các ông dung túng cường hào làm bậy thì các ông cứ liệu hồn.
Không ai được về nhà, dân binh được lệnh canh giữ ngoài cổng trụ sở xã chờ Đào Sư Tích đến. Quát mắng chán chê, Chương bảo mọi người lót dạ bằng ngô, khoai luộc do Quan Lam Giang chuẩn bị. Chức sắc địa phương nào biết thân thế Quan Bình là ai, chỉ biết là thượng quan, hẳn là to hơn chức Huyện thừa hoặc Trung đoàn trưởng mới chẳng kiêng dè, nhắc đến đại nhân nào cũng gọi thẳng tên huý. Mãi sau Triệu Nhã Lâm nhắc, Chương mới tiết chế lại.