Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 377: Dân Thiên Đức mới




Chương 377: Dân Thiên Đức mới

Vương Hồng Vũ đặt bàn tay lên ngực cúi người chào ra mắt, Chương tươi cười mời Vương Hồng Vũ ngồi vào ghế bên tả. Bữa trưa dọn sẵn trên bàn hình tròn với những món đạm bạc đang nghi ngút khói. Cơm trắng, đậu phụ sốt cà, đậu phụ rán, rau muống luộc, cà pháo, trứng gà ốp la, thịt lợn luộc, bò xào thiên lý…

-Đây là Vương công tử?

Chương hỏi cậu thiếu niên mặt mũi khôi ngô đứng sau Vương Hồng Vũ. Triệu Nhã Lâm liền cúi người thông dịch:

-Cậu Vương Trường Giang năm nay 14 tuổi, là con trai út của Vương đại nhân ạ.

-Ồ! Mời cậu ấy ngồi đi chứ, nhìn mặt mũi khôi ngô tuấn tú, hẳn cậu ấy theo Vương đại nhân học hỏi chuyện đời đây mà.

Triệu Nhã Lâm thông dịch, nói lại lời của Vương Hồng Vũ:

-Vương đại nhân tạ hơn Đại Vương đã ban khen nhưng bữa cơm này Đại Vương chỉ mời Vương đại nhân. Vương đại nhân cho con trai theo hầu nhằm mở mang tầm mắt, được nghe đại sự đã quá phận, Vương đại nhân không dám.

Chương bèn nói:

-Vương đại nhân muốn đào tạo thế hệ kế cận như vậy thực là tốt biết bao. Cậu ấy đến đây đã là khách, ta muốn mời cậu ấy cùng ngồi ăn chung.

Vương Hồng Vũ thoáng ngạc nhiên rồi cúi đầu tạ ơn, bảo con trai ngồi bên cạnh. Ông nói với Triệu Nhã Lâm:

-Tiểu thư nói tiếng người Hoa tốt quá, lão phu mở mang tầm mắt. Nữ nhân Thiên Đức thực đều là người tài.

Triệu Nhã Lâm nhẹ nhàng đáp lời:

-Vương đại nhân quá khen, tiểu nữ vốn người Tống quốc, nay là cận vệ của Đại Vương. Đại Vương muốn cảm ơn Vương đại nhân đã dành sự quan tâm và yêu thích vật phẩm do Đại Vương làm ra.

Vương Hồng Vũ tưởng nghe nhầm:



-Tiểu thư người Tống quốc, sao có thể? Nữ nhân Tống quốc làm thị vệ cho Vạn Thắng vương ư?

Triệu Nhã Lâm thuật lời Vương Hồng Vũ cho Chương nghe sau đó dịch lời của Chương:

-Thiên Đức dùng người không kể xuất thân, dù dân Tống quốc hay bất cứ tộc nào chỉ cần có lòng với thiên hạ, với bách tính tự nhiên sẽ được trọng dụng.

Vương Hồng Vũ có chút hoang mang, ông nói:

-Bẩm Đại Vương, dạo trước lão phu có nghe đồn Triệu tướng quân Triệu Trung dẫn gia quyến và thân tín rời khỏi Tống quốc xuôi về phương Nam nhưng chưa hay tông tích. Sứ giả do Đại Vũ đế cử đến Thiên Đức đòi người song không thấy.

Nói đoạn Vương Hồng Vũ ngước nhìn Nhã Lâm:

-Chằng hay… chẳng hay tiểu thư đây là…

Nhận được cái gật đầu của Chương, Nhã Lâm mới nói:

-Tiểu nữ là muội muội của Triệu tướng quân. Vương đại nhân không cần ngạc nhiên, tiểu nữ xin vào quân Thiên Đức, đã nỗ lực rất nhiều để có được vị trí như hiện tại. Vị trí này do tiểu nữ tự phấn đấu, có lúc phải đánh đổi mạng sống, tuyệt chẳng phải do xuất thân hào môn.

Chương nâng ly mời Vương Hồng Vũ khiến Vương Hồng Vũ nhất thời lúng túng quên đi chuyện của Nhã Lâm. Trong bữa cơm, Chương hỏi rất nhiều chuyện hòng tạo không khí thoải mái. Sau hồi ngập ngừng, cuối cùng Vương Hồng Vũ đề cập đến chuyện muốn lập nghiệp tại Ninh Hải, Hiến Doanh và cả La thành.

-Ninh Hải và Hiến Doanh chào đón Vương đại nhân nhưng La thành không do ta cai quản, ta nào quyết được.

