Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 400: Mưu kế lấy dinh




Chương 400: Mưu kế lấy dinh

Trời vừa rạng sáng, Phương Liệt dẫn toàn bộ Tiểu đoàn Môn Thôn đến trước cổng chính dinh Sứ tướng thổi kèn, bung cờ hiệu, bắn vài tiếng súng đì đùng tạo thanh thế. Phương Liệt lại gọi Dương Vũ Thư ra đánh nhau.

Dương Vũ Thư hiên ngang cầm trường côn từ dinh bước ra trong lời cổ vũ của binh sĩ dưới quyền. Vũ Thư đồ rằng bên kia hẳn đã có kế sách vẹn toàn. Dẫu có phải quy hàng Thiên Đức, nay mai trở về làm nông dân hoặc dạy võ cho trẻ nhỏ kiếm kế sinh nhai cũng phải đánh cho thoả một phen. Cuộc viễn chinh sang đất Tế Giang vẫn khiến Vũ Thư có nhiều câu hỏi không lời đáp. Một khi đã xác định theo nghiệp nhà binh trong thời buổi nhiễu nhương, sinh tử khó đoán, Vũ Thư nào có sợ thua, s·ợ c·hết. Cơ mà c·hết khi chưa chạm mặt đối phương, chưa vụt được một gậy thực không cam lòng.

-Tôi là Thịnh Liệt!

Dương Vũ Thư thoáng ngạc nhiên khi đối thủ tự giới thiệu, giọng điệu có vẻ thân thiện.

-Các hạ họ Liệt?

-Hoàng Liệt là em của tôi, hôm qua đã thua.

-Các hạ cũng dùng đao? Đao pháp của các hạ còn nhiều sơ hở. Đánh trận sẽ hữu dụng vì cần nhiều sức chứ phân cao thấp thế này, các hạ khó thắng.

Thịnh Liệt cười, nói đầy ẩn ý:

-Mục đích của chúng tôi là chiếm dinh Sứ tướng trước khi Đại đoàn Thiên Đức đến. Nếu họ đến, anh em chúng tôi công toi. Bởi thế thắng thua trong trận này với Dương tướng quân nào có gì. Đánh một trận sảng khoái, tôi có cơ hội học hỏi là tốt.

Lời ẩn ý của Thịnh Liệt kèm theo ánh mắt cười khiến Dương Vũ Thư có đôi chút khó hiểu. Anh múa vài đường côn, thủ thế rồi nói:

-Trong dinh có nghìn quân, La Đình Độ b·ị t·hương dạo nọ đã bình phục dăn bảy phần nhưng đi lại còn khó khăn.

Thịnh Liệt múa đao cười mà rằng:

-Gã họ La đấy chẳng đáng để bọn tôi quan tâm. Chúng tôi là quân tinh nhuệ của Thiên Đức, từng bắt sống Lê Hoan ở Nghi Dương. Từ dạo ấy chúng tôi không được đánh trận, phải dạy dỗ đám tân binh.

Dương Vũ Thư vụt một gậy, Thịnh Liệt dùng đao gạt ra. Hai bên gườm nhau.



-Năm thuộc tướng đều là môn đệ của cha tôi. Các hạ chiếm dinh, số phận của họ sẽ ra sao?

-Chúng tôi cần chiếm dinh, tướng sĩ dưới trướng Dương tướng quân sẽ trở về làng cũ. Vạn Thắng vương có ra lệnh, chỉ cần binh sĩ Đằng Châu buông v·ũ k·hí, phải đuổi họ về làng cũ mà ở.

-Bọn tại hạ không được thu dụng làm quân Thiên Đức ư?

-Trở về làng, ai muốn làm quân Thiên Đức, tự nguyện đăng ký. Chúng tôi chỉ chọn người từ 18 đến 25 tuổi mà thôi.

-Tại hạ đã 27, muốn đầu quân thì phải làm sao?

