Chương 421: Thành Cổ Loa
Phạm Chiêm, Trung đoàn trưởng Long Vũ, như đã nói, là một người con làng Tam Vạn, trưởng thành trong quân ngũ. Giống như bao người đang chỉ huy hàng nghìn người trong quân Thiên Đức, Phạm Chiêm biết cần phải làm gì. Sau một hồi giảng giải điều hay lẽ phải cho tướng sĩ cố thủ trong khu nhà kín cổng cao tường nhưng vẫn chưa có hồi đáp, Phạm Chiêm không hề nản lòng. Anh tiếp tục địch vận bằng những lời lẽ đánh vào điểm yếu của bất cứ người lính xa nhà nào. Phạm Chiêm nhắc đến mẹ già, vợ dại, con thơ của những người lính đang mỏi mòn trông ngóng ngày đêm. Và rằng mọi thứ đã an bài, trận chiến đã kết thúc, cần gì phải uổng mạng một cách vô ích.
- Bớ thằng Phạm Chiêm thối thây! – Có tiếng Cao Tòng Chinh vọng ra. – Mày đừng dùng lời lẽ ngon ngọt dụ khị chúng tao! Chúng tao thà c·hết không chịu quy hàng Vạn Thắng vương trẻ con của mày.
Phạm Chiêm dường như chẳng để tâm đến lời của Cao Tòng Chinh, anh giữ giọng điệu ôn tồn:
- Anh em binh sĩ cứ bình tâm suy xét thiệt hơn. Vạn Thắng vương là người nối ngôi của Lý tiên vương. Hoàng hậu Thiên Đức là Công chúa tiền triều. Chúng ta cùng là người Vạn Xuân mà phải cầm gươm giáo đánh nhau như thế này là việc chẳng đặng, chi bằng bỏ gươm giáo quy hàng, giữ lấy mạng sống về với gia đình chả hơn ư? Anh em bỏ mạng ở đây nào có ai nhớ đến? Vạn Thắng vương xưa nay vốn nhân từ, hàng thì sống, chống thì diệt. Anh em…
- Mày câm đi thằng họ Phạm trời đánh thánh vật! Thiên Đức chúng bay là lũ xảo trá. – Cao Tòng Chinh gào lớn cắt ngang lời của Phạm Chiêm. – Lũ ngụy quân tử chúng bay đừng tỏ ra tốt bụng, đừng phỉnh, chúng tao không mắc lừa đâu. Cứ vào đây, mạng đổi mạng.
Phạm Chiêm ôn tồn nói với bức tường cao, mặc cho Cao Tòng Chinh luôn miệng mạt sát. Chương ngồi nghe mãi cũng chán, anh vẫy gọi Dương Vũ Thư lại gần:
- Ta thực không muốn người Vạn Xuân s·át h·ại lẫn nhau, tha ai được thì tha nhưng anh thấy tay họ Cao này thế nào?
- Đại Vương tha cho hắn ắt sẽ là mầm họa, phàm những kẻ cứng đầu cứng cổ không chịu phân biệt phải trái như vậy cần phải loại bỏ ạ.
Chương nhoẻn miệng cười gật đầu. Anh hỏi Phạm Bạch Hổ:
- Nhân thân của tay họ Cao này thế nào? Anh nắm được chưa?
Phạm Bạch Hổ liền thưa:
- Cao Tòng Chinh 31 tuổi, trưởng nam. Cha là Cao Quang Chương. Hắn vốn là thủy tướng, có tài bơi lội, khá gan dạ. Phó tướng của hắn là Phí Quang Chiêu. Lính La thành b·ị b·ắt cho biết, Cao Tòng Chinh đã thề sống c·hết với quân Thiên Đức. Nếu hắn t·ử t·rận, Trữ quân sẽ phong tước cho gia quyến, vợ con cả đời không phải lo gì nữa.
Chương nhếch miệng cười nhạt:
- Cả đời là đến bao giờ? Để xem có hết năm nay không. Thôi, cũng là khen cho một võ tướng can trường. Anh nói với anh Chiêm, nếu họ muốn c·hết hãy giúp họ toại nguyện. Giúp người khách tâm thành ý nguyện cũng là một việc tốt.
