Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 386: Vỡ trận lúc chiều tà




Chương 386: Vỡ trận lúc chiều tà

Chẳng thấy cờ trắng trước tiền trại của đối phương, Phạm Cự Lượng quyết định t·ấn c·ông vào giữa giờ Thân.

Phạm Cự Lượng bày trận với đội hình vòng cung thế chân kiềng. Bên cánh tả là trận địa thần công do tiểu đoàn pháo binh trực thuộc Đại đoàn đảm trách với 50 khẩu thần công sẵn sàng chờ lệnh khai hoả.

Đạo quân chính ở đối diện bản trại Đằng Châu là Trung đoàn Thiên Đức với bốn tiểu đoàn tinh nhuệ: Tam Vạn, Thiên Đức, Súng trường và Luy Lâu. Trong ba tiểu đoàn, Luy Lâu đóng vai trò dự bị, mới thuộc quyền chỉ huy của Cao Mộc Lân. Bên cánh phải, Phạm Cự Lượng có sự phục vụ của Trung đoàn bộ binh Thuận Thành do Lê Quý Ly chỉ huy.

Đạo quân thứ tư ở phía sau Lê Quý Ly là Trung đoàn Thiết kỵ, chếch bên hữu quân Thiết kỵ có thêm lực lượng tượng binh và ba trăm bộ binh yểm trợ chờ tham chiến.

Theo hiệp đồng tác chiến, lực lượng pháo binh đặt bên trái đội hình bắt đầu làm mềm chiến trường trong khoảng một khắc đồng hồ. Trong khi đó Trung đoàn Thiên Đức và Thuận Thành sẽ song song tiến quân theo hướng chính diện. Tượng binh và Thiết kỵ là lực lượng đột kích chính, vòng về hướng Đông sau đó quay lại đánh thọc sườn, chia cắt đại quân Đằng Châu. Bộ chỉ huy họp bàn, cùng thống nhất cho Thiết kỵ và tượng binh làm chủ công bởi địa hình bằng phẳng vô cùng thích hợp cho voi, ngựa càn lướt phá vỡ đội hình của đối phương trước khi bộ binh tràn vào.

Khổng Chiêu Hà không quan sát thấy kỵ binh Thiên Đức bèn nghi ngờ đối phương sẽ dùng kỵ binh t·ấn c·ông hai bên sườn, bèn điều chỉnh Cự thạch pháo và hai đội cung thủ về hai cánh. Chính diện sẽ do Cự thạch pháo kết hợp bộ binh phòng ngự.

Thần công Thiên Đức khai hoả không ngừng, những tấm ván gỗ dày, phên tre hay một số hầm hào đào nông làm nơi ẩn nấp tạm thời chỉ giúp Khổng Chiêu Hà hạn chế t·hương v·ong của bộ binh. Các cụm Cự thạch pháo được che chắn bằng các tấm gỗ dày bắn trả song đội hình Thiên Đức vẫn ở ngoài tầm bắn. Trước uy lực của những quả đạn kim loại rơi vào bản trại không ngừng, xét thấy nếu ngồi im chịu trận chi bằng nống ra đánh giáp lá cà hạn chế hoả lực Thiên Đức mới là thượng sách. Khổng Chiêu Hà lệnh cho đội kỵ binh khoảng bảy trăm quân sẵn sàng xông lên, bộ binh theo sau. Mục tiêu là quân Thiên Đức ở chính diện.

Quân Đằng Châu bung rào nhất tề xung phong băng qua bãi đất trống. Đội khinh kỵ dẫn đầu đầy khí thế thu hẹp khoảng cách. Bấy giờ, trận địa thần công bên trái đội hình Thiên Đức chuyển làn, hạ nòng súng bắn xẻ tà được hai loạt. Đạn thần công như những mũi tên cắm sâu vài đội hình bộ binh Đằng Châu đang tràn lên.

Hai chục Hoả pháo liên hoàn dàn hình chữ “Nhất” trước đội hình Trung đoàn Thiên Đức và Thuận Thành bắn ba loạt lựu đạn. Mỗi hoả pháo có bốn cần bắn, cứ ba quả lựu đạn buộc thành một khối. Vị chi một hoả pháo bắn ra được 36 quả đạn nổ trong khoảng một phút đồng hồ. Hoả pháo sau khi bắn được ba loạt liền được kéo lùi về sau chừng mươi trượng tiếp tục khai hoả theo mệnh lệnh của chỉ huy.

