Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 256: Mưu kế của Vạn Thắng vương




Chương 256: Mưu kế của Vạn Thắng vương

Ngày 12 tháng 6, tiền quân Thiên Đức hạ trại cách bản doanh Trần Siêu bốn dặm về hướng Đông Bắc. Phạm Cự Lượng và Đặng Sỹ Nghị cử quân thám thính lên trước nắm tình hình. Quân báo rằng Trần Siêu, Vũ Quan và Lê Khả đóng trại thế chân kiềng, tương hỗ với nhau, ước khoảng gần 1 vạn binh mã.

Chương cho dựng sa bàn bằng cát theo mô tả địa thế của Đặng Sỹ Nghị. Họp bàn trong trướng, Nghị cho hay trước đây Lê Hoan thường giao du với nhiều mưu sĩ và đạo sĩ người Hoa quốc. Bọn họ có thể hô mưa gọi gió, e lúc khẩn nguy, Lê Hoan sẽ dùng tà thuật.

Sớm 14 tháng 6, theo lệnh của Chương, Đặng Sỹ Nghị hộ tống Trần Công Tích đến trước trại Trần Siêu gọi hàng. Siêu lệnh cung thủ bắn tiễn như mưa, dùng kỵ binh đổ ra đánh với Đặng Sỹ Nghị. Nghị không giao chiến mà lui quân, quân của Siêu không dám truy vì sợ phục binh.

Buổi chiều, Nghị lại kéo quân bản bộ đến, kèm theo 500 tân binh Thiên Đức. Siêu cho kỵ binh và cung thủ ra đánh, tân binh Thiên Đức dùng nỏ Liên Châu bắn trả như mưa rồi kéo nhau chạy. Kỵ binh của Siêu cũng không truy.

Chập tối, Nghị dẫn quân quay lại khiêu khích thêm lần nữa. Siêu không ra đánh. Đột nhiên quân vào báo với Siêu, đại quân Thiên Đức dốc sức đánh vào trại bên tả dưới quyền Lê Khả, không ứng cứu sợ mất trại.

Siêu một mặt dẫn đại quân quyết giao chiến với Nghị hướng chính diện, một mặt điều binh mã sang cánh tả giúp Lê Khả. Siêu vừa ra đến cổng trại, Nghị khua chiêng dẫn quân chạy hết khiến Siêu bán tín bán nghi không rõ mưu kế của đối phương ra sao. Siêu lệnh cho Vũ Quan dẫn quân xuất trại cùng tiến đánh Thiên Đức, giải nguy cho Lê Khả.

Sáu nghìn quân tiến dưới trời giữa tháng trăng tỏ, đồng trống trải. Quân tiến được chừng hơn dặm quả nhiên gặp phục binh của Thiên Đức. Tiểu đoàn Tam Vạn dàn quân nằm phục giữa cánh đồng dùng hoả mai bắn thẳng vào quân kỵ dẫn đầu đội hình của Siêu một loạt đạn rồi rút chạy.

Nộ khí xung thiên, Siêu đốc quân xông truy lại bị Đường Vỹ quân nằm phục bắn cho một loạt đạn, cùng hàng trăm quả nổ khiến ngựa hí quân kêu. Quân Tam Vạn bấy giờ nạp đạn xong quay lại bắn thêm. Tân binh kết hợp với quân của Nghị nhất loạt reo hò tứ phía. Đêm tối chẳng biết đằng nào mà lần, Siêu bèn thu quân. Đường Vỹ và Tam Vạn lại chia thành những nhóm nhỏ đeo bám phía sau bắn hú hoạ diệt một số.

Siêu về đến trại nhận tin thám báo:

-Quân Thiên Đức đánh Ninh Hải, dường như Đại tướng quân đưa gia quyến về đó rồi ạ.

Siêu nghe vậy trong lòng sinh nghi chả rõ thực hư ra sao, quyết định cố thủ chờ trời sáng. Quá nửa đêm, bọn Lê Khả bỏ trại tất tả kéo về, quân tản mát phân nửa. Lê Khả nói với Trần Siêu:

-Bọn Thiên Đức có thứ v·ũ k·hí rất mạnh, chúng ta chống không nổi. Cố thủ trong trại cũng c·hết, nống ra đánh cũng c·hết. Nếu ta đốt đuốc sẽ càng c·hết nhiều, chi bằng lui về Kinh Môn?

