Vân Trung Ca

Quyển 2 - Chương 4: Song hàm song ảnh




Một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ, từ Vị Ương Cung chạy ra. Ngồi bên trong xe là hoàng hậu Hán triều Thượng Quan Tiểu Muội. ThượngQuan Tiểu Muội không đến sáu tuổi thì tiến cung, đây là lần đầu tiênnàng đi từ nơi trùng trùng điệp điệp cung điện ra khỏi thành Trường An.Nàng từ nhỏ đã được dạy nhất cử nhất động đều phải phù hợp với thân phận hoàng hậu, phải dịu dàng, đoan trang, xinh đẹp, cao quý, phải tươi cười ân cần, rồi lại không được cười quá mức. Chỉ là hiện tại, nàng khôngthể kiềm chế hưng phấn của mình, nhịn không được cong môi cười lên.

Hoàng đế đại ca vậy mà phái người tới đón nàng tới Ôn Tuyền Cung,nàng sẽ được gặp hắn. Tuy rằng đang ở hậu cung, nhưng nàng mơ hồ hiểuđược giữa tổ phụ*, ngoại tổ phụ** và hoàng thượng có mâu thuẫn. Nàngbiết mình là do tổ phụ và ngoại tổ phụ cưỡng ép hoàng thượng cưới, nàngthậm chí có thể nhìn thấy chán ghét và đề phòng từ trong ánh mắt tháigiám xung quanh hoàng thượng. Nhưng cho dù là có cực kỳ chán ghét thìhoàng thượng cũng chưa từng nói với nàng một câu lạnh lùng, thậm chí còn phân phó Vu An phải bảo vệ an toàn cho nàng.

*Tổ phụ: ông nội, **ngoại tổ phụ: ông ngoại

Hắn luôn giữ một khoảng cách, tựa hồ không có chút gì là ấm áp haythản nhiên nhìn nàng. Hắn cũng không đến gần nàng, nàng cũng không dámđến gần hắn, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn xa cách lạnh nhạt vàhiểu rõ được vì sao.

Trong khắp hoàng cung này, có lẽ chỉ có hắn hiểu được thống khổ củanàng, hiểu được nàng cũng thống hận ngôi vị hoàng hậu này, nàng đâu phải khát khao làm mẫu nghi thiên hạ gì chứ? Nàng thậm chí đã nghĩ, nếukhông phải bởi vì vị trí hoàng hậu này, khi đó nàng chỉ gọi hắn là "Đạica", mà không phải "Hoàng đế đại ca", hắn sẽ đối xử với nàng rất khác.

Sau khi tổ phụ mất, người trong cung vừa vui sướng khi người gặp họakhi thấy người của Thượng Quan thị bị giết, lại vừa bởi vì ngoại tổ phụnàng là Hoắc Quang, đối với nàng càng thêm sợ hãi. Nàng biết mình ởtrong lòng bọn họ, khó tránh càng lạnh nhạt, xa cách.

Nàng đối với ngoại tổ phụ càng vô cùng thân thiết, vô cùng thân thiết đến tựa hồ hoàn toàn quên tổ phụ, phụ thân, mẫu thân, huynh đệ vì saomà chết. Nhưng đây chẳng lẽ không đúng là cách sinh tồn trong hoàng gianày sao? Phải học cách quên, học được giả vờ hết thảy đều hoàn toàn bình thường. Huống chi nàng tin tưởng, kết cục của Hoắc thị nhất định sẽkhông tốt hơn so với Thượng Quan thị, nàng nhất định phải còn sống, cònsống chờ đợi ngày đó đến, nàng muốn chính mắt nhìn thấy kết cục của Hoắc thị.

Khi đó nàng có thể quang minh chính đại tế bái cha mẹ, nàng sẽ tinhtế miêu tả cho bọn họ nghe, để cho họ dưới Hoàng Tuyền an tâm.

Thượng Quan Tiểu Muội vẫn từ khe hở của tấm mành nhìn ra phía ngoài,khi nhìn thấy xe ngựa không dọc theo đường núi chính đi về phía trước,thẳng tới Ôn Tuyền Cung, mà ngược lại lại rẽ ở bên đường, vội vén mànhlên hỏi: "Sao lại thế này? Không phải đi gặp hoàng thượng sao?"

Thái giám Thất Hỉ cất giọng bình bình trả lời: "Hoàng thượng ở một biệt viện trong núi."

Thượng Quan Tiểu Muội khó hiểu, những biệt viện này hẳn là chỗ ở củathị vệ hoặc là thái giám, hoàng thượng tại sao lại ở chỗ như vậy? Nhưngbiết những thái giám này sẽ không cho nàng biết gì về tin tức của hoàngthượng, chỉ có thể buông mành. Mấy khoảng sân không lớn không nhỏ, không chút tráng lệ, lại thanh thịnh, đẹp đẽ, lịch sự tao nhã, rất giống nơi ở của những người dân bình thường thoạt đầu nàng nhìn thấy bên đường.Thượng Quan Tiểu Muội đột nhiên cảm thấy mình một thân trang phục sangtrọng, tóc vấn hợp thời đều vô cùng không thích hợp. Trước khi xuấtcung, tiêu tốn rất nhiều thời gian, tỉ mỉ trang điểm rất lâu, nhưng ởchỗ này, nàng chỉ cảm thấy không hề phù hợp.

Thất Hỉ dẫn nàng đi đến hậu viện, chỉ vào căn phòng phía trước, rồinói với Thượng Quan Tiểu Muội: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng ởngay bên trong, nô tài chỉ dẫn người tới chỗ này." Nói xong, thi lễxong, không chờ Thượng Quan Tiểu Muội lên tiếng, đã tự rời đi.

Thượng Quan Tiểu Muội đưa mắt nhìn lại: mấy cây mai trắng vừa dịp rahoa, hoa nở có chút thưa thớt, chìa tới ngang cửa sổ. Một nam tử và mộtnữ tử đang ngồi đối diện bên cửa sổ, đang chơi cờ. Lúc đó, đã sắp tớihoàng hôn, ánh tịch dương chiếu nghiêng vào cửa sổ, trong ánh sáng mỏngnhư cánh ve đang lưu chuyển, bóng mai sum suê, bóng người uyển chuyểnhàm xúc, giống như cảnh đẹp trong tranh.

Thượng Quan Tiểu Muội không thể cất bước, kinh ngạc nhìn hồi lâu, mãi cho tới khi Vu An đứng trước mặt nàng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng,nàng mới giật mình tỉnh lại. Vu An hành lễ với nàng, nàng vội mời Vu Anđứng dậy, cuối cùng có chút không bình tĩnh hỏi: "Cô gái kia là ai?"

Vu An cười nói: "Hoàng thượng sai người đón nương nương đến, chính là muốn cho Vân cô nương gặp nương nương một lần."

Vu An không dùng hai từ "bái kiến", hơn nữa lại nói rất rõ là để Vâncô nương gặp nàng một lần, mà không phải nàng, hoàng hậu này, gặp Vân cô nương một lần. Vu An sớm đã là nhân vật tinh quái trong cung, hắn tuyệt đối không có khả năng có thể bởi vì nhất thời lỡ lời mà đi quá giới hạn như thế.