Vương Hồng Vũ nghe thông dịch xong liền thưa:

-Vạn Xuân sớm muộn đều của Đại Vương cả, lão phu bởi lo cho tương lai già trẻ trong nhà, cúi xin Đại Vương thuận cho. La thành chưa thuộc về Đại Vương, vậy lão phu xin góp chút tài hèn sức mọn mong Đại Vương sớm làm chủ La thành.

Chương đặt đũa, ngả lưng ra ghế hỏi lại:

-Vương đại nhân có lòng tin ở ta như vậy thật đáng quý nhưng ta sao có thể hứa được thứ mà ta không chắc có. Vương đại nhân bôn ba mấy chục năm không thể hồ đồ được đâu.



-Thưa Đại Vương, Đại Vương thu nhận lão phu làm dân Thiên Đức, phận con dân, lão phu tuổi đã cao chẳng thể cầm đao kiếm xung trận đành dùng tài lực hiện có giúp Đại Vương sớm thống nhất Vạn Xuân. Lão phu không dám xin gì, chỉ mong một mai Đại Vương về kinh đô, lão phu còn có cơ hội phục vụ ngài.

Chương nghe Nhã Lâm thông dịch xong, nhịp ngón tay lên bàn một hồi, anh tươi cười đáp lời:

-Vương đại nhân có lòng ta xin ghi nhận song ta không thể hứa điều gì ở La thành, ấy là nguyên tắc xưa nay của ta. Nếu đại nhân về Ninh Hải và Hiến Doanh, ta đại diện Thiên Đức chân thành chào đón đại nhân, tạo mọi điều kiện thuận lợi giúp Vương đại nhân gầy dựng sự nghiệp ở nơi mới. Vương đại nhân, nếu đại nhân giúp thương nhân và bách tính Thiên Đức ngày càng giàu mạnh, tự nhiên ta thấy phải có trách nhiệm giúp đại nhân.

Vương Hồng Vũ nghe vậy liền hiểu ý, nghe chừng Vạn Thắng vương còn muốn xem biểu hiện của ông.

-Bẩm Đại Vương, nếu Đại Vương thuận lòng, lão phu xin dẫn theo hơn hai nghìn người trong Vương gia phủ đến Ninh Hải xin làm con dân Thiên Đức. Mọi chuyện ngày sau đều nghe theo sắp đặt của Đại Vương.

Chương nói với Nhã Lâm, Nhã Lâm ra cửa nói với nữ binh, lát sau cô đem đến Tinh hoa ngũ hành thiết. Chương đưa cho Vương Hồng Vũ. Nhã Lâm giải thích:

-Có vật này trong tay, Vương đại nhân là người của Đại Vương. Chỉ cần đại nhân buôn ngay bán thẳng, tạo thêm cơ hội kiếm tiền cho thương nhân và bách tính Vạn Xuân, Đại Vương sẽ không bạc đãi ngài. Ngài muốn dựng nghiệp ở Ninh Hải, hãy đến đó gặp lão tướng Đoàn Thượng và Lý Văn Ba đại nhân. Hai ngài ấy sẽ hết sức trợ giúp Vương đại nhân trong buổi đầu lập nghiệp.

Vương Hồng Vũ tạ ơn. Chương nói gì đó với Nhã Lâm, nàng chuyển ngữ cho Vương Hồng Vũ nghe:

-Đại Vương có nói, nếu Vương đại nhân muốn dựng nghiệp ở Thiên Đức, tốt nhất nên cử con cháu và thân tín học hành phép tắc Thiên Đức càng sớm càng tốt. Thiên Đức trọng người tài, con cháu Vương đại nhân hẳn không tầm thường, ngày sau Vạn Xuân cần nhân tài dựng xây đất nước.

Vương Hồng Vũ nghe vậy bèn cho là phải, ông ngoái nhìn cậu con trai vẫn ngồi lắng nghe nãy giờ.

-Lão phu rất yêu chiều đứa con này, nó thông minh hơn người nhưng lại chẳng thích việc buôn bán.

Nhã Lâm dịch lời Chương:

-Thiên Đức không ép một người phải làm gì, cậu ấy lớn lên muốn trở thành người ra sao đều do cậu ấy tự quyết. Lâm lão gia có Lâm Ái phi, ông Cả Lụa có cậu Nguyễn Gia Miêu, họ đều giữ trọng trách lớn tại Thiên Đức. Vương công tử khôi ngô tuấn tú, nhất định sẽ là một nhân tài.



Vương Hồng Vũ còn chút lấn cấn, rõ là Vạn Thắng vương muốn giữ con ông làm đảm bảo.

