Chương 367: Dưới gốc gạo
Một cô thôn nữ có mái tóc xù như tổ quạ xách thùng nước cắm đầu rảo bước nhanh va phải Dương Vũ Thư. Nước bẩn dính vào gấu quần Dương Vũ Thư, Thư còn chưa kịp lên tiếng quát mắng, cô gái đã vội vã cúi gập người luôn miệng xin tha tội c·hết.
-Biến đi!
Binh sĩ hộ vệ thét mắng. Vũ Thư lạnh giọng:
-Sao trong quân doanh lại có nữ nhân?
Quân hầu đáp:
-Thưa tướng quân, ả này dọn dẹp trong chợ. Ả xin dọn dẹp quân doanh kiếm miếng cơm, bọn tiểu nhân thương tình nên cho vào dọn dẹp mấy hôm nay, ả làm rất cẩn thận.
-Chúng bay phải biết trong quân doanh không được có nữ nhân.
-Vâng, vâng!
Quân hầu phẩy tay đuổi cô gái đi trước khi Dương Vũ Thư nổi cơn thịnh nộ. Cô gái một hai xin tha tội, hai tay cầm quai xô nước bằng gỗ cúi người chậm rãi giật lùi ra phía cổng quân doanh.
-Đứng lại!
Dương Vũ Thư quát lớn, cô gái liền dừng lại. Dương Vũ Thư bước nhanh đến chỗ cô gái, túm lấy mái tóc rối tung của cô gằn giọng hỏi:
-Ngươi lấy khăn này ở đâu ra?
Bấy giờ cô gái mới từ từ ngẩng đầu lên, mái tóc loà xoà che gương mặt nhưng ánh mặt lộ rõ vẻ tinh anh. Cô gái nói rất nhanh:
-Dương Yên Thư gửi lời hỏi thăm sức khoẻ Dương tướng quân, xin Dương tướng quân bớt giận.
Quân hầu lúc ấy vừa chạy đến, cô gái vội đổi giọng:
-Con lạy tướng quân, con xin ngài tha cho. Tấm khăn thêu này người ta cho con, con dùng để buộc tóc thôi ạ. Con không ă·n c·ắp, con xin ngài.
Dương Vũ Thư sững người trong giây lát, cặp mắt nhíu lại.
-Thôi đi đi!
-Đội ơn ngài, đội ơn ngài ạ.
Cô gái đi giật lùi ra cổng trại mà nhanh như chạy khiến Dương Vũ Thư ngạc nhiên. Là con nhà võ, nhìn những bước chân đều và nhanh, gót không chạm đất của cô gái, Dương Vũ Thư nhận ra người này có thân thủ không tệ. Đứng nhìn bóng cô gái xa dần rồi dưng chân bên gốc cây gạo ngoài doanh trại. Vũ Thư nhắc quân sĩ không được cho nữ nhân vào quân doanh thêm một lần trước khi quay gót trở vào. Thả mình xuống ghế, Vũ Thư cầm tích nước ngửa cổ tu ừng ực cho đến khi cạn sạch, đặt tích xuống bàn, bặm môi suy nghĩ.
Vũ Thư không thể nhầm, tấm khăn cô gái dùng buộc tóc ban nãy đích thị là của em gái Dương Yên Thư. Viền tấm khăn có thêu hoạ tiết màu đỏ, hai góc tấm khăn có hình chim phượng bay lượn cùng mặt trời màu đỏ rực kèm ba chữ “Dương gia môn”. Bây giờ ngồi ngẫm lại, rõ ràng cô gái ban nãy cố ý khiến Vũ Thư để ý đến cái khăn buộc tóc nên mới vắt ra đằng trước. Ngay khi quân hầu chạy đến, cô gái đã khéo léo hất mái tóc ra sau lưng.