Đoạn Chương suy ngẫm thêm rồi bảo:
- Chọn một vài tùy tướng, thuộc tướng của Cao Tòng Chinh đến thuyết phục hắn quy hàng, bảo toàn mạng sống cho binh sĩ. Binh sĩ vô tội. Còn như hắn vẫn kiên quyết chống ta đến cùng thì…
Chương vươn vai đứng dậy, nheo mắt nhìn về khoảng không trước mặt:
- Ta chẳng muốn trông thấy tòa nhà tam hay tứ hợp viện này nữa, nhang khói đầy đủ là được.
Dứt lời, Chương quay lưng thong thả rời đi, anh muốn thăm thú thành Côn Lôn. Chương rất ưng địa thế tòa thành này, anh muốn nơi này sẽ là nơi đóng quân của binh sĩ gốc Đằng Châu. Ba trung đoàn bộ binh, thêm thủy binh và pháo binh hỗ trợ, Côn Lôn sẽ trở thành nơi hiểm địa cho bất cứ đội quân nào có ý muốn xâm chiếm.
- Nơi này có vẻ như là thành Cổ Loa. – Chương lẩm nhẩm. – Sử sách có viết Cổ Loa thành có tới chín vòng thành xoắn ốc trong khi thành này chỉ có ba lũy thành. Trong thành có kênh mương, rất thuận tiện cho quân sĩ cơ động. Nếu gia cố thành quách, bố trí phòng thủ tốt, năm nghìn quân sẽ cầm chân được khoảng hai vạn địch chứ chả ít. Thành này hiểm yếu, cần phải lưu tâm.
Đội nữ thị vệ lẫn Đại đội Thân Vệ chẳng hiểu vì sao Vạn Thắng vương vừa đi vừa lẩm nhẩm, nhìn chỗ nọ, ngó chỗ kia với đôi mắt đăm chiêu. Tưởng như Vạn Thắng vương đang suy tính điều gì đó vô cùng hệ trọng. Trong khi Chương thơ thẩn xem xét địa thế, Phạm Tu cũng dẫn theo một số thân tín lùng sục các đường ngang ngõ tắt dựa theo họa đồ thu được của đối phương. Cả lão tướng và Vạn Thắng vương đều có chung suy nghĩ, muốn biến Côn Lôn thành nơi phòng thủ mạnh.
Công sức của Phạm Chiêm thu được chút thành quả khi hơn hai chục binh sĩ tìm cách trèo tường ra ngoài xin hàng. Biết được điều này Cao Tòng Chinh càng tức giận hơn bao giờ hết. Phí Quang Chiêu bắt đầu dao động nhưng không hé miệng hay thể hiện thái độ, thay vào đó, Chiêu im lặng. Những lời của Phạm Chiêm không phải vô lý, thắng bại đã rõ, tử thủ để làm gì? Được gì? Giả như Phí Quang Chiêu t·ử t·rận liệu Trữ quân hay Tô Thái úy có nhỏ giọt nước mắt tiếc thương hay không? Cao Tòng Chinh còn có cha là đại nhân vật, Phí Quang Chiêu chỉ có anh em cùng là võ tướng xách đao theo dưới trướng nhà họ Cao mà thôi.
- Tất cả tướng lĩnh và binh sĩ đang cố thủ bên trong nghe cho rõ đây! Nhân danh Vạn Thắng vương, ta, Tư lệnh Pháo binh Phạm Bạch Hổ ra lệnh cho các người buông khí giới đầu hàng vô điều kiện. Sau một khắc nữa, nếu các người vẫn còn ngoan cố, ta sẽ thành toàn cho các người. Các người có một khắc để viết rõ tên họ, quê quán để chúng ta chôn cất tử tế, đề tên trên bia mộ!
Phạm Bạch Hổ nói dứt lời liền quay người lại thét lớn:
- Tất cả thần công và Hỏa pháo liên hoàn chờ lệnh, sau một khắc đồng hồ, các cậu có thể bắn tùy ý. Vạn Thắng vương không muốn nhìn thấy biệt phủ này nữa.
Ba quân dạ ran. Phạm Bạch Hổ bước phăm phăm đến gần một ụ đất cao. Dương Vũ Thư tất tả chạy theo hỏi:
- Phạm Tư lệnh, Đại Vương hạ lệnh san bằng chỗ này rồi ư?
