Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 501: Tâm trung khai hoa




Chương 501: Tâm trung khai hoa

Cao Quang Chương quyết định quy hàng, phần vì không muốn con trai về chịu tội, phần bực Lý Uy và phần nữa không muốn những binh sĩ thuộc quyền bỏ mạng một cách vô ích trong trận chiến không mảy may có cơ hội thắng. Chẳng biết nguyên do nào chiếm phần lớn trong quyết định của Cao Quang Chương nhưng đầu hàng đối với một người như ông ta thật khó khăn.

Cao Quang Chương cùng Cao Tòng Chinh gặp Lê Phụng Hiểu bên ngoài doanh trại hơn một canh giờ sau đó. Lê Phụng Hiểu yêu cầu quân binh trong trại họ Cao ai ở nguyên chỗ nấy cho đến lúc trở về bên kia sông. Chiều muộn hôm sau, hai cha con nhà họ Cao cùng đi với Lê Phụng Hiểu. Bên cạnh tiểu đoàn Thiết kị còn có ba tiểu đội Thân Vệ quân do Ngô Phù Khê chỉ huy, tất cả cùng nhắm hướng doanh trại của Trần Văn Lộng. Quá nửa đêm, Lê Phụng Hiểu bắt được liên lạc với Tiểu đoàn Tam Vạn và lấy một đại đội bộ binh, để quân Thiết kị ở lại. Trước khi đến cổng quân doanh của Trần Văn Lộng, tướng sĩ phải lăn lộn dưới đất nhiều lần cho y phục dính đầy bùn đất và cuối cùng là tạo bộ dáng mệt mỏi như thể vừa trốn chạy một quãng đường dài mấy chục dặm.

Cao Quang Chương, Cao Tòng Chinh vào trướng, theo sau có Lê Phụng Hiểu, Ngô Phù Khê và mấy Thân Vệ quân trong bộ dạng nhếch nhác. Lê Phụng Hiểu trao đổi bằng ánh mắt với Ngô Phù Khê, Phù Khê khẽ gật một cái. Mấy chàng Thân Vệ quân lợi dụng Trần Văn Lộng cùng tả hữu đang hướng sự chú ý đến những lời xã giao của cha con họ Cao lẩn ra phía sau đứng cạnh những thân binh và ra đòn nhanh như chớp hạ gục bọn họ. Trần Văn Lộng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Ngô Phù Khê nhào đến đánh ngã. Lê Phụng Hiểu tung quyền đánh gục một lúc ba người khi họ chưa kịp rút v·ũ k·hí đeo bên hông. Trần Văn Lộng điên cuồng chống trả cho đến khi lưỡi lê lạnh ngắt kề bên cổ mới chịu thúc thủ.

Binh sĩ gác ngoài cửa trướng thấy động chạy vào liền bị Lê Phụng Hiểu đánh dạt ra ngoài. Gần như ngay sau đó tiếng chiêng khua lớn báo động toàn doanh. Lê Phụng Hiểu lấy ra hai quả lựu đạn ống tre giấu nơi thắt lưng dí vào ngọn lửa nhỏ gần đó rồi ném ra ngoài. Hai âm thanh đanh gọn nổ vang, tạm thời đánh đẩy lui những kẻ có ý định xông vào bên trong. Thân binh của Trần Văn Lộng mau chóng bao vây mấy vòng quanh trướng soái song chưa có lệnh nên chưa động thủ. Đại đội 1, Tiểu đoàn Tam Vạn cùng hai tiểu đội Thân Vệ được bố trí ở trong hơn chục túp lêu nghe ám hiệu cũng nhất loạt điểm hoả lựu đạn ném ra tứ phía gây c·háy n·ổ khắp nơi.

Thiết kị Vũ Ninh và phần còn lại của Tiểu đoàn Tam Vạn ém quân cách đó hơn một dặm, nghe âm thanh rền vang từ đại bản doanh của Trần Văn Lộng vọng đến liền nhất loạt xung phong. Mấy cụm Cự thạch pháo đặt ở mặt Bắc đại bản doanh không có cơ hội khai hoả khi Thân Vệ quân dùng lựu đạn giải tán pháo thủ, Cự thạch pháo bị Thân Vệ quân dùng rìu phá hỏng hết lượt. Bởi vậy quân Thiết kị tràn vào như chỗ không người. Bên trong đánh ra, bên ngoài t·ấn c·ông vào, cửa Bắc đại bản doanh thất thủ chóng vánh. Quân Thiết kị Vũ Ninh thừa cơ thúc ngựa càn lướt t·ấn c·ông hướng trung quân, ngựa chạy đến đâu là nơi đó khói lửa mịt mù.