Thượng Quan Tiểu Muội trong lòng chấn động mạnh, trừng nhìn Vu An. Vu An mặc dù đầu có chút cúi thấp, nhưng không lảng tránh ánh mắt củaThượng Quan Tiểu Muội, vẻ mặt mang theo ý cười.

Thượng Quan Tiểu Muội gật gật đầu: "Đa tạ Vu tổng quản nhắc nhở, bổn cung hiểu rồi."

Sau khi Thượng Quan Tiểu Muội vào phòng, định hành lễ với Lưu PhấtLăng, Lưu Phất Lăng vẫy tay để nàng đi tới trước, tay chỉ về phía nàngmuốn mở lời, lại nhìn nữ tử đối diện hắn, do dự không thể mở miệng.

Thượng Quan Tiểu Muội trong lòng chùng xuống, với hoàng đế chi tôn,thế nhưng ngay cả giới thiệu thân phận của nàng mà đã khó xử như thế.Vân Ca nhìn thấy một tiểu cô nương trang phục sang trọng lộng lẫy bướcvào, thuận miệng hỏi Lưu Phất Lăng: "Huynh có khách tới sao?"

Nhìn đến thần sắc Lưu Phất Lăng, mắt lại nhìn kỹ trang phục của tiểucô nương, ước chừng mười hai mười ba tuổi, trong lòng bỗng nhiên hiểura, nàng gượng cười, đứng dậy hành lễ với Thượng Quan Tiểu Muội: "Dân nữ Vân Ca tham kiến hoàng hậu nương nương."

Lưu Phất Lăng giữ cánh tay Vân Ca, không để cho nàng hành lễ tiếpnữa: "Tiểu Muội không đến sáu tuổi, đã dọn tới ở trong cung, ta đối đãivới nàng ấy như muội muội, nàng không cần đa lễ với nàng ấy..."

Thượng Quan Tiểu Muội yêu kiều nở nụ cười, vỗ tay: "Hoàng đế đại caphái người tới đón ta đi chơi, ta còn nghĩ, không phải là một ngọn núi,so với thành Trường An hơn mấy cái cây sao, có thể có cái gì hay mà chơi chứ? Không nghĩ tới có một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy. Nhưng tỷ tỷ đừng học theo những người đó, rõ ràng vóc dáng cao hơn so với ta, nhưng lúc nàocũng muốn coi như mình chỉ thấp còn có một nửa, khiến cho ta cũng khôngbiết xấu hổ mà nói chuyện với các nàng ấy như vậy, cũng không biết tabuồn biết bao nhiêu."

Tiểu Muội vốn có vóc dáng nhỏ xinh, lúc này lời nói dáng vẻ ngây thơ, vẻ mặt vui sướng, càng thấy rõ còn nhỏ, bốn phần bướng bỉnh sáu phầnđáng yêu, hóa giải không ít khó xử của ba người.

Vân Ca biết Lưu Phất Lăng sợ nàng vẫn muốn rời đi, cho nên trực tiếpgọi Tiểu Muội đến, tỏ rõ nỗi lòng với nàng. Kỳ thật nàng không phảikhông hiểu rõ, Vu An nói gần nói xa, chính là ngầm ám chỉ những chuyệntừ năm đó. Nàng biết tình cảnh của hắn năm đó gian nan, hiểu được sự bất lực của hắn, cũng rất rõ ràng qua nhiều năm như vậy, hắn tới một nữnhân cũng đều không có, cho nên năm nay gần hai mươi mốt tuổi, vẫn chưacó con nối dõi. Nhưng mỗi khi nàng nghĩ đến hắn là hoàng thượng, lúc này còn có một hoàng hậu, lại luôn cảm thấy trong lòng rất kỳ lạ.

Vân Ca thấy Tiểu Muội vẫn đứng, quay sang nàng ấy chỉ vào cái ghế mình vừa mới ngồi: "Hoàng hậu, mời ngồi."

Tiểu Muội đưa mắt nhìn Lưu Phất Lăng, cười ngồi xuống. Cho dù vào đại lễ gia phong hoàng hậu năm sáu tuổi ấy, hắn cũng không ngồi bên cạnhnàng, đây dĩ nhiên là lần đầu tiên nàng ngồi đối diện với hắn.

Tiểu Muội nói với Vân Ca: "Ta tên là Thượng Quan Tiểu Muội, Vân tỷ tỷ có thể gọi ta là Tiểu Muội."

Lưu Phất Lăng gật đầu với Tiểu Muội nở nụ cười, Thượng Quan Tiểu Muội trong lòng không xác định rõ là cảm nhận gì, chỉ mờ mịt mà nghĩ rằng,hóa ra hắn ngoại trừ vẻ mặt lạnh nhạt đó, cũng có thể cười.

Lưu Phất Lăng muốn Vân Ca đang đứng bên cạnh giường ngồi vào bên cạnh mình, Vân Ca lại muốn tránh ra. Thời gian gần đây luôn thuận theo tâm ý của nàng, Lưu Phất Lăng lần này lại vô luận như thế nào cũng không chịu thuận theo nàng, không cho phép nàng cứng đầu đứng đó, nhất định muốnnàng phải ngồi bên cạnh hắn. Một người kéo, một người tránh, hai ngườiđều thập phần cố chấp, đang giữa lúc lôi kéo, thân thể Vân Ca lắc lưxiêu xiêu vẹo vẹo.

Hai người đang phân cao thấp, Vân Ca nhìn thấy ánh mắt Tiểu Muội vụtsáng lấp lánh nhìn hai người bọn họ chằm chằm, bỗng nhiên thấy ngượngngùng, chỉ có thể theo lực kéo của Lưu Phất Lăng, ngồi xuống bên cạnhhắn.

Lưu Phất Lăng nói với Tiểu Muội: "Muội tới rất đúng lúc, hôm nay Vântỷ tỷ của muội chơi cờ bị thua, lát nữa phải xuống bếp nấu cơm. Tài nghệ của nàng, sau khi muội nếm qua, chỉ sợ sẽ không còn muốn ăn đồ trongcung."

Vân Ca bất mãn: "Nấu ăn thì nấu ăn, sao lại nói ta thua cờ? Còn chưacó chơi hết ván, thắng bại cũng chưa có phân định được đâu!"

Tiểu Muội nhìn về phía bàn cờ, ván cờ mới chơi được một nửa, nóithắng thua là có chút quá sớm, nhưng theo thế cờ hiện tại, suy đoánnhững nước cờ trước đó, có thể thấy được quân đen có vài chỗ đều cố ý lộ sơ hở cho quân trắng, hiển nhiên là muốn cho quân trắng thắng, nhưngquân trắng lại bởi vì sức cờ không đủ lợi hại, luôn luôn đi sai hoặc mất cơ hội. Thực lực của quân trắng kém quá xa quân đen, chính xác là không cần đặt cờ thêm nữa, cũng biết kết quả cuối cùng.

Vân Ca thấy Tiểu Muội cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn cờ: "Xem ra sứccờ của Tiểu Muội không tầm thường đâu! Từ những quân cờ đã đặt suy đoánnhững nước cờ đã đi lúc trước so với đặt cờ tiếp theo như thế nào cònkhó hơn nhiều."