- Đúng vậy!
- Tôi lấy làm lạ! – Dương Vũ Thư thắc mắc. – Khi nãy Đại Vương bảo tôi phải dùng miệng lưỡi, nay lại dùng đến hỏa khí trấn áp. Nếu vậy san bằng từ trước có phải đỡ tốn thời gian không?
- Anh còn ngây thơ lắm! – Phạm Bạch Hổ bật cười. – Hàng nghìn tù binh đang nghe ngóng dõi theo chúng ta sẽ xử trí thế nào. Diệt đám ấy dễ như trở bàn tay song Đại Vương muốn cho họ một cơ hội sống, cũng là cho những tù binh tận mắt trông thấy lòng nhân của ngài ấy. Bây giờ chúng ta san phẳng chỗ này cũng chẳng ai trách lấy nửa lời, kết cục là do họ Cao chọn, không phải chúng ta.
Dương Vũ Thư chau mày đứng ngẩn người suy ngẫm một hồi mới cho là cao kiến.
- Phạm Tư lệnh, ngài có thể cho tôi lên đó xem thần công khai hỏa không?
- Ồ, được chứ! – Phạm Bạch Hổ cười tươi. – Tôi thấy cậu biểu hiện rất tốt, lên đây!
Dương Vũ Thư leo lên ngó trân trân những khẩu thần công bằng đồng, bằng gang đặt trên giá đỡ có bánh xe. Bên cạnh mỗi khẩu thần công là hai sọt đạn tròn bằng kim loại. Dương Vũ Thư chăm chú một hồi, không quên sờ thử vào vài khẩu thần công và luôn miệng trầm trồ. Một lát sau, Dương Vũ Thư đến bên cạnh Phạm Bạch Hổ, luôn miệng khen thần công có uy lực mạnh mẽ.
- Hồi tôi còn là quân Đằng Châu có nghe nói chỉ huy những thần khí cỡ lớn là Phạm Bạch Hổ. Tôi từng nghĩ Phạm Tư lệnh trông hung tợn và đáng sợ lắm, thật không dám nghĩ ngài đây thư sinh nho nhã chẳng khác gì một người dân bình thường.
Phạm Bạch Hổ khẽ nhún vai đáp:
- Tôi xem đó như một lời khen nhé! Anh cứ gọi tôi là Hổ, anh hơn tuổi tôi mà.
Dương Vũ Thư vội xua tay:
- Nào có được! Ngài đứng đầu một quân.
- Ôi trời! Mỗi quân có quy định riêng. Anh đâu phải là quân của tôi. Nói chung, quân Thiên Đức không khách sáo, gọi sao cho thân mật, tôn trọng nhau là được rồi. Anh Thư nên chú ý thêm cách bố phòng của thành Côn Lôn xem có sơ hở gì không, thành này có địa thế rất thuận lợi cho việc phòng thủ.
- Tôi nhất định sẽ chú tâm.
- Nếu tôi đoán không nhầm, chiếm thành Côn Lôn này xong thì anh sẽ nắm quyền thống lĩnh nơi này. Anh chuẩn bị tinh thần đi.
Dương Vũ Thư giật mình:
- Sao có thể ạ? Tôi mới đầu quân Thiên Đức được hơn một tháng, sao có thể…
- Ban đầu tôi thấy lạ, chả hiểu sao Đại Vương lại dùng bộ binh Thái Bình làm chủ công, điều này trái ngược với lẽ thường. Tôi nghĩ mãi cũng ngộ ra.
Đoạn Phạm Bạch Hổ thân mật vỗ vai Dương Vũ Thư:
- Trong quân Thiên Đức chỉ còn tôi là chưa có đại bản doanh.
Trông thấy Dương Vũ Thư dường như không hiểu, Phạm Bạch Hổ bèn giải thích:
- Đại Vương nói chúng tôi là quân cúng cụ! Đại Vương ở đâu là chúng tôi ở đấy. Tới đây chiếm La thành, chắc Đại Vương sẽ cho chúng tôi một đại bản doanh. Các cụ nhà ta có câu, làm em ăn thèm vác nặng. So về tuổi tác các tướng lĩnh trong quân thì tôi với Yết Kiêu là em út, chịu thiệt một tí.
