Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 343: Đồi không tên




Chương 343: Đồi không tên

Nhắc đến Thiên Bình chỉ huy hậu quân vận lương thảo bằng ngựa từ điểm đổ bộ đến trung quân và quân tiên phong. Thiên Bình đã cấp lương thảo cho Phạm Cự Lượng đủ dùng trong hai tháng, không bao gồm lương khô mỗi binh sĩ đem theo trong ba lô.

Đội vận lương là dân binh khoẻ mạnh, lương thảo do ngựa thồ cùng hơn trăm chiếc xe đạp nên công việc chẳng tính là nặng nhọc. Tuy là dân binh nhưng họ từng là quân sĩ hoặc ít nhất đã trải qua những khoá huấn luyện ngắn hạn do huyện đội tổ chức thường xuyên tại địa phương. Trang bị của dân binh vận lương gồm đao và nỏ Liên Châu.

Thần Vũ quân có 4 tiểu đoàn: Thần Vũ, Đường Vỹ, Thiên Kim, Mai Lan. D Thần Vũ đi trước, D Thiên Kim và Mai Lan chia tả hữu, D Đường Vỹ khoá đuôi. Thiên Bình cưỡi ngựa trong D Thần Vũ, cô có sự bảo vệ của phân nửa Trung đội XT1 và hơn ba chục Thân Vệ quân.

Bên cạnh đó, lực lượng thám mã khoảng hơn trăm người hoạt động xung quanh đoàn vận lương làm nhiệm vụ trinh sát, cảnh báo sớm. Thám mã báo tin có kỵ bị Tam Đái bên sườn trái, có ý vòng xuống làng Đồng Dạ, nơi Thiên Bình mới đi qua, đồng thời ở bên hữu xuất hiện những toán thổ binh thoắt ẩn thoắt hiện bá·m s·át đoàn quân. Thiên Bình xem hoạ đồ, nói với Bùi Thị Xuân:

-Phía trước có hồ Ngũ Đảo địa hình bằng phẳng, gần hồ có đồi núi cao bao bọc. Ta sẽ hạ trại trú quân ở bìa rừng vừa nghỉ tạm.

Đoạn nàng gọi Thân Vệ quân đến và bảo:

-Các anh vốn nhanh nhẹn, thạo đi rừng. Ta muốn đóng quân ở chỗ này, các anh đi tiền trạm xem xét giúp ta. Quân thám mã sẽ đi cùng, ta muốn hạ trại trước khi trời tối.

Mạc Dật hay tin có thổ binh tính c·ướp lương, hấp tấp chạy lên bẩm báo. Thiên Bình bảo Mạc Dật đốc thúc dân binh đi nhanh nhất có thể, tuyệt đối giữ hàng lối, không được loạn.

-Em cho ba trăm chị em vượt lên trước, theo sau Thân Vệ quân xem dựng trại chỗ nào phù hợp. - Thiên Bình nói với Phạm Kim Huệ. - Nghe này, chỗ đóng quân phải ở lưng chừng đồi, không được ở nơi bằng phẳng, càng hiểm trở, tiện phòng thủ thì tốt.

Phạm Kim Huệ giao quân lại cho người khác, lập tức dẫn mấy trăm nữ binh Mai Lan cưỡi ngựa vọt lên trước.

Phải nói rằng Chương rất ưu ái Thần Vũ quân khi ngựa là trang bị tiêu chuẩn cho các cô gái. Tuy ngựa tốt đã bị sung vào quân Thiết kỵ gần hết nhưng những con chiến mã của Thần Vũ vẫn thừa sức đảm bảo tốc độ di chuyển nhanh. Trong khi ấy, đại quân và quân tiên phong chỉ có hơn một nghìn con ngựa mà thôi.

Phạm Kim Huệ chọn vị trí hạ trại ở lưng chừng mấy ngọn đồi nối tiếp nhau, cao khoảng hơn mười trượng cho so với mặt ruộng. Ngay chân đồi có hồ nước nhỏ hình bầu dục, bề ngang dài hơn một dặm, bề rộng chỗ hẹp nhất của hộ khoảng bốn chục trượng.

-Nếu họ muốn t·ấn c·ông ta chỉ có cách vòng qua hai đầu hồ nước đi ngược lên đồi chị ạ. - Phạm Kim Huệ báo cáo. - Mấy ngọn đồi này nối tiếp với dãy núi thấp sau lưng, sườn bên kia của dãy núi là hồ Ngũ Đảo. Các anh Thân Vệ và thám mã vẫn đang thăm dò nhưng lối ấy chỉ có thể đi bộ, không thể dùng voi hoặc ngựa.

