Chương 330: Cao Bằng
Khánh làm Sứ tướng mười mấy năm trời, dù tài năng có không xuất chúng đi chăng nữa cũng kinh nghiệm đầy mình. Khánh nhận ra ý đồ của đối phương muốn kéo giãn đại quân nhưng lại không thể không chia quân ra đối phó.
Nguyễn Ninh vương không tiếp ứng, chỉ còn Phan Văn Hầu tương trợ cho Khánh, song Hầu cũng khốn đốn bao phen, quân tinh nhuệ không thể đưa hết sang Vũ Ninh. Đối phó với Thiên Đức, Khánh đã huy động một vạn rưỡi quân binh tuổi từ 18 đến 35 khắp châu Vũ Ninh. Non phân nửa quân trong tay Khánh chưa từng giao chiến, lại đang vụ cấy, nếu Thiên Đức đánh ngay sẽ có lợi cho Khánh, còn như Thiên Đức thi gan, Khánh sẽ bất lợi.
Chương điều Trung đoàn Kim Động từ Ninh Hải, Trung đoàn Nghĩa Trụ từ Nghĩa Trụ Thượng cùng Tiểu đoàn Thiên Đức về bên huyện Thiên Đức, tổng cộng 3500 quân. Số quân này đã sang đóng trong trại Kẻ Lầm cùng Đặng Công Chất, Phạm Văn Xảo. Trong trại Kẻ Lầm còn có hơn bốn trăm binh sĩ trực thuộc Lữ đoàn Thần Sấm. Như vậy, trại Kẻ Lầm có hơn năm nghìn binh sĩ, toàn bộ đều là quân từng kinh qua chiến trận.
Cao Mộc Viễn đầu quân, nhờ thế thuỷ quân Long Vũ dưới quyền Yết Kiêu có 1200 binh sĩ sẵn sàng chiến đấu với 50 chiến thuyền hỗn hợp. Bên cạnh đó, Thiên Bình, Bùi Thị Xuân, Phạm Thị Thanh, Phạm Kim Huệ trở lại sau kỳ sinh nở. Cùng với Phạm Thu Vân, 5 nữ tướng chỉ huy 5 tiểu đoàn đóng vai trò dự bị chờ lệnh xung trận.
Chương mới chỉ huy động khoảng một phần ba lực lượng chính quy và chẳng vội vàng gì. Khánh muốn Chương đánh mau, Chương chỉ lo bố trí quân như đang tập trận. Cái khó của Khánh chính là không thể t·ấn c·ông mà chỉ chờ bị t·ấn c·ông.
Nói về Cao Khê, có thêm binh mã và Cự thạch pháo trợ chiến liền dẫn hơn ba nghìn quân dàn trận ở cánh đồng làng La Cối. Đích thân Cao Khê cưỡi ngựa đứng trước bản trận sỉ vả Bàn Phù Sếnh thậm tệ. Sếnh ở trong làng chẳng hồi đáp. Cao Khê cho Cự thạch pháo bắn đá, chông và cả dầu vào làng La Cối. Sếnh và binh sĩ nấp trong hầm hào đào sẵn chẳng hề hấn gì.
Cao Khê cho quân bao vây quanh làng, dội đá như mưa suốt từ sáng đến chập tối, luỹ tre làng cháy xơ xác nhưng Sếnh vẫn không bắn trả.
Trời tối, Cao Khê phải cho quân lui ra xa hạ trại, chờ đạn từ Bát Vạn đem đến. Sớm hôm sau Cao Khê lại đưa pháo đến bắn mãi đến trưa mới ngưng. Muốn vào làng La Cối chỉ theo lối cổng chính nhưng Sếnh đã nhặt đá chất kín cổng làng, ba trăm kỵ binh của Cao Khê không thể xông vào.
Nhiệm vụ của Sếnh cùng một nghìn binh sĩ là thu hút đối phương bu vào đánh và không được bộc lộ sớm lực lượng trong làng.
Cao Khê dùng hoả công, sai quân sĩ trườn vào luỹ tre quanh làng đổ dầu phóng hoả, lửa cháy suốt đêm cho đến sáng. Luỹ tre xanh ngát chỉ còn trơ lại những thân tre cháy nham nhở. Cao Khê bắc thang đứng trên cao nhòm vào trong làng chỉ thấy những mái tranh siêu vẹo và hàng trăm ụ đất được che chắn bằng phên tre, bùn non và rơm rạ. Tuyệt chẳng thấy bóng dáng quân Thiên Đức đâu. Cao Khê bèn sai mấy binh sĩ trèo qua những bụi tre cháy dở dò la động tĩnh. Mấy binh sĩ vừa nhỏm đầu nhìn vào bên trong liền m·ất m·ạng tức thì.
