Hứa Bình Quân nhìn thấy Vân Ca, nét mặt hưng phấn vui vẻ,"Vân Ca, tỷ muốn mời muội một ly, muốn thay toàn bộ nữ tử Hán gia cám ơn muội. Có một muội tử như muội, tỷ tỷ thật sự rất vui."
Vân Ca cười nhận lấy chén rượu, trêu chọc nói "Muội biết rồi nhé! Cómột muội tử như muội, cũng thực không có gì ghê gớm. Có phu quân như đại ca vậy, tỷ tỷ mới thực sự là vui mừng, đúng không?"
Hứa Bình Quân nhìn thoáng qua Lưu Bệnh Dĩ ở bên kia, có vài phầnngượng ngùng, ý cười trên mặt có giấu cũng không giấu được. Vân Ca gắpmột đũa đồ ăn, còn chưa đưa vào miệng, một cung nữ bưng một chén rượu đi tới trước mặt nàng, "Đây là rượu Hoắc tiểu thư kính mời cô nương."
Vân Ca đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Hoắc Thành Quân nhìn nàng, hướngnàng nâng chén rượu trong tay lên, làm một tư thế mời rượu. Vân Ca ảmđạm cười, tiếp nhận rượu trong tay cung nữ định uống, Mạt Trà sợ tới mức vội muốn đoạt lấy, "Cô nương, đừng uống."
Vân Ca đẩy tay Mạt Trà ra, Mạt Trà lại vội vàng nói: "Nếu không nô tỳ uống trước một ngụm."
Vân Ca giận liếc Mạt Trà một cái, "Rượu này là mời em, hay là mờita?", nói xong ngửa cổ lên, một ngụm uống cạn chén rượu. Vân Ca hướngHoắc Thành Quân lật ngược chén rượu, tỏ ý đã uống cạn, rồi hơi khomngười một chút, tỏ ý tạ ơn. Hoắc Thành Quân thản nhiên nhìn nàng trongchớp mắt, nghiêng đầu nở nụ cười rạng rỡ.
Vân Ca liếc thấy trên khóe môi Hoắc Thành Quân có một vết máu, chénrượu trong tay nàng đột nhiên nặng ngàn quân*, suýt nữa rơi xuống mặtđất.
*Quân: đơn vị tính trọng lượng thời cổ của Trung Quốc, một quân bằng 30 cân.
Vừa rồi nàng ấy ở dưới điện, nhìn thấy toàn bộ mọi thứ diễn ra trênđiện, như vậy sẽ có cảm nhận gì? Nàng ấy phải cắn chặt môi, mới có thểlàm cho mình không hét lên một tiếng! Vậy mà nụ cười rạng rỡ đó lạikhông nhìn ra chút nào miễn cưỡng.
Trong lòng Vân Ca có chút rùng mình, Hoắc Thành Quân đã không còn làcô gái ngày đó khi tức giận, vung roi ngựa muốn đánh người nữa rồi.
Hứa Bình Quân nhìn Vân Ca đang ngẩn người một hồi, lại lén liếc mắtnhìn nụ cười yếu ớt của Hoắc Thành Quân, chỉ cảm thấy trong đầu hoàntoàn mờ mịt không rõ.
Vân Ca không hề nói chuyện với Mạnh đại ca, còn Hoắc Thành Quân thấyMạnh đại ca, vẻ mặt hờ hững, giống như chưa từng quen biết. Nhưng HoắcThành Quân và Vân Ca. . .
Mạnh đại ca giống như cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, không biếthuynh ấy đang có cảm giác gì? Còn nữa quan hệ của Vân Ca và hoàngthượng...
Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy đầy một bụng những câu hỏi muốn hỏi VânCa, nhưng lại ngại cung nữ và thái giám phía sau Vân Ca, nên đành mộtcâu cũng không thể nói, chỉ có thể quanh quẩn trong đầu.