-Dương tướng quân! 18 đến 25 là tuyển binh, ngài là tướng quân, nếu ngài thực muốn thì xin là được thôi. Ba anh em họ Liệt chúng tôi là tiểu tướng Siêu Loại, tướng quân hiểu chứ?

Nói đoạn, Thịnh Liệt nhào vào chém Dương Vũ Thư, Vũ Thư vừa lùi vừa hoá giải và phản công. Cây gậy trong tay Dương Vũ Thư nhắm vào đầu gối và chân của đối thủ. Thịnh Liệt buộc phải nhảy ra sau tránh né.

-Chúng ta làm giao kèo. - Thịnh Liệt nói. - Nếu Dương tướng quân quy thuận, chúng tôi sẽ để anh có mặt mũi.

-Ồ! Các hạ nói nghe thử.

Trong khi chờ Thịnh Liệt đáp lời, Vũ Thư vẫn tung ra vài chiêu nhắm vào cổ tay Thịnh Liệt khiến anh này có phần lúng túng.

-Cuối ngày đánh trận giả, anh dẫn quân t·ấn c·ông, chúng tôi chiếm dinh, thế nào?

-Được, vậy phân định trận này xong, mọi chuyện nghe theo ý các hạ.

Thịnh Liệt thét lớn, vung đao quét vài đường hiểm. Vũ Thư lùi vài trước tránh né trước khi tung người lên cao nhắm đầu đối thủ vụt thật mạnh. Thịnh Liệt thất kinh vội vã thoái. Vũ Thư tận dụng cơ hội quét trụ mấy đường khiến Thịnh Liệt tránh né khó khăn. Cây đao trong tay Thịnh Liệt vì thế mà sơ hở. Dương Vũ Thư bất thình lình chọc thẳng đầu gậy vào cổ tay đối thủ. Thịnh Liệt hoảng hốt chạy lùi vài bước ôm cổ tay, mặt nhăn nhó. Vũ Thư chống gậy xuống đất, nét mặt hồ hởi:

-Tại hạ lại thắng nhé?



Thịnh Liệt nén đau, khẽ cúi đầu quay về. Dương Vũ Thư tốt bụng nhặt đao trả lại nhưng Thịnh Liệt nói:

-Đó là một thanh đao tốt hơn bất cứ thanh đao nào của Đằng Châu. Tôi tặng Dương tướng quân, hẹn gặp sớm. Tôi sẽ hầu rượu ngài.

Dương Vũ Thư đứng trông theo Thịnh Liệt trong tiếng hò reo dậy đất của binh sĩ trong dinh. Một số thân tin của Vũ Thư chạy ào ra công kênh chủ tướng trở vào dinh và hết lời ca tụng Dương gia môn uy chấn thiên hạ. Chờ cho nỗi vui mừng nhất thời qua đi, Dương Vũ Thư mới ngắm nghía thanh đao do Thịnh Liệt bỏ lại. Thanh đao không có gì đặc biệt so với đao Đằng Châu ngoài hàng ký tự kỳ lạ ở sống đao. Mặt bên có mấy Hán tự khắc chìm “Thần Sách quân, Môn Thôn tiểu đoàn”.

-“Ồ! Họ kiểm soát binh khí theo cách này nữa cơ à?”

Dương Vũ Thư bảo binh sĩ đem thử một cây đao mới đến so sánh. Anh nói với tả hữu:

-Người kia nói thanh đao này tốt nên tặng ta, hình dáng tương đồng, khác chẳng đáng kể vậy tốt ở chỗ nào?

Một tuỳ tướng ngắm nghía hồi lâu, nói:

-Nhìn kỹ mạt tướng cảm thấy nó có phần sáng hơn đao của ta, lưỡi đao rất sắc bén. Ban nãy hắn và Đại tướng quân giao đấu, hắn có chém rất nhiều vào trường công của ngài mà mạt tướng nhìn kỹ lưỡi đao không có vết xước.