Tiểu đoàn Long Ngô Động và Kim Động nhập trận muộn hơn một chút, tràn vào đại bản doanh từ hai bên sườn.

Quân khinh kị của Trần Văn Lộng không có được bao nhiêu khi mà trại ngựa bị phóng hoả, ngựa giẫm đạp lên binh sĩ chạy loạn khiến quân trong doanh rối càng thêm rối.

Phùng Hiền dẫn bộ binh Sơn Tây nhập trận sau cùng theo lối cửa Bắc

Lửa cháy khắp nơi, ngoài những âm thanh đì đùng của lựu đạn, súng nổ còn có tiếng binh khí v·a c·hạm nhau. Hai bên hỗn chiến bên cạnh những ngọn lửa áng chừng một tuần trà thì ngoài sông vọng đến những âm thanh kinh thiên động địa, chẳng khó để đoán thủy quân Thiên Đức đang đánh đến. Trần Văn Lộng b·ị b·ắt cùng một số bộ tướng và mấy tướng La thành nên đại bản doanh nhiều khu vực như rắn mất đầu. Lúc mới giao chiến chưa rõ thực hư, đánh nhau một lúc rồi không thấy tướng đôn đốc, lại nghe súng pháo t·ấn c·ông vào đường lui nên binh sĩ La thành chạy trước.

Phạm Huyền Thông trấn dưới sông hoảng hồn tìm cách chống đỡ Yết Kiêu t·ấn c·ông nhưng lạ thay, ngoài những ánh chớp loé sáng trong đêm cùng tiếng ùm ùm do đạn rơi xuống sông thì vẫn chưa trông thấy bóng dáng chiến thuyền Thiên Đức đâu cả. Quân hầu nói với Phạm Huyền Thông tình hình ở trướng soái, Trần Văn Lộng b·ị b·ắt cùng những người khác.

- Cha con Cao Quang Chương phản rồi!

Một ai đó thét lớn trong đám loạn quân, Phạm Huyền Thông tay chân rụng rời nhảy lên chiến thuyền chờ sẵn. Pháo thủ gần bến sông thấy thuyền chiến khả năng sẽ sang sông nếu quân Thiên Đức đánh đến nên bỏ vị trí chạy hết xuống thuyền.

Chẳng tướng sĩ nào còn lòng dạ chiến đấu khi tướng thì b·ị b·ắt, tướng thì tìm đường tháo thân. Đại quân hơn ba nghìn người trong đại bản doanh của Trần Văn Lộng tan vỡ, mạnh ai nấy chạy sau chưa đầy nửa canh giờ kể từ lúc Lê Phụng Hiểu tung ra hai quả nổ.

Phạm Huyền Thông rút quân sang bên kia sông cùng một phần binh lực, đổ quân xong định quay lại đón thêm người nhưng lúc này quân Thiên Đức đã làm chủ tình hình, dùng chính Cự thạch pháo mới chiếm được bắn bừa xuống bến dằn mặt. Hàng trăm binh sĩ chậm chân đứng dưới bến chỉ còn cách vứt khí giới xin hàng, một số kẻ có tài bơi lội cố sống cố c·hết bơi ra giữa sông chẳng biết số phận thế nào.



Trần Văn Lộng bị trói luôn miệng mạt sát Cao Quang Chương bằng những lời lẽ thậm tệ khiến Lê Phụng Hiểu phải đẩy cha con họ Cao ra bên ngoài tránh điều đáng tiếc xảy ra. Cùng b·ị b·ắt với Trần Văn Lộng còn có Phạm Đông Nga chỉ huy thủy quân La thành và Hoàng Hựu chỉ huy bộ binh La thành hỗ trợ cho Lộng, những người này bị tước khí giới chứ không bị trói. Hai vị tướng này từng vài lần gặp Lê Phụng Hiểu lúc còn ở kinh sư nhưng không nhận ra do Phụng Hiểu cải trang.

