Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 169: Mưu kế của Vũ Ninh vương?




Chương 169: Mưu kế của Vũ Ninh vương?

Bách tính vùng Thiên Đức chuẩn bị đón một cái Tết no đủ. Bản doanh Thiên Đức và các trại nhỏ nhận nhiều quà Tết như bánh chưng, trứng gà, hoa quả. Tuyệt nhiên không có gà, lợn vì quân Thiên Đức không nhận. Chương bàn định với Uyển Như về mặt hàng gọi là mứt Tết song

vì còn nhiều việc ưu tiên nên tạm gác. Tuy nhiên kế hoạch làm Mứt Tết Vạn Xuân dự kiến sẽ bắt đầu vào cuối năm Thiên Đức 28 để thu về một món bộn.

Thiên Đức không có quà gì cho bách tính ngoài những lời cảm tạ.

Lý An chưa thể cất quân đánh Thiên Đức trong khi Tô Trung Từ lại lấn thêm đất của Vũ Ninh vương. Ngày 28 Tết, Vũ Ninh vương sai sứ đến gặp Chương, sứ giả đem theo Tinh hoa ngũ hành thiết mà Duệ từng dâng trước đây cùng với 200 hộc ngũ cốc, 100 hộc gạo. Vũ Ninh vương nhờ Thiên Đức trợ giúp, Chương hẹn chiều 30 Tết sẽ hồi đáp.

Thực lòng Chương muốn khoảng thời gian yên bình kéo dài để tập trung xây dựng kinh tế, tuyển thêm binh mã, huấn luyện chuyên sâu nâng cao sức chiến đấu và hơn cả, đấy là truyền bá tư tưởng binh sĩ từ dân mà ra, vì dân mà chiến đấu không phải ngày một ngày hai là xong. Mỗi lần đi qua khu nghĩa trang có đến ba nghìn nấm mộ khiến Chương phải suy nghĩ nhiều.

Chương, Thiên Bình, Uyển Như, Cự Lượng họp với Phạm Tu, Bỉnh Di, Triệu Quang Phục, Đoàn Thượng, Trần Quang Diệu, Bùi Thị Xuân… họp bàn về đề nghị của Vũ Ninh vương.

Tổng hợp nguồn tin tình báo từ Bỉnh Di, Uyển Như, Chương tổng hợp và nhận định . Vũ Ninh vương binh mã hơn vạn người, chưa kể huy động thêm được chừng đó, không lý nào cần trợ giúp của Thiên Đức. Trong khi đó, số binh mã Tô Trung Từ dùng để lấn chiếm chỉ dưới sáu nghìn.

Từ điểm này có thể suy luận ra vài khả năng:

Một là, số binh mã của Vũ Ninh vương không đủ mạnh để chống lại Tô Trung Từ, như thế thông tin bọn Bỉnh Di, Uyển Như thu thập bị sai.

Hai là, Vũ Ninh vương muốn mượn tay Thiên Đức hòng giảm bớt thiệt hại cho quân khi phản công.

Ba là, Vũ Ninh vương vừa muốn mượn tay Thiên Đức đánh Tô Trung Từ, đồng thời nhân cơ hội tiêu hao binh lực của Thiên Đức.

Bốn là, bao gồm khả năng thứ hai và thứ ba cộng thêm một cái bẫy. Nghĩa là sau khi giao chiến dù thắng hay thua, Vũ Ninh vương sẽ cho quân quay giáo diệt luôn quân Thiên Đức.

Khả năng thứ tư được đào sâu phân tích vì phù hợp và dễ xảy ra nhất, thậm chí đây mới là mục đích chính.

Chương không muốn dây vào Tô Trung Từ lúc này, thêm một kẻ địch chi bằng bớt. Thiên Đức và Thiên Gia Bảo Hựu quân số chỉ năm nghìn, xét về lực lượng không thể đe doạ ai. Kể từ khi dùng thuỷ binh bất ngờ đánh úp Phan Văn Hầu đến nay, lực lượng thuỷ binh nhỏ bé của Thiên Đức bị nhòm ngó, khó làm nên chuyện.

Ngoài chuyện quân Thiên Đức đánh úp Phan Văn Hầu, năm vừa rồi một lúc chống lại hai phe với sự giúp đỡ của Sơn Tây vương, dù thiệt hại nặng nhưng khiến các sứ quân khác e dè. Trong năm qua, Bỉnh Di đã bắt được gần hai trăm gian tế từ khắp nơi đến dò la đã minh chứng cho điều đó.



