Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 324: Sứ giả đòi người




Chương 324: Sứ giả đòi người

Tưởng Kính, sứ giả Hoa quốc, cùng đoàn tuỳ tùng hơn chục người trình thư của Đại Vũ đế yêu cầu Thiên Đức phủ giao nộp Triệu Trung cùng gia quyến.

Lâm Uyển Như thông dịch, Chương nghe xong thoáng ngạc nhiên rồi bảo Uyển Như:

-Chúng ta không quen ai là Triệu Trung.

Uyển Như nói với sứ giả, dịch lại với Chương:

-Ông ta bảo Triệu Trung là phản tặc chống đối Đại Vũ đế. Gần một năm trước Triệu Trung đã xuôi thuyền xuống phương Nam và gần đây đang nương nhờ Thiên Đức.

-Nói với ông ta, anh chẳng Triệu Trung. - Chương quả quyết. - Thiên Đức phủ gần đây chinh chiến liên miên giữa người Vạn Xuân với người Vạn Xuân. Ta cũng mới tạm chiếm được vài vùng, chưa nắm rõ được sự tình.

Sư giả một mực khẳng định Triệu Trung đang cư ngụ ở một vùng ven biển gọi là Tam Hưng. Chương gật gù lắng nghe và hứa sẽ cho người đi tìm hiểu.

-Ông ta nói không thể chờ lâu, hạn chúng ta ba ngày phải trả lời.

Chương cười giả lả với sứ giả:

-Mẹ nhà mày, mày đến nhà tao mà ra lệnh cho tao, chẳng lẽ tao sai quân c·hặt đ·ầu mày luôn?

Lâm Uyển Như hỏi:

-Dịch như vậy ư?

Chương vừa cười vừa nói, sắc mặt không đổi:

-Em bị ấm đầu à? Nói với nó, ba ngày thì ba ngày. Chúng ta sẽ cho người đến dò hỏi hoặc nó đi cùng đến Tam Hưng bắt Triệu Trung nào đó về phương Bắc. Em sai người đưa nó lên Diên Ứng ở quán dịch ấy.

Sứ giả đi rồi Lâm Uyển Như lo lắng hỏi:



-Anh tính làm gì? Bọn họ coi chúng ta là đám man di và họ là thiên triều nên ăn nói kẻ cả, hách dịch như vậy.

-Chúng nó là cái đếch gì.

Duệ hỏi:

-Anh một mực bảo không biết Triệu Trung hẳn đã có kế sách?

Chương khẽ gật đầu:

-Thằng sứ giả tường tận như vậy ắt tai mắt của chúng rất nhiều bên Thuỷ Đường, Ninh Hải. Chẳng khó để đoán đám tai mắt ấy mười phần là thương nhân. Anh đã bảo Tôn cắt cử người bí mật theo sát, Bỉnh Di cũng phải tăng cường phòng gian.

Lam Khuê vừa xoa bụng vừa nói:

-Một khi chúng đến tận đây đòi người chắc hẳn cũng chuẩn bị kỹ càng ngừa ta tính kế, gian tế kiểu gì chẳng có. Đại Vũ đế là ai chứ?

Chương nhịp ngón tay trên bàn:

-Điều này phải hỏi Triệu Trung.

-Triệu Trung mới nương nhờ mấy tháng, cũng không phải người Vạn Xuân. - Lam Khuê nói. - Nếu anh không giao người e là họ sẽ làm khó, chưa kể sẽ dấy binh.

Chương ngả người ra tràng kỷ, nhún vai một cái:

-Anh chẳng quan tâm gốc gác của họ, ta nhận họ, họ là dân Thiên Đức. Nay bọn ất ơ đến yêu cầu ta giao người, cái lý ở đâu ra vậy? Anh làm theo yêu cầu của nó, thiên hạ nhìn ra anh thế nào?

-Người phương Bắc rất đông. - Lam Khuê hỏi Lâm Uyển Như. - Chị từng đến nơi ấy, chị thấy thế nào?



Lâm Uyển Như đưa tay che miệng ngáp:

-Được đằng chân sẽ lân đằng đầu, bên ấy cũng lộn xộn như Vạn Xuân ta. Nay mai yên ổn kiểu gì chẳng kéo xuống đây, họ vốn coi Giao Châu là đất của họ mà. Ngay như hiện nay, thương nhân Hoa quốc buôn bán ở Vạn Xuân vẫn có quyền lực mềm, vị thế cao hơn thương nhân bản địa.

Duệ tựa vai bên cột nghe vậy, tủm tỉm cười:

-Chị cũng gốc Hoa quốc.

Lâm Uyển Như thản nhiên đáp:

-Máu bị pha loãng lắm rồi, đây mới là quê hương. Chị là thứ th·iếp của Vạn Thắng vương, họ hàng đụng đến gia sản của nhau còn máu chảy đầu tơi, tan đàn xẻ nghé huống chi người chung một nước. Dân Hoa quốc chả khác dân Vạn Xuân là mấy, họ cũng có nhiều tộc người. Có tộc an phận, có tộc thích bành trước, đồng hoá. Đại Vũ đế nghe đâu không phải người Hán tộc, ông ta đang làm mưa làm gió một phương như chúng ta vậy.

-Vạn Thắng vương một mực chối không quen Triệu Trung, có khi nào vì mỹ nữ họ Triệu không nhỉ?