Quân bao vây ngoài trướng b·ị b·ắt hoặc bỏ chạy hết cả, tình hình cơ bản đã được kiểm soát. Lê Phụng Hiểu nói với mấy tướng La thành:

- Đây là chuyện nội bộ Sơn Tây, gặp các ông trong hoàn cảnh này thật chẳng lấy gì làm vui. Các ông đừng manh động, Vạn Thắng vương có lệnh chỉ bắt Trần Văn Lộng cùng thuộc hạ người Sơn Tây. Các ông sẽ sớm trở về kinh sư một cách đường hoàng nhưng xin các ông nhớ cho, từ giờ đến khi đó hãy biết điều, đừng làm khó ta.

Phạm Đông Nga nhìn Lê Phụng Hiểu cười nhạt:

- Tại hạ tưởng ngài Tả Thân vệ Điện tiền chỉ huy sứ mai danh ẩn tích nơi nào, thật chẳng ngờ ngài lại làm tôi cho Mạc tặc chống lại binh triều.

Lê Phụng Hiểu thản nhiên đáp lời:

- Hay cho câu làm tôi Mạc tặc! Ta và các ông có chí hướng khác nhau. Các ông có lý của các ông, ta có lẽ của ta. Nể tình chúng ta từng uống với nhau chén rượu nhạt nên ta đối đãi với các ông trọng thị nhưng đừng dùng lời lẽ vô lễ với chủ của ta, mong các ông tiết chế.

Hoàng Hựu mặt đỏ như gà chọi sấn lên chỉ mặt Lê Phụng Hiểu mắng rằng:

- Trữ quân đối với ông không tệ, ông bỏ chữ quân sang đầu Mạc tặc ấy là tội bất trung. Hôm nay ông dẫn quân đánh úp bọn ta, những người từng chén tạc chén thù là bất nghĩa. Một kẻ bất trung bất nghĩa như ông đừng lên mặt dạy đời bọn ta. Hoàng Hựu này đã ở trong tay ông, muốn chém muốn g·iết tuỳ ý, bớt nói lại.

Lê Phụng Hiểu khịt mũi cười ruồi đáp lời:

- Hiểu này một lòng trung thành với vương nghiệp nhà Lý. Tiên vương truyền ngôi cho Công chúa Lý Thiên Bình nên ta theo về, sao có thể tính là bất trung? Ta không có ý định luận bàn với các ông về những chuyện trước đây bởi ta là người Thiên Đức mới. Lý tưởng khác nhau có nói cũng chẳng thể tìm được điểm chung. Phiền các ông hãy ở yên trong trướng, cơm nước có người phục vụ, ai chống cự tìm đường tháo thân thì tất cả những người còn lại đều bị g·iết tại chỗ không cần nguyên do.

Phạm Đông Nga bán tín bán nghi hỏi Lê Phụng Hiểu, Phụng Hiểu đáp:

- Cha con Cao tướng quân là tướng Thiên Đức! - Phụng Hiểu hướng ánh mắt về cha con họ Cao đứng ngay cửa. - Nhà họ Cao ở kinh sư là gia quyến của bọn ta nên các ông sẽ được dùng để trao đổi.

Hoàng Hựu và Phạm Đông Nga nhìn cha con họ Cao với ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ.

- Ta hi vọng Trữ quân còn cần tới các ông mà thuận việc đổi trác này!



Ra khỏi soái trướng, Lê Phụng Hiểu hỏi Cao Quang Chương:

- Già trẻ gái trai họ Cao ở kinh thành có được bao nhiêu nhân khẩu?

- Hơn một trăm! - Cao Quang Chương trả lời ngắn gọn.

Lê Phụng Hiểu bước sát bên, động viên cha con họ Cao:

- Ta biết ông buồn vì không cam tâm nhưng thời gian sẽ giúp ông hiểu lựa chọn của ông là đúng đến mức nào. Họ tộc nhà ông sẽ đến ở Sơn Tây, tất nhiên nếu họ không muốn mà ở kinh sư cũng chẳng sao. Vạn Thắng vương sẽ lo mọi thứ chu toàn để cha con ông sau này không cần bận lòng nữa.