-Quân Thiên Đức từ ngày dựng cờ đến nay, lời đã nói ra sẽ thực hiện đến cùng. - Chương phát biểu. - Chúng ta sẽ thuận theo đề nghị của Vũ Ninh vương dù biết đây là một cái bẫy.

Phạm Tu nói:

-Nói vậy hẳn cháu đã có chủ ý, như đã thống nhất từ trước, đánh hay lui đều do cháu quyết, Thiên Gia Bảo Hựu sẽ theo. Tuy nhiên ta muốn biết rõ thêm kế sách.

Chương đưa cho Bỉnh Di một cuốn sách độ mươi trang giấy, xem xong, Bỉnh Di chuyển cho những người còn lại. Bỉnh Di hỏi:

-Cậu tính thực hiện kế hoạch “Diễn biến hoà bình”? Ta mới đọc qua đề mục đã hiểu nhưng việc này không thể làm trong một sớm một chiều.

-Uyển Như sẽ giúp anh. - Chương nói. - Em muốn trong năm Thiên Đức 28 tới đây, chúng ta phải cài cắm được người ở khắp nơi trên đất Vạn Xuân dưới vỏ bọc nho sinh, thương nhân, cửu vạn, nông dân, thợ thuyền…

Chương rời chỗ ngồi, bước lên cạnh bảng viết vài đầu mục rồi nói chung cho mọi người nghe:

-Giao chiến trực diện dù ta có binh khí vượt trội đến mấy cũng thiệt hại quân số, cũng không thể thắng hoàn toàn được đối phương bởi gốc rễ của họ cắm sâu. Năm tới chúng ta phải tích cực p·há h·oại họ từ bên trong bằng cách kích động, gây chia rẽ, đào sâu các mối bất hoà giữa nông dân, thợ thuyền, người nghèo với các địa chủ, hào trưởng. Bên cạnh đó, trong kế hoạch này cháu cũng đã viết rõ. - Chương nhìn Phạm Tu. - Cần lấy tầng lớp nông dân làm trung tâm, khai thác bất hoà của họ với quan lại, chức sắc tại làng xã. Từ tầng lớp nông dân sẽ sinh ra binh lính và tầng lớp mới là công nhân.

Chương giải thích cho mọi người nghe thế nào là công nhân, có thể rút gọn lại, công nhân là những người nông dân làm việc toàn thời gian trong các nhà xưởng, trên thương thuyền thay vì làm ruộng.

-Phải xoá bỏ gia nô, tì nữ, bán người! - Chương nhấn mạnh. - Thông qua những người của chúng ta cài cắm, chúng ta tuyên truyền phù hợp để những người có tư tưởng chống đối chức sắc địa phương muốn tìm đường về Thiên Đức và… nếu họ là một nhóm vài chục, thậm chí hàng trăm người, chúng ta bí mật tiếp tế lương thảo, binh khí cho họ.

-Nhưng kế hoạch này dài hạn, việc trước mắt chúng ta bàn thảo liên quan đến Vũ Ninh vương cơ mà. - Đoàn Thượng thắc mắc.

-À vâng, kế hoạch này cháu sẽ bàn với anh Di. Còn đối phó với Vũ Ninh vương ra sao, tương kế tựu kế như thế nào thực cháu đã có chủ ý từ trước. Vợ cháu… à… Thiên Bình sẽ thay cháu trình bày, giải đáp các câu hỏi. Bây giờ cháu muốn làm việc riêng với anh Di về kế sách “Diễn biến hoà bình”.

Mọi người cùng ồ lên chờ đợi Thiên Bình khiến cô nàng lúng túng. Phạm Tu nghe vậy hài lòng ra mặt vì Chương dần giao việc cho người khác, mà người đó lại là Thiên Bình.

-Thưa các bác, các chú ạ. Dạ…

Phạm Tu vỗ tay lớn, những người còn lại cũng hưởng ứng, cùng động viên Thiên Bình.



-Dạ… chúng cháu sẽ dùng Tiểu đoàn Thần Vũ, dự định tăng cường thêm người của chị Xuân cho đủ 1000. - Thiên Bình bắt đầu trình bày. - Anh Lượng sẽ dẫn 500 bộ binh trợ chiến phía sau cùng anh Yết Kiêu với toàn bộ thuỷ binh.

-Vậy là các cháu chỉ dùng khoảng hai nghìn người? - Phạm Tu hỏi.

-Dạ. Quân Thiên Đức hiện chỉ có 3.200 người nên không thể dùng hết, phòng trường hợp Vũ Ninh vương thừa cơ đánh úp ạ.

