Chương 365: Thân gái xa nhà
Sự việc Vạn Thắng vương bị hành thích vào ban đêm ngay trong hậu viện huyện đường Nghĩa Trụ Hạ lan nhanh còn hơn gió bão, Vũ Mộng Nguyên và Đình Nghi Khúc lùng sục, bắt bớ người dựa theo lời khai của Hoàng Phiên. Hoàng Phiên có gan m·ưu s·át kẻ khác song lá gan hắn bé, về đến nhà lao của huyện, hắn khai nhanh đến nỗi Nhữ Hài chẳng kịp chi chép. Tình hình cấp bách, có được cái tên nào, Vũ Mộng Nguyên kết hợp Đình Nghi Khúc cử người đi bắt ngay.
Tại thương cảng Hiến Doanh, Triệu Quang Phục ngày đêm cho quân sĩ canh phòng cẩn mặt dọc bờ sông. Ông cho mở hai lối cho bách tính qua lại, họ mang theo giấy tờ tuỳ thân trình với binh sĩ. Hàng chục thích khách dùng giấy tờ giả công nhiên theo ngả này trốn thoát. Mọi lần chúng đi lại thuận lợi, lần này thì khác. Triệu Quang Phục, Phạm Bỉnh Di, Nguyễn Gia Miêu, Trần Can, Nguyễn Cao và một số nhân viên thuộc Ty Công an thay phiên nhau tra xét. Dựa theo cách đóng dấu mộc trên giấy tờ, gian tế có ý “xuất cảnh” đều bị túm không thoát kẻ nào.
Trước đây, Chương, Phạm Bỉnh Di và Trần Quang Diệu đều dự liệu giấy tờ sớm muộn sẽ có kẻ làm giả khi người biết chữ Vạn Xuân ngày càng nhiều. Thế nên Phạm Bỉnh Di quy định mộc tròn của mỗi huyện sẽ có những dấu hiệu nhận biết khác nhau. Đơn cử như huyện Nghĩa Trụ Hạ ở phía Nam thủ phủ Thiên Đức, con dấu có một chấm tròn rất nhỏ ở vị trí 6h. Kim Động nằm ở phía Đông Nam thủ phủ, chấm tròn ở vị trí 5h. Các dấu hiệu riêng chỉ có người đóng dấu và Trưởng hoặc Phó Trưởng Công an huyện được biết.
Giấy tờ gian tế dùng nhìn qua con dấu chẳng khác thật là bao. Tuy nhiên khi nhìn kỹ sẽ phát hiện thiếu mất các dấu hiệu do Ty Công an cố ý để lại.
Đoàn Nhữ Hài không biết phân biệt dấu mộc thật giả nhưng trong quá trình khai thác gian tế tại Nghĩa Trụ Hạ đã đề đạt một số thay đổi. Thời gian sau đó, giấy tờ tuỳ thân mẫu mới cấp phát cho dân có thêm khoản mục ghi chiều cao. Mỗi tờ giấy cấp phát sẽ bổ sung thêm chữ cái và ba số quy ước. Ty Công an mời các thầy nhân tướng học đến dạy cho nhân viên trong ty cách xác định đặc điểm nhận dạng trên khuôn mặt như nốt ruồi, vết bớt, sẹo chìm, sẹo nổi.
Trong chưa đầy mười ngày, gian tế do Chu Thanh Đông, La Đình Độ cài cắm tại ba huyện thuộc Tế Giang cũ hầu như b·ị b·ắt hết lượt. Cá biệt, một số kẻ hết đường t·ẩu t·hoát đành ra tự thú.
Trong thời gian bọn Cao Mộc Lân lùng bắt Châu Phổ, Thiên Bình và Uyển Như bỏ việc từ làng Vạn Xuân cùng nhau đến tìm Chương ở sở chỉ huy tạm vì hay tin anh bị hành thích hụt. Chương không muốn ba quân tướng sĩ bận lòng, anh giao quyền chỉ huy lùng bắt đám gian tế cho Cao Mộc Lân phụ trách rồi cùng Thiên Bình, Uyển Như và Lam Khuê đến Hiến Doanh cách đó không xa. Chương ở lại Hiến Doanh ba ngày xem xét bố phòng, uý lạo binh sĩ, nghe từng người có trách nhiệm báo cáo tình hình, họp chung một lượt trước khi trở về thủ phủ Thiên Đức. Uyển Như ở lại thêm mấy ngày xem việc làm ăn.