Tiểu Muội vội ngẩng đầu cười: "Ở trong cung có học qua một ít, nhưngmà dùng để tiêu phí thời gian thôi, cũng không thực thông thạo. Hoàngthượng, đích xác như lời Vân tỷ tỷ nói, ván cờ này mới chơi được mộtnửa, nói thắng thua còn quá sớm."

Lưu Phất Lăng nghiêng đầu nhìn Vân Ca, ôn hòa hỏi: "Phải tiếp tục chơi nốt sao?"

Vân Ca lắc đầu: "Không muốn chơi nữa.", rồi lén nhìn Tiểu Muội đangngắm hoa mai bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Ta biết là huynh thắng,huynh muốn ăn món gì? Nghe Vu An nói huynh thích ăn cá, huynh thích ănmón cá gì? Ta làm cho huynh ăn."

Lưu Phất Lăng suy nghĩ một lát, rồi thấp giọng nói: "Ta muốn ăn 'Tư quân lệnh nhân lão*'."

*Tư quân lệnh nhân lão là một câu trong bài Hành hành trùng hành hành, dịch thơ là: "nhớ chàng người già héo", xin xem lại chương 8 quyển Thượng,đoán đúng câu đố mới được ăn cơm.

Vân Ca đỏ mặt: "Đây là món ăn gì? Muội sẽ không làm." Nói xong vội bước ra khỏi phòng.

Không nghĩ tới, Lưu Phất Lăng cũng đi theo ra, cùng nàng bước vàophòng bếp: "Nàng đều đã làm cho người khác ăn rồi, tại sao lại khôngchịu làm cho ta ăn?"

Vân Ca sửng sốt một lúc, mới nhớ tới chuyện trong phủ công chúa,trong lòng chấn động: "Huynh đã ăn rồi? Huynh đều đã đoán đúng tất cả?Trọng thưởng kia cũng là huynh thưởng cho ta?"

Lưu Phất Lăng mỉm cười gật đầu.

Vân Ca lúc này đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót vô hạn, trongmắt Lưu Phất Lăng cũng có thần sắc tương tự. Bọn họ rốt cuộc là vôduyên, hay là hữu duyên? Nếu nói là vô duyên, tâm ý của nàng, hắn đềuhiểu rõ, tâm ý của hắn, nàng cũng đều hiểu rõ. Hắn và nàng, mặc dù mộtngười thiên về tĩnh, một người thiên về động, lại có sở thích giốngnhau, tâm tính cũng tương tự. Nếu nói là hữu duyên, nàng và hắn lại vôsố lần âm soa dương thác (chỉ những nhầm lẫn nảy sinh trong hoàn cảnhngẫu nhiên, bất ngờ). Hiện tại càng bởi vì thân phận của hắn, lại sinhra một khoảng cách bằng hào trời.

Lưu Phất Lăng hiểu được suy nghĩ trong lòng Vân Ca, mới nói: "Nhữngchuyện trước kia không thể làm khác được, những chuyện từ nay về sau, tự chúng ta quyết định."

Vân Ca cúi đầu, những chuyện từ nay về sau ư?

Lưu Phất Lăng thở dài một tiếng, thân phận của hắn gây cho Vân Ca quá nhiều bối rối, mà hắn chỉ có thể lựa chọn nhất định phải giữ nàng lại.Hắn đang đánh cược, đánh cược hắn có thể dùng thời gian một năm để giữlấy trái tim Vân Ca. Chỉ là hắn thực sự có thể sao?

Thời gian một năm nói ngắn thì cũng rất ngắn, nói dài thì cũng rấtdài, cũng không thể mỗi ngày đều là tình cảnh sầu vân thảm đạm được.Huống chi nàng dù sao cũng muốn rời đi, hẳn là càng phải quý trọng thờigian ở bên nhau. Vân Ca ngẩng đầu lên cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Tacòn có một việc chưa tính sổ với huynh, chờ khi nào nước lạnh đóng băng, nhất định phải đem nước lạnh đổ lên người huynh đem ngâm mấy canh giờ."

Lưu Phất Lăng không hiểu chuyện gì: "Tính sổ chuyện gì?"

Nhớ tới ngày đó tại Hoắc phủ, hai người một người ở trên cầu, mộtngười ở dưới cầu, Vân Ca chín phần đau xót, một phần buồn cười: "Về saukhi muốn tính sổ, sẽ nói cho huynh biết."

................................................

Thoáng cái, thời gian từ lúc Vân Ca bị thương đến bây giờ, Lưu PhấtLăng ở Ôn Tuyền Cung đã non nửa năm. Việc này không thể nói không cótiền lệ, Lưu Triệt lúc tuổi già năm này tháng khác đều ở Ôn Tuyền Cung,nhưng Lưu Phất Lăng đang lúc tuổi trẻ, ít nhiều cũng có chút khácthường. Hơn nữa gần tới thời gian cuối năm, hắn còn phải chủ trì lễmừng, tế bái thiên địa, khẩn cầu năm sau ngũ cốc được mùa, quốc thái dân an, cho nên chỉ có thể quay về Trường An.

Vốn định để Vân Ca ở lại Ly Sơn, nhưng lại nghĩ rằng mọi người sớmhay muộn cũng sẽ biết, vậy thì biết sớm cũng như biết muộn. Và quantrọng hơn là hắn căn bản không nắm chắc, một năm sau Vân Ca có nguyện ý ở lại hay không, mà hai người bọn họ thời gian biệt ly cũng đã quá dài.Cửu biệt* gặp lại, hắn thật sự không muốn biệt ly, cho nên "lừa gạt" Vân Ca cùng hắn trở về Trường An.

*Cửu biệt: thời gian xa cách rất lâu.

Vân Ca theo hoàng thượng hồi cung, nhưng làm như thế nào thu xếp ổnthỏa cho Vân Ca thì nhường cho Vu An thập phần lo nghĩ. Trong Vị ƯơngCung, trừ Tuyên Thất Điện nơi sinh hoạt hàng ngày của hoàng thượng ra,trong các cung điện ở hậu cung khác, Tiêu Phòng Điện là hợp tâm ý hắnnhất, nhưng mà đó là nơi Thượng Quan hoàng hậu đang ở. Các điện kháchoặc là quá xa, hoặc là rất đơn sơ, hoặc là rất không an toàn. Vu Annghĩ tới nghĩ lui, hoàng cung Hán triều to như vậy, thời kỳ Tiên hoàngtrị vì cung điện từng có ba nghìn mỹ nhân thế nhưng không có một chỗ cóthể làm chỗ ở cho Vân Ca.

Còn đang lo nghĩ, hoàng thượng đã quyết định chủ ý, lệnh hắn an bàichỗ ở của Vân Ca ở Tuyên Thất Điện. Vu An mặc dù cảm thấy thập phầnkhông hợp lễ nghi, nhưng trước mắt đây là an toàn nhất, biện pháp thỏađáng nhất, hơn nữa hoàng thượng cũng đã quyết định, Vu An chỉ có thểtrợn mắt nói dối, nói Vân Ca là cung nữ Tuyên Thất Điện.