Cao Khê lại dội đạn đá như mưa trùm xuống khắp làng La Cối. Do nhiều lần đối đầu với quân Thiên Đức, Cao Khê không dám thúc quân đến gần luỹ tre. Chập tối, Khê cắt cử quân cảnh giới rồi rút đại quân về trại.
Đầu trống canh Ba, tiếng súng nổ đì đùng ở làng La Cối vọng đến rất gần. Cao Khê nhảy phốc lên ngựa nhưng chưa kịp dẫn quân ra khỏi trại thì có hàng loạt t·iếng n·ổ lớn kinh thiên động địa ở hướng Tây Nam. Bóng đêm giúp Cao Khê nhìn thấy những ánh lửa loé lên liên hồi bèn cho Cự thạch pháo xoay hết về hướng ấy bắn cấp tập. Bỗng đâu từ hướng Tây Bắc vang dậy tiếng hô lớn. Cao Khê vội cho Cự thạch pháo bắn về hướng ấy. Cùng lúc ấy, quân sĩ cấp báo mé Đông Nam của trại cũng bị t·ấn c·ông bởi đạn đá và chông.
Cao Khê lập tức cho một phần ba số Cự thạch pháo trong tay bắn trả. Hai bên bắn qua bắn lại được gần nửa canh giờ, Cao Khê toát mồ hôi nhận ra đạn không còn nhiều bèn lệnh quân sĩ bắn cầm chừng. Lúc ấy, có binh sĩ hớt hải chạy từ làng La Cối về bẩm báo, quân Thiên Đức ở trong làng bò ra cánh đồng dùng thần khí b·ắn h·ạ gần hết quân cảnh giới và đang kéo đến.
Tiếng súng nổ thưa thớt ở hướng Bắc và Đông, Cao Khê nhận thấy tình thế nguy cấp bèn lệnh ba quân nhắm hướng Tây Bắc mở đường máu. Tây Bắc là hướng thành Bát Vạn và hướng ấy, Cao Khê chỉ thấy đối phương hò reo khua chiêng thổi tù và từ đầu.
Mấy trăm kỵ binh chạy trước, bộ binh theo sau, mới được một quãng bỗng nhiên quân kỵ chạy trước ngã dúi dụi. Quân kỵ chạy sau dừng không kịp giẫm đạp lên quân vừa ngã. Đội hình của Cao Khê dồn lại cũng là lúc bên sườn trái rền vang tiếng hoả mai, quả nổ ném vào giữa đội hình, HM60 cùng hoả hổ phụt như mưa sao băng.
Binh sĩ Tam Đái vứt hết v·ũ k·hí bỏ chạy tứ tán nhưng quân Thiên Đức quây xung quanh nổ súng chỉ thiên thét lớn yêu cầu quy hàng. Cao Khê thúc ngựa chạy dấn lên, hoả hổ phụt, Cao Khê ngã lăn xuống đất liền bị quân Thiên Đức nhào đến dùng lưới mắt cáo đè chặt. Cao Khê b·ị b·ắt sống tại trận.
Mấy trăm binh sĩ cắm đầu chạy thoát thân về gần thành Bát Vạn gọi tiếp viện. Khánh cử hai nghìn tinh binh tiếp ứng, đến trại tạm của Cao Khê chỉ còn thấy tử sĩ và những quân b·ị t·hương nằm kêu trời.
Bàn Phù Sếnh, Phạm Bạch Hổ, Lý Kế Nguyên và Dương Cát Lợi thu quân về bờ sông, bắn pháo hiệu cho thuyền đến áp giải bọn Cao Khê về huyện Siêu Loại. Cao Khê b·ị b·ắt cùng hơn một nghìn năm trăm binh sĩ, người nào người nấy mặt vẫn còn trắng bệch vì sợ.
Cao Khê bị giam giữ ở thành Luy Lâu hơn một tuần. Hoàng Ngưu từ Hiến Doanh về Thừa Thiên yết kiến Chương, xin bảo lãnh cho Cao Khê. Chương thấy Hoàng Ngưu lập nhiều chiến công ở Hiến Doanh nên giao cho Ngưu toàn quyền quyết định số phận của Cao Khê.
