Chương 433: Mái nhà ven sông
Chương ngả lưng ra ghế ngửa đầu nhìn mái nhà lợp tranh đã được binh sĩ thay mới. Ánh đèn dầu lạc yếu ớt chẳng soi tỏ được mọi vật trong nhà. Cái ghế Chương ngồi chính là chỗ lần đầu Thiên Bình đến đã ngồi. Thời gian như bóng câu qua cửa, mới đó đã gần tám năm. Những cô gái năm xưa nay trở thành những người mẹ bận rộn. Ngoài việc công, các nàng còn bận bịu với đàn con thơ. Với địa vị hiện tại, Thiên Bình hay Duệ đều có hàng chục nhũ mẫu thay các nàng chăm con. Các nàng sẽ có đủ thời gian cho việc quốc gia đại sự. Tuy nhiên Chương từng bảo với các nàng, một gia đình nếu không có sự gắn kết, không có sự kế thừa tri thức và tình yêu thương thì phúc ấm tổ tiên có dày đến mấy cũng chỉ sau ba đời là lụn bại. Các con có yêu thương lẫn nhau, kính trên nhường dưới ngay từ lúc ấu thơ thì trưởng thành mới biết nhường nhịn. Bao đời nay anh em trong dòng tộc vì ngôi báu sẵn sàng đoạt mạng anh em ruột thịt. Nếu điều đó xảy ra, bậc làm cha mẹ xuống cửu tuyền cũng chẳng yên lòng.
Có lẽ đó cũng là một trong những lí do chính khiến những Thiên Bình hay Uyển Như chấp nhận tạm lui về hậu phương.
Chương theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ, mãi sau anh nói:
- Em nhắn về Vạn Xuân cho Hoàng hậu và vương phi, bảo rằng ta đang ở đây. Bà Cả Ngư nhớ Thiên Kim.
Nhã Lâm nhón chân bước nhanh ra cửa gọi nhỏ nữ thị vệ. Nữ thị vệ vâng dạ rồi chạy đi. Triệu Nhã Lâm quay trở vào, đứng gần chỗ Chương đang ngồi, nàng thỏ thẻ:
- Ngài có mệt không? Để em bóp vai cho ngài.
- À không, em nghỉ đi.
Không thấy Nhã Lâm đáp lời, Chương hé mắt quay đầu nhìn, tròn mắt sững người trong giây lát khi cô nàng Thị vệ trưởng đã không còn vận chiến y của Thần Vũ quân. Thay vào đó, cô nàng vận y phục bằng lụa mỏng chuẩn bị đi ngủ. Đồi núi trập trùng, khẽ nhấp nhô theo từng hơi thở. Mái tóc đen nhánh thường ngày vấn cao của Nhã Lâm lúc này đã thả dài che phủ một bên bờ vai. Trong ánh đèn dầu, Chương nhận thấy đôi mắt lúng liếng của cô gái. Anh chậm rãi hướng sự chú ý lên mái tranh, giọng thản nhiên như không có gì:
- Còn đứng đó làm gì, đã đầu canh Năm rồi đấy.
Nhã Lâm ấp úng:
- Em… em…
- Có chuyện gì sao?
- Em… em không… em không đẹp ạ?
Chương nghiêng đầu qua khẽ cười:
- Thị vệ trưởng của Vạn Thắng vương xưa nay nếu không phải là tiên nữ hạ phàm thì sắc đẹp cũng hoa nhường nguyệt thẹn. Với lại… vẻ đẹp của một người con gái chỉ cần cô ấy tự tin bản thân đẹp là được, cần gì người khác nhận xét. Ngày sau em đừng hỏi những câu vô tri như vậy.
Nhã Lâm rụt rè, lấy hết can đảm thổ lộ:
- Em xinh đẹp như vậy, em đã ở gần ngài rất lâu, cớ sao ngài không động lòng với em? Một người thông tỏ nhân gian, hiểu thấu lòng người như ngài không thể nào không hiểu tâm tư của một cô gái.
Chương im lặng vì anh thực chẳng biết nói gì lúc này cho đúng. Nữ nhân họ Triệu vì muốn gần anh mà nỗ lực hơn người, ngoài nhan sắc và bản lĩnh tôi luyện qua thử thách, cô gái phương Bắc này cũng thông minh chẳng kém ai.
