Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 171: Đêm nay em muốn ngủ với anh!




Chương 171: Đêm nay em muốn ngủ với anh!

Ba mùa đông cùng ba cái Tết trôi qua. Ngày Chương đến Vạn Xuân này mới 20, nhoáng một cái đã 24 và chừng 7 tháng nữa cậu sẽ trở thành một người cha.

Thảng hoặc, Chương muốn bố mẹ biết tin, cậu thực sự muốn khoe điều này nhưng rồi chỉ biết cười buồn thở dài. Dù không muốn, nhưng dần thành thói quen sau một ngày bận rộn, Chương thường dành chút thời gian lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vời vợi, tự hỏi trong thinh không kia đâu là lối về. Bố mẹ bây giờ ra sao? Em gái đã học trường nào? Và rằng lũ bạn liệu đã tìm được công việc ưng ý hay chưa?

Chương luôn tự động viên cố gắng, biết đâu đấy cơ hội trở về đột nhiên xuất hiện? Nếu vậy… những cô gái rồi sẽ ra sao? Nơi này thế nào?

Gần bốn năm, chứng kiến ba nghìn nấm mộ cỏ đã xanh rờn cùng hàng vạn người vô danh tính dưới những nấm mộ tập thể song Chương vẫn chẳng thể nào chấp nhận được sự thật phũ phàng ấy. Tuy nhiên, làm gì còn cách nào khác? Họ không nằm xuống thì là mình. Bởi vậy, Chương đã vận dụng tất cả hiểu biết của bản thân để viết ra kế hoạch “Diễn biến hoà bình” tin rằng kế hoạch ấy một khi thực hiện sẽ bớt đi một sinh mạng c·hết vô ích, chỉ một thôi cũng được.

Với kế hoạch đối phó Vũ Ninh vương vừa lập xong, chắc rằng thêm nhiều người m·ất m·ạng. Chương đành chấp nhận. Quân Thiên Đức không thể hao tổn thêm nhân lực, họ đều là những người tuổi trẻ như Chương cả. Tương lai họ còn dài và nếu cứ nhân từ mãi, trù trừ thêm nữa sợ là bao cố gắng trong hai năm qua cũng như hơn hai nghìn nấm mộ vừa giỗ đầu, tất cả sẽ trở thành vô ích. Phải khiến địch thủ sợ mà lui để rảnh tay chiếm Siêu Loại, thực thi các chính sách mới, giúp nhiều người có cuộc sống tốt hơn.

Chương đã đọc lại tất cả các ghi chép hồi mới đến, lọc ra những thứ phù hợp. Đọc lại mấy cuốn sách sử đã từng đọc đến vài lần để đúc kết ra một điều tưởng chừng như giản đơn, chân lý thuộc về kẻ mạnh. Để đạt được những diều lớn lao ở Vạn Xuân ắt phải giẫm lên xác người, không thể khác được.

Tình trạng mỗi năm khi no đủ lại vác đao kiếm đánh nhau cứ lặp đi lặp lại thì dân nơi nào cũng lao đao khốn khổ, thắng hay thua cũng hàng nghìn người m·ất m·ạng, cần phải chấm dứt một lần và mãi mãi.

-Sao anh còn chưa vào ngủ lại ngồi chỗ tối thế này?

Duệ đến bên cạnh lúc nào mà Chương không hề hay biết.

-Anh sắp vào ngủ đây, em đi ngủ rồi sao còn ra đây? Áo đâu không khoác vào, cảm lạnh thì khốn.

Duệ ngồi luôn lên đùi Chương, thu mình ngả đầu lên vai thì thào:

-Chắc anh còn suy nghĩ về việc quân chứ gì? Lần nào sắp động binh hay có việc hệ trọng anh chẳng ngồi một mình, chưa kể xong việc lớn cũng thế.

Chương choàng tay ủ ấm cho Duệ, nhẹ nhàng nói:

-Quả thế thật, chả giấu được bọn em cái gì. Thôi nào, vào ngủ, ngồi đây lạnh em ốm thì ai chăm được.

Đoạn Chương hôn nhẹ lên trán Duệ, đẩy cô nàng đứng dậy rồi cùng vào nhà. Chương khép cửa, vặn nhỏ đèn dầu bằng sứ có bấc rồi trở về buồng. Đang lúi húi vén mùng định chui vào thì nghe có tiếng bước chân thật nhẹ phía sau, Chương chưa kịp xoay người đã có đôi bàn tay luồn qua eo ôm chặt lấy. Mùi hương bưởi thoang thoảng giúp Chương biết là Duệ.