-Yên Thư em ơi, em bị bọn Thiên Đức xử tử rồi, cớ sao khăn tay của em lại trên mái tóc của cô gái ấy chứ? Khốn nạn! Ả đó hẳn là gian tế Thiên Đức tìm cách tiếp cận ta. Bọn khốn, chúng bay c·hặt đ·ầu em ta, ta sẽ lột da rửa hận.
Vũ Thư đập bàn đứng phắt dậy bước ra cửa bỗng suy nghĩ:
-Phải xem đầu đuôi ra sao? Ả đó cố ý tiếp cận hẳn có ẩn tình.
Vũ Thư điều chỉnh thái độ, chậm rãi ra cổng trại vẫn thấy cô gái ban nãy ngồi tựa lưng bên gốc gạo chờ đợi. Nhìn cảnh này, Vũ Thư mười phần chắc chắn cô gái có ý gặp riêng. Thư chắp tay sau lưng bước đi, một quân hầu chạy theo sau. Gần đến gốc gạo, Vũ Thư lấy trong người ít bạc vụn đưa cho quân hầu:
-Đi mua vò rượu ngon và con gà, còn thừa cho ngươi. Nhanh lên!
Quân hầu nhận tiền xong lập tức cắm đầu chạy nhanh về phía tửu điếm cách đó chừng trăm trượng.
Cô gái ban nãy Vũ Thư đuổi đã đứng dậy, dáng vẻ không chút khúm núm khiến Vũ Thư thêm khẳng định cô này giả vờ đáng thương để thâm nhập quân doanh. Vũ Thư chưa kịp lên tiếng hỏi, cô gái đã ném cho anh chàng cái khăn tay và nói với giọng đĩnh đạc, không chút run sợ:
-Khăn này của Dương Yên Thư, em gái Dương tướng quân. Cô ấy nhờ ta đưa tận tay tướng quân.
-Ngươi là ai?
-Là ai chẳng quan trọng, nơi này tai vách mạch rừng, nếu Dương tướng quân đủ gan dạ, hẹn ngài đầu giờ Hợi ở cổng chùa.
Cô gái toan quay người bước đi, Vũ Thư ngăn lại:
-Mau nói! Ngươi là ai?
Cô gái liếc nhìn bàn tay Vũ Thư đang đặt trên đốc kiếm cười nhạt:
-Dương tướng quân muốn ra tay với ta ư? Ta đã mạo hiểm đến đây chẳng lẽ lại sợ. Dương tướng quân có muốn thử xem ngài rút kiếm nhanh hay tay chạy nhanh không? Ngài không muốn biết tung tích của em gái?
-Hừ! - Vũ Thư trợn mắt. - Ngươi thách ta? Nói! Ngươi có phải gian tế bọn Thiên Đức cử đến?
-Ta là quân sĩ Thần Vũ, thừa lệnh Vạn Thắng vương giao khăn tay cho Dương tướng quân.
Vũ Thư giật mình lùi lại thủ thế, nhìn cô gái một lượt từ đầu xuống chân đầy cảnh giác.
-Các người c·hặt đ·ầu em gái ta, nay còn dám vác mặt đến đây, thật to gan lớn mật.
Cô gái cười nhạt, nhìn Vũ Thư với ánh mắt thương hại:
-Ta tự hỏi cớ sao ngươi làm tướng Đằng Châu được. Ngươi chỉ biết đánh võ ư? Nếu Dương Yên Thư đã bị Vạn Thắng vương xử tội c·hết, ta nhọc công đến tìm ngươi làm gì? Ngươi về tự suy nghĩ. Đủ can đảm hãy đến điểm hẹn một mình.
-Các người là lũ gian trá, lấy gì làm bằng chứng em gái ta còn sống?