- Em chẳng dám đòi danh phận, em không cần địa vị, em chỉ muốn được hầu hai bên ngài sớm tối.
- Ta chưa bao giờ xem em là người hầu, những người khác cũng thế.
- Vậy vì sao ngài không nhìn em? Bao nhiêu cô gái Vạn Xuân đều muốn trở thành người đàn bà của ngài dù chỉ một đêm, em cũng… cũng như vậy.
Chương lại im lặng. Nhã Lâm dường như cố kìm nén cơn xúc động, giữ giọng tự nhiên nhất có thể:
- Em gần ngài không phải mưu lợi cho ai, cũng chẳng phải vật đánh đổi lấy tước vị, em từ bỏ gốc gác cũng được, chỉ cần ngài nhìn nhận em như… n
- Ta hiểu nỗi lòng của em! - Chương khẽ thở dài. - Ta là một nam nhân, trần đời này mấy ai qua ải nữ sắc? Chỉ là ta thấy ta bận rộn sớm hôm, bốn người con gái vì ta mà chịu nhiều cực khổ, gian truân.
- Hoàng hậu và các vương phi đều tự nguyện chưa một lần than trách, em cũng như thế. Em chỉ muốn một phút giây nào đó ngài nhìn em như một nữ nhân bình thường mà xao xuyến, rung động.
- Trở thành người phụ nữ thứ năm của một nam nhân bình thường đã thiệt trăm bề huống chi…
Chương chưa kịp nói hết câu, Triệu Nhã Lâm bất chấp lễ nghi quân thần nhào đến bịt kín miệng anh lại bằng đôi môi mềm cùng hơi thở gấp gáp. Chương phản ứng, dùng hai tay đẩy cô nàng ra nhưng chẳng có thế mà đôi bàn tay lại đặt đúng lên đôi gò bồng đảo đang chờ người khám phá. Nhã Lâm ghì chặt lấy Chương mà hôn như thể nàng sợ không có cơ hội thứ hai.
Cơn mê dại giảm bớt, nữ nhân họ Triệu choàng tay qua cổ Chương, ngả đầu vào vai anh thút thít:
- Ngài hãy ban cho em ân huệ rồi có trảm em cũng được, em không oán nửa lời. Còn như ngài chẳng chấp nhận em mà không trảm, đời này em sẽ không chung chăn gối với ai.
Chương với tay dùng que gạt tắt ngọn đèn dầu lạc, căn nhà tối hẳn, chỉ còn ánh đèn dầu đặt bên khung cửa sổ hắt thứ ánh sáng yếu ớt không thể soi tỏ mọi vật bên trong. Chương hôn nhẹ lên tóc cô gái họ Triệu, ngửi thấy thoang thoảng mùi hương bồ kết.
Đế vương là đàn ông, nào có thể cưỡng lại được một nữ nhân trẻ đẹp đang tìm mọi cách trao thân. Chương bế cô gái đến ngồi bên cạnh giường. Nhã Lâm khóc thút thít như thể oan ức lắn vậy. Nàng ngả đầu vào vai Chương trong khi đôi tay vẫn không rời, như thể nàng sợ rằng chỉ cần nàng lơi lỏng, cơ hội mà nàng chờ đợi bấy lâu nay sẽ tan biến. Nàng chỉ lơi lỏng đôi bàn tay ra khỏi cổ Vạn Thắng vương khi lớp áo lụa mỏng nhẹ nhàng được cởi bỏ từng chút một, môi liền môi và nàng cảm nhận được bàn tay ấm áp của người nàng yêu đang khai phá những nơi kín đáo.
- Sao bây giờ còn khóc? Em đau ư?
Nhã Lâm lắc đầu, nước mắt rơi lã chã nhưng đôi tay vẫn ôm chặt người đàn ông của nàng. Cũng như từng với Thiên Bình hay Duệ hoặc Lam Khuê và Uyển Như, Chương đưa cô gái đang mê đắm l·ên đ·ỉnh núi ngắm sao đến hai lần trước khi cô nàng cuộn tròn người rúc đầu vào cổ anh thở đều rồi ngủ ngon lành.