Hoàng Ngưu gặp Cao Khê, lựa lời thuyết giảng Cao Khê quy thuận rồi theo Hoàng Ngưu đến Hiến Doanh. Cao Khê đồng ý nhưng muốn gặp Chương xem Vạn Thắng vương mày ngang mũi dọc ra sao. Hoàng Ngưu đưa Cao Khê đến làng Vạn Xuân. Chương trông bộ dáng Cao Khê ngang tàng, có ý không thần phục bèn hỏi:
-Cao tướng quân còn chỗ nào không phục?
-Quân của Vương dùng mưu bắt tôi, tôi không phục.
Chương bật cười, chép miệng nói:
-Cùng người Vạn Xuân sao phải anh sống ta c·hết? Nếu Cao tướng quân vẫn không phục có thể về lại bên Vũ Ninh hoặc Tam Đái cầm kiếm đánh tiếp. Ta để Hoàng Ngưu quyết định, Hoàng Ngưu thả Cao tướng quân về cũng chẳng ai cản. Cao tướng quân biết tại sao không?
-Tôi không biết, Vương cứ nói.
-Bởi quân Thiên Đức không thiếu chiến tướng, thiếu một người ta chẳng yếu đi, thêm một tướng ta cũng chẳng mạnh hơn.
-Vậy Hoàng Ngưu thuyết tôi về Hiến Doanh để làm gì?
-Ta chưa từng bảo Hoàng Ngưu thuyết Cao tướng quân về Hiến Doanh. Như ta nói, Cao tướng quân muốn về phục vụ ông Khánh hay ông Hầu cũng tốt, nào ai cản.
-Còn như tôi phục vụ cho ngài tôi được gì?
Chương khẽ nhún vai, nhìn sang Hoàng Ngưu:
-Ta chẳng thể hứa gì, ông Ngưu đã ở Thiên Đức mấy năm, tự ông ấy sẽ nói cho Cao tướng quân hay. Ta cần chiến tướng, còn tướng quân có theo hay không ta không ép. Mai này ta làm vua Vạn Xuân, Cao tướng quân theo cũng không muộn.
Cao Khê nhíu mày hỏi thêm:
-Tôi nghe Sứ tướng bảo thánh chỉ là giả.
Chương thở dài:
-Ta chẳng cần thánh chỉ cũng đang là sứ quân mạnh nhất, sao ta phải làm giả thứ ấy làm gì? Đánh bại những ông Khánh, ông Hầu không khó, có điều đánh mấy ông ấy lại thêm vài nghìn người t·hiệt m·ạng nên ta còn chưa quyết đấy chứ.
-Thưa Vương, Cao Khê xưa nay chỉ biết cầm gươm xung trận nên ăn nói còn lỗ mãng, mong Vương lượng thứ. Tôi sẽ khuyên giải hắn thêm ạ.
Chương cười:
-Nếu Cao Khê muốn về Hiến Doanh chơi vài hôm rồi đòi về Tam Đái, ông hãy gặp ông Phục xin lệnh thả.
Cao Khê lại hỏi:
-Vương tha cho tôi có tha cho binh sĩ của tôi không?
Chương lắc đầu.
-Tại sao? Họ chỉ là người thừa hành lệnh của tôi, ngài tha cho tôi sao không tha cho họ?
Chương chắp tay sau lưng đi lại vài vòng, tủm tỉm cười, chỉ vào nữ binh cận vệ:
-Thiên Đức thiếu đàn ông, ta sẽ giữ họ lại, bắt họ lấy vợ Thiên Đức. Lấy vợ xong thì ta cho ruộng làm kế sinh nhai, được nhỉ?
Cao Khê không tin, nói:
-Làm gì có chuyện tốt như vậy được?
-Cao tướng quân là bạn ông Ngưu, hỏi ông Ngưu chứ sao hỏi ta? Ta không tha họ về vì về họ lại theo lệnh cầm giáo chống ta rồi t·hiệt m·ạng. Chi bằng bắt họ ở đây lấy vợ sinh con, lo cấy hái chả tốt hơn à?
Hoàng Ngưu phụ hoạ:
-Lời Vương nói chưa bao giờ sai, ông ở đây sẽ sớm biết.
-Vợ tôi bệnh mất mấy năm, tôi có hai con còn nhỏ đang ở với cha già. - Cao Khê nói. - Tôi sẽ theo Vương nếu cha và con tôi ở đây.