Bộ binh Thiên Đức, Thuận Thành xếp hàng hành tiến bắn theo loạt khi khoảng cách hai bên còn chưa đầy hai mươi trượng. Khói súng mù mịt trên cánh đồng trống đầy cỏ dại trong buổi chiều tà mùa đông. Bộ binh Trung đoàn Thuận Thành vượt lên đánh tay đôi bằng đao kiếm trong khi Trung đoàn Thiên Đức vừa bắn vừa di chuyển sang cánh trái.

Khổng Chiêu Hà quan sát thấy tiền quân thiệt hại nặng ngay từ phút đầu, lại chưa thấy kỵ binh Thiên Đức xung trận bèn điều động đội cung thủ bên cánh phải tiến lên, nhắm mục tiêu là Trung đoàn Thiên Đức với lực lượng trang bị toàn bộ là súng hoả mai. Khổng Chiêu Hà định bụng đưa đội cung thủ bên trái tiến nhanh, dùng tiễn độc trợ chiến cho bộ binh đánh với Trung đoàn Thuận Thành. Lệnh vừa ban ra, quân sĩ vừa mới bắt đầu di chuyển đội hình thì có hàng chục tiếng la thất thanh:

-Tượng binhhhh!

Từ phía xa, mấy chục con voi chiến dàn hàng ngang xông đến, khí thế ngút trời. Binh sĩ Đằng Châu trông thấy voi lớn liền kh·iếp vía, phút chốc nhốn nháo, có kẻ non gan đã co giò bỏ chạy. Chỉ huy gần một nghìn tay nỏ không nao núng, lập tức thiết lập đội hình chiến đấu sẵn sàng chờ tượng binh.



-Thiết kỵ! Thưa ngài Phó Sứ, Thiết kỵ Thiên Đức ở đằng sau tượng binh.

Đứng trên cao, Khổng Chiêu Hà trông thấy kỳ hiệu “Thiết quyền Lê Phụng Hiểu”. Đàn voi chiến ngày một gần, Thiết kỵ cũng vậy. Khổng Chiêu Hà luống cuống thấy rõ, lập tức sai dồn quân từ mặt Tây sang chống chọi mặt Đông.

Bùi Thị Xuân thống lĩnh đội tượng binh, voi chiến được vận giáp sắt mỏng che chắn phần đầu, hai bên tả hữu, mỗi bên có năm bộ binh trang bị hoả mai yểm trợ. Chương gọi cách bố trí này là… “Bộ binh tùng thiết”. Đàn voi lớn rống lên từng hồi, chạy rầm rập xông thẳng vào trại quân Đằng Châu mặc cho tiễn độc bắn đến như mưa. Hàng rào cự mã ba lớp chẳng thể ngăn được những con vật khổng lồ nặng hàng chục tấn lướt qua. Bùi Thị Xuân chỉ huy tượng binh nhắm thẳng hướng Tây càn lướt, bộ binh Đằng Châu vứt hết đao kiếm chạy tháo thân tứ phía.

Lê Phụng Hiểu dẫn Trung đoàn Thiết kỵ tràn vào như gió lốc. Các binh sĩ trên lưng ngựa lần đầu xung trận, khao khát lập công, cứ nhè cung thủ mà đuổi đánh. Cung thủ Đằng Châu là cung thủ đích thực, nghĩa là những binh sĩ được đào tạo nhiều năm chứ không phải những binh sĩ trang bị nỏ Liên Châu bắn hú hoạ. Đào tạo một cung thủ đích thực tốn nhiều công sức hơn so với bộ binh, người cầm quân nào cũng biết việc ấy, nói chi Lê Phụng Hiểu.

