Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 411: Nói xấu vợ




Chương 411: Nói xấu vợ

Chiếm cứ Sơn Nam Hạ là việc đã trù liệu, giữ vùng đất này yên bình mới là nhiệm vụ khó khăn đặt ra cho Trương Văn Long và Hoàng Ngưu. Bách tính Sơn Nam Hạ tương đối thuần. Bên cạnh đó, quân Thiên Đức hạn chế các hành động ảnh hưởng đến đời sống của dân trong vùng. Đầu tháng Chạp, Hoàng Ngưu và Trương Văn Long dán yết thị an dân, cho họp chợ cùng các hoạt động thông thương khác.

Lê Cát Bảo với sự trợ giúp của Nguyễn Văn Tài, thường xuyên đưa các toán quân nhỏ, lợi dụng đêm tối vượt sông quấy phá quân Thiên Đức đồn trú ở mạn Đông Nam. Trước tình hình này, Tôn Cường bày kế cho Hoàng Ngưu chia quân thành các đại đội dã chiến, không đồn trú cố định ở nơi nào quá hai đêm. Bằng cách đơn giản này, bọn Hoàng Ngưu, Cao Mộc Lân, Phạm Sáng… đã đánh tan hàng chục đội quân nhỏ tập kích vào ban đêm bằng cách đặt phục binh.

Tôn Cường và Trần Thiện ra sức thể hiện bản thân. Chẳng phải tất cả các mưu kế đều hiệu quả, nhưng vể cơ bản, Hoàng Ngưu, Cao Mộc Lân và Lý Trí Thắng đều làm theo. Hoàng Ngưu nói bản thân không đủ mưu mẹo, bọn Cao Mộc Lân cũng thẳng thắn. Cả bọn cùng nhất trí, nếu Tôn Cường, Trần Thiện hiến kế giúp cả bọn giữ yên tình hình phía Nam của Sơn Nam Hạ, nhất định cả bọn sẽ tâu lên Vạn Thắng vương.

Tôn Cường, Trần Thiện cùng vài mưu sĩ khác lấy đó làm vui mừng. Với bọn họ, điều quan trọng nhất là lời nói có giá trị, được tin tưởng dẫu cho có nhiều chỗ chưa phải hoàn mỹ. Hoàng Ngưu nói với bọn Tôn Cường:

-Các ông làm mưu sĩ, hiến mười kế chẳng thể tốt hết được. Chỉ cần các ông thực lòng giúp cho, sai đâu ta sửa đó, thua một trận cũng chả sao, cái cần thiết là chúng ta phải biết tại sao ta thua.

-Đa tạ Đại tướng quân và các quan nhân rộng lòng. - Tôn Cường nói. - Tại hạ được các ngài tin tưởng, nguyện dốc sức. Hiềm một nỗi, tại hạ thực cũng lo một vài kế sách không vẹn toàn khiến hao binh tổn tướng, Vạn Thắng vương nếu có trách đến, chỉ xin các ngài nói đỡ cho.

Cao Mộc Lân cười phá lên, giải thích với Tôn Cường:

-Tôi không giấu tiên sinh, trong tất cả những người đang ngồi ở đây. - Cao Mộc Lân nhìn một lượt. - Có chỗ anh Thắng là tự nguyện theo về. Anh Sáng đây trưởng thành từ trong quân Thiên Đức gốc chứ bọn tôi… đều là bại tướng cả.

Cao Bằng chỉ vào ngực:

-Tôi còn chưa phải là quân Thiên Đức. Ông Ngưu bảo lãnh cho tôi. Tôi từng là tướng dưới quyền Sứ tướng Phan Văn Hầu.

-Tôi là con của Thuỷ Sư Đô đốc Tế Giang, tôi b·ị b·ắt sống. - Cao Mộc Lân nhe răng cười trừ, chỉ sang Hoàng Ngưu. - Giống ông Ngưu.

Bọn Tôn Cường nghe xong liền cảm thấy hoang mang. Đến ngay như mấy người Đại đội trưởng cũng từng đứng phía bên kia chiến tuyến với Thiên Đức.

-Từ hôm theo các ngài, tại hạ hay nghe nói Vạn Thắng vương rộng lượng. Tại hạ tin. Có điều… ngài ấy giao cả một đạo quân tinh nhuệ cho những người từng đối đầu với ngài ấy ư?

-Thống lĩnh cánh quân phía Bắc vùng này, chỗ anh Trương Văn Long ấy. - Phạm Sáng nói. - Anh ấy thua liểng xiểng hàng chục trận, từng chống Thiên Đức đến cùng. Mà bây giờ, anh ấy nắm trong tay mấy nghìn tinh binh. Đại Vương rất trọng dụng chúng tôi cho dù xuất thân như thế nào.



-Chẳng hay Vạn Thắng vương là thần thánh phương nào? - Tôn Cường hỏi.