Hứa Bình Quân nghĩ đến hiện giờ không giống như trước kia, trước kiahai người có thể cả ngày cười đùa, nhưng hiện tại Vân Ca ở chốn thâmcung, muốn gặp một lần cũng đều vô cùng khó khăn. Nếu bỏ lỡ hôm nay, sau khi tạm biệt rồi còn không biết lúc nào gặp lại. Vân Ca ở thành TrườngAn lẻ loi một mình, chỉ có mình và Bệnh Dĩ là người thân của nàng. Bọnhọ nếu không quan tâm tới Vân Ca, còn có ai quan tâm tới Vân Ca nữa?
Nghĩ đến đây, Hứa Bình Quân nhẹ giọng nói với Vân Ca: "Lần đầu tiêntỷ tới hoàng cung, còn không biết lần sau còn dịp nào nữa không, Vân Ca, muội dẫn tỷ đi tham quan hoàng cung một lát đi!"
Vân Ca mỉm cười nói: "Được."
Mạt Trà đi phía trước đốt đèn lồng, Vân Ca nắm tay Hứa Bình Quân rờikhỏi yến hội. Dọc đường đi, tiếng cổ nhạc, tiếng người nói cũng dần dầnnhỏ lại. Rời xa yến hội phồn hoa, cảm nhận được tĩnh lặng chỉ thuộc vềbóng đêm, Hứa Bình Quân liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vân Ca cười hỏi: "Tỷ tỷ trước kia còn hâm mộ những phu nhân tiểu thưđược ngồi trên yến hội, hôm nay chính mình cũng thành thượng khách thamdự, lại là thịnh yến lớn nhất hoàng gia, tỷ có cảm giác như thế nào?"
Hứa Bình Quân cười khổ: "Cái gì cũng vậy, đều là khi mình đứng ở mộtkhoảng cách xa ngắm nhìn thì dường như rất là đẹp đẽ, hoặc là nên nóithứ gì khi mình không có được thì cũng đều tốt nhất. Khi không có đượcthì luôn nghĩ rằng thứ mình không có được đó mới tốt nhất, khi đã cóđược rồi, lại bắt đầu hoài niệm những thứ mất đi mới là tốt nhất. Saungày hôm nay, tỷ mới biết được, khó thỏa mãn nhất chính là lòng người!"
Vân Ca vỗ tay một tiếng, cất giọng ha ha cười lớn, "Tỷ tỷ, tỷ hiệngiờ nói chuyện, câu nào câu nấy đều rất thú vị, làm cho người khác suynghĩ sâu xa."
Hứa Bình Quân bị dáng vẻ đáng yêu của Vân Ca chọc cười, cũng cười tựgiễu nói: "Muội nói tỷ đây trong thời gian vừa qua, trong chốc lát thìrơi xuống đất, trong chốc lát thì lên trời, nhân sinh chìm nổi, sinh tửchuyển dời trong chớp mắt, đại bi đại hỉ, trong mấy tháng ngắn ngủi vừarồi giống như đã trải qua những chuyện cả đời của người khác, muội cònkhông cho tỷ đột nhiên thay đổi thế sao?"
Vân Ca nghe trong lời Hứa Bình Quân còn có ý khác, biết nàng ngại Mạt Trà và Phú Dụ, có nhiều lời không thể nói, nên quay sang phân phó MạtTrà và Phú Dụ: "Mạt Trà, đêm nay ánh trăng sáng lắm, không cần em soiđường nữa, ta nhìn rất rõ. Ta muốn nói chuyện riêng cùng Hứa tỷ tỷ mộtlát."
Mạt Trà và Phú Dụ lên tiếng "Vâng" đáp ứng, lẳng lặng lui xuống, duytrì một khoảng cách khá xa đi theo Vân Ca. Hứa Bình Quân nghe Vân Ca nói thẳng như vậy, không khỏi có chút lo lắng, "Vân Ca, muội nói như vậy có được không? Nếu để cho hoàng thượng biết. . ."