Bấy giờ Siêu mới nói cho Khả tin tức thám báo, Khả nghe xong giậm chân nói:

-Khốn nạn, chưa đụng trận đã cho gia quyến lui trước, ông ta ở thành cao hào sâu đưa chúng ta ra chặn giữa cánh đồng như thế này là không công bằng.

-Tin đó chưa rõ thực hư, có thể là gian kế của đối phương.

Khả quả quyết:

-Anh em họ nên ta hiểu tính nết. Nếu quân Thiên Đức đánh Ninh Hải, chúng chiếm được thì ông và ta chỉ còn nước chạy ra bể hoặc chờ c·hết mà thôi. Quân khốn, chúng ta ngu dại khinh suất, ngay từ đầu chúng muốn chiếm Ninh Hải chứ không phải Kinh Môn. Bấy lâu chúng tiến chậm chính là để ta hội quân, chúng chiếm Ninh Hải rồi chả phải chia đôi Hải Đông sao?



Siêu chắp tay sau lưng đi đi lại lại, đúng lúc ấy bên ngoài có t·iếng n·ổ ầm ầm. Quân sĩ chạy vào báo:

-Thưa ngài, quân Thiên Đức t·ấn c·ông trước trại không rõ quân số. Chúng bắn nhiều thứ gây cháy, xin đợi lệnh ngài.

Siêu chưa kịp nói, lại có một binh sĩ hộc tốc chạy vào bẩm báo:

-Quân Thiên Đức dùng hoả công đánh bên cánh hữu của trại, có ý muốn chia cắt ta với Tiền Tướng quân.

Siêu tức giận siết chặt hai nắm tay, rít lên qua kẽ răng:

-Dẫn đại quân xông ra đánh với bọn chúng một trận, lũ chuột nhắt quấy phá.

Trần Siêu và Lê Khả nhảy lên ngựa trong tiếng thần công nổ đì đùng từ xa vọng đến, lệnh ba quân tướng sĩ nhất tề nống ra, có ý muốn dạt về bên hữu để không bị chia cắt với bọn Vũ Quan. Siêu vừa ra khỏi cổng trại được dăm chục trượng bỗng thấy khoảng tối phía trước xuất hiện hàng trăm ngọn lửa phụt khiến kỵ binh đều phải dừng lại.

-Vạn Thắng vương cái khỉ gì? Chỉ là thằng trẻ ranh miệng hôi sữa, có giỏi ra đây đánh với ông một trận.

Đáp lại lời Siêu là loạt thần công thi nhau nổ vang trời. Siêu có thể nhìn thấy những chớp lửa sáng loá trong đêm đen. Tiếng nổ còn chưa dứt đã thấy hàng chục kỵ binh tả hữu ngã ngựa, ngựa trúng đạn cũng nằm c·hết t·ại c·hỗ. Siêu thất kinh, Khả cũng sợ.

-Ba quân tướng sĩ nghe đây, kẻ nào theo phản tặc Lê Hoan ta sẽ g·iết không tha, còn như biết hối cải, buông khí giới đầu hàng ta sẽ miễn toàn bộ tội trạng.

Giọng Trần Công Tích văng vẳng trong đêm trăng. Siêu hạ lệnh cung thủ bắn, hàng nghìn mũi tên bay v·út lên cao, biến mất trong đêm.

-Chúng bay ngoan cố, được rồi, đã chọn xuống âm ti đừng oán trách ta.

Trần Công Tích vừa dứt lời, một loạt đạn thần công bắn đến khiến Siêu mất thêm hàng chục binh mã.

-Bọn Thiên Đức hèn nhát, quân đâu theo ta!

Siêu vung gươm thét lớn, thúc ngựa lên trước, kỵ bộ theo sau, hô vang trời đất lấy sĩ khí. Siêu dẫn quân xung phong được chừng dăm chục trượng nữa phải đối mặt với cơn mưa đạn ập đến. Hoả hổ cá nhân kết thành dàn phụt thẳng vào tiền quân.

Siêu may mắn không trúng đạn song ngựa chiến lăn quay ra c·hết. Siêu hốt hoảng lấy ngựa của binh sĩ tháo chạy về sau.