Chương ho sặc sụa:
-Đừng đòi hỏi khó như thế, ta đâu cần ông làm tướng của ta. Ngay cả việc ông muốn lấy vợ nơi này cũng phải hỏi các cô gái có ai ưng thuận không đã.
-Nếu tôi theo Vương, Sứ tướng sẽ g·iết cha tôi mất. Trước ông Ngưu về với ngài chẳng phải ngài đòi được gia quyến ông ấy sang theo ư?
-Trước khác nay khác. Nay oán khí chất chồng, ông Hầu không ưng đâu. Ông là tù binh, nếu ông về bên Hiến Doanh cứ thay tên đổi họ. Một mai ta đánh Tam Đái sẽ đưa gia quyến ông về đây là xong.
-Vậy Vương ban cho tôi một cái tên.
-Hử?… Vậy gọi là Cao Bằng được chứ?
-Đội ơn Vương, nếu ngài giữ lời, Cao Khê sẽ trung thành với ngài đến c·hết.
Hoàng Ngưu và Cao Bằng tạ ơn rồi lui. Thiên Bình đứng trông theo, đoạn nói:
-Giết quách hắn đi là xong, sao anh phải thu phục hắn làm gì?
-Ông ta người tộc Mường, tộc ấy rất khoẻ và leo trèo giỏi. Binh sĩ Thiên Đức vẫn quen giao chiến đồng bằng, ngày sau cần những người như Ngưu như Bằng.
-Nhưng hắn không thần phục anh.
Ngô Thì Nhậm chắp tay đứng hầu từ nãy, bây giờ mới tâu:
-Bẩm Hoàng hậu, Vương dùng nhân nghĩa đối đãi với hắn, hắn sẽ không sinh lòng phản trắc. Hạ thần quan sát từ đầu, hắn nói chuyện ánh mắt luôn nhìn thẳng, rất kiên định. Ngày sau Vương chinh phạt đất Tam Đái cần phủ dụ dân chúng, quân sĩ cần có những người như Cao Bằng.
-Nhưng ánh mắt của hắn vẫn chưa phục chồng ta.
-Thưa Hoàng hậu, Hoàng Ngưu tự biết phải làm gì. Hạ quan ở Hiến Doanh mấy ngày có gặp Hoàng Ngưu, ông ta ngay thẳng và cũng biết điều nữa. Hạ quan sẽ dùng lời lẽ tác động thêm cho Cao Bằng hiểu lòng nhân nghĩa của Vương.
-Vậy giao việc đó cho ông.
-Tạ ơn Hoàng hậu tin tưởng.
-Mà ông đừng xưng hạ quan nữa, ông là người Thiên Đức mới, xưng tôi được rồi.
Ngô Thì Nhậm cung kính:
-Dạ bẩm, hạ quan mong Hoàng hậu chiếu cố. Hạ quan nhận ân điển của tiên vương bao năm nên thực không dám.
Thiên Bình thở dài rồi bỏ đi khiến Ngô Thì Nhậm lúng túng. Chương bảo:
-Ông phải thông cảm thôi, cô ấy ở trong dân gian hơn hai chục năm. Cô ấy yêu ta nên muốn sĩ tốt phải thần phục cho xứng ngôi vị ấy mà.
-Bẩm Vương, tôi cũng lo ngày sau Vương lên ngôi sẽ thay hết lề lối cũ.
-Ông ở đây mấy tháng còn chưa quen?
-Dạ bẩm, tôi cũng quen quen ạ.
-Đỡ rườm rà hơn ở kinh sư còn gì nữa, hả?
-Dạ!
-Thôi, ông lo rót mật vào tai Cao Bằng đi, những người như thế dễ dùng hơn văn thân mấy lần ấy chứ, nhỉ?
Chương có thêm một chiến tướng, hàng nghìn binh sĩ cùng hơn một nghìn dân. Bọn Bàn Phù Sếnh sau khi bàn giao tù binh liền kéo nhau đóng trại trong một làng, Phạm Bạch Hổ và Dương Cát Lợi đóng quân ngoài cánh đồng tạo thế chân kiềng, kiểm soát mấy làng mạc không có bóng người ở mé Đông Nam châu Vũ Ninh tạo thế bao vây thành Bát Vạn từ xa.
Dẫu không muốn, Sứ tướng Nguyễn Quốc Khánh vẫn bớt ba nghìn quân do Thân Đại Phúc chỉ huy đào hào cố thủ ở hướng này đến khi không chịu được sức ép, Thân Đại Phúc đưa quân lên đồi cao.