Phiên toà xét xử công khai Châu Phổ, Hoàng Phiên cùng hơn chục kẻ cầm đầu và đám thuộc hạ gần hai trăm người được giao cho Bùi Quốc Khái, Lý Tài, Lý Nhân, Cao Mộc Lân và La Đình Kính định đoạt. Bọn Châu Phổ, Hoàng Phiên bị xử bắn thị chúng tại Hiến Doanh vì nhiều t·rọng t·ội. Đám thuộc hạ dưới quyền bị phán tù khổ sai từ 5 đến 7 năm, đưa lên vùng Chi Lăng khai thác quặng sắt.
Nguyễn Gia Miêu thôi giữ chức Chủ tịch thương cảng Hiến Doanh, về làm Trưởng Ty Thương nghiệp. Thời điểm này, mỗi ty đã có một trưởng và hai phó. Gia Miêu đã kinh qua nhiều chức vụ quan trọng trong bảy năm theo Chương như Phó Ty Giáo Dục, Phó Ty Truyền thông, Trưởng Ty Dân vận, Chủ tịch thương cảng và kể từ tháng 6 năm Thiên Đức 32, anh chàng nắm quyền tại Ty Thương nghiệp. Đào Sư Tích sẽ là trợ lý của Gia Miêu cùng một số nhân sĩ trẻ khác. Con cái của những vị thuộc Bát Vạn Thương Nhân đều làm việc trong Ty Thương nghiệp cả.
Trong mấy ngày ở Hiến Doanh, Chương gửi mật lệnh cho các toán quân tế tác đã cử sang Đằng Châu thi hành nhiệm vụ vào đêm “song lục” và trở về trình diện ở làng Vạn Xuân trong thời gian sớm nhất. Chương cũng bàn với Triệu Quang Phục dự định xây dựng đầm Dạ Trạch thành căn cứ huấn luyện kiên cố, là nơi đồn trú an toàn cho ít nhất 1 vạn quân khi cần thiết.
Chương về làng Vạn Xuân, cùng với Phạm Tu, Lý An, Ngô Thì Nhậm bàn thêm về kế hoạch đánh chiếm Tam Đái, Đằng Châu trong năm Thiên Đức 32. Ngô Thì Nhậm tiếp tục viết thư chiêu hàng gửi 11 sứ quân song kết quả không có gì khả quan.
Nói về các toán quân Chương đã tung sang Đằng Châu trước đó. Sau một tháng giả trang kiếm kế sinh nhai dưới nhiều thân phận khác nhau, bọn Vi Thọ Kỳ, Ngô Phù Khuê, Lưu Nhất Vạn đã lẫn nhắm được mục tiêu đợi lệnh hành động. Sáu tiểu đội Thân Vệ quân do sáu Tiểu đội trưởng chỉ huy có 6 mục tiêu khác nhau. Nhóm thứ bảy là hội Trương Ma Nị. Nhóm thứ tám gồm Triệu Nhã Lâm, Phạm Thu Cúc và một cựu binh thân tín của Triệu Quang Phục.
Các nhóm thâm nhập Đằng Châu theo các hướng khác nhau. Vi Thọ Kỳ, Ma Kê dẫn quân hoá trang xin việc trên các thương thuyền ở Ninh Hải, thâm nhập Đằng Châu từ phía bờ biển. Ngô Phù Khê, Lưu Nhất Vạn, Hùng Sơn, Nghiêm Đạt nhờ sự trợ giúp của Đoàn Thượng, Lý Văn Ba và Trương Văn Long lần lượt thâm nhập Đằng Châu bằng cách vượt sông.
Trương Ma Nị, Lưu Cơ, Trịnh Tú, Đinh Điền vốn người châu Đại Hoàng, dẫn theo Linh Thông Thuận xuôi dòng Xích Giang thâm nhập Sơn Nam Hạ. Trú tại Sơn Nam Hạ non nửa tháng, bọn Trịnh Ma Nị nhận lệnh thâm nhập Đằng Châu trong vỏ bọc phu khuân vác gạo. Nhiệm vụ của nhóm Trương Ma Nị là do thám Dương Vũ Thư và tìm cách trừ khử mưu sĩ họ Chu.
Phạm Thu Cúc và Triệu Nhã Lâm với nhân dạng xấu xí, nghèo khổ xin gặt lúa thuê và rửa chén bát trong tửu điếm tại thị tứ. Nhã Lâm và Thu Cúc cùng người cha già tá túc trong một căn lều tạm bợ dựng ven một con mương. Cựu binh trong vỏ bọc người cha, xin được chân quét tước ở chợ.
Trung tuần tháng 5, hai nàng nhận mật lệnh sớm tiếp cận Dương Vũ Thư thuyết anh ta trở thành nội gián.
