Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 348: Vỡ trận




Chương 348: Vỡ trận

Chương đi thẳng vào vấn đề, anh rủ Giáp Đạo Nguyên đánh nhau. Thay vì nhận lời, Đạo Nguyên nhìn Chương với ánh mắt hình viên đạn. Quan sát thấy Chương tự tin, đĩnh đạc song không kiêu căng, Đạo Nguyên nhớ lời dặn của Ma Thọ.

-Thống lĩnh hai bên không đánh nhau thì thôi, Giáp thống lĩnh nên thu binh phục ở mấy cánh rừng đằng kia về đi.

Chương chỉ vào mấy cánh rừng bên hữu quân doanh của Giáp Đạo Nguyên.

-Bản Ré và Hoa Hồi… - Chương bỏ lửng câu nói, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời. - Giờ này chắc dân bản cũng sắp thổi cơm ăn trưa rồi ấy nhỉ?

Giáp Đạo Nguyên chột dạ hỏi:

-Ngươi nói vậy là ý gì?

Chương xoa hai lòng bàn tay vào nhau, nắm lại đưa lên miệng thổi phù phù, anh đáp:

-Chả ý gì. Ta khống chế hai bản ấy rồi, trận đánh này chưa đánh Giáp đại nhân đã thua.

Giáp Đạo Nguyên lập tức hiểu ra vấn đề, đổi sắc mặt chỉ Chương mà mắng:

-Tao biết bọn Kinh tộc chúng mày lòng lang dạ sói, chưa giao chiến chúng mày đắt đàn và con gái uy h·iếp tao. Mày là một đứa ác độc.

Chương ồn tồn:

-Giáp đại nhân đừng nặng lời như vậy. Ta thấy các ông bận việc cung kiếm nên cử người đến chăm sóc dân bản. Ta không tổn hại một cọng tóc già trẻ, sao ta lại ác?

-Mày ác như con thú trong rừng, nay tao phải trừ mày đi.

Chương giơ tay có ý ngăn Giáp Đạo Nguyên đừng vội mang động:

-Ta cho ông hai lựa chọn, một là quy thuận ta, đưa con về Thiên Đức học hành thành tài, nay mai trở thành rường cột đất nước. Ta để ông cai quản nơi này, giúp ông huấn luyện binh sĩ. Hai là, ông đem hết thổ binh ra đấy đánh với chúng ta một trận. Được làm vua thua làm giặc. Song ta nói trước, một khi đánh không lại ta, toàn bộ các ông sẽ b·ị b·ắt giải về Thiên Đức.

Giáp Đạo Nguyên nhổ toẹt nước bọt, gằn giọng:

-Bình sinh tao không ưa kẻ nào ức h·iếp người cô thế. Mày là thá gì mà bắt tao phải nghe mày?

Chương nhếch miệng cười nhạt:

-Ông thế tập làm thủ lĩnh, cha ông xưng thần tử của Lý tiên vương. Ta là Phò mã, Công chúa Lý Thiên Bình là Hoàng hậu của ta, ta kế thừa ngai vị, theo lẽ gặp ta, ông phải quỳ gối xưng thần.

-Ta khinh! Tao không phải bầy tôi nhà Lý và mà nếu phải, mày không xứng để Giáp Đạo Nguyên này quỳ gối khom lưng. Xưa nay tao vốn không ưa bọn xảo trá, bất nhân. Mày làm nhiều thương thiên hại lý, nay c·ướp đất bắt vợ con bọn tao. Mày sẽ phải c·hết.

Chương gật gù hỏi lại:

-Vậy ông không phải thế tập cha ông xưng thủ lĩnh vùng này chứ gì?



Giáp Đạo Nguyên lặng thinh. Chương cười mũi:

-Một lời đã định, ông không thế tập, nói rồi đừng hối hận. Để ta xem có bao nhiêu kẻ trong trại kia hoặc bao nhiêu kẻ ẩn trong rừng sẵn sàng lao lên tử chiến với ta.