Chỉ là một người đơn giản hồi cung, chẳng qua chỉ là một cung nữ nhonhỏ, lại làm cho toàn bộ triều đình đều chấn động. Hoàng thượng tuổikhông nhỏ, nhưng dưới gối lại không có con nối dõi. Hoàng tử là chuyệntất cả mọi người chú ý, chuyện này liên quan đến vận mệnh và quyền lựctriều đình tương lai mấy chục năm sau, là một thời cơ trên một bàn cờmới được bắt đầu đặt cờ. Nhưng hoàng thượng đối với nữ sắc vẫn rất lãnhđạm, cũng chưa từng tuyển chọn phi tần, không có lâm hạnh qua cung nữnào, hơn nữa có Hoắc thị và Thượng Quan thị uy hiếp, tâm tư của mọingười cũng đều phai nhạt, an tâm chờ hoàng thượng và Thượng Quan hoànghậu viên phòng, chờ có hoàng tử huyết mạch của Hoắc thị và Thượng Quanthị được sinh ra.

Nhưng sự tình đang chờ đợi đó lại dần dần bị xoay chuyển.

Lẽ ra nữ tử mười một mười hai tuổi là có thể viên phòng, hoàng thượng lại trì hoãn chưa cùng Thượng Quan hoàng hậu viên phòng, bách quan đãlén lút thảo luận rất lâu, cân nhắc hoàng thượng đối với Thượng Quan thị và Hoắc thị rốt cuộc là thái độ gì. Mọi người còn chưa cân nhắc rõràng, đột nhiên chỉ trong một buổi chiều, Thượng Quan gia diệt tộc, duynhất chỉ còn lại hoàng hậu Thượng Quan Tiểu Muội có một nửa huyết thốngcủa Hoắc thị.

Sau khi Hoắc Quang một mình nắm giữ đại quyền, đối với cháu ngoạiTiểu Muội thập phần khoan hậu, Tiểu Muội cũng đối với Hoắc Quang thực vô cùng thân thiết, Hoắc Quang vài lần ám chỉ lo lắng con nối dõi củahoàng thượng sau này, hoàng thượng lại vẫn chưa cùng Thượng Quan TiểuMuội viên phòng.

Hiện giờ hoàng thượng đột nhiên mang một nữ tử vào cung, tâm tư mọingười không khỏi trở nên lung lay, thầm nghĩ tuy rằng hiện tại HoắcQuang dưới một người, trên vạn người, nhưng tương lai gia tộc nào đượcvinh hiển thì vẫn chưa nói rõ được. Chỉ là trước mắt Hoắc Quang đang nắm đại quyền, mọi người cũng không dám tùy tiện đắc tội, trong lòng tínhtoán nguyện tụ tập xem kịch vui, chờ xem Hoắc Quang phản ứng như thếnào, chờ xem nữ tử kia có kết quả gì.

Vu An sợ Vân Ca tới chỗ ở mới không quen, ở đó không được vui vẻ, cố ý an bài một người quen tới săn sóc sinh hoạt hàng ngày cho nàng. Khi Vân Ca nhìn thấy thái giám Phú Dụ, hai người đều vừa giật mình, lại vừa vui vẻ. Cái gọi là "Khi hoạn nạn mới thấy rõ lòng người", Phú Dụ ở dướirăng nhọn kiệt khuyển của Quảng Lăng Vương, liều chết bảo vệ Vân Ca vàHứa Bình Quân, Vân Ca vẫn luôn cảm động ghi tạc trong lòng. Mà câu nóikia của Vân Ca khi đối mặt với kiệt khuyển "Hứa tỷ tỷ, tỷ mang Phú Dụ đi trước" cũng làm cho Phú Dụ luôn luôn ghi nhớ trong lòng.

Phú Dụ từ nhỏ chỉ biết mình là phận nô tài, cùng lắm cũng chỉ như một thứ đồ chơi bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng, có thể chơi đùa, khihỏng thì vứt bỏ, không đáng giá tiền! Thậm chí không bằng chim quý thúlạ nuôi dưỡng trong phủ công chúa. Những chim quý thú lạ đó nếu có mộtchút sơ xuất, bọn họ đều phải đền mạng. Đó là lần đầu tiên, hắn pháthiện hóa ra có người lại coi hắn như một người bình thường. Mọi ngườiđều cho rằng hắn bởi vì trung thành với công chúa, khi kiệt khuyển sắpcắn được Vân Ca, dùng thân thể chính mình liều chết bảo vệ Vân Ca, nhưng không biết hắn chỉ là bởi vì Vân tỷ tỷ và Hứa tỷ tỷ đều coi hắn như một "Người".

Hai người bọn họ nguy hiểm trước mặt, không hề coi hắn như một món đồ chơi mà vứt bỏ, mà xem tính mạng của hắn cũng quan trọng như tính mạngcủa bản thân mình. Hắn chỉ muốn dùng tôn nghiêm cùng lương tâm của một"Người" hồi báo coi trọng của các nàng. Phú Dụ không hiểu cái gì gọi làđạo lý lớn "Sĩ vi tri kỷ giả tử"(kẻ sĩ có thể chết vì người tri kỷ),nhưng trong linh hồn hèn mọn của hắn có thứ đơn giản nhất, cũng quý giánhất của con người, đó là lương tâm. Lần đó sau khi "Lập công", côngchúa cảm động trước "Trung thành" của hắn, cố ý đề cử hắn vào cung, xemnhư phần thưởng cho hắn, hơn nữa dặn dò hắn tận tâm làm việc, giúp đỡphủ công chúa, ngày sau làm một chưởng sự thái giám cũng rất có thể.

Phú Dụ trong lòng thực hiểu được "phần thưởng" của công chúa, côngchúa cần một người trung thành ở trong cung thay cô ta điều tra mọichuyện, truyền ra tin tức. Nhưng mặc kệ công chúa có phải thực sự thưởng cho hắn hay không, hắn vẫn luôn thực cảm kích công chúa an bài, bởi vìnếu như không có công chúa an bài, hiện tại hắn khẳng định đã chết.

Trong vụ án mưu phản của Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương, côngchúa, thái giám và cung nữ hầu hạ trong phủ công chúa đều bị ban chết,hắn bởi vì sớm được đưa vào trong cung, may mắn tránh thoát một kiếp.Bởi vì hắn không phải thân tín do Vu công công bồi dưỡng, thế lực củacông chúa cũng đã tan thành mây khói, Phú Dụ ở trong cung cũng khôngđược trọng dụng, chỉ một mình làm việc lặt vặt trong một tiểu điện. Haingày trước Vu công công sai người đến phân phó hắn thu dọn gọn gàng, yphục chỉnh tề, chuẩn bị khi có yêu cầu đến Tuyên Thất Điện chờ phân phó, hắn còn buồn bực, đến hầu hạ tại Tuyên Thất Điện trước giờ chính làgiấc mộng của toàn bộ thái giám, cung nữ trong cung, Vu công công tạisao lại đột nhiên đem một chỗ tốt như vậy cho một kẻ vô tích sự như hắn? Liệu không có huyền cơ khác chứ?

Hôm nay khi đến, trong lòng Phú Dụ thấp thỏm bất an, vô cùng lo lắng, không ngờ lại gặp được Trúc tỷ tỷ, lại biết về sau người phải hầu hạchính là Trúc tỷ tỷ, lo lắng trong lòng Phú Dụ chẳng những rơi xuống hết sạch, còn cảm thấy ông trời có phải quá hậu đãi hắn hay không? Buổi tối trở về nhất định dập đầu mấy lần tạ ơn ông trời.