Vân Ca cười le lưỡi: "Không có việc gì đâu. Ngay cả nếu Lăng ca ca ởđây, tỷ muội chúng ta muốn một mình nói chuyện, cũng có thể đuổi huynhấy đi."
Hứa Bình Quân ngơ ngác nhìn Vân Ca một lát, "Vân Ca, muội... muội và Mạnh đại ca. . ."
Nụ cười của Vân Ca có chút trở nên ảm đạm, "Muội và hắn đã không cònquan hệ gì nữa. Tỷ tỷ, chúng ta về sau không nên nhắc tới hắn nữa, đượckhông?"
"Chỉ là... Vân Ca, Mạnh đại ca tuy rằng có qua lại cùng Hoắc tiểu thư một thời gian, nhưng mà hiện tại huynh ấy... "
Vân Ca bịt kín lỗ tai lại, "Muội không muốn nghe, muội không muốnnghe! Tỷ tỷ, muội biết tỷ và hắn là bạn tốt, nhưng nếu tỷ còn nói tớihắn nữa, muội sẽ đi."
Hứa Bình Quân bất đắc dĩ, đành phải nói: "Được rồi, tỷ không nói tớihuynh ấy nữa, chúng ta nói tới 'Lăng ca ca' của muội đi, có được không?"
Hứa Bình Quân vốn tưởng rằng Vân Ca sẽ vui vẻ hơn một chút, nhưngkhông ngờ Vân Ca vẫn đầu mày nhíu chặt. Vân Ca kéo cánh tay Hứa BìnhQuân im lặng đi một đoạn đường, mới nói: "Muội cũng không muốn nói tớihuynh ấy. Chúng ta nói tới những chuyện vui vẻ, được không?"
Hứa Bình Quân nói: "Vân Ca, trong thành Trường An ngoại trừ chúng tara, muội không có người thân khác, muội đã gọi ta là tỷ tỷ, như vậy tachính là tỷ tỷ của muội. Hoàng cung là chỗ như thế nào? Muội ở một chỗnhư vậy, tỷ sẽ không lo lắng hay sao? Có đôi lúc khi đêm dài yên tĩnh,tỷ suy nghĩ tới một số chuyện, nghĩ đến trong lòng đều hoảng sợ. Chuyệncủa Bệnh Dĩ, chuyện của muội... Tỷ cũng không sao hiểu được, chúng takhông phải là thường dân không có gì đặc biệt hay sao? Sao mà lại hồ đồđều có quan hệ không gỡ ra được với hoàng tộc? Thật hy vọng tất cả đềuchỉ là mộng, khi tỉnh lại, muội còn đang nấu ăn, tỷ còn đang bán rượu."
"Tỷ tỷ đã biết thân phận của đại ca?"
"Đại ca muội nói cho tỷ biết. Với thân phận của chàng, chàng cònkhông muốn tránh đi hiềm nghi, hiện tại cư nhiên đi làm quan, Vân Ca,muội nói xem tỷ... " Giọng nói của Hứa Bình Quân có chút nghẹn ngào.
Vân Ca khẽ thở dài một tiếng, nắm lấy bả vai Hứa Bình Quân, rất lànghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, muội biết tỷ sợ hoàng thượng sẽ gây bất lợi chođại ca. Nhưng mà, muội có thể cam đoan với tỷ, Lăng ca ca tuyệt đốikhông phải thăm dò đại ca, cũng không phải thiết trí một cái bẫy cho đại ca. Lăng ca ca rốt cục muốn làm gì, muội cũng không biết được rõ ràng,nhưng mà muội tin tưởng huynh ấy tuyệt đối sẽ không vô cớ làm hại đạica."
Hứa Bình Quân kinh ngạc nhìn Vân Ca, lúc này so với nữ hài tử khinàng mới quen, hoàn toàn không giống. Mặc dù không còn vẻ ngây thơ khờdại trước kia, đầu mày khóe mắt có thêm vẻ u sầu và tâm sự, nhưng nàngthấy chân thành, trong sáng vô tư trong ánh mắt ấy vẫn giống hệt trướcđây.