-Như vậy là tốt, chúng ta ở tạm chứ không đóng lâu dài.



-Em còn chút e ngại, đây ạ. Bên phía tay phải có một ngọn đồi trọc cao hơn mấy ngọn đồi ta dự định trú quân. Lối lên rất thuận, bọn họ kiểu gì cũng chiếm lấy điểm cao để quan sát, nếu muốn đánh sang, họ sẽ men theo sườn núi hoặc qua chỗ yên ngựa này đánh ngược lên, voi có thể đi được chị ạ.

-Đến đó chúng ta sẽ tính kỹ xem sao.

Ba nghìn người ngựa lũ lượt kéo nhau lên bốn ngọn đồi dựng lều, bố trí phòng ngự cẩn thận. Thiên Bình, Bùi Thị Xuân xem xét cẩn thận địa thế xung quanh, có cả Hoàng Như Hổ, Linh Thông Thuận tháp tùng. Thiên Bình quyết định bỏ mặc ngọn đồi trọc ở hướng Bắc, đồng thời, nguỵ trang 6 khẩu thần công và 3 hoả pháo liên hoàn ngắm sẵn về phía ngọn đồi ấy.

Lều trại dã chiến căng ra là xong, chẳng mất nhiều thời gian. Thiên Bình sai dân binh đào mấy dãy hào ở hai cánh làm công sự, nguỵ trang bằng cành cây.

-Bón chúng có voi, chị chưa từng đánh với voi bao giờ. - Bùi Thị Xuân thổ lộ. - Ngựa cưỡi mãi cũng chán, chúng ta có nên bắt voi đem về không nhỉ?

-Voi đi chậm lắm. - Thiên Bình đáp. - Nhưng chị thích là được.

-Chúng ta có ba nghìn người mà chẳng có rào cự mã hay quân doanh. - Phạm Thị Thanh lên tiếng. - Nhìn dễ ăn như này, bọn họ sẽ kéo bao nhiêu người đến các chị nhỉ?

-Bao nhiêu chẳng quan trọng nhưng chị chắc chắn họ không có Cự thạch pháo. Kỳ này chị em ta tự tác chiến chống voi là chính.

-Em chưa thấy voi bao giờ. - Phạm Kim Huệ tò mò. - Nghe nói nó rất to và hung dữ.

-Anh Diệu có bảo, ngựa thấy voi là sợ, voi rất lớn, nó có thể giẫm đạp bộ binh và phá trại quân, tiễn bắn không ăn thua. - Bùi Thị Xuân nói với Huệ. - Nhưng chúng ta làm gì có tiễn?

Đoạn các cô gái phá lên cười. Bùi Thị Xuân nói thêm:

-Cứ hạ quản tượng trước, chị muốn bắt voi. Mà Thiên Bình này, cậu Chương có phái quân quay lại giúp chúng ta không?

Thiên Bình lắc đầu:

-Việc này đã dự liệu trước, anh ấy sẽ không quay lại tiếp ứng. Chúng ta có hai nghìn súng, lại ở trên cao, trừ phi bọn họ đem bốn, năm nghìn người tràn lên may ra chúng ta mới phải đánh tay đôi. Xưa nay quân vận lương vẫn là điểm yếu bị nhắm đến, anh ấy để chị em ta áp tải chính là muốn chị em ta lập công. Mọi người dặn chị em cứ bình tĩnh, thấy voi cũng đừng có sợ. Voi có lớn đến mấy cũng là động vật, trước họng súng chỉ có thánh thần mới sống được thôi.

Sớm hôm sau khi sương vừa tan, nắng còn chưa lên, Thiên Bình được báo địch quân đã vây ba mặt. Cô khoác vội áo choàng chui ra khỏi lều, cười khổ:



-Trời lạnh thế này sao đám ấy ăn vận phong phanh như vậy? Họ không lạnh sao?

-Em nhìn đi, cũng phải nghìn rưỡi quân chứ chẳng ít. - Bùi Thị Xuân nói. - Bộ binh của bọn họ trang bị khiên bằng mây, áo giáp trước ngực cũng bằng mây. Trang bị như thế này là tốt đấy, tiễn sẽ khó hạ được họ, đao kiếm chém vào mây chưa rõ ra sao. Kìa, đó là con voi đấy, to nhỉ?

-Đến năm mươi con không?

Phạm Thu Vân đáp:

-Dạ, có hơn ba chục thớt voi và khoảng dăm chục con nhỏ hơn một chút đứng trước trận tiền không thấy có quản tượng cưỡi.

Thiên Bình chau mày, cười bảo:

-Có khi bọn họ dùng những con ấy tải lương và thúc chúng tràn lên trước phá trại, cách ấy hay chị Xuân nhỉ?