Giáp Đạo Nguyên rút đao chỉ mặt Chương mắng rằng:

-Thằng tiểu nhân họ Mạc, mày sẽ bỏ mạng nơi này.

Chương rút chó lửa bên hông giơ lên, hất hàm nói với Đạo Nguyên:

-Chỉ cần ta muốn, ta có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào. Thiết nghĩ các người là con dân của tiên vương nên ta nương tình, nếu các người không phải thì các người chỉ có c·hết. Muốn thì xông lên.

Giáp Đạo Nguyên thét lớn một tiếng, vung đao định thúc ngựa xông lên. Chương siết cò đoàng một cái, con ngựa chiến vừa mới chồm lên còn chưa kịp chạy đã lăn ra đất c·hết luôn. Giáp Đạo Nguyên thất kinh đến nỗi cứng người. Chương lạnh giọng nói với Nhã Lâm đứng hầu bên cạnh:

-Bảo Hổ, đến lúc cậu ta làm việc rồi đấy.

Triệu Nhã Lâm xoay người lại, giơ tay trái lên cao, phất mạnh một cái. Ngay lập tức, hàng loạt tiếng sấm rền vang, những ụ khói bốc lên trong trung quân Thiên Đức. Phạm Bạch Hổ hướng thần công về phía bìa rừng khai hoả.

-Mày… mày dùng yêu thuật! Mày…

Giáp Đạo Nguyên chỉ mặt Chương, mũi đao rung rinh.

-Vậy ông về gọi thần rừng thần núi ra trợ giúp.

-Tao sống mái với mày.

Chương gật đầu:

-Về bản trại đem tượng binh ra nhỉ? Ta chờ! Ta sẽ cho các người biết Thiên Đức đáng sợ đến mức nào, sợ đến mức nghe danh chân tay bủn rủn.

Giáp Đạo Nguyên cùng thuộc hạ lật đật chạy về sau, Chương bảo Nhã Lâm:

-Bộ binh và pháo binh lên!

Nhã Lâm xoay người, giơ cao hai tay vẫy vài lần. Đội hình bộ binh Thiên Đức lập tức di chuyển. Chương vẫn ngồi trên lưng ngựa, hai tay khoang trước ngực với vẻ thản nhiên. Phạm Tu từng dặn, đối đầu với những người như Giáp Đạo Nguyên phải dùng cả trí cả dũng mới khuất phục được bọn họ. Đủ nhẫn tâm, tàn ác nhưng cũng phải đủ nhân từ, vỗ về. Chương đồng tình. Anh cho rằng, với những người sống tự do giữa núi rừng, anh không manh tuyệt đối sẽ không thể thu phục được họ.

Những loạt thần công của Phạm Bạch Hổ bắn vào những cánh rừng khiến quân ẩn nấp buộc phải lộ diện. Họ chạy túa xuống thung lũng.

Giáp Đạo Nguyên về cổng trại lệnh thuộc hạ đ·ánh c·hết bỏ với Thiên Đức. Tượng binh từ trong trại lũ lượt kéo ra trước trận tiền, Chương nhẩm đếm sơ sơ cũng cả trăm con voi chiến lớn nhỏ.

-Thưa Đại Vương! - Nhã Lâm nói. - Ngài nên lui về sau.

-Cô sợ à?

Nhã Lâm lắc đầu:



-Em lo cho ngài, ngài đâu cần phải ở đây.

-Ta muốn xem lũ voi to lớn làm gì được ta. Những con voi kia là biểu tượng sức mạnh của liên minh các bộ tộc. Cô từng nghe câu đánh rắn dập đầu chưa?

-Dạ thưa, em biết.

-Dụ rắn ra khỏi hang, đánh rắn dập đầu. - Chương nhìn quanh bốn phía. - Các thổ binh dũng mãnh nhưng lộn xộn, họ chỉ là một đám ô hợp.

