Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 460: Lôi động trời đêm




Chương 460: Lôi động trời đêm

Phạm Kính Ân và đồng đội hồi hộp chờ đợi, trông thấy đối phương tách ra làm hai thì cả bọn bối rối chưa biết định liệu thế nào. Trong ánh đuốc bập bùng, Phạm Kính Ân nhìn thấy kỳ hiệu bay phấp phới rồi thu lại, anh đoán:

- Đó hẳn là Đỗ Duy Trung mà hai người đàn bà nhắc đến lúc tối.

Dẫu biết là thế nhưng khoảng cách xa đến cả trăm thước, thật khó mà tiếp cận. Bắt tướng ai cũng muốn nhưng đó là mong muốn, hiện thực luôn khác xa. Ngắm thấy tình hình khác biệt so với định liệu, Phạm Kính Ân bàn bạc lại với đồng đội, cả bọn sẽ nhắm vào đám quân ở sau đội hình, chính là đám Hứa Thế Hanh.

Trông thấy cầu lửa trên trời, bọn Phạm Kính Ân cùng bấm bụng mà cười. Từ vị trí ẩn nấp, Phạm Kính Ân không thể quan sát được cục diện nhưng dựa vào những tiếng la hét thất thanh, những ngọn đuốc r·ối l·oạn, rơi vãi lung tung ở khoảng giữa đội hình kéo dài của Đỗ Duy Trung liền đoán rằng hai bên đã giáp trận. Nhận thấy thời cơ đã đến, Phạm Kính Ân rút một que hương đã cháy được một phần ba ngay gần đó nhắm về hướng Lý Nhân Nghĩa và hai đồng đội của anh đang chờ hiệu lệnh, anh khua tròn que hương trong tay đến mấy vòng rồi cắm xuống đất. Từ chỗ Phạm Kính Ân ẩn nấp đến gò mả nơi Lý Nhân Nghĩa ngồi chờ áng chừng ba mươi trượng. Trời tối, tàn nhang đỏ rực lửa do những cơn gió trên cánh đồng không ngừng thổi.

Hai chàng trai dùng nắm đấm, ban đầu chậm rãi, nện vòng quanh mặt trống. Tiếng trống đồng bất chợt vang lên giữa đêm khuya, thanh âm trong trẻo ngân vang như tiếng chuông chùa theo gió ngân xa đến hàng dặm. Quân sĩ hai bên ở trong trận tiền thần hồn điên đảo lại nghe thành thanh âm của thiên binh vạn mã vọng đến bên tai. Những nhịp đầu khoan thai rồi chợt nhanh hơn, nghe như xa như gần rất khó đoán định điểm xuất phát, như thúc quân xung trận. Quân sĩ Phùng doanh nghe tiếng trống lạ khựng lại một nhịp nhưng thay vì sợ lại càng đánh hăng. Bên chiều ngược lại, binh sĩ của Đỗ Duy Trung đang lo đối phó phục binh chưa kịp định thần sinh ra núng thế, vừa chống đỡ vừa lo sợ.

Bấy giờ Phạm Kính Ân mới cùng đồng đội châm dây cháy chậm, dùng hết sức bình sinh ném quả lựu đạn thật mạnh về phía mục tiêu đã định rồi hụp người nấp, nhẩm đếm đến 5 thì bốn âm thanh kinh thiên động địa gần như cùng lúc nối tiếp nhau nổ vang trời chẳng khác nào sấm động giữa trời đêm, khiến ai nấy đều giật mình kinh sợ.

Tiếng trống đồng đổi nhịp, trở nên rộn rã như thúc giục binh sĩ hăng hái xung trận. Phạm Kính Ân và đồng đội ném thêm một lượt nữa, sau ánh sáng loé như chớp giật rồi vụt tắt, bốn quả lựu đạn p·hát n·ổ không liền mạch khiến cho tất cả mấy trăm người có mặt trên cánh đồng trước Phùng doanh dường như c·hết lặng dáo dác ngó tứ phía xem có chuyện gì đang xảy ra.

- Đếm đến ba hãy ném, ném tản ra!



Phạm Kính Ân ra lệnh, tay anh chàng run run vì phấn khích khi châm hoả quả lựu đạn thứ ba. Nhẩm đếm đến ba, Phạm Kính Ân ra sức ném quả lựu đạn bay vù đi.