Vân Ca vừa mới tiến cung, cái gì cũng đều thấy mới mẻ, hiện tại cóPhú Dụ và Mạt Trà làm bạn, Vân Ca cảm thấy hoàng cung cũng không phảiđáng sợ như vậy, ngược lại còn thập phần thú vị. Không nói tới những cái khác, với kiến trúc các cung điện nàng đều thưởng ngoạn thật lâu. ÔnThất Điện có dùng hỗn hợp bùn và tiêu(1) để trát lên vách tường, toàn bộ vách tường ấm áp thơm hương. Cây cột có sử dụng hương quế, trước giường có để một tấm hỏa tề bình phong, còn treo một bức mành hồng vũ, làm cho người ta bước vào phòng là thấy ấm áp, quả không hổ danh là "ÔnThất"(ôn thất nghĩa là phòng ấm)

(Hiện tại mình không tìm được thôngtin về hỏa tề bình phong, không biết cụ thể đó là bình phong như thế nào nên để nguyên cả cụm từ đó.)

Thanh Lương Điện dùng hàn ngọc lát nền, chạm khắc đá thành giường,dùng ngọc lưu ly tím làm mành, trang trí bên trong đều là những đồ chếtạo từ thủy tinh, quả nhiên là "Giữa mùa hạ mà có sương, đang trong mùahạ mà mát lạnh".(Thanh lương nghĩa là mát lạnh)

Từng cung điện một đều du ngoạn một lượt, nơi Vân Ca thích nhất tiêuphí thời gian nhất ngoại trừ Tuyên Thất Điện, chính là Thiên Lộc Các vàThạch Cừ Các. Thiên Lộc Các là nơi "Cất giữ bí thư, chỗ của hiền tài",Thạch Cừ Các là nơi "Cất giữ thư tịch thu thập được từ thời Tần".

Khi Lưu Phất Lăng ở tiền điện tiếp kiến bách quan, xử lý chính sự,Vân Ca thường thường ở trong Thiên Lộc Các và Thạch Cừ Các tiêu phí thời gian cả ngày. Hôm nay, có mấy vị đại thần đều thỉnh cầu một mình gặphoàng thượng, trong Ôn Thất Điện vừa tiễn bước một vị, lại nghênh đónmột vị. Nhìn theo Hoắc Quang đi ra cửa điện, Lưu Phất Lăng hơi có chút ủ rũ, Vu An vội phân phó Điền Thiên Thu đang chờ ngoài điện, để cho hoàng thượng nghỉ ngơi một lát.

Lưu Phất Lăng uống một ngụm trà, trong mắt có mang vài phần lo lắng, "Vân Ca đang ở chỗ nào?"

Vu An bỏ thêm vào lò hương một ít ngọc tủy hương, cười trả lời: "Ở Thiên Lộc Các."

Thất Hỉ vội cười nói: "Vân cô nương thật sự là hiếu học, nô tài chưabao giờ gặp qua một khuê tú thích nghiên cứu học vấn như vậy, đích thựclà một vị tài nữ, cùng hoàng thượng. . ."

Vu An liếc một cái nhìn Thất Hỉ, Thất Hỉ lập tức câm miệng, nhưngtrong lòng vẫn hoang mang, vắt óc tính kế để hoàng thượng cao hứng, đâykhông phải là sư phụ đã dạy sao? Không phải là bổn phận của kẻ làm nôtài sao? Chẳng lẽ hắn nói sai rồi? Hắn hoảng loạn bất an quan sát đếnsắc mặt hoàng thượng, tuy rằng không có ý cười, nhưng thực ôn hòa, nghĩđến không có gì sai lầm lớn, mới thực thả lỏng một nửa tâm tư.

Nghiên cứu học vấn? Lưu Phất Lăng nghĩ tới Vân Ca cả ngày lật tới lật lui xem cái gì đó, đầu bắt đầu đau.

Nàng từ sau khi biết trong cung cất giấu "Bí thư", "Bí sử", lập tứchứng thú quá độ, tự mình nàng xem thì không nói, sau khi trở về còn muốn cùng hắn nghiên cứu thảo luận.

"Tần Thủy Hoàng rốt cuộc không phải là con của Lã Bất Vi sao?"

"Triệu Cơ thích Tần vương nhiều hơn, hay là Lã Bất Vi nhiều hơn?"

"Hoàng Đế(2) và Viêm Nữ rốt cuộc là có quan hệ gì, vậy là Viêm Nữ vàXi Vưu có quan hệ gì? Viêm Nữ vì sao không giúp Xi Vưu, phải giúp HoàngĐế? Nếu Viêm Nữ chính là nữ nhi của Hoàng Đế, sau khi nàng lập công lớn, vì sao Hoàng Đế không ngợi khen nàng, ngược lại còn nhốt nàng? Huynhcảm thấy Viêm Nữ có thể hận Hoàng Đế hay không?"

Với mỗi vương triều có tinh phong huyết vũ* thay đổi triều đại, tranh bá thiên hạ, nhưng khi tới tay nàng, tất cả đều biến thành chuyện tìnhcảm của nữ nhi.

Không biết nàng lúc này lại đang xem tới thứ gì?

*Tinh phong huyết vũ: nghĩa đen là gió tanh mưa máu, ý chỉ cuộc chiến khốc liệt.

Lưu Phất Lăng lấy lại tinh thần, mỏi mệt vừa rồi do Hoắc Quang màsinh ra bất tri bất giác giảm bớt đi. Đang muốn lệnh Vu An tuyên ĐiềnThiên Thu yết kiến, đột nhiên có thái giám ở bên ngoài mành thò đầu vàothăm dò, Vu An đi ra ngoài trong chớp mắt, khi trở về vẻ mặt u ám cúiđầu hồi bẩm với Lưu Phất Lăng.

Lưu Phất Lăng sau khi nghe xong, trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Tuyên Điền Thiên Thu vào đi!"

Vu An ngẩn ra, hoàng thượng đây là có ý tứ mặc kệ sao? Cúi đầu đáp: "Nô tài tuân chỉ."

Vân Ca đang xem một bản kí lục về sinh hoạt hàng ngày, du lịch củacông tử Phù Tô(3), trong đó còn có ghi chép một số thi văn của công tửPhù Tô, Vân Ca đọc mà yên lặng suy nghĩ.

Nghĩ tới công tử Minh Nguyệt kiếp trước, lưu thủy kim sinh (nước chảy kiếp này), cuối cùng cũng là kết cục tự vẫn vu thiên, không khỏi thởdài: "Công tử đúng là người sống trong núi, hoàng gia đã lầm quânvương."

Chợt thấy một người đứng phía sau, nàng chưa nói đã cười: "Huynh bậnrộn xong rồi sao? Mau giúp ta xem một chút, bài thơ này giải thích thếnào, có giống như là thơ tình của công tử không? Không biết là viết chonữ tử Hà gia..."

Khi quay đầu lại, đối diện với nàng lại là Mạnh Giác cùng với ánh mắt lạnh như băng mang theo chất vấn và không thể tin được, "Thật là nàng!"

Nụ cười của Vân Ca đông cứng lại ở trên khuôn mặt, thân thể cũng co rụt lại.