Cô gái lại cười nhạt:
-Để ta xem thành ý của ngươi thế nào. Tin hay không? Em gái ngươi cả gan thích sát Thần phi theo lời xúi giục của Dương Cự Vọng hòng kiếm cho ngươi một chỗ tốt trong quân. Ngươi phận làm anh chẳng lo cho em gái được thì thôi, lại dùng nữ nhi làm cách tiến thân? Ta khinh! Vạn Thắng vương nhân từ, đã tha c·hết cho Dương Yên Thư song phải phao tin đã xử tử là bảo vệ tính mạng cho Dương gia nhà các người. Dương Cự Vọng biết được mưu hèn kế hạ bại lộ liệu có trọng dụng họ Dương các người nữa không?
Dứt lời, cô gái quay người cúi đầu đi nhanh, bỏ lại Dương Vũ Thư đứng như trời trồng rồi ngồi bệt bên gốc gạo cho đến khi quân hầu đem rượu thịt quay lại.
-Tối nay ta có hẹn với bằng hữu vào giờ Hợi, ngươi làm gà cho ta, nhớ hâm rượu.
Dương Vũ Thư trở lại quân doanh mà lòng rối bời. Vũ Thư nghe nhiều về quân Thần Vũ, một đội quân toàn nữ nhân. Dáng vẻ, cách ăn nói của cô gái khi nãy hẳn không phải nữ binh tầm thường.
-“Cô ta nói có lý, nếu Yên Thư c·hết rồi, sao cô ta lại cố công tiếp cận ta? Dương Sứ tướng c·hết tiệt, ngươi dùng em gái ta cho m·ưu đ·ồ của ngươi, nó thiệt thân ngươi lại phủi tay không nhận, lại bảo rằng nó theo trai. Hừ, ta tra rõ chân tướng, nhất định đòi lại công bằng”.
Dương Vũ Thư là tuỳ tướng thân cận của Đào Ứng Bình. Ứng Bình thôi chức, Dương Cự Vọng sắp đặt thân tín, điều Dương Vũ Thư về chốn này chẳng khác nào an trí tuổi già dù Thư chưa đến ba mươi. Đào Sứ tướng xin thôi, Lưu Phó Sứ tướng m·ất m·ạng. Dương Cự Vọng từ Hữu Tướng quân nhảy vọt lên làm Sứ tướng khiến chẳng riêng Dương Vũ Thư không phục. Dương Khoan từng bảo:
-Nếu Dương Cự Vọng không phải em vợ Phạm Lệnh công, hắn giữ chức Hữu Tướng quân hãy còn quá sức.
Sự xáo trộn trong hàng ngũ tướng lĩnh Đằng Châu khiến Dương Khoan, người chuyên trách luyện võ cho tân binh chẳng còn được trọng dụng. Dương Quỳ, một kẻ vô danh tiểu tốt cầm côn không vững, cháu họ Dương Cự Vọng, nắm quyền cai quản tân binh. Dương Khoan bỗng nhiên rơi xuống làm phó cho người đáng tuổi con mình, người chưa từng trong quân. Dương Khoan không bằng lòng song cố nín nhịn, đang dự tính từ quan về nhà mở lớp dạy võ.
Dương Yên Thư biến mất, để lại bức thư tạ lỗi với cha và anh, nói rằng sẽ gắng sức báo đáp công sinh thành dưỡng dục. Chẳng ai biết Dương Yên Thư đi đâu. Qua các mối thâm giao, Dương Khoan biết được con gái đã sang Tế Giang hành thích Thần phi Thiên Đức bất thành. Dương Khoan suy sụp, ngày đêm chìm đắm trong men rượu. Dương Vũ Thư cũng bất mãn nhưng chưa lộ ra mặt. Dương Vũ Thư hay tin thích khách thích sát Thần phi Thiên Đức thất bại, trong số người b·ị b·ắt có một nữ nhân. Thiên Đức đã xử tử. Dương Vũ Thư biết, nếu em gái tham gia hành thích Thần phi Thiên Đức dù có thành công cũng chẳng thể trở về được nữa. Trách em gái dại dột một, Vũ Thư hận Dương Cự Vọng mười phần.