Quân Thiên Đức bấy giờ mới tràn lên truy kích, súng nổ vang trời, hoả hổ sáng rực. Hàng trăm binh sĩ dưới trướng Siêu và Khả vứt khí giới xin hàng, hàng trăm kẻ khác chạy toán loạn. Siêu và Khả bỏ trại nhắm thẳng hướng Tây mà thúc ngựa phi mau.



Quân Thiên Đức chiếm được trại dễ dàng, thương tổn hầu như không đáng để kể. Tù binh bắt được đem giải về trại trước đó của Siêu khai khác nhanh, kiểm đếm được hơn một nghìn người.

Vũ Quan giữ trại bên hữu lo chống đỡ, nghe tin bọn Siêu mất trại vội vàng tháo chạy theo hướng Tây Bắc. Quân Thiên Đức không đuổi nhưng trong lúc rút quân, hàng trăm binh sĩ của Vũ Quan trốn dọc đường đem khí giới quay lại xin hàng Trần Công Tích.

Sáng hôm sau Trần Công Tích và Đặng Sỹ Nghị gặp hàng binh nói rõ phải trái. Hơn năm trăm binh sĩ xin theo Đặng Sỹ Nghị, số còn lại Trần Công Tích hỏi ý kiến Chương, Chương nói thả cho họ về. Tích quay lại gặp tù binh và nói:

-Ta vốn không phải kẻ hiếu sát, các người lạc lối lầm đường đáng ra phải trừ tiệt nọc nhưng Vạn Thắng vương khoan hoà tha bổng cho các người. Mau trở về làng.

Tù binh được phóng thích hết lượt. Nghị tham kiến bày tỏ lo lắng với Chương, và rằng tù binh sẽ tìm đường về với Lê Hoan. Chương ôn tồn:

-Những kẻ nhặt được mạng vẫn còn gan cầm giáo chống ta thì g·iết cũng không muộn. Phiêu Kỵ tướng quân hẳn cũng biết họ là nông dân mới bị sung quân? Tất nhiên không phải toàn bộ, giữ những người ấy chẳng lợi lộc gì cho chúng ta.

Thấy Nghị vẫn lo ra, Chương mới cười:

-Việc tiếp theo chúng ta phải làm, Phiêu Kỵ tướng quân, thành Kinh Môn ấy to như vậy liệu có đến 2 vạn binh mã?

-Thưa Vương, mạt tướng cho rằng không quá 1 vạn bởi tổng số binh mã Hải Đông vốn chỉ có một vạn hai quân thường trực và chừng ba nghìn Sương quân (quân canh gác vòng ngoài, quân địa phương). Quân trong các thái ấp cũng chỉ ba nghìn không hơn.

-Ta hỏi chỉ để hỏi. - Chương tủm tỉm cười. - Một khi Trần Siêu phải huy động thêm dân binh vào trong quân nghĩa là gì? Ta đồ rằng tay Lê Hoan không có ý dốc túi.

Nói đoạn Chương bảo bọn Cự Lượng, Long và nghị xem sa bàn cát, chỉ cho bọn họ:

-Các ông phải trả lời câu hỏi, tại sao Lê Hoan lại đưa gia quyến về Ninh Hải khi đương nắm trong tay vạn binh mã, thắng thua còn chưa biết? Chưa đánh đã lo thua liệu có phải cái dũng của một bậc đại tướng? Lê Hoan ngồi ở chỗ ấy cũng chục năm trời chứ ít gì.

-Quê gốc của Lê tặc vốn ở Ninh Hải. - Nghị nói. - Hắn muốn lót ổ phòng hữu sự. Lê tặc là kẻ lắm mưu nhiều kế, hắn tính nếu thua sẽ lui về đấy dựa vào bách tính đông đảo, thua nữa hắn sẽ quy thuận La Lệnh công hoặc Phạm Lệnh công, thưa Vương.

Chương suy ngẫm một hồi lại nói:

-Hải Đông có mấy con sông lớn đổ ra bể mà thuỷ quân không mạnh, thật lạ. Giờ ta hạ thành Kinh Môn không khó, nếu không nói là dễ như trở bàn tay. Điều ta trăn trở chính là thuỷ quân Thiên Đức không có lối đến thành Kinh Môn, vây đánh một hồi bọn chúng rút ra bể thì ta công cốc.

