Chương 447: Cánh rừng tĩnh lặng
Chắc mẩm thân thích thực là thống lĩnh vạn quân Thiên Đức chứ không t·ử t·rận. Bà cụ họ Bàn lập tức đập bỏ ban thờ Bàn Phù Sếnh và gia đình. Hơn hai chục đàn ông từ đôi mươi đến tứ tuần trốn trong rừng được gọi về. Lý Kế Nguyên lấy làm mừng vì những người này đều thông thạo đường đi lối lại sang Đồng Thông, họ sẵn lòng dẫn lối chỉ đường.
Bên bếp lửa, Lý Kế Nguyên và Phạm Ngũ Lão thay nhau kể cho dân làng Đồng Quỳ nghe chuyện về Bàn Phù Sếnh từ lúc anh đầu quân Thiên Đức đến khi trở thành thống lĩnh vạn quân đánh nhau với Nguyễn Từ Minh. Dân làng Đồng Quỳ, nhất là đám trẻ con, đứa nào đứa nấy mắt sáng như sao.
- Thiên Đức quân hiện có gần năm vạn binh mã, anh Sếnh nắm trong tay một vạn, anh ấy là một người đầy tài năng. - Phạm Ngũ Lão khẳng định với chất giọng đầy tự hào và nhận được sự đồng tình của mấy chục già trẻ trong làng.
Lý Kế Nguyên cầm que cời bếp gẩy vài cục than hồng, anh nói:
- Ngoài anh Sếnh còn có anh Lý Văn Ba người Sán Dìu. Nói như vậy anh Ba hẳn có họ hàng với Lý Tường chứ nhỉ? Cùng người Sán Dìu, cùng họ.
- Người Sán Dìu rất đông, họ đùm bọc lẫn nhau nên mới một chỗ bên hồ lớn. - Một ông cụ lên tiếng giảng giải. - Châu Vũ Ninh cũng có họ Lý người Sán Dìu. Người Sán Dìu tất thảy đều mang họ Lý vì nhận ơn của Lý tiên vương.
- Chúng ta có thể tận dụng điều ấy để tránh một cuộc tương tàn không nhỉ?
Phạm Ngũ Lão hỏi Kế Nguyên, Kế Nguyên ngồi lặng im suy ngẫm tìm đối sách. Đến gần nửa đêm khi chuyện đã hết, trẻ con đi ngủ, những người đàn ông họ Bàn dẫn đường cho mấy toán trinh sát đi trước dò đường. Lý Kế Nguyên và Phạm Ngũ Lão tranh thủ chợp mắt được đôi canh giờ đến lúc gà gáy te te thì tỉnh giấc. Dân làng Đồng Quỳ chưa đến trăm người, sau một đêm bỗng trở nên thân thiết với quân Thiên Đức. Điều này thực dễ hiểu vô cùng. Nếu Bàn Phù Sếnh là thống lĩnh đại quân, làng Đồng Quỳ từ nay ắt được thơm lây, ba quân tướng sĩ Thiên Đức sẽ chẳng làm khó cho họ.
Mãi đến gần giờ Ngọ những toán trinh sát mới trở về báo cáo tình hình. Dựa vào mô tả của dân làng Đồng Quỳ, Lý Kế Nguyên hoạ được sơ đồ cánh rừng đằng xa tương đối chi tiết. Tất cả lối mòn qua cánh rừng đều là đường độc đạo, ngựa không thể đi hàng đôi bởi cây lá rậm rạp, nhiều chỗ ngẩng đầu lên chẳng thấy mặt trời. Lý Kế Nguyên đăm chiêu bàn định cùng với Phạm Ngũ Lão để cùng tìm ra lời giải: “Sùng Phán về Đồng Thông bằng lối nào khi có người trông thấy đàn voi đi ngang qua Đồng Quỳ?” Với gần vạn nóc nhà quanh khu vực hồ Đồng Thông, Lý Kế Nguyên nhẩm tính cũng phải có đến bốn vạn dân có lẻ.
- Tôi chẳng nghĩ họ có nhiều người đến vậy. Bốn vạn dân, một con số chẳng hề nhỏ, họ có thể huy động vạn quân chống lại chúng ta, liệu có phải vì thế mà Sùng Phán dẫn đàn voi chiến về đó?
Câu hỏi của Kế Nguyên rất khó trả lời, như vậy Đồng Thông chằng khác gì một tiểu quốc biệt lập. Bất chợt Phạm Ngũ Lão nhớ ra một chuyện:
- Từ ngày Sơn Nam Hạ và Đằng Châu thuộc quyền cai quản của chúng ta, Đại Vương cho giá·m s·át chặt chẽ việc buôn bán muối. Người thượng du thiếu muối sẽ khốn khổ ngay.