Sau nửa năm ly biệt, hắn nhìn cũng gầy đi không ít, có lẽ bởi vì gầy, trên khuôn mặt thiếu đi vài phần ôn nhuận của ngày xưa, có thêm vàiphần góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng nghiêm nghị.

Vân Ca bình tĩnh nhìn hắn, thân thể tới một cử động nhỏ cũng khôngdám làm, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có trái tim giống như đangbị kim đâm, không chậm chạp không trì hoãn, chính là từng chút từng chút một, chậm rãi nhưng hung hãn đâm vào. Miệng vết thương kia nhìn khôngthấy máu, thậm chí ngay cả vết tích cũng khó nhìn thấy được, nhưng bêntrong là đau buốt lở loét, trong ngực trong phổi dần dần cũng bị đau âmỷ, đột nhiên nàng cúi người xuống, bắt đầu ho.

Bởi vì vẫn được điều trị thích hợp, nàng đã lâu rồi không còn ho dữdội như vậy, nhưng lúc này một trận ho khan lại làm cho nàng thông suốttỉnh táo lại, nàng vừa ho khan, vừa đứng dậy muốn đi.

Nhưng mới vừa đi được hai bước, thân thể đã bị Mạnh Giác túm lấy, kéo vào trong lồng ngực của hắn, một tay hắn di động trên các huyệt vị trên lưng nàng, một tay nắm một bàn tay của nàng, dường như đang xem mạchcho nàng.

Sau một lát, sắc mặt Mạnh Giác dịu đi vài phần, trong mắt ẩn chứathật nhiều tự trách, "Ta không biết nàng lại chịu nhiều khổ sở như vậy.Bây giờ ta đón nàng trở về, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp chữa khỏibệnh của nàng."

Thủ pháp của Mạnh Giác rất hiệu nghiệm, Vân Ca ho khan dần giảm,trong lồng ngực dễ chịu không ít, nhưng thân thể còn có chút mềm nhũn,nàng đưa tay muốn đẩy Mạnh Giác ra, nhưng không có chút sức lực nào.

Mạnh Giác đưa tay sờ lên gò má của nàng, "Bệnh Dĩ đã được làm cha,Bình Quân sinh con trai, nàng không muốn đi nhìn một chút sao?"

Toàn bộ động tác của Vân Ca đều dừng lại, sau một lúc, nàng ngẩn ngơ mỉm cười: "Vậy tốt lắm."

Mạnh Giác cười nói: "Ta đây chỉ là cô phụ(chồng của cô) tương lai màđã có phong tiền đầy tháng cho đứa bé, nàng làm cô cô vậy mà lại khôngcó bất kỳ biểu hiện gì?"

Vân Ca cười khổ: "Mạnh Giác, ta là ta, ngươi là ngươi. Cây trâm củangươi ta đã trả lại cho ngươi, bất luận là ngươi cưới Hoắc gia tiểu thư, hay là Vương gia tiểu thư, đều không có quan hệ gì với ta."

Mạnh Giác ôn hòa nói: "Vân Ca, tuy rằng khoảng thời gian đó ta cóchút thường xuyên ra vào Hoắc phủ, có không ít lời đồn đãi, nhưng tachưa bao giờ dự định cưới Hoắc Thành Quân, cũng chưa bao giờ từng nóivới Hoắc Thành Quân ta sẽ cưới nàng ấy."

Vân Ca cười lạnh: "Đúng rồi! Ngươi không tính cưới! Vậy là ai ôm ômấp ấp nàng ấy? Là ai thân mật với nàng ấy như vậy? Nếu ngươi không tínhcưới nàng, còn đối với nàng ấy như thế, so với việc ngươi muốn kết hônvới nàng ấy càng làm người khác cười chê. Có phải mỗi một nữ tử tronglòng ngươi đều chỉ có thể được phân biệt là có thể lợi dụng hay là không thể lợi dụng hay không?"

Mạnh Giác không ngờ đến Vân Ca tận mắt chứng kiến hắn và Hoắc ThànhQuân ở chung một chỗ, sắc mặt trở nên tái nhợt, "Vân Ca, ta có nguyênnhân bất đắc dĩ của ta."

Vân Ca nói: "Mạnh Giác, những thứ ta và ngươi coi trọng không giốngnhau, hành sự cũng không giống nhau. Ngươi đi theo đuổi những gì ngươimuốn có, thời gian đó chúng ta... thời gian đó coi như chuyện gì cũngchưa từng... "

Mạnh Giác bỗng nhiên dùng sức nâng cằm Vân Ca lên, cắn xuống môi củanàng, ngăn cản hết thảy những lời Vân Ca muốn nói, "Vân Ca, bất luậnnàng nghĩ như thế nào về ta, ta tuyệt đối không phải là người làm tráilời thề, ta rất ít khi hứa hẹn, nhưng nếu như ta đã hứa với nàng, tuyệtđối sẽ không làm trái, ta sẽ cưới nàng, nàng chính là người mà ta muốn."

Cằm Vân Ca bị hắn nắm chặt tới đau, "Ngươi muốn nhiều lắm, nhưngngười ta cũng chỉ có hai tay thôi. Hoắc Thành Quân hiện tại đối vớingươi hữu dụng, mà ta... giá trị lợi dụng của ta không được bao nhiêu."

Mạnh Giác sửng sốt, "Ai nói cho nàng là ta lợi dụng nàng?"

"Ta đã gặp Hầu bá bá, bác ấy nói ngươi nên gọi ta là sư tỷ," Vân Cacòn đang miễn cưỡng cười, giọng nói lại mang theo nghẹn ngào, "Ta tuy có chút ngốc, nhưng dù sao cũng không phải kẻ ngốc. Lúc mới tới Trường An, là ai trộm hà bao của ta?

Đằng sau một khúc "Thái Vi" thanh cao có bao nhiêu tâm tư đen tối?Cây kim ngân trâm kia là vì ta, hay là vì ngàn vạn của cải trong thànhTrường An? Ta không biết phụ mẫu ta và nghĩa phụ của ngươi có bao nhiêuquan hệ sâu xa, tuy rằng bọn họ nhiều năm không gặp, nhưng vẫn đối vớicố nhân tình cảm sâu nặng, ân nghĩa vô giá, lại thành một thứ rẻ mạt cóthể tùy ý lợi dụng trong tay ngươi. Phong thúc thúc và nghĩa phụ củangươi có lẽ cũng không nguyện đặt chân vào tranh đấu quyền lực trong Hán triều, ngươi và bọn họ cũng không giống nhau, bọn họ căn bản không yênlòng đem nhiều tiền tài như vậy giao cho ngươi, cho nên ta thành mộtquân cờ trên bàn cờ của ngươi. Hiện tại ngươi ít nhất đã đạt được mộtnửa tâm nguyện, Phong thúc thúc đã đem toàn bộ sản nghiệp trong Hántriều giao cho ngươi, có tiền tài trải đường, hơn nữa có quyền thế Hoắcphủ, ngươi bất luận là muốn thứ gì cũng có thể thi triển hành động đượcrồi, cũng xin ngươi không cần phải vội vã mưu tính đoạt lấy sản nghiệpcủa nghĩa phụ của ngươi ở Tây Vực, đừng làm cho nghĩa phụ của ngươithương tâm, cũng thuận tiện buông tha cho ta."