- “Hồi trước làm vua có đến ba trăm mỹ nhân là thật à? Nhiều ông vua thọ chưa tới năm mươi, có khi mình cũng thế”.
Trưa hôm sau, bà Cả Ngư đem cơm canh ra ăn cùng với Chương. Bà còn đem theo cả hai đứa cháu nội, chúng tíu tít chơi với thị vệ ngoài sân. Bà cụ vui mừng khi biết Chương đã nhắn cho mấy nàng đến chơi. Bà Cả Ngư cùng các cháu về làng khi Chương nhận vài bức thư báo cáo tình hình chiến sự mạn Bắc và động tĩnh của các sứ quân khác.
Nhã Lâm cũng chẳng khác Uyển Như hay Duệ lúc mới gần gũi nhau. Chương đặt mình ngả lưng, mắt lim dim đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng bên cạnh.
- Nay mai Hoàng hậu và vương phi đến em chẳng còn cơ hội, em muốn được ngài sủng hạnh.
- Em không mệt ư?
Nhã Lâm khẽ lắc đầu, đôi mắt mở to, chớp chớp liên hồi và đôi gò bồng đảo phập phồng mời gọi nên Chương chiều nàng ta tới bến. Đêm hôm ấy và sáng tinh mơ hôm sau, Nhã Lâm khiến Chương khó yên giấc.
Mặt trời lên quá ngọn tre, Hoàng hậu Thiên Bình cùng bọn Lam Khuê, Uyển Như đứng trước cổng nhà. Ba nàng giả trang thôn nữ, đội thị vệ hơn ba chục người cũng vậy. Bọn Thiên Bình đi bằng lối thượng đạo qua dãy Linh Sơn, rút ngắn phân nửa thời gian. Lối này không dành cho dân thường, chỉ dùng vào việc nhà binh bởi dãy Linh Sơn hiện tại ẩn chứa nhiều bí mật của quân Thiên Đức.
Chương vẫn ngủ ngon lành, chẳng ai muốn đánh thức anh dậy. Thiên Bình dạo một vòng quanh nhà ngó nghiêng trong khi Lam Khuê dắt ái nữ Thiên Kim vào làng Đường Vỹ gặp bà Cả Ngư. Uyển Như dành thời gian thăm hỏi thợ thầy trong xưởng đóng tàu thuyền gần đó.
Bằng đôi mắt của người con gái từng trải, lại hiểu tính nết của chồng, Thiên Bình gọi riêng Nhã Lâm ra góc vườn sau nhà. Nàng nhìn ngắm Nhã Lâm một lượt từ đầu xuống chân khiến cô gái họ Triệu lúng túng trông thấy.
- Thời gian vừa qua thật cực cho em, sớm hôm phải hầu hạ Đại Vương.
- Thưa Hoàng hậu, đó là vinh hạnh của em.
- Đại Vương ăn no ngủ kỹ là phúc của muôn dân nhưng còn chuyện giường chiếu thế nào?
Triệu Nhã Lâm nhất thời chưa hiểu hết ẩn ý trong lời nói của Thiên Bình. Thiên Binh nhoẻn miệng cười:
- Hơn nửa tháng trời Đại Vương không gần nữ sắc không phải là Đại Vương. Em ở bên ngài cần để ý, không được để kẻ xấu lợi dụng cơ hội tiếp cận ngài.
Thiên Bình vừa dứt lời, Nhã Lâm lập tức hiểu ra vấn đề. Nàng quỳ gối, cúi đầu thưa:
- Xin Hoàng hậu thứ tội, em… em… Đại Vương… Đại Vương ngày đêm lo việc quân cơ không để ý đến nữ nhân nhưng… nhưng em động lòng, là tội của em. Xin Hoàng hậu trách phạt.
Thiên Bình đỡ Nhã Lâm đứng dậy, nàng nhỏ nhẹ:
- Cùng phận đàn bà với nhau, trao thân cho người mình yêu thương chẳng có lỗi gì, huống chi đó là Đại Vương. Nếu đó là tấm chân tình của em, ta không trách nửa lời. Còn như ẩn trong đó có m·ưu đ·ồ khác, ta dẫu thương em cũng không thể bỏ qua.
