Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 383: Lửa cháy dưới sông




Chương 383: Lửa cháy dưới sông

Dòng sông Phú Nông lạnh lẽo vào buổi ban đêm không trăng. Hàng chục thuyền nan có mái che chậm rãi di chuyển giữa dòng cùng những ngọn đuốc bập bùng. Mỗi thuyền có ba người lính, họ chống lại cái lạnh cắt da thịt bằng áo tơi bện rơm, ngồi co ro thay nhau chèo thuyền. Ba người lính cảnh giới trong một canh giờ sẽ đổi với ba người khác.

Trời vừa ngớt mưa, cây cỏ ven bờ hãy còn ướt. Binh sĩ Đằng Châu đốt nhiều đống củi xua tan cái lạnh, đứng ngồi tán gẫu chuyện trong làng ngoài xã. Bỗng nhiên không gian tĩnh lặng bị phá vỡ bởi những tiếng la hét thất thanh vang vọng từ dưới sông:

-Thiên Đức! Thiên Đức tới!

Những con thuyền nhỏ loay hoay giữa dòng, loáng một cái khắp cánh đồng, gò đống Thập Ngũ Am trở nên ồn ào với âm thanh thét gọi lẫn trong tiếng kèn trống giục giã không ngừng.

Thay vì chèo thuyền nhỏ vào bờ, những người lính liền phóng hoả luôn chiếc thuyền họ vừa mới ngồi sau đó phóng mình xuống làn nước lạnh buốt giữa đêm đen.

Từ phía hạ nguồn dòng Phú Nông, những người lính canh đã trông thấy bóng hình đoàn chiến thuyền là một khối đen sừng sững in trên nền trời xám nhạt. Từ xa vọng đến vài âm thanh chát chúa, đó là tiếng súng thần công khai hoả, bắn vào mấy chiến thuyền Đằng Châu có ý định ngăn cản.

Dương Cự Vọng hay tin liền lệnh cho quân chèo những khinh thuyền đủ loại ra giữa lòng sông phóng hoả, mặc cho thuyền trở thành ngọn đuốc lững lờ trôi về phía hạ lưu. Hàng trăm chiếc thuyền trở thành hàng trăm bó đuốc cháy sáng rực một khúc sông hẹp. Những trận địa Cự thạch pháo bắt đầu bắn những quả đạn cháy, đạn đá và đạn chông tre xuống dòng sông đen ngòm.

Dương Cự Vọng đặt hàng chục trận địa pháo dọc khúc sông hẹp, dài gần hai dặm. Hàng trăm viên đá rơi ùm xuống sông, có nhiều viên trúng vào đoàn chiến thuyền Thiên Đức đang lầm lũi tiến trong bóng tối.

Trung đoàn Vạn Ninh sử dụng toàn bộ 40 Xa Hải thuyền chia làm hai khối di chuyển gần bờ, dùng Hoả pháo liên hoàn bắn lựu đạn vọt qua lau lách. Cuộc chiến diễn ra, hai bên chưa hề nhìn thấy mặt nhau. Bởi trời mới tạnh mưa, những quả lựu đạn phải cắt ngắn dây cháy chậm, nhiều quả chưa rơi xuống đất đã nổ.



Hoàng Thái Công nhắm Hoả pháo liên hoàn bắn vào khu vực xuất hiện những quả đạn cháy trong khi thần công đặt trên thuyền bắn hú hoạ, mục tiêu là những bụi lau lách gần bờ sông. Đại quân dưới sự chỉ huy của Trương Văn Long và Lý Văn Ba dùng thần công ngắm bắn vào những nơi họ phát hiện đối phương đang không ngừng bắn đạn lửa.

Lựu đạn và thần công nổ đì đùng không ngớt.

Cự thạch pháo Đằng Châu nhả đạn không ngớt, binh sĩ nhận lệnh bắn cho đến khi hết đạn mới thôi. Họ bắn chẳng cần phải ngắm. Các trận địa Cự thạch pháo đặt cách bờ sông khoảng 5 trượng, hạn chế được thần công và chấp nhận những quả lựu đạn nổ trên đầu, nổ bên cạnh hoặc ngay trước mặt. Binh sĩ Đằng Châu chia thành nhiều đội dùng cung nỏ tẩm độc bắn xuống trong khi Trung đoàn Vạn Ninh chỉ tập trung bắn lựu đạn ngược lên.