- Ừ nhỉ! Với chừng ấy dân cần bao nhiêu muối?
Phạm Ngũ Lão nhẩm tính:
- Đại Vương hạn định chúng ta mỗi ngày phải ngậm tối thiểu ba hạt muối nếu hành quân mà không có thời gian nấu nướng. Lấy số hạt muối nhân với bốn vạn dân sẽ nhiều lắm. Vị chi… một ngày họ cần hơn mười vạn hạt muối tinh. Thế là… là bao nhiêu cân nhỉ?
- Cậu tính như vậy thì khó đoán. Tôi đồ rằng họ thiếu muối vì Quảng Trí quân cũng thiếu. Song ta cần tính đến phương án muối từ phương Bắc. Hoi thiếu nhưng không hết sạch vì Đại Vương khống chế chứ không cấm hẳn. Tuy thế, muối là một v·ũ k·hí.
- Lý Tường đó là con Lý Cảo, Lý Cảo theo Lý tiên vương nên đổi họ cả tộc Sán Dìu. Đại Vương là phò mã nối ngôi, anh thấy đây có phải lợi thế dụ bọn họ chiêu hàng không?
Lý Kế Nguyên bặm môi có phần đồng tình, anh gật gù:
- Có thể! Tôi chỉ e Lý Cảo mất rồi, ơn mưa móc của tiên vương đã nhạt. Cậu nhớ chứ? hồi trước Đại Vương có kể cho chúng ta rằng, ngày nào đó con chó yêu quý bỗng sủa hoặc cắn ta có nghĩa là kẻ khác đã lén cho nó ăn.
Phạm Ngũ Lão ngả lưng ra cỏ lẩm bẩm:
- Một nghìn đánh với một vạn, cứ cho thần khí ra trội hẳn cũng khó lắm.
- Tôi cũng muốn tộc Sán Dìu quy thuận tránh cuộc đổ máu. Chúng ta đều là Kinh tộc, khác dòng máu, khác ông bà, khó mà nói chuyện với họ.
- Vẫn cứ là phải đánh với họ một phen! - Phạm Ngũ Lão nhổm dậy nhăn nhó. - Mà nếu đánh thì quy thuận tốn thêm nhiều thời gian, chưa kể nuôi trong họ bụng phản trắc.
Lý Kế Nguyên nhìn ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy, anh bắc siêu nước bằng đất ra khỏi bếp pha trà. Mùi thơm của trà vùng thượng du phần nào khiến Lý Kế Nguyên tỉnh táo hơn. Anh vỗ nhẹ vào đùi:
- Quên béng! Phải dò tiếp dấu vết đàn voi.
Phạm Ngũ Lão cũng tỉnh ra, dùng tay vỗ nhẹ lên trán:
- Ừ, đúng thật. Chúng ta bậy quá!
Ngay lập tức ba toán trinh sát khác được tung ra, có ba người làng Đồng Quỳ dẫn lối. Hai canh giờ sau các nhóm trinh sát trở về đem theo tin tức có giá trị. Theo đó, dấu vết đàn voi chiến để lại là những cành cây gẫy, cỏ cao đổ rạp tạo thành hàng lối nơi bìa rừng. Dấu vết của đàn voi biến mất sau một khoảng cây cối um tùm, một trinh sát gan dạ đã bò theo dấu vết để lại, phát hiện một thông đạo rộng chừng hai trượng xanh rợp bóng cây xuyên qua cánh rừng xanh thẳm.
- Có bẫy rập gì không? - Kế Nguyên hỏi.
- Dạ, trinh sát chỉ bò vào sâu được quãng chừng trăm trượng thì phát hiện phân voi trên khoảng đất trống. Gần đó có một túp lều nguỵ trang khéo léo bên những bụi cây, trinh sát sợ động đành lui ạ.
- Các cậu khá lắm. Mau gọi tất cả các Tiểu đội trưởng trở lên tập họp. - Lý Kế Nguyên hồ hởi. - Các chỉ huy phải nắm rõ địa hình để dẫn quân và cần tìm cách khống chế nơi quan sát của họ.
Trời vừa nhá nhem, đoàn gần trăm người toàn là chỉ huy lẫn vào màn đêm khi trăng còn chưa hiện. Cứ hai người làm một cặp bò nối đuôi nhau qua thông đạo rộng, cố không để lại dấu vết khả nghi. Trong đêm tối tĩnh mịch, có những người nghe tiếng người cười nói bông đùa song khác biệt ngôn ngữ nên không hiểu nghĩa. Hơn một canh giờ sau, toàn bộ chỉ huy đã biết được phần nào tiến thoái thì rút, chỉ còn lại tiểu đội trinh sát cùng vài quân tinh nhuệ. Lý Kế Nguyên có trong số người ở lại, anh cùng bò vào lượt cuối để tiếp cận nơi trú của quân canh người Sán Dìu.