-Không ngủ lại còn sang đây?

-Đêm nay em muốn ngủ với anh.



Chương giật mình, từ từ xoay người lại, trong thứ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu hắt vào cửa buồng, không khó để Chương nhận ra Duệ chỉ vận yếm, áo choàng mỏng vừa nãy đã không còn nữa.

Duệ hướng đôi mắt ngẩng lên nhìn Chương, dường như cô nàng đang cố giữ nhịp thở. Bóng tối không làm khó được Chương khi toà thiên nhiên bày ra trước mắt. Chương nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, âm thanh ấy nghe rõ trong đêm khuya thanh vắng. Cho dù trước đây Thiên Bình và Duệ chỉ cho phép Chương hoạt động cách mạng từ rốn trở lên nhưng ngoài những nụ hôn ra Chương tuyệt nhiên chưa dùng quyền ưu tiên. Hai cô nàng đồng hành cùng Chương từ ngày tay trắng vẫn có vị trí nào đó khó tả mà Chương chưa thể định nghĩa. Tưởng như Thiên Bình và Duệ giống như hai giọt nước, đụng ngón tay vào giọt nước ấy sẽ tan mất.

Bởi yêu nên Chương trân trọng và tôn trọng hai cô nàng này, chưa từng đòi hỏi quá phận bởi Uyển Như và Lam Khuê cũng chẳng để cậu đói bao giờ.

-Ngủ… ngủ thì được mà… mà em vận y phục thế này thì… thì…

Duệ đặt ngón tay che miệng Chương rồi ngả đầu lên vai cậu.

-Anh mà không gần gũi nàng nào hẳn sẽ lại thức trắng đêm suy nghĩ.

-Anh hứa sẽ ngủ ngay.

Chương đứng đờ người dù đây không phải lần đầu một cô gái ôm cậu. Nhưng cảm xúc với mỗi người là khác nhau, đâu ai giống ai. Uyển Như thì nồng nhiệt, bạo dạn, đôi khi đòi làm chủ cuộc chơi trong khi Lam Khuê có thiên hướng chiều chuộng, nhẹ nhàng ngoan ngoãn.

-Anh chê à?

Chương nuốt thêm nước miếng, tự nhiên thấy khát nước.

-Đâu… đâu có. Chỉ là… chỉ là để dành miếng ngon ăn sau… ăn sau.

-Đêm nay tự nhiên em có ý nghĩ muốn gần anh.

-Ờ… anh hiểu. Ờ…

Duệ đặt đôi bàn tay thừa thãi của Chương buông thõng nãy giờ lên toà thiên nhiên đang phập phồng theo từng hơi thở, thì thào:

-Chả lẽ anh bắt em phải tự cởi yếm hay sao?

Chương chớp mắt vài cái, rõ là Duệ thật, sao bỗng dưng cô nàng lại khác lạ vậy chứ? Bình thường vô cùng ngoan ngoan, dịu dàng, e ấp vậy mà lúc này trái ngược hoàn toàn.

Chương thở mạnh một cái, luồn tay ra sau rút nhẹ nút thắt, yếm rơi xuống bày ra cho Chương hai ngọn núi cao v·út.



-Em lạnh!

Chương nghe vậy như choàng tỉnh, vội bế Duệ lên, vén mùng đặt cô nàng xuống giường. Duệ vít chặt lấy cổ Chương kéo xuống để hôn, Chương đáp ứng ngay tắp lự trong khi đó vội vàng cởi bỏ những thứ cần cới bỏ trên người, nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô vợ chưa cưới. Chương cảm nhận rõ Duệ run lên từng chặp khi đôi tay của Chương khám phá chỗ nọ chỗ kia.

Duệ thì thầm bên tai trong hơi thở gấp gáp:

-Anh nhẹ thôi nhé, em sợ.

Đôi trẻ quấn lấy nhau không rời. Tàu cao tốc chui vào đường hầm trong khi môi dính chặt môi kèm theo những âm thanh đặc trưng dễ tưởng tượng. Duệ bấu chặt lấy Chương, dường như mười đầu ngón tay hằn rõ trên da thịt người cô yêu.

Chương với hai năm chinh chiến trên hai chiến trường, đánh vài trăm trận nên thừa kinh nghiệm đưa cô vợ chưa cưới lên tít tận cung trăng.

Sau một hiệp giao chiến ác liệt, Duệ cuộn tròn ngủ ngon lành trong vòng tay của cùng Chương mãi đến khi gà gáy mới trở dậy, hôn vội một cái lên trán anh chồng vẫn còn say ngủ, vận váy yếm nhón chân ra ngoài với vẻ hạnh phúc đầy mãn nguyện.