Thiên Bình từ trong buồng bước ra, đứng vấn tóc, lên tiếng hỏi kháy. Chương sực nhớ, bảo nữ binh gọi Triệu Nhã Lâm đến hỏi chuyện, tuyệt không để tâm đến những đôi mắt sắc như dao cạo đang nhìn mình.

Lâm Uyển Như hỏi chuyện Triệu Nhã Lâm, nói cho cô nàng biết chuyện sứ giả Hoa quốc đến đòi Triệu Trung. Triệu Nhã Lâm nghe vậy, mặt liền biến sắc, nói thêm vài câu với Uyển Như rồi bật khóc quỳ sụp xuống đất, nói trong nước mắt:

-Cúi Vương đừng nộp huynh trưởng của em. Đại Vũ đế nhất định s·át h·ại huynh ấy.

Duệ và Thiên Bình bước đến, đỡ Triệu Nhã Lâm đứng dậy. Chương nói:

-Triệu Trung đang là dân Thiên Đức, sao ta lại giao nộp? Ta đã có sắp đặt, điều ta cần là em hiểu biết gì về Đại Vũ đế hãy nói cho Ái phi. Ta chưa đến nơi đó bao giờ chẳng thể tỏ tường mà liệu cách đối phó cho được.

Lâm Uyển Như an ủi Triệu Nhã Lâm, hỏi cặn kẽ mọi chuyện rồi thuật lại với mọi người. Theo đó, Hoa quốc là một đất nước rộng lớn gấp hàng chục lần Vạn Xuân. Triệu Trung và Triệu Nhã Lâm là vốn dòng dõi quan đại thần vương triều Đại Lý hay Đế quốc Đại Lý.

Đại Lý suy tàn dẫn đến tình trạng phiên trấn cát cứ, tự lập quốc, gọi là “Tứ đại Thập quốc” gồm bốn nước lớn và mười nước nhỏ. Tứ đại Thập quốc xảy ra chiến loạn liên miên đã hơn ba chục năm, mấy năm gần đây có Đại Vũ quốc ở phía Bắc cương thổ đánh bại một đại quốc lân bang và chinh phạt những nước nhỏ hơn. Triệu Trung người nước Tống, một vương quốc ven biển đã bị Đại Vũ đế đánh bại. Con cháu họ Triệu phải tứ tán khắp nơi. Nước Tống mạnh về thuỷ quân nhưng chẳng thể chống được.

Đó là tất cả những gì Triệu Nhã Lâm biết được. Còn như về gia thế, ông nội Triệu Nhã Lâm là Triệu Khương vốn quan đại thần nước Đại Lý. Cha của cô là Triệu Cương cai quản thuỷ binh nước Tống đã t·hiệt m·ạng khi giao chiến. Triệu Trung là con trưởng, vốn cầm quân chống Đại Vũ đế trả thù nhưng thất bại. Nhã Lâm là con út, những người anh khác của Triệu Nhã Lâm hiện không rõ tung tích vì lúc chạy mỗi người một phương.

-Cầu xin Vương đừng nộp chúng em cho Đại Vũ đế!



Triệu Nhã Lâm một lần nữa cầu xin, Chương ôn tồn:

-Ta đã nói rồi, Triệu Trung là dân của phủ Thiên Đức. Ta với Đại Vũ đế gì đó chẳng có giao hảo, hắn lấy quyền gì đòi dân của ta? Ta dễ nói chuyện nhưng không phải kẻ dễ b·ị b·ắt nạt.

Triệu Nhã Lâm lui xuống nhưng lòng đầy âu lo, ngồi khóc thút thít một góc. Lâm Uyển Như khệ nệ ôm bụng bầu đến động viên:

-Vương đã nói vậy rồi còn lo cái gì nữa?

Triệu Nhã Lâm quệt nước mắt thưa rằng:

-Dạ thưa Ái phi, em lo không giao người, một mai Đại Vũ đế đem binh đến uy h·iếp. Chúng em chẳng phải người Vạn Xuân, Vương tất sẽ giao chúng em ra.

Lâm Uyển Như thở dài, khẽ lắc đầu:

-Vương nói không giao sẽ không giao, đánh nhau là chuyện khó tránh, chẳng chóng thì chày sau khi Đại Vũ đế thống nhất giang sơn phương Bắc sẽ dẫn quân xuống phương Nam, nhưng hãy còn lâu lắm. Em cứ yên lòng, Vương thu nhận người rồi nào có giao ra, trừ phi em tự nguyện xin rời đi.

-Vậy… vậy chờ sứ giả về rồi em sẽ nói với huynh trưởng tìm nơi khác nương… nương nhờ.

Lâm Uyển Như cười mà rằng:

-Vương đã có chủ ý, không phải lo. A… a…

Lâm Uyển Như đột nhiên ôm bụng nhăn nhó.

-Lâm Ái phi, người làm sao vậy?

Lâm Uyển Như dựa lưng vào tường vừa thở hổn hển vừa đáp:

-Ta… hình như… ta… ta sắp đẻ rồi!

Triệu Nhã Lâm đỡ Uyển Như, hét toáng lên gọi người. Tối hôm ấy, Uyển Như hạ sinh quý tử Mạc Lâm Giang, gộp họ cha mẹ còn giang nghĩa là sông. Mấy ngày sau đến lượt Lam Khuê trở dạ hạ sinh quý tử Mạc Uy Vũ. Lam Khuê muốn con trai lớn lên trở thành một vị tướng tài trong khi Uyển Như ao ước con mình trở thành thương nhân tài ba như Lâm Chí Hoà.