Quân Thiết kỵ Thiên Đức mau chóng đánh tan đội cung thủ với quân số ít hơn một cách dễ dàng. Binh sĩ trung đoàn mặc sức chém g·iết hoặc bắt sống đội cung thủ này. Lê Phụng Hiểu tự thân dẫn D321 trực chỉ cờ soái của Khổng Chiêu Hà mà đánh dấn đến. Khổng Chiêu Hà đưa quân bản bộ hơn một nghìn người ra chặn Lê Phụng Hiểu. Bùi Thị Xuân khi ấy đang mặc sức phá trại, truy đuổi bộ binh đối phương ở trung quân thì trông thấy Lê Phụng Hiểu bị chặn đánh rất rát bèn cử mười thớt voi tách ra, nhắm thẳng đội hình quân bản bộ của Khổng Chiêu Hà mà xông đến.

Khổng Chiêu Hà thấy tình thế nguy cấp vội nhảy phốc lên ngựa, lệnh binh sĩ khua chiêng thu quân về hướng Tây. Nghe tiếng chiêng khua từ bản trại, cờ soái lớn không còn treo trên cao, chủ soái rút về đằng Tây, các chiến binh Đằng Châu đương giao chiến với quân Thuận Thành và Thiên Đức hốt hoảng tháo chạy hoặc vứt khí giới đầu hàng.

Lê Phụng Hiểu dẫn Trung đoàn Thiết kỵ truy theo Khổng Chiêu Hà khi trời nhập nhoạng. Nghiêm Phúc Lý, Trần Nguyên Hãn, Phạm Sĩ Sách và Phạm Ngũ Lão dẫn ba tiểu đoàn Tam Vạn, Súng trường và Thiên Đức phối hợp Lê Phụng Hiểu truy kích. Lê Quý Ly đưa một tiểu đoàn tràn vào quân doanh Đằng Châu cùng tiểu đoàn Luy Lâu gọi hàng đối phương. Cao Mộc Lân làm quân dự bị chưa tham chiến nên rất hăng hái bắt hàng đối phương. Quân doanh Đằng Châu mới dựng được một đêm nay tan tành dưới chân những thớt voi. Binh sĩ trong bản trại còn hơn một nghìn người già trẻ chẳng kẻ nào dám chạy vì kh·iếp vía, bọn Cao Mộc Lân, Bùi Thị Xuân dễ dàng khống chế tù binh trước khi trời tối hẳn. Hàng nghìn quân Đằng Châu chạy tháo thân tứ phía, chưa thể kiểm đếm số lượng. Hàng nghìn binh sĩ Đằng Châu trấn nơi bờ sông vứt khí giới tìm đường thoát, một số lên được chiến thuyền Sơn Nam Hạ, còn phần lớn tản mát hết cả bởi quân Thần Sách trấn ngay giữa dòng pháo kích liên hồi. Bất cứ thuyền nào chèo ra sông lập tức trở thành mục tiêu ngắm bắn.

Các mưu sĩ Đằng Châu chẳng biết chạy đằng nào bèn theo kế của Tôn Cường tự trói tay nhau xếp thành hàng đứng ngay ngắn bên ngoài trướng soái. Ai nấy đều không giấu nổi vẻ sợ hãi khi bóng dáng Thiết kỵ, tượng binh hay những khẩu hoả mai bắn chỉ thiên kèm lời thét gọi nằm xuống.

Binh sĩ Tiểu đoàn Luy Lâu xông đến trướng soái, trông thấy gần hai chục người xếp hàng tự trói tay, nhìn cách ăn vận liền đoán là nhân sĩ. Một binh sĩ ra lệnh:

-Các người đứng im ở đây, kẻ nào có ý chạy trốn chúng ta sẽ bắn bỏ.

Một lúc sau, trong ánh đuốc cháy bập bùng, Cao Mộc Lân mặt ám khói đen, mình vận giáp trụ mới đến trướng soái nghe binh sĩ báo cáo tình hình. Cao Mộc Lân nhìn các mưu sĩ mặt trắng bệch rồi nói:

-Thắng bại đã rõ, Vạn Thắng vương không lạm sát người vô tội. Cởi trói cho họ.