- Đùng!

Âm thanh đanh gọn, chát chúa kèm theo tiếng la thét thất thanh kêu cha gọi mẹ. Quả lựu đạn Phạm Kính Ân vừa ném p·hát n·ổ trên đỉnh đầu đội quân. Ba quả do đồng đội của anh ném, có quả vọt qua hàng quân, rơi gần chạm ruộng khoai mới p·hát n·ổ. Đội trung quân do Đỗ Duy Trung vừa phái lên dính trọn hai quả lựu đạn, hàng chục binh sĩ bị loại khỏi vòng chiến ngay tức khắc.

Tiếng trống đồng chợt chậm vài nhịp trước khi thanh âm trở nên dồn dập như thể bão tố đang tràn đến. Theo hiệp đồng, đó là ám hiệu bọn Phạm Kính Ân sẽ ném lượt lựu đạn cuối cùng. Bốn chàng trai bặm môi cùng ném, lựu đạn rời tay, lập tức bốn chàng trườn nhanh khỏi vị trí ẩn nấp lom khom chạy về gò mả đằng sau. Chẳng cần biết kết quả trận đánh ra sao, Lý Nhân Nghĩa cắm đầu chạy theo bọn Phạm Kính Ân mất dạng trong màn đêm bỏ lại hai cái trống đồng chơ vơ trên gò mả.

16 quả lựu đạn ném vào đội quân nhốn nháo trên con đường đất, có quả vọt qua, có quả đập vào vệ đường rơi xuống ruộng, quả thì rơi lẫn giữa đám đông, thêm những quả nổ trên đỉnh đầu… cùng với âm thanh trống đồng vang vọng như tiếng thiên binh vạn mã xung phong gây ra nỗi kinh hoành cho những kẻ phải đón nhận chúng. Bốn t·iếng n·ổ sau cùng nhân thêm nỗi sợ hãi cho đội quân của Đỗ Duy Trung khiến họ hồn siêu phách tán.

Hứa Thế Hanh vừa mới trước đó còn hăm hở, xông xáo hối thúc thuộc hạ, bụng ngẫm đến cảnh đục nước béo cò, c·ướp c·ủa hãm h·iếp đàn bà con gái. Giây sau đám thuộc hạ gần như lãnh trọn mấy quả lựu đạn ném lượt đầu, loáng một cái t·hương v·ong đến ba chục người mà chẳng kịp hiểu chuyện gì vừa mới xảy đến. Loạt lựu đạn tiếp theo, hơn chục thuộc hạ của Hứa Thế Hanh không làm diêm dân thì cũng nằm ngổn ngang bất động rên rỉ chờ thần c·hết gọi tên. Hứa Thế Hanh nhảy xuống ngựa, xô ngã thuộc hạ xuống ruộng mà c·ướp đường, cắm đầu chạy tháo thân về đằng sau cùng hơn chục quân kỵ.

Phan Kế An đang giao chiến với đối phương, nghe tiếng trống ngân vang cũng lấy làm lạ lắm. Những t·iếng n·ổ từ hậu quân của Đỗ Duy Trung vọng đến không ngớt khiến An nhảy vội về sau ngơ ngác nhìn đằng Đông, ngó đằng Tây rồi ngước nhìn bầu trời xám xịt. Ý nghĩ đầu tiên của Phan Kế An là có quân tiếp viện nhưng anh chàng mau chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Bởi trong bán kính hai chục dặm chẳng có trại binh nào do tướng liên quan đến nhà họ Phùng nắm giữ. Kế An đồ rằng sấm chớp đì đùng nhưng thanh âm trống đồng chẳng thể lẫn được vào đâu. Tuy nhiên, tiếng trống kết hợp với t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc lại đem đến cho người nghe cảm giác như thiên lôi giáng thế gõ búa vào đầu người phàm tục. Quân sĩ Phùng doanh cũng ngơ ngác như Kế An. Lúc này Kế An chợt nhớ đến thần khí của Thiên Đức, nghe nói thần khí của họ phát ra t·iếng n·ổ chói tai, sau một ánh chớp loé là hàng chục người m·ất m·ạng, uy lực vô cùng đáng sợ. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đất Cam Giá sao lại có quân Thiên Đức, chẳng lẽ quân Thiên Đức đã đánh đến rồi ư? Thật phi lí vô cùng.