-Ngài ấy là con cháu thần nhân. - Phạm Sáng ngồi thẳng người, hạ giọng. - Kể về ngài ấy có đến sớm mai không hết chuyện. Có những chuyện vài nghìn người nhìn thấy tận mắt, ngài ấy có thể biết trước thiên tượng. Tôn tiên sinh, chúng tôi đều là người Vạn Xuân, chung nguồn cội, tiếng nói, phong tục. Bách tính Vạn Xuân có chung tổ tiên đấy. Vạn Thắng vương chăm lo bách tính, sau này tiên sinh về Thiên Đức sẽ tự hiểu mà thôi. Tôi tham gia vào quân Thiên Đức từ lúc mới có ba trăm người nên tôi biết. Quân Thiên Đức mạnh, dân Thiên Đức giàu gấp đôi Đằng Châu nhờ Vạn Thắng vương cả.

Phạm Sáng nói rất hùng hồn, vẻ mặt đầy tự hào. Những người còn lại thi thoảng bổ sung vài chuyện. Đó vẫn là cách Phạm Sáng hay các Chính trị viên khác thường làm. Không cần đao to búa lớn, không cần nói vống lên bởi sự thật là có một số người trưởng thành trong quân thấy được. Bảy phần thật, ba phần giả, tính gộp lại là mười phần đúng. Chẳng ai mảy may nghi ngờ.

-Phạm quan nhân nói vậy khiến tại hạ muốn đến Thiên Đức phủ một lần. Tại hạ không phải người Vạn Xuân, tại hạ là Tống tộc. Biết rằng Vạn Thắng vương dụng người chẳng kể xuất thân, song tại hạ ngoại tộc, thật cũng còn có chỗ băn khoăn.

Dứt lời, Tôn Cường nghệt mặt khi bao người nhìn nhau rồi nhất loạt cười vang. Phạm Sáng nói:

-Tôn tiên sinh bỏ qua cho bọn tôi thất lễ, tại bọn tôi hiểu trăn trở của tiên sinh. Chẳng giấu tiên sinh, ở Thiên Đức có đông người Tống lắm. Họ ở lẫn với người Vạn Xuân. Chiến thuyền chúng tôi dùng cũng có nhiều cái do người Tống đóng đó chứ. Thậm chí, Trung đoàn Thuỷ Đường có đến chín phần mười là người Tống.

-Thật… thật chứ ạ?

-Tôi nói láo tiên sinh có ích gì. Trung đoàn ấy rất trung thành với Vạn Thắng vương.

-Dạ thưa… vâng… thưa Phạm quan nhân, ngài có biết ai không trong người Tống không?

Cao Mộc Lân lên tiếng thay Phạm Sáng:

-Tôi từng biết chỉ huy trung đoàn ấy, anh Lăng Nhất Trụ. Anh ấy nói tiếng Vạn Xuân còn bập bẹ lắm, nhưng là một tay vui tính. Tôi uống rượu với anh ấy một lần.

-Lăng Nhất Trụ ạ? Lăng Nhất Trụ… - Tôn Cường lẩm bẩm, bóp trán suy nghĩ. - Tại hạ từng biết một người có tên như vậy. Lăng huynh khoảng gần bốn mươi, khá cao lớn, thái dương bên trái có một vết chàm màu tối. Bảy năm trước Lăng huynh từng cứu tại hạ một mạng nơi quê nhà.

Cao Mộc Lân vỗ tay đốp một cái:

-Đúng rồi! Chính là anh ta.



Tôn Cường tròn mắt, miệng lắp bắp:

-Huynh ấy… huynh ấy là gia tướng nhà họ Triệu.

-Ý tiên sinh nói là Triệu Trung? - Đến lượt Phạm Sáng ngạc nhiên.

-Thưa đúng! Thân phụ Triệu Trung đại nhân từng giúp tại hạ lúc cơ hàn. Mấy năm trước bởi ly loạn, tại hạ rời cố hương nên chẳng còn biết tông tích Triệu gia thế nào.

Phạm Sáng vỗ đùi đánh đét một cái, cười hỉ hả:

-Đấy, nói ra mới biết. Triệu Trung xin làm dân Thiên Đức, Vạn Thắng vương cấp đất, giúp đỡ lúc cơ nhỡ. Triệu Trung vì vậy kéo dân Tống về xin làm con dân của Đại Vương.

Tôn Cường nghe vậy, lòng không khỏi xúc động. Cao Mộc Lân lại bồi thêm:

-Tiểu đội trưởng nữ thị vệ cận kề bên Đại Vương là em gái ruột của Triệu Trung. Em gái ruột ấy mà, muội muội. Cô ấy tên là Triệu Nhã Lâm, một cô nàng rất đẹp.

-Triệu tiểu thư sao lại là thị vệ của Đại Vương được?