Triệu Nhã Lâm lủi thủi rửa chén bát trong tửu điếm, cả ngày chỉ ú ớ vài tiếng khó hiểu. Vỏ bọc cô nàng xây dựng là cô gái bị câm, cam chịu và có phần chậm chạp. Triệu Nhã Lâm làm ở tửu điếm với mức lương 20 đồng và ba bữa ăn. Một ngày làm việc bắt đầu từ lúc gà gáy, kết thúc vào quãng giờ Tuất. Đối với một tiểu thư con nhà quyền quý, thân phận này vốn không hợp với Triệu Nhã Lâm nhưng cô có động lực để làm.
Nhã Lâm muốn được Chương coi trọng.
Ngoài việc nỗ lực học tiếng, đọc sách, luyện võ phòng thân, trong thời gian ở điện Hưng Quốc, Nhã Lâm làm bất cứ việc gì có thể làm dù không được phân công. Triệu Nhã Lâm biết thân phận có khác biệt, các nữ binh ít nhiều vẫn đề phòng cô và đặc biệt tìm cách hạn chế cô tiếp xúc với Chương.
Có những khoảng thời gian Nhã Lâm nghĩ bản thân sẽ chẳng có hi vọng gì, từng xác định sẽ bị trả về Tam Hưng nhưng bóng dáng người đàn ông thường nhoẻn miệng cười khi trông thấy cô, cùng dăm ba lời thăm hỏi vô thưởng vô phạt đã khiến Nhã Lâm níu giữ hi vọng. Bằng trực giác của con gái, Nhã Lâm tin rằng Chương có để ý đến cô.
Ngoài bản thân Nhã Lâm nỗ lực hoà đồng và dần được đồng đội ghi nhận, cô nhận thấy Thu Vân, người dìu dắt cô và Duệ đều nhiệt tình chỉ bảo Nhã Lâm trong nhiều việc. Nhã Lâm có thiện cảm với Duệ bởi Duệ dạy chữ, ăn nói nhỏ nhẹ. Nhã Lâm càng quý hơn khi biết xuất thân của Duệ trái ngược với trí tuệ.
Lam Khuê đối xử với mọi người xung quanh khá gần gũi, Uyển Như ăn nói hoạt bát, chẳng chấp nhặt. Mỗi khi được bố trí làm cận vệ cho ba phi tần, Nhã Lâm đều vô cùng thoải mái. Mỗi khi Nhã Lâm dược bố trí bảo vệ Hoàng hậu là cô thấy ớn lạnh. Nhã Lâm chưa bao giờ dám nhìn trực diện Thiên Bình dù chưa từng nghe Thiên Bình quát mắng ai bao giờ. Cùng là nữ nhân, Nhã Lâm nhận ra chút địch ý trong mắt Hoàng hậu. Thu Vân cũng đôi lần nhắc khéo Nhã Lâm:
-Hoàng hậu tốt bụng, chưa từng trách phạt ai, có điều Hoàng hậu yêu Vương nên không muốn nhà có thêm người.
Nhã Lâm thông minh đủ hiểu Thu Vân ám chỉ điều gì song tình yêu vốn khó nói. Nhã Lâm cho rằng, trước tiên cần làm đúng phận sự, nếu Chương thực có để ý đến nàng, nhất định nàng sẽ có cơ hội.
Lúc dẫn ngựa cho Chương lên trước bản trận, nhìn đàn voi chiến chạy đến rầm rập, Nhã Lâm sợ đến hồn bay phách lạc, muốn co giò bỏ chạy nhưng người đàn ông ngồi trên lưng ngựa vẫn điềm nhiên như không đã níu đôi chân cô ở lại. Trong hành trang của Nhã Lâm đến Đằng Châu có những quả bồ kếp Chương đã tặng. Với Nhã Lâm, quả bồ kếp không chỉ là quả bồ kếp, nó là món quà đầu tiên mà người đàn ông cô thầm thương trộm nhớ tặng cho. Đêm nào trước khi ngủ, Nhã Lâm cũng mân mê quả bồ kếp ao ước ngày nào đó được ở bên cạnh Chương, chẳng cần chức vị gì, chỉ được ở cạnh là đủ.
Trong bao nhiêu nữ binh Chương lại giao cho Nhã Lâm và Thu Cúc sang Đằng Châu. Nhã Lâm và Thu Cúc đã tâm sự với nhau rất nhiều về lý do được chọn. Thu Cúc được chọn thì dễ hiểu vì vương muốn Thu Cúc lập công hòng buông bỏ gánh nặng tâm lý khi Thần phi bị hành thích. Nhưng vì sao lại là Nhã Lâm thì bản thân cô nàng cũng chẳng hiểu, chỉ đoán mò rằng Vạn Thắng vương muốn trao cơ hội cho nàng thể hiện.