Quyết không thể để thuỷ quân Thiên Đức đi qua, Dương Cự Vọng lệnh cho đoàn chiến thuyền hơn ba chục chiếc lớn nhỏ xuất kích. Một số thuyền lớn có Cự thạch pháo.

Đội hình hành tiến của Đại đoàn Thiên Đức với những thuyền Mông Đồng quăng dây móc hoặc dùng sào đẩy các thuyền nhỏ đang cháy hòng tạo lối mở trong cơn mưa đá trút xuống không ngừng. Lối mở chưa thông, đoàn thuyền Đằng Châu xáp lại gần phóng hoả tiễn. Mông Đồng thuyền đáp trả bằng đạn thần công hoặc hoả hổ. Hai bên giằng co được một lúc, đội hình Xa Hải thuyền đến phía sau, dùng Hoả pháo liên hoàn bắn mấy loạt lựu đạn cắt ngắn dây. Lựu đạn nổ trên không trung gây kinh hãi cho đối phương. Vài thuyền Mông Đồng len lỏi qua được những chiếc thuyền cháy trong cơn mưa đạn, cố thu hẹp khoảng cách với thuyền Đằng Châu cho bộ binh dùng hoả mai bắn loạt.

Một bên muốn tiến, một bên muốn ngăn, cuộc chiến vì vậy mà diễn ra rất ác liệt. Vài trăm Cự thạch pháo trút các loại đạn xuống khu vực tường rào lửa dưới sông. Mông Đồng thuyền bị hư hỏng nặng ba chiếc, một chiếc khác bị chìm. Binh sĩ trên thuyền buộc phải thoát thân, bấu víu vào các thuyền phía sau leo lên. Chỉ huy đoàn chiến thuyền Đằng Châu nhận thấy không thể chống cự được khi đánh trực diện với đối phương bèn hạ lệnh đốt thuyền tạo chướng ngại, giúp Cự thạch pháo trên bờ rót đạn.

Trận chiến đang hồi ác liệt, Dương Cự Vọng được báo, một đội binh Thiên Đức khoảng năm trăm người bất chấp thiệt hại đã thành công đổ bộ ở hướng Tây và tổ chức ba mũi t·ấn c·ông dọc theo bờ sông, loại bỏ một trận địa pháo. Dương Cự Vọng liền điều động khoảng một nghìn cung thủ quay ra chặn hướng Tây.

Đội bộ binh Dương Cự Vọng phải đối phó chính là Tiểu đoàn Môn Thôn, một trong ba tiểu đoàn con cưng của Trung đoàn Thần Sách trước đây và hiện tại. Ngay sau khi đổ bộ, tiểu đoàn t·ấn c·ông loại bỏ được một trận địa pháo ven bờ. Quân sĩ Đằng Châu bỏ pháo chạy chỉ sau một loạt đạn. Tiểu đoàn Môn Thôn dùng HM60, hoả hổ, hoả mai đánh vận động được vài chục trượng liền tách một đại đội rẽ về hướng Đông Nam. Đại đội này với gần hai trăm tay súng, dùng súng và lựu đạn t·ấn c·ông một trại binh bên sườn quân Đằng Châu rồi phóng hoả trước khi rút.

Đội cung thủ đông đảo của Dương Cự Vọng chặn được đà tiến của hai đại đội bộ binh Môn Thôn. Hai bên tận dụng bờ ruộng, gò đất, lùm cây bắn qua bắn lại. Dẫu biết đối phương ít người hơn đến mấy lần nhưng chỉ huy đội cung thủ chẳng thể t·ấn c·ông do họ bị đẩy lui một đợt bởi những quả lựu đạn gây t·hương v·ong lớn. Hai bên đang giằng co, cung thủ Đằng Châu muốn kéo dài thời gian, bộ binh Thiên Đức thì không. Đại đội bộ binh trước đó tách ra, sau khi phóng hoả được một trại liền quay lại tạo thành mũi vu hồi đánh ngang sườn đội cung thủ. Hàng chục quả lựu đạn nổ vang trời, chẳng rõ đối phương có bao nhiêu quân số. Chỉ huy đội cung thủ buộc phải lui quân về sau thêm năm mươi trượng.