Trăng lên cao soi thứ ánh sáng vàng nhạt xuống vạt rừng thưa. Lý Kế Nguyên nhổm người lên ngó tứ phía nhưng chẳng trông thấy gì ngoài cây và cây cùng khoảng đen dày đặc bốn bề. Trong khoảng tối mông lung, vô định bỗng có ánh lửa đỏ rực mới được đốt lên. Lý Kế Nguyên bò nối gót quân trinh sát về hướng có ánh sáng. Cả bọn cứ bò một quãng lại ngửa cổ nhìn lên những ngọn cây đan xen chẳng chịt với nhau. Lý Kế Nguyên cùng đội trinh sát đều có ít nhiều kinh nghiệm khi làm quân tiên phong tiến lên vùng Chi Lăng dạo trước. Cho đến khi chắc chắn rằng trên các cành cây lớn không có người, bọn Kế Nguyên mới vững bụng trườn tiếp.
Bên ánh lửa bập bùng, Lý Kế Nguyên trông thấy bốn người tráng niên ở trần đóng khố đang cùng nướng mấy con cá và một con gà đắp đất sét. Mùi thơm của thịt cá thoảng trong không khí, bất giác Lý Kế Nguyên gai người khi phát hiện một con rắn lớn đang trườn trên cành cây thấp lè tè ngay trước mặt. Anh vỗ nhẹ vào gót chân người lính bò trước, người này cũng đã phát hiện ra nên cả bọn đành chậm rãi trườn về sau một quãng. Lý Kế Nguyên dùng bàn tay đặt lên gáy ra hiệu cho quân sĩ chỉ đánh gục đối phương thay vì đoạt mạng. Quan sát thêm một khoảng thời gian ngắn, con rắn đã trườn qua và cá đã chín, Lý Kế Nguyên ra lệnh hành động.
Bốn tráng niên mình trần đóng khố chuẩn bị thưởng thức cá nướng bất chợt có hàng chục bóng đen áp sát hạ gục họ trong chớp mắt. Đến khi hồi tỉnh, họ thấy con gà đắp đất chỉ còn lại đống xương. Bọn Lý Kế Nguyên thậm chí còn bắt được một con rắn lớn và đang nướng tại chỗ. Lý Kế Nguyên đưa tay lên miệng ra dấu cho mấy người đang bị bịt miệng:
- Để bọn ông ăn xong rồi đi, kẻ nào chống cự ông cắt cổ.
Chén xong con rắn, Lý Kế Nguyên cắt cử mười người ở lại canh chừng còn bản thân dẫn tù binh ra khỏi rừng.
- Lâu lắm bọn ông mới được bữa tươi, cảm ơn mấy chú về bữa khuya nhé.
Lý Kế Nguyên đắc chí với chiến lợi phẩm trong bụng. Món nẫng tay trên hoặc ă·n t·rộm dường như ngon hơn vài phần so với thường lệ. Về đến nơi đóng quân tạm, Phạm Ngũ Lão nhận tra khảo tù binh song cũng nhận ra mùi lạ còn phảng phất trên người Kế Nguyên.
- Anh em với nhau có món ngon ông ăn trước, tình nghĩa gì.
- Mấy thằng này làm món gà đắp đất ngon lắm. Có mỗi một con mà gần hai chục anh em, được một miếng chứ mấy.
Phạm Ngũ Lão vỗ mạnh vào vai một gã tù binh, gằn giọng:
- Chúng bay biết nướng gà hả? Ông lâu rồi chưa được ăn gà nướng.
Lý Kế Nguyên cười nhe răng rồi lỉnh ra một chỗ nắm vắt chân đánh một giấc đến lúc binh sĩ khều nhẹ mới bật dậy. Phạm Ngũ Lão phàn nàn việc tra hỏi tù binh gặp khó khăn do bất đồng ngôn ngữ, phải vời mấy ông bà lớn tuổi trong làng Đồng Quỳ giúp đỡ mới thông tỏ được đôi chút. Tù binh cung khai, Sùng Phán mới dẫn 12 thớt voi chiến về Đồng Thông gặp tộc trưởng Lý Tường. Tộc trưởng sai đám tù binh canh gác lối vào cho đến khi có người đến thay ca, dự kiến trong hai, ba hôm nữa mới có nhóm khác đến đổi gác.
- Sùng Phán muốn nương náu ít hôm ở Đồng Thông. Đám tù binh cho hay, Sùng Phán về Tam Đái bằng lối thượng đạo chứ không về theo ngả Đồng Quỳ và nghe nói hắn ngỏ ý mượn quân của Lý Tường.