Thân thể Mạnh Giác cứng ngắc, không thể mở miệng giải thích, bởi vìtất cả những lời này đều là sự thật! Ánh mắt của hắn nặng nề dừng trênngười Vân Ca, ánh mắt giống như một loại đá quý mỹ lệ, lấp lánh, nhưngcũng hội tụ một loại bi thương, mênh mông mù mịt nơi hoang mạc

Ánh mắt của hắn làm cho lồng ngực Vân Ca đau đớn, lại muốn ho khan,nàng gắt gao ấn chặt lồng ngực của mình, giống như là muốn đem toàn bộcảm xúc đều gắt gao ấn ngược trở lại. Vân Ca rút tay ra muốn chạy đi,lại bị Mạnh Giác nắm chặt cổ tay của nàng, không chịu buông ra. Nàng mởtừng ngón tay, từng ngón tay một, chậm rãi nhưng kiên quyết mở bàn tayMạnh Giác ra. Trong mắt Mạnh Giác lưu chuyển thỉnh cầu mơ hồ, Vân Ca lại chỉ nhìn thấy một màu đen như mực đặc.

Khi chỉ còn lại có một ngón tay, nàng kéo mạnh tay ra, vội vàng thoát khỏi hắn. Khi ra khỏi các lâu, nhìn thấy Mạt Trà và Phú Dụ đi cùng nàng đều hôn mê bất tỉnh, khó trách hắn có thể lẳng lặng đứng ở phía saunàng.

Vân Ca kinh hãi, Mạnh Giác vậy mà gan lớn ngạo mạn tới thế này, nơi này chính là hoàng cung!

Bên ngoài Ôn Thất Điện đã không còn thần tử nào chờ, thường ngày vàolúc này, Lưu Phất Lăng sẽ di giá tới Thiên Lộc Các hoặc là Thạch Cừ Các, đi đón Vân Ca. Nhưng hôm nay, hắn đang lệnh cho Vu An đem tấu chươngra, bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Vu An tuy biết rõ tại chỗ bí mật có người bảo vệ, chỉ cần Vân Ca lêntiếng gọi người, lập tức sẽ có người xuất hiện, không có đại sự gì phátsinh, nhưng trong lòng vẫn hoàn toàn sốt ruột. Mà người vốn nên vô cùngsốt ruột ngược lại thì khí định thần nhàn*.

*Khí định thần nhàn: thành ngữ chỉ tinh thần ổn định, nhàn nhã

Vu An trong lòng thầm thán, khó trách đều nói "Hoàng thượng khôngvội, thái giám đã sốt ruột". Không phải thái giám tính tình bộp chộp, mà là tâm tư hoàng đế quá thâm sâu. Không nói tới những thứ khác, chỉ mộtchút là sẽ không ổn thỏa, thân phận của Vân Ca mặc dù còn chưa có rõràng, nhưng cũng không thể để thần tử tùy ý tự mình tới gặp.

Vu An nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn xa xa truyền đến, thần sắcđược thả lỏng. Chỉ chốc lát, đã nghe thấy tiểu thái giám ở bên ngoài nhỏ giọng nói: "Chỉ có hoàng thượng ở trong."

Lưu Phất Lăng lập tức ném bút, ánh mắt đột nhiên phát sáng.

Khóe môi Vu An cong lên, muốn cười lại nhịn xuống, hóa ra hoàngthượng cũng không phải trấn tĩnh như vậy. Vân Ca từng bước nhỏ chạy vào, hai má đỏ ửng, không để ý đến Vu An đang ở đó, lập tức nắm lấy tay LưuPhất Lăng. Dường như trong hồng trần mênh mang, muốn nắm lấy một chút an lòng, tay kia thì vẫn gắt gao ấn chặt lên ngực mình, giống như là muốnnén lại rất nhiều thứ không nên dũng mãnh tiến ra.

Nàng mỉm cười với Lưu Phất Lăng, muốn nói chuyện, còn chưa mở miệng,lại bắt đầu ho, gắng gượng càng làm cho sắc mặt tái nhợt đỏ thêm. LưuPhất Lăng nhìn thấy mà đau lòng, vội nói: "Chuyện gì cũng không cần nói, chuyện gì ta cũng đều hiểu được. Nếu nàng không muốn gặp hắn, về sau ta sẽ không cho phép hắn tiếp tục xuất hiện ở trước mặt nàng nữa. Khôngcần nói gì, chậm rãi thở ra, rồi hít vào... "

Vu An lập tức phân phó tiểu thái giám đi truyền Trương thái y.

Chú thích:

(1): Trong cung cấm thời xưa có tục trộn hạt tiêu trát tường để choấm áp và có hương thơm, vì vậy cung điện cho Hoàng hậu ở thời Hán mới có tên là Tiêu Phòng Điện. Hic, lúc làm tới đây mình cũng giật mình, saolại có tiêu đi trát tường, tìm mãi mới ra thông tin này.

(2): Hoàng Đế còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, là một vị vua huyềnthoại và anh hùng văn hoá Trung Quốc, được coi là thuỷ tổ của mọi ngườiHán. Chữ hoàng 黃 ở đây hàm nghĩa sắc vàng, là màu biểu trưng cho hànhthổ. Hiểu nôm na "Hoàng Đế" là "Vua Vàng", khác với hoàng 皇 trong hoàngđế 皇帝 là danh xưng của các vua Trung Quốc kể từ thời nhà Tần. Hoàng Đếđược coi là một trong Ngũ Đế, theo huyền sử Trung Quốc thì ông trị vìtrong khoảng 2698 TCN đến 2599 TCN và là người sáng lập ra nền văn minhTrung Quốc. Theo truyền thuyết, việc ông rút về phía tây tại trận TrácLộc đánh thủ lĩnh Xi Vưu là cái mốc hình thành người Hán.

Cách đây hơn 4000 năm, ở lưu vực Hoàng Hà và Trường Giang có nhiềuthị tộc và bộ lạc sinh sống. Hoàng Đế là một trong những thủ lĩnh bộ lạc nổi tiếng nhất trong truyền thuyết. Bộ lạc Thiểu Điển, do Hoàng Đế làmthủ lĩnh, ban đầu sống ở vùng Cơ Thuỷ thuộc tây bắc Trung Quốc, sau dờitới vùng Trác Lộc bắt đầu định cư, phát triển chăn nuôi và trồng trọt.Viêm Đế (Thần Nông) là thủ lĩnh một bộ lạc khác đồng thời với Hoàng Đế,cư trú tại vùng Khương Thuỷ ở tây bắc Trung Quốc. Xi Vưu là thủ lĩnh bộtộc Cửu Lê. Họ chế tạo ra các loại vũ khí như đao, kích, cung, nỏ,thường dẫn bộ lạc đi xâm chiếm, cướp phá các bộ lạc khác.