Dương Vũ Thư hoang mang:
- Tòa thành này rất lớn, sao tôi có thể cáng đáng cho được. Thiên Đức có nhiều tướng tài, tôi nghĩ…
Phạm Bạch Hổ động viên:
- Anh nói chẳng sai nhưng các ông ấy đều có nơi chốn cả rồi. Đất đai kiểm soát ngày một rộng, nhất định phải giao cho những người có năng lực canh giữ mới được.
- Tôi chỉ là một tiểu tướng Đằng Châu.
- Ai cũng phải học, phải trưởng thành mà. Anh là em họ của Lâm Ái phi, giao cho anh quản nơi này là hợp lẽ nhất. Điều ấy cũng thể hiện Đại Vương trọng dụng người tài không kể xuất thân. Đã dùng là tin và tin thì mới dùng, anh đừng phụ lòng Đại Vương.
Dương Vũ Thư chưa kịp nói thêm, binh sĩ đứng dưới gò bẩm báo vọng lên:
- Anh Hổ ơi! Có thêm hơn hai chục người trốn thoát ra ngoài, có cả Phí Quang Chiêu, phó tướng trấn thành Côn Lôn.
Phạm Bạch Hổ cúi xuống hỏi:
- Họ Cao vẫn cứng đầu à?
- Hắn vẫn đang chửi ông ổng kìa anh!
- Đủ một khắc chưa?
- Sắp ạ!
- Cảnh báo chúng nó lần cuối, ta đây nói là làm! Dẫn Phí Quang Chiêu đến gặp anh Chiêm ấy.
Hết thời gian mà Cao Tòng Chinh vẫn ngoan cố, Phạm Bạch Hổ hạ lệnh cho thần công và Hỏa pháo liên hoàn khai hỏa vài loạt đạn. Trong chốc lát, không khí đặc quánh mùi thuốc súng, khói bay mù mịt. Tiếng súng ngớt, bên trong im phăng phắc, lửa bắt đầu bén vào một vài mái tranh phía sau bức tường. Chờ thêm một lúc cho khói tản bớt, Dương Vũ Thư dẫn bộ binh đạp cửa xông vào bên trong và trước mắt là cảnh hoang tàn đổ nát. Cao Tòng Chinh và số binh sĩ cố thủ b·ị t·hương rất nhiều, chỉ có hơn chục kẻ xấu số b·ị t·hương nặng không qua khỏi. Dương Vũ Thư chân chống chân quỳ bên cạnh Cao Tòng Chinh, anh lắc đầu ngán ngẩm:
- Ngu trung hết mức! Anh làm một việc vô nghĩa, khiến binh sĩ của anh uổng mạng chẳng để làm gì.
Cao Tòng Chinh dựa lưng vào tường nhà, tay chân đều có v·ết t·hương đang rỉ máu, định nhổ nước miếng vào mặt Dương Vũ Thư nhưng không đủ sức. Thư cười:
- Giữ sức mà về với vợ con và… nói sao nhỉ? Anh nên đối mặt với những binh sĩ vì anh mà m·ất m·ạng vô ích. Lòng dũng cảm can trường cần đặt đúng chỗ, anh bạn ạ.
Thành Côn Lôn bị hạ, Chương đổi tên mới là Cổ Loa thành, giao cho Dương Vũ Thư thống lĩnh. Phương Liệt làm phó tướng thủ thành, hạn trong ba tháng phải giúp Vũ Thư sắp đặt phòng chủ chặt chẽ, tích trữ lương thảo và… chuẩn bị cấy lúa. Thành Cổ Loa trở thành đại bản doanh của binh sĩ gốc gác xứ Đằng Châu. Một số binh sĩ đóng quân ở thành đã đưa vợ con, gia đình đến ở cùng trong thành. Chương cho phép điều đó, anh muốn binh sĩ Đằng Châu chuyên tâm vào việc binh mã.
Cao Tòng Chinh được cứu chữa và trả về La thành cùng gần một nghìn binh sĩ b·ị t·hương nặng nhẹ, số còn lại trở thành tù binh lo làm đường xá tại huyện Vũ Ninh.