Thiên Bình cưỡi ngựa lên sánh vai Chương, cô nhìn đàn voi to lớn đằng trước, quay ra hỏi Chương:

-Anh không sợ đàn voi giẫm bẹp anh à?

Chương hỏi mà như đáp:

-Em có cam tâm để vậy không?

Nói đoạn, Chương tháo băng đạn súng lục, nhét thêm một viên, lên đạn rồi đưa Thiên Bình làm v·ũ k·hí phòng thân. Anh thò tay rút khẩu AK, kiểm tra một lượt, giơ súng lên ngắm thử, thuận tay bắn một viên. Anh bảo Thiên Bình:

-Bắn cấp tập vào đàn voi, voi chạy tự họ sẽ tan.

Thiên Bình khẽ gật đầu, quay ngựa trở lại bản trận phân phó bộ binh, pháo binh và hoả pháo.

Giáp Đạo Nguyên cưỡi voi xung trận, đất dưới chân bỗng chốc như rung chuyển khi đàn voi cùng chạy. Chương rút kiếm lệnh chỉ về phía trước. Thiên Bình phất tay, mấy hàng bộ binh lập tức nằm rạp xuống đất, lộ những khẩu thần công đặt hai bên tả hữu. Phạm Bạch Hổ bắn cấp tập. Trên lưng ngựa, Chương giương nòng súng siết cò. Sau chừng ba loạt đạn, anh hạ được người quản tượng ở khoảng cách chừng hai mươi trượng. Tiếp đó, anh siết chặt cò súng xả luôn phần còn lại của băng đạn vào con voi to lớn. Chẳng biết vì đạn AK hay bởi những quả đạn gang 80mm, coi voi chạy rẽ ngang, lảo đảo lăn kềnh.

D118 Kim Động, D218 Kinh Môn dâng cao hai bên tả hữu bắt đầu nổ súng, dùng hoả pháo bắn lựu đạn như mưa.

Chương kéo cò hết băng đạn thứ hai cũng là lúc đàn voi rống lên chạy ngược trở về sau, đội hình t·ấn c·ông của Giáp Đạo Nguyên mới thành hình, phút chốc đã tan hoang. Bộ binh bị voi giẫm đạp mạnh ai nấy chạy. Bấy giờ Lê Phụng Hiểu mới dẫn đội Thiết kỵ vọt lên truy kích. Theo sau có D Thần Vũ và D Đường Vỹ.

Ma Thọ dẫn đội kỵ binh nghìn quân ra tính đối chiến với Lê Phụng Hiểu, song Phạm Bạch Hổ đã bắn hai loạt đạn trùm xuống đội hình của Ma Thọ khiến người ngựa náo loạn. Lê Phụng Hiểu dẫn quân kỵ lao thẳng vào đội hình kỵ binh Tam Đái, hai tiểu đoàn nữ binh ở hai bên cánh chỉ kịp khai hoả một loạt đạn, Ma Thọ biết địch không nổi đành tháo chạy. Kỵ binh cũng vì thế mà tan tác.

Lê Phụng Hiểu không truy theo kỵ binh, thay vào đó dẫn cả đội tạt sang bên hữu xông vào thổ binh đang tháo chạy mà chém g·iết. Các cô gái Thần Vũ làm tốt công việc yểm trợ phía sau bằng những loạt hoả mai chắc nịch.

Súng lớn súng nhỏ nổ không ngớt, chiến trường đặc mùi thuốc và khói súng. Lẫn trong tiếng đì đùng là âm thành hò reo, la hét, gào thét của hai bên. Giáp Đạo Nguyên bỏ cả voi lấy ngựa chạy tháo thân lẫn trong đoàn quân thất trận bởi quân Thiên Đức muốn bắt sống Nguyên.