Có lần, Xi Vưu xâm chiếm vùng đất của Viêm Đế. Viêm Đế đem quân chống lại nhưng thất bại. Viêm Đế đành chạy đến Trác Lộc, xin Hoàng Đế giúpđỡ. Hoàng Đế liên kết các bộ lạc, chuẩn bị lương thực, vũ khí, triểnkhai một trận quyết chiến với Xi Vưu trên cánh đồng Trác Lộc. Về trậnđại chiến này, đã có nhiều truyền thuyết hoang đường, khi quân của Hoàng Đế thừa thắng đuổi theo quân của Xi Vưu, trời bỗng nổi cuồng phong, làdo Xi Vưu đã được sự giúp đỡ của thần gió, thần mưa. Hoàng Đế cũng nhờThiên Nữ giúp đỡ. Cuối cùng, Xi Vưu bại vong.

Còn về Viêm Nữ mình chưa tìm được thông tin cụ thể mà cũng thực không có thời gian tìm thêm, mong mọi người thông cảm. Thông tin trên mìnhtìm được là trên Wikipedia, cũng chưa có thời gian nghiên cứu mấy truyền thuyết cổ xưa này của Trung Quốc. Theo mình biết, Đồng Hoa có tác phẩm"Từng hứa hẹn" có nói về câu chuyện này, nhưng chưa có ai dịch/edit chomình đọc chùa nên là không rõ, có đọc được mấy chương từ nhà bạn TiểuDương, theo như giới thiệu của Từng hứa hẹn thì nội dung như sau, lý domình để phần này là do đoán bậy Viêm Nữ là Hiên Viên Bạt ấy mà (copy ynguyên phần giới thiệu của bạn Tiểu Dương, tuy nhiên có giản lược mộtchút):

Thời Thượng cổ, thần tiên, con người, yêu quái, vạn vật đều hỗn độn trong trời đất.

Ba Thần tộc lớn: Trung nguyên có tộc Thần Nông (Viêm Đế đứng đầu), ĐôngNam có tộc Cao Tân (Tuấn Đế đứng đầu), Tây Bắc có tộc Hiên Viên (HoàngĐế đứng đầu), nắm giữ ba phần thiên hạ, tạo thành thế chân vạc cực kỳvững chắc.

Mà những anh hùng đáng nhớ nhất thời bấy giờ chính là Chiến Thần Xi Vưu của tộc Thần Nông và Thái Tử Thiếu Hạo của tộc Cao Tân.

Xi Vưu vốn là vương thú được Viêm Đế của tộc Thần Nông thu phục mấy trămnăm trước, có tàn nhẫn nhưng cũng có chân thành, có giả dối mà lại ngâythơ, vũ lực siêu quần, bách chiến bách thắng. Trong lòng hắn không cóbất kỳ giới luật gì, chỉ có cừu hận, mục tiêu duy nhất chính là dùng võlực để chinh phục vạn vật trong trời đất, thống nhất thiên hạ.

Vận mệnh chọc ghẹo, phải cố gắng hết sức bình định giang sơn, hắn gặp được vương cơ của tộc Hiên Viên – Hiên Viên Bạt(hay còn gọi là Tây Lăng Hành), lần đầu tiên là hiểu lầm, sau đó rất nhanh họ đã yêu nhau sâuđậm.

Dưới gốc cây hoa đào, Xi Vưu lập nên lời hứa hẹn sẽ yêu thương nàng, quyết định từ bỏ tất cả, cùng chung sống cả đời bên nàng.

Viêm Đế đột nhiên mắc bệnh qua đời, nội bộ tộc Thần Nông phân tranhkhông ngừng, hai tộc kia như hổ rình mồi, thiên hạ sắp đại loạn. A Hànhthân là vương cơ của tộc Hiên Viên, lo lắng cho người nhà và con dân,luôn phải cân nhắc từng bước, cuối cùng nàng phải thành hôn với Thái TửThiếu Hạo của tộc Cao Tân, dùng cuộc hôn nhân của mình để giữ lấy sinhtồn cho gia tộc.

Xi Vưu không rõ nội tình, thấy A Hành phụ lòng hắn, tức giận khôngthể áp chế. Hà đồ lạc thư được ghi lại từ thời thiên cổ đột nhiên xuấthiện, ba thần tộc lớn tranh đoạt gay gắt, lâm vào hỗn chiến. . . Thùnước hận nhà, chủng tộc ân oán, Xi Vưu rốt cuộc hiểu được, hóa ra yêu so với hận càng khó.

(3): Doanh Phù Tô là con trai cả của Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoànglên ngôi hoàng đế nhưng các con vẫn được sử gọi là công tử như con cácvua chư hầu thời nhà Chu. Tháng 10 năm 210 TCN, Tần Thủy Hoàng đi tuầndu thiên hạ, tả thừa tướng Lý Tư đi theo. Sau khi tế vua Hạ Vũ ở Cối Kê, vua Tần Thuỷ Hoàng trở về kinh, khi về đến bến Bình Nguyên thì bị bệnh. Bệnh tình Tần Thủy Hoàng ngày càng nặng, biết không qua khỏi nên ngàiviết thư, đóng dấu ngọc tỷ gửi đến công tử Phù Tô nói:

"Con về Hàm Dương với đám tang, và chôn cất ta ở đấy."

Thừa tướng Lý Tư thấy nhà vua chết ở xa kinh đô sợ các công tử vàthiên hạ có biến loạn, bèn giấu kín điều đó, không báo tang. Chỉ có HồHợi, Triệu Cao và một vài hoạn quan thân tín của nhà vua, tất cả có nămsáu người biết là vua đã chết. Cuối cùng, sau khoảng hai tháng, Lí Tư và xa giá trở lại Hàm Dương, nơi mà các tin tức về cái chết của Tần ThủyHoàng mới được công bố. Sau khi ông chết, Phù Tô theo lệ sẽ là hoàng đếnối ngôi.

Lý Tư và Triệu Cao âm mưu giết Phù Tô vì vị tướng được yêu thích bởiPhù Tô là là Mông Điềm, người mà họ không thích. Họ đã sợ rằng nếu PhùTô được lên ngôi, họ sẽ bị mất quyền lực. vì vậy nên Triệu Cao bèn cùngLý Tư âm mưu hủy bức thư của Thủy Hoàng gửi cho công tử Phù Tô, đặt rachuyện thừa tướng Lý Tư đã nhận được tờ chiếu của Thủy Hoàng ở Sa Khâutrước khi chết bảo lập Hồ Hợi(con thứ của Tần Thủy Hoàng) làm thái tử;sau đó lại làm một bức thư khác gửi cho công tử Phù Tô và tướng MôngĐiềm kể tội hai người, ra lệnh cho hai người phải chết.

Công tử Phù Tô vì một lòng trung hiếu nên đọc thư xong bèn tự vẫn,Mông Điềm thì nghi ngờ không chịu chết, bị bắt mang về giam ở DươngChâu. Hồ Hợi được lên nối ngôi, tức là Tần Nhị Thế hoàng đế.

Quan hệ gì giữa Phù Tô công tử và Minh Nguyệt công tử mình cũng hoàntoàn không có thông tin. Thông tin về Tần Thủy Hoàng, Lã Bất Vi, TriệuCơ chắc ai cũng biết nên mình bỏ qua không chú thích.

Những "tinh phong huyết vũ" thay đổi triều đại vào tay Vân Ca đềuthành những câu chuyện tình của nhi nữ, nhưng có lẽ vào tay tác giả Đồng Hoa cũng như vậy, nên chúng ta mới có Bộ bộ kinh tâm, Đại Mạc Dao, VânTrung Ca, Từng hứa hẹn để đọc.