Lý Kế Nguyên hơi cúi đầu suy ngẫm. Những thông tin có được trong khoảng thời gian trước chỉ nói tộc Sán Dìu ở Đồng Thông, không rõ nhân khẩu. Bây giờ nảy nòi ra gần vạn nóc nhà, như thế khác nào huyện Thiên Đức dăm năm về trước. Lý Kế Nguyên lại biên thư, dùng chim câu đưa tin cấp kì về hậu phương để Vạn Thắng vương nắm tình hình.
- Trước khi bọn họ phát hiện ra ta đã bắt quân canh, cần tận dụng thời cơ đưa đại bộ phận quân qua lối bí mật ấy.
Lý Kế Nguyên đưa ra quyết định. Phạm Ngũ Lão đồng tình. Tờ mờ sớm, gần một nghìn binh sĩ Thiên Đức nối đuôi nhau thành hàng băng qua cánh rừng rậm rạp bằng lối đi bí mật. Dò la địa thế xong xuôi, Lý Kế Nguyên sai binh sĩ phạt bớt dây nhợ, cành lá phòng trường hợp phải lui quân. Toàn bộ ngựa để lại làng Đồng Quỳ do mấy chục quân canh giữ. Buổi trưa khi mặt trời treo cao, bọn Lý Kế Nguyên ẩn nấp sau những thân cây tán lá phóng tầm mắt xuống vùng thung lũng rộng, bằng phẳng có hồ nước lớn và một cồn nổi giữa hồ. Cảnh sắc trước mắt khiến quân sĩ Thiên Đức ai nấy đều say mê nhìn ngắm.
Dưới thung lũng, hàng chục ngôi làng ẩn hiện sau tán lá. Bóng dáng một đàn trâu đang nhởn nhơ gặm cỏ phía xa xa, phải căng mắt mới trông thấy những chấm đen nhỏ bằng lòng bàn tay ấy. Lý Kế Nguyên nhận thấy các ngôi làng được rào cẩn thận, nhìn được cả những bóng người đội nón rộng vành bước trên thảm cỏ xanh ngút ngàn.
- Đám tù binh cho biết, đàn voi cột ở mé núi đằng kia.
Lý Kế Nguyên gật gù:
- Cậu xem, với tộc người đông hàng vạn, họ hắt hơi chắc chúng ta cũng bị thổi bay ấy nhỉ?
Phạm Ngũ Lão đang bận ăn khoai nướng đầy miệng nên chỉ ậm ừ.
- Chúng ta không thể đại khai sát giới, đành phục nơi này chờ bắt thêm người để nắm rõ tình hình, không thể vọng động.
Uống ngụm nước, nuốt hết củ khoai xong xuôi, Phạm Ngũ Lão đưa tay quệt hai bên mép cho sạch mới nói:
- Ây, thế thì lâu! Lương thực đem theo còn đủ dùng một tuần thôi. Ai mà nghĩ trú chân nơi này cơ chứ.
- Chim chóc, hươu nai và rắn rết rất nhiều, cậu lo về cái ăn ư? Dặn anh em chia nhau săn bắn, hái rau rừng nhưng cẩn trọng đấy. Nơi này là rừng thiêng nước độc, ngã nước là sinh chuyện.
Trong cánh rừng tĩnh lặng, hàng chục bếp không khói thành hình, hàng chục cân rau rừng bổ sung chất xơ cho quân thay rau củ phơi khô trong ống tre. Chim chóc, thú rừng đều trở thành những món ăn bổ dưỡng đổi bữa thay lương khô. Phạm Ngũ Lão là một trong những tay hăng hái săn bắt và không lấy làm lạ khi bọn Ngũ Lão bẫy được cả Hổ.
- Bộ lông ông ba mươi này tôi sẽ đem về dâng Đại Vương để ngài khoác khi lúc trời trở lạnh.
Lý Kế Nguyên lắc đầu lè lưỡi, thầm thán phục tay gan cùng mình.
- Hai con hổ con cậu tính sao? Thịt ư?
- Anh nghĩ tôi táng tận lương tâm thế ư? Tôi sẽ thay cha mẹ chúng nuôi chúng lớn.
- Giả nhân giả nghĩa đến thế là cùng.
- Tôi nghe nói trong rừng này còn có cả gấu song rất hiếm, chả biết phải không, nếu có tôi sẽ lột da cùng mật gấu đem về biếu Đại Vương.
Lý Kế Nguyên mặc Phạm Ngũ Lão huyên thuyên vì anh còn bận tâm nhiều việc khác, nhất là kế sách thu phục tộc Sán Dìu.