Lý Trí Thắng nãy giờ nhâm nhi chén trà đặc, rít vài hơi thuốc lào nhả khói phà phà bây giờ mới cất giọng:

-Là do cô gái ấy có bản lĩnh. Trước đây các nữ binh thân cận đều là con gái Thiên Đức, người đứng đầu còn chọn kỹ hơn ấy chứ. Đa phần phải xuất thân từ Tam Vạn, chỗ cậu Sáng chứ đâu.

Phạm Sáng giải thích cho bọn Tôn Cường nghe nguyên lai, anh kết luận:

-Phải có thời gian trong quân đủ lâu, có võ nghệ, lập chiến công mới được giữ chức ấy. Bên Đằng Châu bôi nhọ Đại Vương của chúng tôi. Đại Vương mới có Hoàng hậu và ba bà phi. Họ đẹp và tài năng xuất chúng. Sự thật là Đại Vương rất yêu chiều đám đàn bà con gái, thế nên phủ Thiên Đức, đàn bà hay đàn ông có địa vị ngang nhau. Con gái Đằng Châu sợ chúng tôi hãm h·iếp! Đấy, tiên sinh ở cùng chúng tôi cả tháng, có thấy chúng tôi làm gì mạo phạm đến đám đàn bà con gái đâu nào. Chòng ghẹo dăm ba câu chẳng sao, chứ làm bậy là mất đầu như chơi chứ chẳng đùa.

-Tại hạ biết quân lệnh của các ngài nghiêm nhưng… Nhưng…



Trần Thiện ngập ngừng định hỏi gì đó. Phạm Sáng tủm tủm cười:

-Trần tiên sinh sẽ là dân Thiên Đức mới, phải quen dần thôi. Đàn bà Thiên Đức ở nhà chăm con, hầu hạ chồng hay vào quân, đi làm… là do họ tự chọn. Cảnh chồng chúa vợ tôi tuy hãy còn nhưng nếu bị đơn thưa rằng chồng bạc đãi vợ và đủ chứng cứ thì ê mặt lắm. Đàn bà cả cái làng ấy kéo đến hạch tội tiên sinh, tiên sinh cãi nổi không? Tiên sinh đụng tay, họ đánh cho lên bờ xuống ruộng ấy chứ.

-Ừ! Cái Hội Phụ nữ ghê gớm lắm! - Hoàng Ngưu chen vào. - Mụ vợ tôi ấy mà, dạo gần đây hay đe, nếu tôi léng phéng bên ngoài là kéo cái hội ấy đến t·rừng t·rị. Bực cả mình! Đánh nhau với bọn đàn ông chả sợ đếch gì nhưng bọn đàn bà nó tổng sỉ vả mình cãi không được, phải thua.

Lý Trí Thắng tiện miệng:

-Dạo trước tôi nghe bảo, Hoàng hậu định lập ra cái hội các bà vợ sĩ quan gì đó. May thay Đại Vương gạt đi, nhưng Hoàng hậu vẫn quy tụ không chính thức những bà vợ. Tôi nói thật nhá, cả năm nay tôi chả nhận được tiền thưởng. Cứ đến ngày lĩnh thưởng là y như rằng con mụ vợ nhà tôi đến thăm từ tối hôm trước. Ngọt nhạt đủ điều, biến mình thành ông trời luôn. Hôm sau tôi vừa cầm tiền là mụ thu sạch, cắp đít về. Tôi tức lắm mà không làm gì được.

Hoàng Ngưu bảo:

-Ôi dồi ôi! Bên cấp phát lương thưởng toàn bọn đàn bà. Chúng nó thông đồng với nhau đấy. Mấy lần tôi định ý kiến lên cấp trên nhưng tôi lo.

Tôn Cường nhăn mặt hỏi:

-Đại nhân lo điều gì?

-Nếu tôi bẩm báo lên trên, bọn ấy lộ tiền thưởng của quân ra ngoài thì chắc chắn Đại Vương sẽ trị tội người đầu têu là Hoàng hậu. Hoàng hậu mà bị trách thì kiểu gì các mụ ở nhà sẽ tiếng bấc tiếng chì suốt ngày, không yên đâu. Điếc hết cả tai. Có tiền là các mụ ấy im miệng.

-Dạ… dạ… - Trần Thiện tò mò. - Đại Vương có… có sợ… sợ…

-Sợ vợ?

-Dạ… dạ…

Hoàng Ngưu nhìn Phạm Sáng, Phạm Sáng nhìn Lý Trí Thắng. Thắng quay sang Mộc Lân… rồi mọi người lắc đầu không biết.

-Đại Vương chiều các bà lắm, còn như sợ thì tôi không rõ. - Phạm Sáng nhận định. - Bà nào cũng chả vừa, nhưng các bà sợ Đại Vương giận là có thật. Ai còn nhớ vụ xuất quân đánh Hiến Doanh không nhỉ?

Ban đầu là chuyện quân, sau là chuyện nói xấu vợ. Đàn ông cũng là người mà thôi. Tuy vậy, những cuộc tán gẫu không đầu chẳng cuối như thế lại giúp tướng sĩ Thiên Đức hiểu nhau hơn.