Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 514: Quan gia trang nửa đêm




Chương 514: Quan gia trang nửa đêm

Nửa đêm xóm làng yên ắng, chỉ có đèn đuốc thắp sáng rực đường làng ngõ xóm. Quanh làng Sài, kị binh của An Nhữ Hầu và bộ binh địa phương của Phùng Nguyên Hoàn cảnh giới.

Trong hậu viện nhà họ Quan, Phạm Ngũ Lão ngủ trong phòng lớn cùng một tiểu đội Thân Vệ. Chương ngủ ở phòng bên trái cùng Lam Khuê trong khi Nhã Lâm chung giường với hai nữ thị vệ. Ngô Phù Khê và Vi Thọ Kỳ một người trấn mặt trước, người còn lại trấn mặt sau hậu viện. Phạm Thu Cúc và trung đội Thần Vũ chia nhau ngủ quanh khu hậu viện.

Gia đình họ Quan vì nhường nơi nghỉ nên trải chiếu nằm hết trong nghị sảnh. Quan lão gia ngồi bên trường kỷ lớn, bốn người con ngồi đối diện với ông. Trong năm người con họ Quan, Quan Thanh Liêm, Quan Văn và Quan Hồng San đã thành gia lập thất, con trai út Quan Võ và con gái út Quan Lam Giang thì chưa. Vẻ mặt năm cha con người nào cũng hồ hởi. Trong Quan gia chẳng ai nghĩ có ngày tệ xá đón tiếp một vị quân vương.

Quan lão gia khuyên các con nên nhân cơ hội này xin đầu quân Thiên Đức, có như vậy dòng họ Quan mới chuyển mình trở thành đại gia tộc. Ba người con trai cho biết, Vạn Thắng vương đã đồng ý thu nhận ba người vào quân. Quan lão gia mừng lắm.

Thấy con gái bỗng tư lự, Quan lão gia hỏi:

- Con đã trông thấy Vạn Thắng vương rồi, con thấy thế nào? Có phải ngài dung mạo hơn người, khí khái bất phàm của bậc quân vưởng nên con ưng hả?

Quan lão gia vỗ đùi cười khà khà, nói thêm:

- Con nên mạnh dạn xin ngài ấy thu dụng con ạ. Mảnh đất này chật hẹp, chẳng thể tìm được ý trung nhân đâu con ạ. Người xưa có dạy “Trai khôn tìm vợ chợ đông, gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân” là có lý đấy chứ. Tướng sĩ Thiên Đức ta thấy họ nghiêm chỉnh, ăn nói nhỏ nhẹ chứ không kẻ cả. Tốt, như thế là tốt lắm.

Quan Lam Giang ngập ngừng nói:

- Cha và các anh có thấy không, tướng sĩ bọn họ đều không ai đụng đến rượu, cùng lắm nhấp môi cho phải phép mà thôi.



Quan Thanh Liêm giảng giải:

- Họ đang bảo vệ vương thượng, không uống rượu là đúng. Dân làng đem rượu thịt cho binh sĩ canh giữ bên ngoài làng, họ chỉ nhận thịt mà thôi. Điều đó không có gì lạ em à.

Quan Lam Giang lại nói:

- Quân hầu ở hậu viện có người còn không đụng đũa đến thịt, vài người bọn họ còn bắc bếp nấu cơm ăn riêng.

Quan Thanh Liên liền giải thích:

- Họ hầu vương thượng nên phải ăn thức ăn không giống ngài ấy là điều hiển nhiên. Anh từng nghe Vạn Thắng vương có nếp sống dân dã, rất thương dân. Ngài ngồi cùng ăn với dân làng, giọng nói trầm bổng như chuông, vai hùm lưng gấu lại hào sảng bảo sao quần hùng chẳng theo.

Quan Lam Giang thắc mắc trong đám quân hầu có nữ nhân giả trang, cùng ăn cùng ngủ chung phòng với nam nhân. Điều này cha con họ Quan chẳng ai giải thích được vì xưa nay nam nữ thụ thụ bất tương thân, sao có thể ngủ chung phòng nếu không phải vợ chồng. Quan lão gia hỏi bâng quơ, Quan Lam Giang kể rằng được ngồi ăn chung mâm với Lâm Thiên An và hai nữ binh họ Trịnh, họ Triệu.