Duệ bắc nồi cơm và canh, ngồi bên bếp lửa mặt ửng đỏ khi nghĩ lại những gì đã làm lúc đêm. Một lúc sau Lam Khuê mò xuống ngồi cạnh thì thào hỏi:

-Có thích không?

Duệ gật đầu lia lại, giấu mặt vào hai đầu gối.

-Em bảo rồi, của mình tội gì không hưởng sớm.

-Nhưng mà xấu hổ lắm.

-Từ từ sẽ hết mà. Chị sướng hơn em với chị Như rồi, hồi đấy bọn em cũng thích mà đau chứ nhìn mặt chị đỏ như gấc thế này hẳn là không đau đâu. Chồng chị em mình bây giờ có nhiều kinh nghiệm rồi.

-Nhưng… nhưng Thiên Bình biết thì ngại lắm, chị đã trót mạnh miệng đồng ý với Bình là để dành.

-Thì chị xúi Thiên Bình tới luôn, chồng mình chứ có phải ăn vụng đâu mà ngại. Nếu Thiên Bình có trách móc cứ đổ vấy cho anh Chương là xong, anh ấy kiểu gì cũng đứng ra nhận lỗi.

Lam Khuê cười khúc khích, nói thêm:

-Hôm trước em có hỏi mẹ, bà Cả Ngư cũng mách cho có mấy thứ tẩm bổ thượng hạng. Chị Uyển Như chắc là có đem về, sau này phải tẩm bổ thêm cho anh ấy thì chị em mình mới thích được. Nếu chị cấn thai sẽ đẻ trong năm nay, mà tốt nhất…. phải rồi… anh ấy có cách tính gì đó… lệch cách tính ấy là dễ cấn thai đấy chị. Chị em mình cùng mang thai vui mà.



-Nhưng chị ngại lắm.

-Từ từ rồi quen. Chốc nữa mình kéo chị Như lại hỏi thêm, mà miếng khăn chị cất đi chưa?

Duệ gật đầu.

-Chị để em nấu cho, lên ngủ đi.

-Thôi để chị.

-Nghe em, nếu thích thì vào ngủ với anh ấy.

-Thế chị lên ngủ với Thiên Bình.

Lam Khuê bĩu môi, lắc nhẹ đầu mấy cái. Duệ xấu hổ vội che mặt chạy ù lên nhà chui vào chăn nằm với Thiên Bình nhưng hai mắt trong veo, miệng tủm tỉm cười một mình mãi đến khi trời sáng rõ mới chợp mắt thêm được.

Thiên Bình trở dậy đáng răng rửa mặt xong sà vào bếp cho ấm và nói với Lam Khuê, cớ sao hôm nay Duệ lại ngủ say, dậy muộn hơn mọi ngày mà khoé miệng cứ như đang cười.

-Chắc chị ấy nằm mơ. - Lam Khuê nói. - Đêm qua chờ em muộn nên ngủ muộn đấy mà. À, thế em lên gọi anh Chương dậy đi, chả phải sớm nay nhiều việc sao.

Thiên Bình lom khom chạy lên nhà vì trời lạnh, không biết Lam Khuê vừa nở nụ cười đầy gian manh. Cô nàng dùng đôi bàn tay lạnh ngắt luồn vào trong chăn giúp Chương mau tỉnh bất giác hét toáng lên cắm mặt chạy xuống bếp khiến cả nhà hốt hoảng chạy ra, nữ binh và thân quân chạy xộc vào sân nhanh như chớp. Tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Lam Khuê hiểu chuyện nên nói với nữ binh và thân quân rằng Thiên Bình thấy chuột nhiều quá nên giật mình.

Chương cũng chả hiểu chuyện gì.

Thiên Bình thì thào với Lam Khuê:

-Sao trời lạnh thế này anh ấy ngủ lại không vận quần áo chị nhỉ?

Lam Khuê đáp không biết vì đêm qua đi ngủ trước cùng với Duệ.

-Mà sao em hét toáng lên thế?

-À… à… ờ… em thấy chuột thật, em giật mình thôi.

-Chuột không sợ em sao em lại sợ chứ?

Lam Khuê không truy thêm bởi Thiên Bình lúc này mặt đỏ hơn gấc chín, hai má hửng hồng không phải vì ngọn lửa đang cháy. Lam Khuê cố nhịn cười, đồ rằng Thiên Bình hẳn đã đụng phải thứ không nên đụng mới tá hoả đến vậy.