Trần Thiện lắp bắp:



-Đội ơn Đại tướng quân, đội ơn…

Cao Mộc Lân giơ tay ngăn lại:

-Đừng đội ơn gì sất, các người hẳn là mưu sĩ của Khổng Chiêu Hà. Chốc nữa ngài Tư lệnh đến sẽ hỏi các người sau. Hãy yên lòng, không ai trong số các người t·hiệt m·ạng đâu, còn như muốn phụng sự Vạn Thắng vương, đây là lúc cho các người thể hiện.

Bấy giờ Tôn Cường mới dè dặt hỏi:

-Bẩm Đại tướng quân, bọn tiểu nhân có thể làm gì để giúp Vạn Thắng vương?

Cao Mộc Lân nhìn Tôn Cường một lượt:

-Ông không phải người Vạn Xuân?

-Dạ bẩm, tiểu nhân là môn khách của Khương Phó sứ. Tiểu nhân người Tống.

-Các ông tự nhận là mưu sĩ, lúc như này tự biết phải làm sao. Vạn Thắng vương có lệnh không lạm sát quân Đằng Châu, chúng ta cần danh sách quân, số lương thảo, ai đã đầu hàng, ai t·hiệt m·ạng và ai trốn chạy. Tất cả những binh sĩ Đằng Châu t·hiệt m·ạng phải thu dọn và đưa về Đằng Châu trong ngày mai.

Tôn Cường và Trần Thiện nhìn nhau. Cao Mộc Lân nói thêm:

-Người c·hết là hết ân oán, cùng là người Vạn Xuân. Binh sĩ t·ử t·rận cần quy tập về bờ sông để gia quyến hoặc đồng bạn nhận mặt. Đó là việc ưu tiên.

Tôn Cường thoáng ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi:

-Bẩm Đại tướng quân, chẳng hay… chẳng hay… chẳng hay thống lĩnh thuỷ quân Yết Kiêu có phải… có phải đã đánh Đằng Châu?



-Sao ông biết việc ấy? Ông là ai?

Tất cả cùng hướng ra cửa trướng, Phạm Cự Lượng vận giáp trụ, mặt đen nhẻm vừa vén rèm bước vào.

-Tiểu nhân là Tôn Cường.

Phạm Cự Lượng nhìn Tôn Cường và đám mưu sĩ một lượt, nhoẻn miệng cười:

-Yết Kiêu đã ở Đằng Châu từ sáng, giờ này hẳn đang truy bắt Phạm Lệnh công của các người.

Lời của Phạm Cự Lượng khiến Tôn Cường, Trần Thiện thất kinh, đứng không vững. Phạm Cự Lượng nói với Cao Mộc Lân:

-Chỗ này giao lại cho anh, tôi phải đi xem bọn Sơn Nam Hạ thế nào.

Cao Mộc Lân bước đến nói:

-Anh Lượng, trận này anh em tôi làm dự bị, có đánh Sơn Nam Hạ… - Cao Mộc Lân gãi đầu cười. - Anh ưu tiên cho anh em chúng tôi với.

-Chẳng thiếu phần các anh, trên đường đến đây bọn Đinh Điền, Lưu Cơ với Linh Thông Thuận đã ngọt nhạt rồi. Anh cứ lo ở đây, nửa đêm tôi quay lại chúng ta bàn thêm.

Phạm Cự Lượng đi rồi, Cao Mộc Lân nói với các mưu sĩ Đằng Châu:

-Bọn ta sẽ đánh Sơn Nam Hạ ngay, cơ hội của các ông đấy. Nếu các ông có kế sách hay đem áp dụng được, ta sẽ đề đạt lên trên.

Trần Thiện bèn nói:

-Bẩm… bẩm Đại tướng quân, chúng… chúng tiểu nhân là… là người Đằng Châu.

-Chẳng có người Đằng Châu nào cả, tất cả là người Vạn Xuân. - Cao Mộc Lân nói đầy tự tin. - Từ bây giờ các ông là người Vạn Xuân, là con dân mới của Thiên Đức. Hãy ngồi mà bàn với nhau, tìm cơ hội trong nghịch cảnh mới là kẻ tài năng. Ta là trưởng nam của Thuỷ Sư Đô đốc Tế Giang cũ, các người hãy lấy đó làm động lực.

Dứt lời, Cao Mộc Lân giao lại các mưu sĩ cho quân canh gác rồi đi kiểm tra tình hình bên ngoài.