Chẳng muốn cù cưa, Chương đã điều bốn tiểu đội Thân Vệ quân, khoảng tám chục người do Đại đội phó Ma Kê chỉ huy khiêng được hai Hoả pháo liên hoàn lên bờ, nhập vào đội hình Tiểu đoàn Môn Thôn vừa lúc đối phương rút về sau. Chỉ huy tiểu đoàn là Phương Liệt quyết định gom hết số lựu đạn còn lại cùng bốn trăm quả do Thân Vệ quân đen đến, dùng hai khẩu Hảo pháo bắn hết tầm về phía đối phương. Cứ bắn được một lượt, quân sĩ Môn Thôn lập tức di chuyển Hoả pháo sang vị trí khác bởi quân của Dương Cự Vọng dùng Cự thạch pháo bắn trả.

Bóng tối là đồng minh của quân t·ấn c·ông. Nhờ vậy, chỉ với lực lượng chưa đến sáu trăm người cùng hai khẩu Hoả pháo, Tiểu đoàn Môn Thôn gây được sức ép nhất định với đối phương. Đội cung thủ cả nghìn người sau khi lui quân lại phải lui thêm một lần nữa khi… vài người trúng phải đạn đá đấm lưng.

Nhận thấy đối phương sống c·hết ngăn cản đường tiến dọc bờ sông, lại dùng pháo bắn trả. Phương Liệt cùng đội quân tinh nhuệ vừa bắn lựu đạn vừa dạt về hướng Đông Nam, bất chấp bộ binh Đằng Châu thiết lập rào phòng ngự. Bắn hết hơn năm trăm quả lựu đạn, Phương Liệt và Ma Kê thu quân nhưng thay vì rút về điểm xuất phát, Phương Liệt cùng gần sáu trăm người khác trực chỉ hướng Nam, tận dụng màn đêm mà đi nhanh nhất có thể. Ma Kê và đội Thân Vệ đã ngang dọc tại Đằng Châu hơn tháng trời, bây giờ họ trở thành người dẫn đường cho Tiểu đoàn Môn Thôn.

Phương Liệt rút quân nhưng đối phương không truy kích, ngoài việc sợ phục binh, nhiệm vụ chính của đại quân Đằng Châu là những chiến thuyền dưới dòng Phú Nông. Sự xuất hiện của Tiểu đoàn Môn Thôn thực khiến Dương Cự Vọng tốn chút thời gian lo đối phó không đáng kể nhưng binh sĩ Đằng Châu rất sợ những t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc. Bộ binh cảnh giới các trận địa Cự thạch pháo có phần nao núng.

Cơn mưa đá chẳng thể ngăn được Đại đoàn Thần Sách tiến quân, những khinh thuyền và cả chiến thuyền cháy rực trên sông cũng vậy. Đại đoàn Thần Sách bất chấp t·hương v·ong mở được thông đạo ở giữa lòng sông vào quãng nửa đêm. Hơn hai chục chiến thuyền Thiên Đức bị loại khỏi vòng chiến, buộc phải quay lại dạt vào bờ tả ngạn chờ trời sáng. Trung đoàn Vạn Ninh hư hại nặng gần hai chục Mông Đồng cùng hơn chục Xa Hải, số này cũng phải quay đầu, còn lại đều nhập vào đội hình ngược dòng Phú Nông.

Dương Cự Vọng sai thám mã tức tốc cấp báo đến đại quân của Khổng Chiêu Hà. Ngựa chạy nhanh mà thuyền cũng chẳng chậm. Chu Thanh Đông m·ất m·ạng đem theo bí mật truyền tin bằng bồ câu thật là tai hại biết nhường nào. Chu Thanh Đông muốn chắc ghế, có tầm ảnh hưởng, muốn Sứ tướng coi trọng nên đã không nói ra tác dụng của những chú chim nhỏ.