Các tướng bàn tán xôn xao trong khi Chương bình thản uống trà. Đoạn Chương nói:

-Anh Lượng với anh Ba dẫn quân Thần Sách nhập với cánh anh Thắng, anh Công chiếm lấy Ninh Hải chặn đường rút về phía Nam của Lê Hoan, theo ta ấy là thượng sách. Bọn La Đình Kính hay Phạm Khải Ca muốn thừa nước đục thả câu ta cũng mặc.



Lượng và Ba quay ra nhìn Chương, định nói gì đó nhưng thấy Chương nhoẻn miệng cười nên thôi không hỏi nữa. Lượng nhìn sa bàn thêm một hồi chợt hiểu ra vấn đề bèn xin quân lệnh, cùng Lý Văn Ba kéo quân đi ngay.

Đoán biết Nghị lo lắng, Chương vẫy lại gần, bảo Nghị rồi xuống bên cạnh.

-Anh Nghị lo chúng ta ít quân khó công thành?

-Thưa Vương, anh Lượng và anh Ba dẫn quân đi rồi, ở đây chúng ta chỉ còn hơn năm nghìn quân mà phân nửa lo hậu cần, lại cả lính mới. Thật mạt tướng không lo không được.

-Anh Nghị ạ, ta biết anh có lòng lo cho Trần công tử, điều ấy cũng dễ hiểu. Ta cũng đoán chỗ anh Lượng hẳn cũng thêu hoa dệt gấm cho ta mà từ lúc sang sông đến giờ ta vẫn đủng đỉnh.

-Thưa Vương, mạt tướng không có ý xem thường ngài. Mạt tướng…

Chương giơ tay ngăn lời Nghị, nói tiếp:

-Đối với ta mà nói, thành quách dù có cao đến đâu, dày đến mấy cũng không đáng để tâm. Bọn họ có một vạn trong thành? Tốt, ta sẽ cho anh thấy ba nghìn quân đánh một vạn trấn thành như thế nào. Anh muốn ta g·iết sạch tướng sĩ trong thành hay muốn chúng kẻ chạy kẻ hàng?

-Thưa Vương, ba quân không phải kẻ nào cũng theo Lê tặc, nếu… nếu g·iết hết thực… thực không nên. Mạt tướng e bách tính theo đó mà không thuận, sau này Vương tốn công vỗ về.

Chương đứng dậy vỗ vai Nghị vài cái, cười mà rằng:

-Anh có lòng trung, lòng nhân như vậy quý lắm thay. Được, vậy đuổi họ khỏi thành đó, ai theo Lê Hoan thì theo, ai quy thuận thì thu nạp.

-Mạt tướng mạn phép hỏi, có phải Vương muốn chia đôi Hải Đông?

Chương đến bên sa bàn, dùng tay vạch một đường và bảo:

-Thuỷ Đường ở đây, Ninh Hải ở đây, ta sẽ đuổi bọn Lê Hoan về mạn Nam, vậy có tính là chia đôi?

Nghị ngó nghiêng rồi đáp:

-Thưa Vương, vậy cũng được bảy phần đất và… và kiểm soát được hoàn toàn 2 con sông Kinh Sư, Kinh Nam.

-Đúng, nếu chúng ta đánh sâu xuống nữa sẽ lợi bất cập hại.

-Thưa Vương, người sáng suốt xin chỉ giáo cho bọn mạt tướng.

-Ta đưa ra hai trường hợp cho các ông cùng bàn định. Thứ nhất, nếu ta diệt hết bọn Lê Hoan thì sao? Thứ bai, nếu ta để lại một phần đất cho bắn thì sao? Các ông tính cho kỹ, một canh giờ sau trả lời ta. Anh Long ở đây thì nói cho các ông ấy hiểu, hạ thành dễ, hạ thành rồi thì sao?

Gần một canh giờ sau Chương quay lại, Đặng Sỹ Nghị và Trương Văn Long bắt đầu nói ra những khả năng mà tả hữu đã bàn định. Chương nghe cũng lấy làm hài lòng, chí ít những võ tướng không chỉ biết bày trận mà đánh.