Phần lớn binh sĩ liên minh bộ tộc dưới trướng Giáp Đạo Nguyên bỏ chạy thục mạng về thôn bản. Ngay trong ngày hôm sau, quân Thiên Đức theo hoạ đồ sẵn có chia nhau thành các đội, mỗi đội tương đương một tiểu đoàn vào tận bản bắt giữ già làng, trưởng bản, trưởng các họ tộc và tráng đinh tuổi từ 18 đến 25. Tất cả bọn họ bị giải đến thung lũng Chi Lăng. Dân bản được cho hay, mười ngày sau muốn đến nhận người thân hãy đến thung lũng. Trong quá trình vào bản, quân sĩ Thiên Đức cũng gặp sự kháng cự nhất định, song chỉ sau loạt đạn chỉ thiên cùng vài quả lựu đạn ném ra, vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.

-Cô không sợ sao, Nhã Lâm tiểu thư?

Triệu Nhã Lâm mặt xanh như tàu lá chuối, đôi chân vẫn còn run lẩy bẩy nhưng vẫn nói cứng:

-Thưa Đại Vương, em có sợ!



-Cô khá lắm, đàn voi chạy rầm rập như vậy mà không quay lưng bỏ chạy.

-Thưa Đại Vương, ngài có sợ không?

Chương thản nhiên đáp:

-Ta là người sao lại không sợ.

Triệu Nhã Lâm thật thà đáp, giọng vẫn còn run:

-Ngài không lui nên em không dám lui.

-Đó là điều ta cần ở những người bên cạnh. Hôm nay cô biểu hiện rất tốt, ta nhất định sẽ ghi công.

-Dạ thưa, em nào có làm được gì?

-Nữ nhân đứng trước trận tiền tay không tấc sắt gặp địch nhân mà không bỏ chạy.

-Hoàng hậu, chị Xuân, chị Vân đều dũng cảm hơn em, các chị đã dạy có sống c·hết cũng phải bảo vệ Đại Vương.

Chương chỉ về hướng Bắc:

-Quê hương của cô và Triệu đại nhân ở đằng ấy, Triệu đại nhân giúp ta, nhất định có ngày ta giúp Triệu đại nhân đòi nợ.

Bóng Thiên Bình phi ngựa lại gần, nàng nói:

-Không bắt được Giáp Đại Nguyên anh ạ, ông ta lẫn trong đám tàn quân.

-Em bảo chị Xuân dẫn theo đội xạ thủ cùng với đội Thiên Kim mau chóng đến Hoa Hồi. Ông ta sẽ về đó sớm thôi.

Thiên Bình truyền lệnh cho nữ binh báo với Bùi Thị Xuân. Xuân hồ hởi trên lưng voi dẫn theo sáu trăm quân cưỡi ngựa nhắm hướng Tây Bắc đi ngay lúc cuối Ngọ.

-Ông ngoại Thiên Kim thấy quân ta thế nào?

Lý An nhún vai, cười mà rằng:

-Bọn họ không phải đối thủ, tan vỡ quá nhanh.

-Chị Xuân rất thích cưỡi voi, Thiên Bình cho là voi đem theo thần công vừa đi vừa bắn, con thấy hay.

-Chúng rất nặng, muốn đem về Thiên Đức thật khó.

-Khó cũng đem về, con muốn cho quân sĩ quen với tượng binh. Ông cũng phải tính phương án chống tượng binh hữu hiệu vì bên Tam Đái có, mạn rừng núi Đông Bắc chắc cũng chẳng thiếu

-Nặng thế sập hầm chông là toi hết lượt.

-Giết voi không khó, con muốn một đạo tượng binh vài trăm con dùng áp chế đối thủ hoặc… - Chương chỉ về doanh trại hoang toàn trước mặt. - Pha nát quân doanh địch trong chớp mắt. Voi sẽ có giáp sắt.

Lý An gật đầu đồng tình.

Chiều ngả bóng đằng Đông, ba quân Thiên Đức dẫn giải gần hai nghìn tù binh lên trại quân trên đồi. Người khoẻ mạnh bị còng chân, người b·ị t·hương được cứu chữa tận tình.