Thấy Cao Tòng Chinh ngậm tăm, Lê Phụng Hiểu lại bảo:

- Tất cả những gì cậu đã trải qua bên kia bờ Tích Lịch hãy để lại bên ấy! Cậu có bạn bè thân hữu ở kinh sư nhỉ?

- Thưa vâng!

- Mong cậu sau này hãy đối đãi tử tế với họ khi trở lại kinh sư.

Cao Tòng Chinh nhíu mày vì chưa hiểu ẩn ý trong lời nói của Lê Phụng Hiểu. Phụng Hiểu choàng tay qua vai Tòng Chinh khề khà:

- Giang sơn rồi sẽ thu về một mối, kinh sư cần có người thông thuộc cai quản trị an. Ta biết cậu chưa chịu phục Vạn Thắng vương vì nhiều lẽ nhưng cậu biết không? Vạn Thắng vương chẳng hề quan tâm và… mọi thứ cần có thì giờ. Vạn Thắng vương còn không đòi cha con cậu trung thành với ngài ấy, chỉ muốn cha con cậu vì bách tính mà ra sức.

Cao Tòng Chinh nhoẻn miệng cười buồn mà rằng:

- Lê đại nhân đừng nói vậy, xưa nay chẳng đế vương nào tin dùng người bất phục mình cả đâu.



Lê Phụng Hiểu vỗ vai Cao Tòng Chinh rồi lắc mạnh:

- Vạn Thắng vương bảo rằng thiên hạ của bách tính chứ chẳng phải của riêng họ Mạc hay họ Lý nên tất cả mọi người đều phải ra sức dựng xây. Cậu muốn dòng họ Cao lưu danh thiên cổ chứ?

- Tất nhiên thưa đại nhân.

- Vậy để xem cậu có thể làm gì khi xung trận và lúc loạn binh đao không còn. Hãy làm tốt nhiệm vụ được giao phó và nếu cậu không còn muốn phục vụ Thiên Đức nữa cứ mạnh dạn đề đạt, ta đảm bảo không ai ngăn cản và cậu trở về làm nông nếu muốn.

Cao Tòng Chinh hỏi, giọng đầy nghi hoặc:

- Có thực Vạn Thắng vương sẽ đưa gia quyến của tại hạ đến Sơn Tây chứ ạ?

- Nãy ta có nói rồi đó, cũng chẳng phải lần đầu ta nói với cậu. Từ lúc cậu quy thuận thì cha mẹ, anh em nhà họ Cao chính là cha mẹ, anh em của quân Thiên Đức nói chung và của Vạn Thắng vương nói riêng. Cậu có thể hỏi bất cứ tướng sĩ nào của Thiên Đức về điều ấy. An Nhữ Hầu, nhớ anh ta chứ?

Cao Tòng Chinh khẽ gật. Lê Phụng Hiểu tấm tắc khen:

- Cậu chàng đó người Đằng Châu, một tay rất khá.

- Nếu có cơ hội tại hạ nhất định đánh với anh ta.

- Tốt thôi, đó là chuyện cá nhân của người trẻ.

- Còn ả tên Nhã Lâm kia nữa.

Lê Phụng Hiểu cười lớn một tràng, khuyên Tòng Chinh:

- Ta có lời khuyên cho cậu, tốt nhất đừng ghi hận với đàn bà, nhất là mỹ nhân. Hôm qua họ có thể sống c·hết với cậu nhưng giờ cậu là người Thiên Đức mới, họ sẽ vì cậu mà xông pha. Thôi, xấu mặt không c·hết được. Đánh thắng mỹ nhân của Vạn Thắng vương thì cậu mang tiếng hơn đàn bà, thua thì chẳng bằng đàn bà, hoà lại như đàn bà, ta chẳng thấy có cái lợi nào hết.

Cao Tòng Chinh không phục:

- Ả đó dùng chiêu thức hạ tiện để đánh tại hạ.

- Nhiệm vụ của các cô ấy là bảo vệ Vạn Thắng vương bằng tính mạng nên họ chẳng quan tâm đúng sai gì đâu. Ta nói vậy không phải chê bai các cô gái Thần Vũ, đó là nhiệm vụ của họ.

Lê Phụng Hiểu thuyết giảng mãi cho đến lúc trời tảng sáng mới ngả lưng mặc cha con họ Cao ngồi tư lự, hướng ánh mắt chất chứa nỗi niềm về phương Nam.