Chương 545: Dưới sông Nghĩa Trụ
Chương lần lượt tiếp xúc với tất cả nữ khách thương tại các khách điếm trong vai thuộc hạ của Lý Tài. Anh tự tay kiểm tra giấy tờ tuỳ thân của từng người, tất cả đều hợp lệ, không có dấu hiệu bị làm giả. Chương không ngạc nhiên, trái lại, anh tò mò muốn biết kẻ có trình độ, khả năng tổ chức được mạng lưới gian tế quy củ như vậy rốt cuộc là ai.
- “Liệu có phải bọn Liễu Môn Nhân, Trần Khiêm và Chu Tam hay không? Đúng ra chuyến đi này phải cho Trần Nhật Tôn tháp tùng, cậu ta hãy còn non nớt nếu so với những tay cáo già phương Bắc.”
Chương trở về khách điếm ngồi tư lự.
Triệu Nhã Lâm quan sát kĩ tất cả nữ khách thương Chương đã gặp trong ngày, nàng hồ hởi báo với Thiên Bình rằng tất cả nữ khách thương đều không phải mỹ nhân sắc nước hương trời. Đây là nhiệm vụ không chính thức Thiên Bình giao phó cho Nhã Lâm. Thiên Bình căn dặn Nhã Lâm không được phép để Chương biết ý định của nàng bởi nếu Chương biết, cả Thiên Bình và Nhã Lâm sẽ không yên. Tính kế nho nhỏ sau lưng Chương sẽ khiến anh đặt dấu hỏi về các bà vợ.
Hai cô nàng đang thì thào, Vi Thọ Kỳ đến ngoài cửa phòng báo rằng Chương cho gọi Nhã Lâm đến hỏi chuyện. Hai nàng chột dạ. Thiên Bình động viên Nhã Lâm, dặn cô không được biểu lộ hay có lời nào hớ hênh, nếu lộ Thiên Bình nhất định chối.
Nhã Lâm khép cửa phòng, ngoảnh lại đã thấy Chương nhìn chằm chằm khiến nàng giật thót. Chương hơi nhướng cặp lông mày, anh nói:
- Ta không hỏi chuyện Hoàng hậu cử em theo đề phòng ta nương tay với nữ nhân. Nhìn chung lòng dạ đàn bà hẹp hòi nhưng không khó để ta nhìn ra. Nhưng em nên nhớ, người kề cận bên ta mà nghe lệnh người khác, kể cả đó là Hoàng hậu, ta cũng không đồng ý.
Triệu Nhã Lâm tái mặt, định lên tiếng giải thích nhưng Chương ngăn lại. Anh vẫy Nhã Lâm lại gần, hỏi:
- Trong số nữ khách thương ta gặp hôm nay ở mấy khách điếm, mấy người có khẩu âm khác lạ nhưng ta không tiện hỏi thêm. Em nói tiếng Vạn Xuân rất sõi, rất khó phân biệt gốc gác. Ta gọi em đến gì lẽ đó, không phải trách cứ chuyện đàn bà hẹp hòi kia.
Nhã Lâm ấp úng:
- Hoàng hậu không sai khiến gì em, chỉ là… em không muốn có kẻ lợi dụng lòng nhân của Đại Vương để tiếp cận với m·ưu đ·ồ xấu. Em tuyệt đối trung thành với Đại Vương, em không có hai lòng.
Chương nhịn cười, khẽ lắc đầu bảo rằng:
- Xinh đẹp không trường tồn mà ta đánh giá cao trí thông minh của phi tần. Dù em chưa có danh phận nhưng đó là chuyện sớm muộn. Em rồi cũng sẽ như mấy nàng kia, tìm cách ngăn cản ong bướm vây quanh ta, ta không trách. Hãy trả lời câu hỏi khi nãy của ta nào.
Triệu Nhã Lâm thấy vững dạ, suy ngẫm một lúc mới thưa:
- Em không xác định được khẩu âm của họ nhưng khẳng định không có ai trong số bọn họ có gốc gác phía Tây của Hoa quốc. Đại Vương hỏi vậy khiến em chợt nhớ một việc, chẳng rõ có ích gì hay không.
Chương kéo Nhã Lâm lại gần, nhẹ giọng:
- Em nói ta nghe.
- Đại Vương đến hỏi chuyện một nhóm vào ban trưa ở khách điếm, vừa lúc họ ăn cơm xong, em thấy trên bàn ăn có hũ ớt ngâm.
Chương nhíu mày, nhớ lại lúc trưa gặp ba nữ khách thương ở khách điếm. Anh hỏi lại:
- Ớt ngâm thì có gì lạ nhỉ? Ta hay dùng ớt ngâm để pha nước chấm.
- Thưa Đại Vương, ớt pha nước chấm cho ngài khác với hũ ớt ngâm của ba nữ khách thương đó. Bọn họ ngâm nguyên quả ớt trong hũ. Em quan sát thấy họ có dùng cả ớt tươi trong bữa ăn nữa ạ.