Mọi người nghe vậy liền gật gù cho là phải.

-Anh Chương… à… chúng cháu dự tính sẽ yêu cầu Vũ Ninh vương cấp 4000 bộ y phục để giả trang làm quân của họ. Chúng cháu không muốn bên Trữ quân biết Thiên Đức tham gia, kể cả sau đó Tô Trung Từ nghi ngờ, dò hỏi cũng sẽ gạt đi. Bởi lần này chúng cháu cũng muốn đưa Thần Vũ vào tác chiến hòng có thêm kinh nghiệm thực tiễn theo định hướng chủ tướng đề ra khi thành lập. Sau đây cháu… cháu xin nhường lời cho anh Lượng, anh ấy sẽ trình bày chi tiết bởi lần hành động này do anh ấy là tổng chỉ huy ạ.

-Ồ! Chồng đẩy sang vợ, vợ đẩy sang anh! - Triệu Quang Phục nói. - Các cô cậu thật biết sắp xếp.

-Dạ, chúng cháu cũng muốn nhờ chú Phục hoặc chú Thượng theo giúp nhưng chỉ ở vai trò cố vấn chứ không được cầm binh.

Đoàn Thượng nghe vậy liền nói:

-Hả? Nhờ ta đi xong bảo ta đứng nhìn ư? Chúng bay đừng có mơ. Ta đi phải được đánh.

-Chú Phục thì sao ạ? Quân lệnh như núi, chủ tướng bên cháu đã nói vậy rồi cháu không thể làm khác.

-Ta hả? Thì đi! Ta cũng muốn xem chúng bay làm như nào.

Phạm Tu chau mày hỏi:

-Lần trước các người bày mưu loại ta ở lại ta còn chưa tính sổ, lần này cũng mặc nhiên làm vậy?

-Chủ tướng Thiên Đức ở nhà để tiếp chuyện với bác, bác đi thì ai tiếp anh ấy?

-Thằng Di để làm gì?



-Anh ấy muốn uống trà với bác cơ ạ.

-Thằng này… hừ…

-Tướng phải ở nhà giữ thành, anh Chương bảo thế ạ.

Thiên Bình vừa nói vừa cười, lay vai Phạm Tu mấy cái khiến ông chỉ biết chép miệng.

Cự Lượng đứng lên trình bày tỉ mỉ kế hoạch đã bàn trước đó ở nhà. Phạm Tu, Bỉnh Di, Quang Phục, Đoàn Thượng căn vặn khiến Cự Lượng có đôi chỗ trả lời chưa thoả đáng. Lượng tiếp thu ý kiến đóng góp để sửa lại kế sách.

Tàn họp còn lại ba trưởng bối và Bỉnh Di, người nào người nấy tủm tỉm nhìn nhau cười. Phạm Tu lên tiếng trước:

-Các người cũng thấy rồi đấy, chúng thực đã khác, ngay cả trong cách nói, đôi chỗ thằng Lượng với cái Bình vẫn quen miệng song có vẻ như thằng Chương bắt chúng phải nói theo cách đó.

Bỉnh Di nói:

-Thằng Chương nói với con, nó muốn Lượng và Thiên Bình quen dần với việc định kế sách, đại diện phát biểu bằng lời của chúng nó thay vì cứ anh Chương với chủ tướng.

Phạm Tu đồng tình:

-Ta mừng vì thế, tướng sĩ ở dưới nhất nhất nghe theo chủ tướng là tốt, song chủ tướng cũng là người, phàm là người ai chả có sai lầm. Các ông có thể không nhận ra nhưng thằng Chương để lão Phục theo đám trẻ là có chủ ý.

Bỉnh Di bổ sung:

-Một vật đảm bảo! Một người giá·m s·át. Chính thằng Chương đã nói như thế với con.

-Thấy chưa, ta nói có sai đâu. Nó lo đám trẻ bốc đồng nên cần người kéo chúng lại, cho lão Thượng đi có khi lão còn hăng hơn chúng nó, nhỉ?!

Đoàn Thượng chép miệng:

-Tiểu tử đó thật thâm hiểm, liệu có phải nó 23 tuổi thật không? Mặt mày non choẹt mà thâm như lão Phục.

-Đừng có nói kháy ta, ta không giỏi mưu mô, là do ông phổi bò.

Hai trưởng bối quay ra cãi nhau, Phạm Tu và Bỉnh Di quen cảnh này nên chả để tâm, thản nhiên rời phòng họp đi xem đám trẻ chuẩn bị Tết đến đâu.