- Hai nữ nhân ấy rất xinh đẹp dù họ cố làm cho làn da rám nắng và quệt vài vệt bồ hóng mờ nhạt lên mặt. Họ và hai nữ nhân khác ngủ chung phòng với người họ Lâm.

Quan lão gia phẩy ta cười khoái trá khiến bốn người con tròn xoe mắt không hiểu. Lúc sau ông mới nói:

- Tiểu Lâm đó tướng mạo khá lắm, ăn nói nhỏ nhẹ như học trò. Cậu ta ở trong quân tám năm trời mà mới giữ chức Tiểu đội trưởng quân hầu. Ta vừa gặp đã ưng nhưng cậu ta đã có vợ mất rồi. Tiểu tử đó khéo miệng nên nữ nhân có ưng hắn cũng chẳng lạ. Nhưng bốn cô ngủ trong một phòng cùng với hắn thì… hắn đào hoa quá thể.

Quan Văn nghe như vậy thì chau mày nói:



- Quân hầu theo Vạn Thắng vương sao lại ngủ lẫn lộn như phường mèo mả gà đồng như vậy? Vạn Thắng vương có hay điều đó không?

Thay vì trả lời câu hỏi của Quan Văn, Quan lão gia cười ý nhị hỏi con gái:

- Sao? Nhìn ưng mắt nên mới để ý tiểu tử đó hả con? Hắn cũng chẳng phải anh tài gì đâu, sao chịu phận làm lẽ. Ngày mai tướng sĩ theo Vạn Thắng vương lên Bạch Vân am, ta được theo hầu, ta nhất định sẽ xin ngài mai mối cho một đám. Trong yến tiệc, Vạn Thắng vương có nói với ta, nếu con muốn thì hãy về Thiên Đức học thêm y thuật.

Quan Lam Giang đáp ngay:

- Y thuật của Từ Thiền sư đã đủ cho con, con chưa nghe nói Vạn Xuân có người cao tay hơn.

- Núi cao còn có núi cao, Từ sư phụ vẫn thường dạy như thế.

Mãi đến đầu giờ Sửu cha con họ Quan mới tắt bớt đèn đi nằm. Chừng nửa canh giờ thao thức, Quan Thanh Liêm nghe có tiếng động lạ trên mái ngói nên nhổm người ngồi dậy dỏng tai nghe ngóng.

Tiếng lạo xạo rất nhỏ, tưởng như có người đang cố nhón những bước thật nhẹn nhằm tránh gây ra tiếng động. Quan Thanh Liêm đứng dậy vớ thanh đao treo trên vách, nhẹ nhàng lay Quan Võ, Quan Văn nằm gần đó trở dậy. Ba anh em từ từ đẩy cánh cửa gỗ lách người bước ra ngoài mái hiên. Dường như quân sĩ Thiên Đức cũng đã phát hiện ra sự lạ, ra dấu cho anh em họ Quan giữ yên lặng.

- Đoàng!



Âm thanh đanh gọn xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

- Đoàng! Đoàng!

Liên tiếp ba, bốn tiếng súng nổ. Hai bóng đen lăm từ trên mái ngói rơi phịch xuống nền sân lát gạch trước nghị sảnh. Một bóng đen khác đang ở trên mái nhà vùng dậy chạy thật nhanh về phía đầu hồi. Bóng đen in rõ trên nền trời xanh nhạt.

- Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Loạt súng từ các vị trí như khu vườn cây rậm rạp trước nhà, cửa bếp, ụ rơm… nhất loạt ngắm bắn bóng đen đang di chuyển. Kẻ đó bật người nhảy sang mái ngói nhà ngang thì trúng đạn rơi xuống khu vườn sau nhà.

Tiếng súng vọng ra từ nhà họ Quan ở trong làng đánh động quân cảnh giới vòng ngoài. Phút chốc quanh làng cùng vang tiêng tù và thổi những tràng dài.

Thân Vệ quân và Thần Vũ quân cảnh giới khu hậu viện rộng hàng nghìn mét vuông phản ứng rất nhanh, những họng súng đều chỉa lên mái nhà, bụi tre hoặc các cây cao sẵn sàng khai hoả nếu thấy có động.