Dương Vũ Thư đồng ý cho tuỳ tướng thử đao, anh này múa may một hồi bèn nhận định:

-Nó nhẹ hơn đao của ta.

-Độ cứng thì sao? Nhẹ sao cứng được? - Dương Vũ Thư thắc mắc.

Tuỳ tướng nhờ binh sĩ thử sức, sau một hồi binh sĩ ra sức chém, tuỳ tướng chỉ giơ đao đỡ. Đột nhiên thanh đao trong tay binh sĩ bị mẻ một miếng rất lớn sau âm thanh khô khốc.

-Đại tướng quân nhìn này, quả là một thanh đao tốt, chém sắt như chém bùn. Đao của ta bị mẻ mà thanh đao này chỉ có vài vết dăm.

Dương Vũ Thư nhăn mặt:



-Họ chẳng những có hoả khí mà đao cũng tốt thế này bảo sao Tế Giang, Hải Đông, Siêu Loại và Vũ Ninh đều vào tay họ cả.

Vũ Thư tỏ ra chán nản:

-Đại quân của Khổng Phó sứ đã tan tác. Chúng ta ở đây lâu, đôi ba ngày nữa đại quân Thiên Đức đến biết chống làm sao?

Tả hữu rơi vào trầm tư. Dương Vũ Thư chờ thêm một lúc, nói thêm:

-Nếu bọn kia còn kéo đến, ta đánh một trận thay vì chờ c·hết. Bọn chúng chỉ có hai, ba trăm người, chúng ta đông gấp ba lần. Các người thấy sao?

Tả hữu đồng thanh thưa:

-Thuộc hạ giao phó tính mạng cho Đại tướng quân.

Dương Vũ Thư lấy làm hài lòng, ra lệnh:

-Vậy thổi cơm, mổ lợn đánh chén no bụng một bữa rồi đổ ra đánh một trận. Nhị Khiết Đại tướng quân sẽ chẳng quay lại cứu, Khổng Phó sứ chẳng thấy đâu. Họ về Trà Đoài hết cả rồi. Chúng ta đánh một trận, bại thì anh em ai về nhà nấy, thắng thì chúng ta cũng tự tìm đường về Trà Đoài chứ không canh lương thảo với tài vật nữa. C·hết rồi mấy thứ đó chẳng mang theo được.

Ba quân bắc bếp thổi cơm, mổ mấy con lợn. Dương Vũ Thư mời quân sĩ một chén rượu, đa tạ họ đến lúc này đã không bỏ Vũ Thư.

Trong khi Dương Vũ Thư đánh chén cùng tướng sĩ, quá Ngọ, quân Môn Thôn chặn bắt được thám mã. Thám mã không đem thư tín, một mực khẳng định là binh Đằng Châu đang tìm đường trốn. Phương Liệt đấu tranh khai thác, doạ cắt lưỡi vì tội xảo trá, người này sợ quá mới khai thực.

-Lạ nhỉ? - Phương Liệt lẩm bẩm. - Sao tay Dương Cự Vọng lại hạ lệnh thu binh quyền của Dương Vũ Thư? Chả lẽ tay Thư bị lộ?

Đàm Thuận Hy băn khoăn:

-Như thằng này khai thì nó mới truyền lệnh thu binh quyền của một tướng giữ trại. Thằng Sứ tướng này hành động lạ nhỉ? Đang lúc khẩn nguy lại thay tướng, đây là việc tối kỵ trong quân đấy.

Phương Liệt kết lại:

-Dù thế nào cũng phải thực hiện kế hoạch, tay Thư đó có Tinh hoa ngũ hành thiết, hắn là người của chúng ta. Nếu để thiếu sót, hắn m·ất m·ạng tự nhiên tội sẽ đổ lên đầu anh em chúng ta. May túm được thằng này không công sức anh em mình cốc mò cò xơi.