Nhã Lâm vội thanh minh:
- Hoàng hậu chứng giám cho, em chỉ muốn trở thành người… người phụ nữ của Đại Vương, em… em không đòi hỏi điều gì cho bản thân, em cũng không cần tước vị. Em…
Thiên Bình giơ tay ngắt lời Nhã Lâm, nàng nở nụ cười thân thiện nhưng Nhã Lâm cảm thấy lạnh sống lưng.
- Nếu em đã trở thành người của Đại Vương, hãy vì Đại Vương mà hành sự. Địa vị của em trong nhà ra sao, Đại Vương sẽ có chủ kiến của ngài.
Nhã Lâm vội nói:
- Dẫu Đại Vương có sắp đặt ra sao, mọi thứ em nghe theo Hoàng hậu. Em biết phận mình, không có ý tranh sủng, em mong Hoàng hậu hiểu lòng em.
Thiên Bình gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
- Em biết trên dưới tự khắc mọi điều sẽ tốt đẹp. Đối với ta, Đại Vương quan trọng hơn tất cả theo nghĩa phu phụ. Số phận muốn ngài là đế vương, ngài vì muôn dân trăm họ, thôi thì phận đàn bà chúng ta chăm lo cái ăn giấc ngủ cho ngài ấy chu đáo. Ta nhắc với em một lần, ngày sau em cũng theo đó mà nhắc kẻ khác. Ta không thể ngăn cản Đại Vương yêu chiều ai song kẻ đó có m·ưu đ·ồ bất chính thì tự ta sẽ trừ đi.
- Em sẽ làm việc đó thay người, Hoàng hậu chỉ cần ra lệnh.
Thiên Bình thở dài, cười buồn một thoáng rồi tản bộ ven sông. Nhã Lâm theo sát bên.
Chương thức giấc trông thấy Thiên Bình khoanh tay đứng bên giường nhìn anh say đắm hoặc có thể không phải như vậy. Sau thoáng bối rối, Chương với tay kéo Thiên Bình ngồi cạnh bên thủ thỉ:
- Anh nhớ em nên…
- Hừ! Trong khi chờ em đến đã tranh thủ biến con gái nhà người ta thành đàn bà?
Chương hỏi lảng sang chuyện khác:
- Mấy người yêu khác của anh đâu rồi nhỉ?
- Chị Duệ không bỏ dở công việc được nên gửi đến anh một nụ hôn.
Chương ôm chính thất nịnh nọt vài lời, đâu vào đó cả. Lát sau Thiên Bình mới trở lại vấn đề của Nhã Lâm, nàng nói:
- Người ta cũng cần một danh phận, anh nên suy tính việc ấy. Thứ nữa, anh bây giờ là vương một cõi, chẳng thể chung chạ linh tinh được đâu.
- Anh biết vậy. - Chương gật đầu đồng tình. - Tuy nhiên việc trong nhà do em định, anh nghe theo em.
- Đàn bà ghen rất đáng sợ, anh không bận tâm việc đó ư?
- Anh hiểu chứ. Có điều em bây giờ và sau này là mẫu nghi thiên hạ, em yêu anh dĩ nhiên sẽ không hành động khiến anh phải buồn lòng.
- Nhưng anh sẵn sàng khiến chúng em buồn khi nạp th·iếp.
- Nhưng Thiên Bình của anh luôn chiếm vị trí độc tôn.
- Hừ! Kiểu gì anh cũng nói cho được.
- Hay mình tranh thủ làm đứa thứ ba em nhỉ?
Thiên Bình đẩy Chương ngã xuống giường, nàng đứng dậy chỉnh lại y phục, giọng tỉnh bơ:
- Anh hỏi chị Khuê hoặc chị Như chứ năm nay em chưa muốn đẻ.
Nói thì nói vậy chứ Chương vẫn thực hiện ý định, đó là những đặc quyền của bậc đế vương chẳng phải ai cũng có được.
Trong khoảng thời gian một tuần nghỉ ngơi ở ngôi nhà cũ ven sông, Chương chỉ ăn và ngủ là chính. Mỗi đêm một, thậm chí hai nàng chung giường với anh. Nhã Lâm không dám bén mảng vì sợ, cho đến khi chỉ còn Chương ở lại và ba nàng về Vạn Xuân để lời dặn cho nàng.