Sau khoảng yên lặng không đáng kể, tiếng súng lại nổ đì đùng, thêm vài người lăn từ trên mái nhà xuống đất. Vi Thọ Kỳ trấn ở sân trước hậu viện phát hiện thích khách trong khu vườn tối om vì có nhiều cây cối nên ném hàng chục quả lựu đạn gây nổ lớn. Hàng chục thích khách từ khoảng tối của khu vườn, trên mái nhà và từ ao nước lóp ngóp bò lên. Ngô Phù Khê trấn sau hậu viện cũng đối mặt với khoảng mười bóng đen, tiễn bắn như mưa. Ngô Phù Khê và Thân Vệ quân lưng tựa tường, ẩn nấp sau những cột trụ tung lựu đạn ra khiến đối phương không thể áp sát .

Thích khách mặt trước hậu viện bất chấp sống c·hết tràn lên, thân thủ kẻ nào cũng nhanh nhẹn, tay gươm tay đao loang loáng. Thân Vệ quân lăn xả vào hỗn chiến bằng v·ũ k·hí lạnh. Ba thích khách cố sống cố c·hết nhảy vọt từ dưới sân qua bậc tam cấp muốn đạp cửa xông vào căn phòng lớn nơi Phạm Ngũ Lão đang ngủ. Ba kẻ này đạp tung cánh cửa gỗ, cánh cửa bật tung nhưng chưa kịp nhảy vào đã khựng lại vì hàng chục họng súng đen ngòm chờ sẵn.

Súng nổ, ba kẻ bịt mặt xuống suối vàng ngay tức khắc. Phạm Ngũ Lão cầm gươm nhảy ra ngoài cửa thét lớn lấy một tiếng vang như sấm động, vung gươm bổ thẳng vào thích khách gần nhất. Thích khách đưa đao đỡ được đòn chí mạng, Phạm Ngũ Lão thúc mạnh đầu gối vào ngực kẻ đó khiến hắn lảo đảo lui lại hai, ba bước trụ vững vung đao định đánh trả nhưng một Thân Vệ quân áp sát từ bên hông đâm thẳng lưỡi lê vào mạng sườn thích khách, xoáy một vòng trước khi đạp ngã hắn xuống đất.

An Nhữ Hầu dẫn một trung đội kị binh trang bị hoả lực mạnh chạy rầm rập vào làng. Thay vì tràn vào trang viên nhà họ Quan, An Nhữ Hầu dẫn binh chạy dọc theo bờ tường gạch đến cái ao lớn nằm sau trang viên. Bên bờ ao có nhiều rặng tre và mây gai tưởng chừng không ai có thể chui qua được. Chẳng nói chẳng rằng, An Nhữ Hầu hô quân sĩ ném lựu đạn vào những bụi tre dày đặc. Ném lựu đạn xong, quân sĩ thi nhau khai hoả không cần phải ngắm bắn vì trời tối nào có trông thấy gì. Sau cùng, An Nhữ Hầu sai quân phóng hoả tất cả các bụi tre. Đêm hè gió mát, chẳng mấy mà rặng tre gai bắt lửa cháy phừng phừng. Đến lúc ấy súng mới ngưng nổ, quân sĩ nằm rạp xuống đất sẵn sàng bắn bất cứ kẻ nào từ trong bụi tre chui ra.

Ngay từ lúc vào làng Sài, với thân phận binh sĩ. Chương đã đảo một vòng quanh làng và cả Quan gia trang. Quan gia trang mặc dù có tường cao kiên cố nhưng một góc trang viên nơi hậu viện là rặng tre gai và mây dày đặc, người bình thường rất khó chui qua nhưng thích khách nào phải người thường. Chương không chắc thích khách sẽ tìm đến, anh chỉ phán đoán rằng hành tung cũng như đích đến đã lộ, rất có thể Liễu Môn Nhân và đám tay chân sẽ động thủ. Đặc biệt từ đất La thành đến làng Sài này chẳng tính là xa.

Do phán đoán như vậy nên kế hoạch định sẵn, An Nhữ Hầu thấy có động sẽ dẫn binh chặn đường lui. Giả như kẻ nào nhanh chân tháo chạy sẽ bị bọn Phùng Nguyên Hoàn đón lõng bên ngoài chặn bắt.

Ba anh em họ Quan rất hăng hái, biết thích khách t·ấn c·ông hậu viện, ba người kẻ kiếm người đao và côn nhị khúc chạy đến tiếp ứng. Thần Vũ quân cùng trung đội thị vệ toả ra bao vây vòng ngoài, lựa thời cơ b·ắn h·ạ thích khách. Ba anh em họ Quan xé áo, để mình trần xông vào hỗn chiến như thể thích khách có thù với nhà họ Quan.