Vượt qua được khúc sông rực lửa, Đại đoàn Thần Sách mất bảy chục binh sĩ, b·ị t·hương nặng nhẹ hơn năm trăm người. Thiệt hại nhân mạng ít như vậy phần lớn nhờ những tấm nệm rơm che chắn cả. Đặc biệt, quân Thần Sách không có ai bị c·hết đ·uối. Binh sĩ trên Mông Đồng và Xa Hải thay nhau gắng sức đạp ngược dòng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo trong tiết trời giá lạnh. May sao thuận gió, những chiến thuyền lướt băng băng trên sông trong ánh đuốc sáng rực. Cách mục tiêu khoảng ba chục dặm thì trời tờ mờ sáng, có đoạn, binh sĩ đứng trên cột buồm Xa Hải trông thấy thấp thoáng bóng người giắt cờ lông công sau lưng gò mình trên lưng ngựa.

Kẻ trên đồng ruộng người dưới sông nước mênh mông cùng chạy đua với thời gian. Giá như ở Thiên Đức có khi ngựa đến đích trước bởi có nhiều đường sá thẳng thắp cho ngựa phi nước đại. Song đây là Đằng Châu, một vùng chiêm trũng, đường sá lầy lội mỗi khi đổ mưa. Thêm nữa đường cũng chẳng rộng và bằng phẳng.

Thám mã Đằng Châu truyền tin đến các quân doanh dọc đường đi, một vài quân doanh hay tin liền điều động binh mã tiếp ứng Khổng Chiêu Hà. Tin cánh quân Dương Sứ tướng không thể ngăn được Thiên Đức đến hậu quân Khổng Chiêu Hà vào quãng cuối giờ Thìn khi đại bộ phận binh mã đang vượt sông. Mất thêm một khoảng thời gian gần nửa canh giờ, tin quan trọng ấy mới đến soái trại. Khổng Chiêu Hà mặt biến sắc, lưỡng lự trong giây lát bèn hạ lệnh thúc quân mã vượt sông nhanh nhất có thể, tạm thời bỏ lại trang bị nặng.



Tôn Cường mặt tái mét, chân tay run lẩy bẩy nói với Trần Thiện:

-Hết rồi, hết rồi, đúng như tại hạ dự liệu, quân Thiên Đức bằng cách nào đó nhắm thời cơ đúng lúc vượt sông mới đánh đến, hoạ đến nơi rồi.

Trần Thiện cuống lên hỏi lại:

-Bây giờ phải làm sao, Tôn tiên sinh?

-Chỉ còn trông chờ vào đội thuỷ binh trấn giữ cầu phao, mong họ cầm cự đủ lâu cho quân mã qua hết. Ta trúng kế rồi, tại hạ đồ rằng ngay khi thuỷ quân Thiên Đức đánh đến, tự nhiên quân bộ ở Tế Giang sẽ cố sức đổ ra đánh, đầu cuối chẳng ứng cứu được.

-Tôn tiên sinh có kế sách nào không? Cần phải nói với Khổng Phó sứ ngay.

Tôn Cường vẻ mặt đầu thiểu não, giơ hai tay ra:

-Còn nước chịu trói hoặc chiến đấu đến c·hết mà thôi.

-Không lý nào, quân ta dù chưa sang đủ cũng bảy, tám nghìn người.

Tôn Cường khẽ lắc đầu:

-Binh bại như núi đổ, quân đông lúc này có khi là cái hoạ. Trần đại nhân, ngài người Vạn Xuân, tại hạ có lời khuyên tận đáy lòng, dẫu cho qua kiếp nạn này, ngài nên tìm chủ khác mà theo thôi. Dương Sứ tướng và Khổng đại quan nhân không phải là đối thủ của Vạn Thắng vương đâu. Dẫu tại hạ chưa biết dung mạo hắn ra sao song cách hành binh của hắn phải ngang với các đại mưu sĩ Hoa quốc.

Trần Thiện bán tín bán nghi, muốn can gián Khổng Chiêu Hà nhưng vào trướng chẳng thấy bóng dáng Khổng Phó sứ. Trần Thiện hỏi mới hay Khổng Chiêu Hà đã lên ngựa quay ra phía bờ sông.