Chương chưa hiểu nên hỏi:
- Thì sao?
- Bách tính Vân Nam quốc, Quý Châu quốc có thói quen ăn ớt tự ngàn đời nay. Đó là tập tục của họ. Trong bữa ăn của người nơi ấy chẳng mấy khi thiếu ớt ạ. Lưu dân vùng đó nương nhờ đất Sơn Tây, muối dưa họ cũng bỏ rất nhiều ớt và… ăn ớt rất ngon lành.
Chương tròn mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện đó ư? Vậy em nghi mấy người đó gốc phương Bắc?
Nhã Lâm khẽ gật, Chương cũng gật gù bảo rằng:
- Có thể nhỉ? Có những thói quen không thể thay đổi được.
Anh hôn nhẹ lên gò má Nhã Lâm, phát mạnh một cái vào mông nàng, ra lệnh:
- Em mau báo Hoàng hậu đến gặp ta chịu tội. Còn em, em mau đến khách điếm khéo léo điều tra thêm cho ta, sắp bữa tối rồi.
Mặt Nhã Lâm đỏ bừng, trù trừ trong giây lát. Chương phát mạnh một cái nữa nàng ta mới chịu đi.
Thiên Bình có mặt, nàng tỉnh bơ như không hề biết chuyện gì. Chương chẳng hỏi mà trách tội theo cách riêng chỉ những cặp vợ chồng mới hiểu. Nếu Thiên Bình đã xúi Nhã Lâm theo sát Chương, có nghĩa nàng chấp nhận phi tần họ Triệu.
Tề được gia mới trị được quốc, mà tề gia phải khéo gấp vạn lần trị quốc, lại chẳng thể dùng vũ lực.
Nhã Lâm cùng Văn Như Võ, Vương Văn Trà khéo léo hỏi chuyện chủ khách điếm. Từ đó biết được vài người trong số nữ khách thương có thói quen ăn ớt tươi. Hũ ớt muối do bọn họ tự muối để ăn kèm. Triệu Nhã Lâm khẳng định đến bảy, tám phần những nữ nhân đó người phương Bắc, cụ thể là Vân Nam quốc, Quý Châu quốc hoặc Thiên phủ chi quốc (quốc gia của trời đất thiên phủ).
Binh sĩ canh gác cổng doanh được bí mật đưa đến các khách điếm nhận mặt. Sau một ngày, họ nhận mặt được một cô. Nữ nhân đó tuổi gần ba mươi, sở hữu đôi mắt lá răm, nước da sáng và ăn nói rất khéo.
Trần Nhật Tôn, Dương Yên Thư, Phạm Thu Cúc và vài nữ thị vệ dưới quyền Triệu Nhã Lâm nhận lệnh bí mật đến Điếu Ngư theo dõi nữ khách thương đã được nhận mặt ngay khi Lý Tài bãi bỏ lệnh giới nghiêm. Văn Như Võ, Vương Văn Trà chọn ra mấy tráng sĩ có thân thủ tốt trong số quân thuộc quyền giả trang thành thuộc hạ của Dương Yên Thư. Yên Thư là khách thương xứ Đằng Châu, đến thuê phòng trong khách điếm nhằm tiện theo dõi.
Lưu Cơ chọn ra vài chục quân sĩ, chia thành các nhóm ba người bí mật mai phục tại nhiều địa điểm quanh thị tứ. Chưa kể, thân nhân binh sĩ trong quân Thiên Đức ở Điếu Ngư cũng được huy động vào việc theo dõi nhất cử nhất động của những nữ khách thương. Trong khi việc theo dõi được tiến hành, Trần Minh Dũng chỉ đạo quân thuộc quyền điều tra những nơi cấp giấy tờ tuỳ thân cho các đối tượng tình nghi.
Một vài nữ khách thương rời khỏi Điếu Ngư sang huyện Nghĩa Trụ Hạ, số khác đến Nghĩa Trụ Thượng, chỉ còn vài người ở lại Điếu Ngư. Tất nhiên bọn họ đều bị theo dõi vô cùng sát sao.
Chương và Thiên Bình nằm khểnh ở khách điếm chờ tin vui suốt mấy ngày. Tin vui chưa thấy nhưng tin buồn lại đến mau hơn.
Quân sĩ tuần tra phát hiện 2 bao tải gai dùng đựng lương thực để trong 2 rọ tre thường dùng bắt nhốt lợn trôi dập dềnh dưới sông Nghĩa Trụ liền chèo thuyền lại gần kiểm tra. Binh sĩ thất kinh khi bên trong hai rọ tre là hai t·hi t·hể. Lưu Cơ ra tận bến sông xem xét, Chương cùng đi. Anh bắt Thiên Bình ở lại phòng vì nghi… cô nàng lại cấn thai.