Ngẫm Hoàng hậu và ba nàng phi người nào cũng đẹp, cũng tài trí hơn người hoặc từng trải qua nhiều biến cố cùng Vạn Thắng vương nên tình cảm keo sơn. Ngẫm bản thân ngoài xinh đẹp ra chưa có công trạng gì, khác nào bông hoa để ngắm. Mà nếu chỉ đẹp, trong hai nghìn nữ binh Thần Vũ, chẳng thiếu người trẻ đẹp mà lại là dân Vạn Xuân. Từ đó Nhã Lâm tin rằng Vạn Thắng vương trao cho cô cơ hội khẳng định bản thân không chỉ là một bông hoa. Cô hoàn thành tốt nhiệm vụ nhất định sẽ được đồng đội thừa nhận và Vạn Thắng vương sẽ vui lòng.
Người con gái rơi vào bể tình thật khó mà nói đáng thương hay không. Thu Cúc thấy Nhã Lâm đi ngủ cũng nắm quả bồ kếp trong tay lấy làm ngao ngán. Đôi lần khuyên can Nhã Lâm nên từ bỏ vọng tưởng Vạn Thắng vương mà để ý đến các chàng trai phù hợp hơn.
-Chị Cúc thích ai thế?
-Em có biết… à… anh Hài không?
-Có! Anh ấy hay chữ nghĩa, dáng nho nhã, rất tuấn tú. Anh ấy có biết chị thích anh ấy không?
Thu Cúc lắc đầu:
-Chị chỉ nhìn trộm thôi, gần đây anh ấy thường theo Vương giải quyết sự vụ nên nhiều người ngắm rồi.
-Chị đẹp nhất định anh ấy sẽ thích chị, anh ấy chưa có ý trung nhân, chị phải thử xem. Em chỉ thích Vương thôi, em biết là rất khó nhưng em chẳng nghĩ khác được. Nếu chị em mình hoàn thành nhiệm vụ, chị sẽ được tuyên dương, chị nên viết thư cho anh Hài biểu lộ lòng chị.
-Chị không giỏi viết lắm.
-Em sẽ chỉ cách cho chị, anh ấy là nho sinh, em cũng hiểu đôi chút.
Xung quanh hai cô gái đều là cạm bẫy, ngoài tinh thần kiên định mong muốn hoàn thành nhiệm vụ thì tình cảm nam nữ trong sáng là nguồn động lực tinh thần thúc đẩy hai cô gái bất chấp hiểm nguy rình rập.
Một tối muộn, Thu Vân nép bên quán nhỏ chờ đón Nhã Lâm ngoài tửu điếm. Phố xá thưa người, những tay bợm nhậu chân nam đá chân chiêu khật khưỡng khuất dần trong màn đêm yên tĩnh. Vài người ngân nga đôi ba câu hát không đầu không cuối. Mùa gặt đã xong, Thu Vân giúp cha quét tước chợ lúc sáng sớm và chiều muộn. Trước đây Thu Cúc và Nhã Lâm vốn không thân thiết, quan hệ cấp trên cấp dưới khi Thu Cúc chuyên đảm trách bảo vệ an toàn cho Duệ, Nhã Lâm tuỳ theo lịch sắp xếp mà thuộc nhóm Cúc hoặc nhóm khác. Hơn nửa tháng trời thủ thỉ, ăn ngủ cùng nhau hôm sớm khiến hai cô gái hiểu và thân thiết với nhau hơn.
Thu Cúc biết Nhã Lâm không có bạn, sàn sàn tuổi nhau nhưng Nhã Lâm gọi Thu Cúc là chị, phần vì Thu Cúc là cấp trên, lại là tiền bối trong quân, dần thành quen. Thu Cúc vốn mồ côi cha mẹ, sống trong làng Vạn, những người xung quanh đều là ruột thịt cả. Có lẽ từ lúc đặt chân lên chiếc thuyền chài nhỏ rách nát, Nhã Lâm một điều chị, hai điều chị và thường nghe lời khiến Cúc cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm với cô em gái nhỏ. Thiên Bình và Duệ ở làng Vạn là đàn chị, Cúc rất ngưỡng mộ bởi hai chị đã góp công sức gầy dựng Thiên Đức quân lớn mạnh, dìu dắt nhiều đàn em tiếp bước.
Thực lòng Thu Cúc từng không ưa Nhã Lâm bởi Nhã Lâm có ý thương Vạn Thắng vương, lòng ích kỷ của Cúc vô cùng dễ hiểu, cô muốn Vạn Thắng vương không nạp thêm th·iếp. Tuy nhiên chẳng riêng Nhã Lâm, có bao cô gái trẻ phủ Thiên Đức thương thầm nhớ trộm Vạn Thắng vương, Thu Cúc sao mà quản hết cho được. Nhã Lâm chỉ là một trong số rất nhiều cô gái tương tư vương mà thôi.