Bùi Thị Xuân gật gù:

-Nếu trang bị giáp sắt cho voi, cả đàn xông vào phá trại quân thì… sao nhỉ? Chắc vứt hết gươm giáo mà chạy tháo thân.

-Thế chúng ta phải tìm cách bắt được nhiều voi, nó to thế kia kiểu gì chẳng tải nhiều lương hơn ngựa mà thậm chí cả thần công ấy chứ. - Thiên Bình trở nên hào hứng. - Nhìn kìa, trên con voi kia còn có cả lọng, chắc tướng gồi trên ấy đấy.

Chẳng riêng Thiên Bình hào hứng mà tất cả ba nghìn người trong trại đều trầm trồ chỉ trỏ, bàn tán về con voi, thứ con vật lần đầu tiên họ thấy trong đời. Tuyệt nhiên chẳng người nào quan tâm đến việc sắp phải chiến đấu với vua của núi rừng.

-Bẩm Hoàng hậu! - Quân thám mã đến báo. - Chúng tôi có thấy kỳ hiệu kỵ binh Tam Đái, bọn họ vừa kéo đến nhập hội.

Thiên Bình khẽ gật đầu, dặn:



-Theo dõi sát tình hình, không được vọng động, chú ý hiệu lệnh.

Trong khi đối phương còn bàn tính, bọn Thiên Bình đứng xem mãi cũng mỏi chân bèn tụ tập quanh các đống lửa, đem ngô khoai nướng ăn bữa sáng.

Đánh nhau phải no bụng, chẳng việc gì phải gấp gáp. Đêm qua thám mã báo rằng đại quân còn đủ lương ăn nửa tháng, vậy cứ từ từ xem voi chiến ra sao.

Quân kỵ Tam Đái phi ngựa đến gần hồ nước, chạy đi chạy lại mấy lượt thấy trên đồi quả thật toàn nữ nhân song tuyệt không thấy nhốn nháo, trái lại đều bình thản bó gối ngồi bên bếp lửa thì lấy làm lạ, nghi có gian kế bèn quay về bản trận bẩm báo.

Chỉ huy kỵ binh Tam Đái là Ma Thọ hỏi một câu mà chẳng ai biết đáp án:

-Đó có phải quân Thần Vũ không? Trong bọn Thiên Đức có một đội quân nữ là Thần Vũ vận y phục màu vàng. Đám nữ nhân ấy dưới quyền Vạn Thắng vương, nếu chúng ở đây hẳn Vạn Thắng vương cũng ở đây.

-Dạ bẩm, chúng vận y phục như thôn nữ, khoác áo choàng, rất có thể là đám dân phu lao dịch ạ.

-Đồ ngu! Bọn Thiên Đức có vài chục vạn dân, quân chúng nó cũng vài vạn, thiếu gì đàn ông mà phải bắt đàn bà lao dịch làm phu tải lương. Ta đồ bọn chúng là quân Thần Vũ giả trang.

-Ma tướng quân, Ma đại nhân! - Một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần lên tiếng. - Đàn bà vẫn là đàn bà, đàn bà người Tày, Nùng chỉ làm nương, đẻ con với nấu cơm thôi vớ. Đàn bà Kinh tộc biết đánh trận ư?

-Thưa quan lang! - Ma Thọ đáp. - Ngài đừng coi thường bọn chúng, binh sĩ Tam Đái chúng tôi đã thiệt hại rất nhiều bởi đám đàn bà ấy.

Người đàn ông vận y phục sặc sỡ, cổ đeo vòng bạc sáng loáng phẩy tay:

-Kinh tộc các ngài toàn nói tốt cho nhau vớ, ngài thân là tướng quân mà sợ đám đàn bà ngồi co ro nướng khoai, thật lần đầu ta thấy.

Dứt lời người ấy cười vang, quay lưng bỏ đi. Ma Thọ giận tím mặt, nén giận rít lên qua kẽ răng:

-Một lũ ngu đần, chúng bay khinh địch chỉ chuốc lấy c·ái c·hết mà thôi.

Một binh sĩ đứng bên cạnh thì thào:

-Ma tướng quân bớt giận kẻo ảnh hưởng hoà khí, bọn họ có voi, lớn nhỏ gần trăm con, chắc đám đàn bà Thiên Đức sợ vỡ mật rồi ấy chứ.

-Ta cũng mong là thế!

Còn thực tế, các cô gái ngồi trên đang ao ước được cưỡi voi, họ còn bàn tính bắt voi như thế nào chứ chưa có thời gian lo sợ.