Binh sĩ kiểm tra kĩ không có giấy tờ tuỳ thân, hai t·hi t·hể nam nhân bị trói chân tay, khó nhận dạng. Mùi tử khí khiến người ta lợm giọng, may thay mấy bó hương nghi ngút khói át được mùi ngây ngây đó đi. Quan Lam Giang và các đại phu ở Điếu Ngư chung nhận định, n·ạn n·hân bị ngâm dưới nước từ 5 đến 7 ngày bởi lâu hơn nữa tóc tai sẽ bong tróc, thêm phần ghê rợn. Kẻ s·át n·hân s·iết c·ổ n·ạn n·hân bằng dây thừng, nhét xác vào bao tải cùng vài viên gạch, t·hi t·hể trương phềnh mới nổi lên.
Dân chúng Điếu Ngư và mấy làng gần đó lại thêm một phen xôn xao. Bình thường những vụ tương tự rất khó tìm ra h·ung t·hủ. Chương về khách điếm kể cho Thiên Bình nghe. Thiên Bình lại cũng bảo rằng mới hay tin trên sông Văn Giang vài hôm trước cũng phát hiện hai t·hi t·hể bị trói trong bao tải.
Chương cười ruồi:
- Chúng gây bất an và hoang mang trong dân chúng ở nhiều nơi, lợi dụng tung tin đồn khiến tình hình trị an thêm phần phức tạp. Kẻ bày ra mọi chuyện thật không tầm thường và… chúng khai thác được yếu kém của lực lượng công an cũng như tình báo q·uân đ·ội. Chưa kể…
Chương hít một hơi thật sâu, gục đầu suy tư. Thiên Bình nhẹ nhàng đến bên cạnh bóp vai. Nàng hỏi nhỏ:
- Anh lo bọn chúng dùng tiền p·há h·oại kinh tế, gây xáo trộn đời sống bách tính và không loại trừ khả năng mua chuộc quan quân?
Chương vỗ nhẹ vào tay Thiên Bình mấy cái, muốn nói nàng hãy yên lòng.
- Thưa, Quan gia có điều gì cần chỉ bảo ạ?
Chương ngẩng lên nhìn Vi Thọ Kỳ, anh ra lệnh:
- Ta muốn biết cân nặng của hai t·hi t·hể dưới sông và hỏi thăm các cụ cao niên về dòng chảy của sông Nghĩa Trụ.
Còn lại hai vợ chồng, Thiên Bình thắc mắc, Chương giải thích:
- Cần phải khoanh vùng để tìm nơi kẻ thủ ác vứt xác n·ạn n·hân. Nếu n·ạn n·hân m·ất m·ạng dưới tay gian tế thì…
Anh bỏ lửng câu nói, bước đến bên cửa sổ trông xuống con đường trải đá dăm bên dưới, nét mặt đầy suy tư.
- Nghe này!
Chương nói với cả bọn Vương Văn Trà, Văn Như Võ, Nhã Lâm, Quan Lam Giang và Lý Tài cùng nghe:
- Dựa vào lời mách của các cụ về dòng chảy và nhận định về khoảng thời gian n·ạn n·hân mất của Quan đại phu. Các anh đi ngược lên thượng nguồn, dọc theo hai bờ tìm xem có dấu vết nào khả nghi hay không. Mấy hôm nay trời mưa phùn, ta nghĩ dấu vết chắc chẳng còn nhưng vẫn phải làm triệt để. Cần chuẩn bị nhiều rọ tre loại tương tự như cái vớt được, đặt bao gai đựng mấy viên đá sao cho trôi lập lờ để tính tốc độ dòng chảy.
Chợt anh ngưng lại hỏi Lý Tài:
- Ông cho người rà soát mấy làng mạc ở thượng lưu có ai m·ất t·ích chưa?
Lý Tài liền thưa:
- Bẩm Quan gia, thuộc hạ sai người rà soát từ lúc sớm ạ.
Đến tối muộn, Lý Tài báo cáo kết quả rà soát các làng mạc hai bên thượng lưu sông không có trình báo m·ất t·ích, chẳng có ai báo án.
Chương nhăn mặt:
- Không thể nào! Nếu họ t·hiệt m·ạng mười hôm trước đi chăng nữa cũng chẳng thể trôi được mấy chục dặm, nhất là mùa này nước cạn, dòng chảy ổn định như các cụ nói.
Lý Tài cúi người:
- Thuộc hạ vẫn cho rà soát về đầu nguồn, có tin lập tức bẩm báo Quan gia, xin ngài yên lòng.
Lý Tài lui ra, chuẩn bị khép cửa thì Chương bảo ông ta đem đến cho anh một tấm hoạ đồ.
Chương ngồi bên ngọn đèn dầu mãi đến gần khuya mới chịu đi ngủ vì anh thức thì nào ai dám lên giường. Chương đem theo những câu hỏi chưa lời giải đáp lên giường song đôi mắt trong veo. Thiên Bình cấn bầu đã ngủ say, anh gọi Quan Lam Giang nhưng không phải để thị tẩm. Quan Lam Giang ngủ chung giường với Thiên Bình, còn anh qua phòng bên ngủ với Nhã Lâm, đó là cách Chương giải toả bớt căng thẳng.