Định thần sau ba loạt lựu đạn, Phan Kế An vung gươn thét lớn:



- Cứu viện đến rồi, anh em xông lên!

Phan Kế An vung gươm xông vào chém g·iết, binh sĩ Phùng doanh nghe có cứu viện đến lại đánh càng hăng, bấp chất sống c·hết lăn xả vào mà đâm, mà chém. Ba tướng nay chỉ còn hai khi một người m·ất m·ạng trên lưng ngựa do quân Phùng doanh cứ nhắm đánh. Mệnh lệnh ban ra vô hiệu, quân sĩ ôm đầu chạy tứ tán, chẳng kẻ nào còn lòng dạ cầm binh khí chống đỡ. Nay lại nghe cứu viện của đối phương kéo đến, thật giả chẳng thể biết nhưng chạy không mau thì thần c·hết gọi tên. Binh bại như núi đổ, tướng thúc ngựa chạy trên đường, quân giẫm đạp nhau giành mạng sống. Phan Kế An hăng máu xách gươm đuổi g·iết, hụt chân ngã dúi dụi xuống ruộng đến mấy lần nhưng không vì thế mà máu nóng nguội đi.

Đỗ Duy Trung nhìn mọi việc xảy ra ngay trước mắt trong nỗi tuyệt vọng tận cùng. Tiếng trống đồng, tiếng lựu đạn nổ chẳng khiến Đỗ Duy Trung sợ hãi. Trung nhận ra thần khí Thiên Đức nhưng chưa biết đối phó ra sao do quá đỗi bất ngờ. Biết bản thân đã trở tay chẳng kịp, Trung ngó nhìn lại đằng sau chỉ còn quân mã cầm kỳ hiệu hãy chưa bỏ chạy. Trung cười khổ sở quay ngựa rút binh khi nghe quân sĩ Phùng doanh hè nhau bắt soái.

Chạy được vài dặm, Trung dừng ngựa điểm quân và lấy làm kinh hãi khi vừa đụng trận đã mất hai bộ tướng. Chờ nửa canh giờ chỉ tụ được gần ba trăm sĩ tốt, lại chẳng thấy Hứa Thế Hanh và đám thuộc hạ đâu, Đỗ Duy Trung uất nghẹn không nói thành lời. Nhìn ba quân tướng sĩ dưới trướng hồn vía còn chưa hoàn, lại không biết thực hư quân Thiên Đức vì sao lại tham gia mai phục, Đỗ Duy Trung chỉ còn cách thu binh về trại.

Quá nửa đêm về đến doanh, Đỗ Duy Trung điểm số quân còn lại, tổng cộng được gần tám trăm quân, tức tốc kéo về thành Sơn Tây trợ chiến cho Trần Văn Lộng. Trên đường tiến quân, hàng trăm binh sĩ lợi dụng trời tối đã lỉnh mất. Đỗ Duy Trung rất tức tối nhưng nhất thời chưa thể dùng quân pháp trị tội bộ tướng nên đành lơ đi.

Trận đánh chớp nhoáng trên cánh đồng phía trước Phùng doanh diễn ra trong chưa đầy nửa khắc đồng hồ, không thể làm hao hụt nhiều binh sĩ dưới quyền Đỗ Duy Trung đến thế. Vậy vì sao đi năm trăm và về có phân nửa, chưa kể bọn Hứa Thế Hanh chẳng biết đang ở phương nào.

Thuộc hạ của Hứa Thế Hanh bị loại khỏi vòng chiến phân nửa ngay từ những phút đầu tiên, số còn lại cắm đầu bỏ chạy thục mạng trên cánh đồng lúa. Quân sĩ của Đỗ Duy Trung cũng bỏ chạy được một đoạn dài, nhiều kẻ vốn bất mãn từ trước bởi họ có thiện cảm với Phùng Sứ tướng trước đây, tức Phùng Lễ, nên bàn với nhau trở giáo. Họ chỉ là sĩ tốt hạng bét, trở giáo chẳng ai trách tội vì hành sự theo lệnh. Tuy vậy, một số binh sĩ vừa thoát c·hết lại nhân cơ hội này muốn lập công chuộc tội bèn túm luôn những thuộc hạ của Hứa Thế Hanh đang chạy theo vì chẳng biết đường biết lối. Gần ba mươi thuộc hạ của Hứa Thế Hanh bị gần trăm binh sĩ của Đỗ Duy Trung trói lại, khiêng ngược trở lại Phùng doanh.