-“Triệu Trung có em gái làm thị vệ bên cạnh Vạn Thắng vương, Lâm Chí Hoà có con gái làm Ái phi. Như vậy họ có chỗ dựa, nếu ta chỉ chăm kiếm tiền, ngày sau con cháu không giữ trọng trách trong quân e khó vững. Vạn Thắng vương có tiền đồ, nếu nhà ta ra sức phụng sự nhất định ngày sau vững bền.”

Ngẫm vậy, Vương Hồng Vũ bèn nói:

-Triệu tiểu thư, tệ nhi trẻ người non dạ lại chẳng biết tiếng Vạn Xuân. Nghĩ tình đồng hương, Triệu tiểu thư có thể nhận tệ nhi của lão làm nghĩa đệ hay không?

Nhã Lâm thuật lại cho Chương, Chương đồng ý. Nhã Lâm lập tức nhận lời. Vương Hồng Vũ nói với con trai bái lạy Triệu Nhã Lâm làm nghĩa tỷ. Vương Hồng Vũ muốn dâng nghìn xấp lụa, nghìn nén vàng làm quà ra mắt Vạn Thắng vương nhưng Chương không nhận.

-Vương đại nhân, ta biết thương nhân kiếm tiền không dễ. Đại nhân hãy dùng số của cải ấy chi dùng cho ngày sau. Dân chúng Ninh Hải hãy còn khó khăn, đại nhân đi nhiều nơi, biết nhiều thứ, đại nhân mà giúp dân vùng ấy giàu mạnh đã là tốt lắm rồi. Bạc vàng ta chẳng thiếu, nhận của đại nhân chẳng biết chi dùng vào việc gì. Thiên Đức hiện nay cần các loại quặng, cần thợ thủ công. Đại nhân giúp cho được việc ấy thực lòng ta chẳng biết nên cảm tạ đại nhân thế nào cho phải.

Nhớ lời Lâm Uyển Như nói ban nãy, Vương Hồng Vũ hiểu rằng chỉ cần ông kiếm tiền nhưng không vơ bèo vạt tép, san sẻ bớt cho người khác tự khắc sẽ vững chân thay vì lễ vật.

-Vương đại nhân, Đại Vương mời ngài dùng trà, sau đó Hoàng hậu sẽ gặp ngài. Nếu Vương đại nhân có thời gian, ngài Tri phủ Thiên Đức muốn mời đại nhân dùng bữa vào tối nay.

Được tiếp đãi trọng thị, Vương Hồng Vũ vui như mở cờ trong lòng.

Hoàng hậu tiếp kiến Vương Hồng Vũ, luôn miệng cảm ơn Vương đại nhân đã yêu thích Thiết mã. Gặp Tri phủ Trần Thông tại thành Bát Vạn cùng tả hữu, Trần Thông giới thiệu cho Vương Hồng Vũ các cơ hội đầu tư hoặc cung cấp nguyên vật liệu cho ngành y tế, đóng tàu thuyền, quặng hiếm, ngựa giống, bò giống… thậm chí đấu thầu xây dựng Sân vận động Vũ Ninh.

Vương Hồng Vũ ngỏ ý cung cấp được một số quặng loại tốt, ngựa giống, thảo dược và bò sữa cùng một số giống cây trồng phù hợp thổ nhưỡng.

Trần Thông mời Vương Hồng Vũ lưu lại thành Bát Vạn mấy ngày, gặp Lê Phụng Hiểu và những người có chức trách để tìm hiểu nhu cầu thực tế. Trong thời gian ngắn ngủi ở thành Bát Vạn, Vương Hồng Vũ thêm yên tâm khi làm ăn tại Thiên Đức. Quan quân Thiên Đức chẳng phải cái gì cũng biết nhưng họ rất chịu lắng nghe.

-Trần Tri phủ, ngài thật là người hiền tài, Vạn Thắng vương có ngài phụng sự, phủ Thiên Đức nhất định hưng vượng.

Trần Thông cười lớn:

-Vương đại nhân, ta là học trò của Vạn Thắng vương, trước đây còn đối địch đấy. Nếu Đại Vương không thu dụng, ta giờ đây chỉ là một thư lại kiếm cơm qua ngày mà thôi.

-Đại Vương là thầy của Trần Tri phủ?

-Nhiều nhân sĩ, tướng sĩ Thiên Đức đều là học trò, Vương đại nhân đừng thấy Đại Vương còn trẻ mà nhầm. Kiến thức của Đại Vương hơn chúng ta rất nhiều, được trở thành học trò của Đại Vương là điều vinh dự lắm.

Vương Hồng Vũ lắng nghe cặn kẽ sau đó căn dặn con trai Vương Trường Giang phải cố sức học hành đến nơi đến chốn.