Phan Kế An cùng binh sĩ kiểm tra chiến địa xem người còn người mất. Trận chiến chớp nhoáng phân định thắng bại bằng hàng loạt t·iếng n·ổ thay vì đao kiếm khiến Phan Kế An mất 16 binh sĩ, hơn ba chục người b·ị t·hương. Chẳng riêng Phan Kế An mà ai cũng đều lè lưỡi lắc đầu kinh kh·iếp khi hơn bốn chục người m·ất m·ạng chẳng phải do đao kiếm. Phan Kế An dí sát bó đuốc vào những v·ết t·hương trên các t·hi t·hể đang không ngừng rỉ máu, nhìn thấy những lỗ li ti bằng hạt đậu xanh, có nhiều v·ết t·hương hãy còn găm mảnh sắt nhọn bằng đầu ngón tay út. Một số tử thi mặt xạm đen như khói bếp bám vào mặt.



Hơn sáu chục binh sĩ của Đỗ Duy Trung t·ử t·rận bởi đao kiếm, hơn ba chục b·ị t·hương nằm lại và gần hai chục người m·ất m·ạng hoặc b·ị t·hương tương tự như quân của Hứa Thế Hanh. Phan Kế An chẳng sợ Đỗ Duy Trung dẫn quân quay lại phản kích, đụng thì chạy vì đánh thoả rồi. Bên cạnh đó, Phan Kế An trấn an binh sĩ, và rằng quân Thiên Đức vì lí do nào đó mà ra tay tương trợ, chẳng lí gì họ đánh úp.

Những người dân trong hai làng Cam Giá còn ở lại làng lũ lượt kéo nhau ra giúp quân thu dọn. Phan Kế An thu hết người b·ị t·hương khiêng vào trong doanh, số t·ử t·rận đặt ngoài cổng trại.

- Quân Thiên Đức chắc chỉ có một toán nhỏ, giúp ta xong họ lui ngay rồi. Nếu lực lượng của họ đủ mạnh hẳn đã lộ diện. Mọi người nghe đấy, họ dùng thứ v·ũ k·hí thật đáng sợ, thật chẳng biết họ đã làm được những thứ gì nữa.

Phan Kế An dẫn theo một nhóm quân lần mò quanh chiến địa kiểm tra.

- Nhìn này, chỗ này cỏ bị giẫm đạp, nhóm của họ có chừng mười người là nhiều. Chân hương mới, chứng tỏ họ nằm phục ở đây bất thình lình ra tay rồi lui. Thật biết chọn chỗ, đây chả phải mả tổ họ Phùng ư?

Lần theo dấu vết cây cỏ, Phan Kế An tìm được hai trống đồng trên gò mả, lại là mấy ngôi mả tứ đại của họ Phùng. Văn bia trên mộ cho biết điều ấy.

- Trống này trong từ đường nhà họ Phùng! - Phan Kế An khẳng định. - Tớ đến mấy lần nên từng biết. Chỉ với hai cái trống và thứ v·ũ k·hí kỳ lạ gây nổ, họ đánh tan cả mấy trăm người, cách dụng binh đánh trận thật là lạ. Sinh thời ngài Phùng Lễ đề cao quân Thiên Đức, Phùng Sứ tướng mỗi khi nhắc đến đội quân ấy, giọng có phần mến mộ lắm.

- Họ giúp ta sao không lộ mặt nhỉ? - Ai đó hỏi.

- Nào biết được, nếu có cơ duyên gặp lại, tớ muốn tạ ơn họ. Thôi, khiêng trống vào doanh rồi tính. Đỗ Duy Trung nếu có quay lại thì sớm mai, bọn mình còn hai canh giờ sẵn sàng đón đợi.

Cả bọn khệ nệ khiêng trống về, nửa chừng nghe nói quân sĩ của Đỗ Duy Trung quay lại xin hàng. Phan Kế An bán tín ban nghi chạy về xem sự thể ra sao. Anh chàng chẳng có địch ý với những người cùng màu áo, chỉ căm lũ đầu trò mà thôi.