Hứa Bình Quân gật gật đầu, "Tỷ tin muội."
Vân Ca mỉm cười: "Tỷ tỷ càng phải tin tưởng đại ca. Đại ca là mộtngười rất thông minh, hành sự tự có chừng mực, sẽ không lấy tính mạngcủa bản thân và người nhà ra đùa giỡn."
Hứa Bình Quân cười, ưu sầu dù chưa tan biến hết, nhưng quả thực cóyên tâm hơn rất nhiều, "Khó trách Mạnh... Vân Ca, tỷ cũng phải ghen tịvới hoàng thượng, tuy rằng chúng ta quen biết lâu như vậy, nhưng tỷ thấy người trong lòng muội tín nhiệm nhất chính là hoàng thượng."
Nụ cười của Vân Ca có chút đau khổ, "Tỷ tỷ, không cần lo lắng chomuội. Muội từ khi còn nhỏ đã quen biết Lăng ca ca, chỉ là bởi vì mộtchút... hiểu lầm, vẫn luôn không biết huynh ấy là hoàng đế Hán triều.Cho nên muội ở trong cung rất an toàn, huynh ấy sẽ không làm thương tổnmuội."
"Chỉ là... buổi tối hôm nay cũng không uổng công chút nào, được trông thấy Thượng cung hoàng hậu, lúc trở về tỷ có thể khoe khoang với mẹ tỷ. Vân Ca, muội sẽ không đi nữa chứ? Muội có vui vẻ không?"
Vân Ca nghe thấy Hứa Bình Quân cố ý nhắc tới Thượng cung hoàng hậu,im lặng bước đi một lát, mới nhẹ giọng nói: "Muội và Lăng ca ca có ướcđịnh, một năm sau, muội có thể rời đi."
Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy giữa hoàng thượng và Vân Ca có những thứnàng không thể lý giải. Tình cảm của Vân Ca đối với hoàng thượng tựa hồrất sâu đậm, nhưng lại dường như rất xa xôi. Mà rốt cuộc là tại saohoàng thượng có thể để cho Vân Ca ra đi? Nếu nói là thích, vì sao lại có thể để cho nàng đi? Nếu nói là không thích, sao lại cẩn thận săn sócnhư thế đối với Vân Ca?
Vân Ca bỏ qua những chuyện không vui đó, cười hỏi: "Hứa tỷ tỷ, mẹ tỷcó biết thân phận của đại ca không? Hiện tại là thực sự ứng nghiệm sốmệnh được đoán lần trước."
Hứa Bình Quân nghĩ đến sắc mặt mẹ nàng nếu có một ngày bà biết đượcthân phận của Lưu Bệnh Dĩ, cũng cất tiếng cười, "Tỷ cũng không dám nóicho bà biết, bà hiện giờ rất cao hứng đắc ý! Gặp người nào bà cũng nóicon rể phụng mệnh hoàng thượng, mỗi ngày đi theo Hoắc Đại Tư Mã làmviệc. Hồi đó khi tỷ sinh đứa nhỏ ở cữ, bà cũng chưa từng tới thăm xem tỷ thế nào, mấy ngày này thì ngược lại, thường thường đến nhà thăm rồigiúp tỷ trông Hổ nhi, còn thường thường mang ít trứng gà sang. Nếu bà mà biết chân tướng chỉ sợ muốn bóp cổ tỷ, bức tỷ phải nôn hết số trứng gàđã ăn của bà ra, rồi lập tức bắt Bệnh Dĩ viết phong 'hưu thư*', tốt nhất bắt mẹ con tỷ nói rõ ràng không có quan hệ gì với chàng." Vừa nói, HứaBình Quân còn vừa làm động tác mẹ nàng bóp cổ nàng, lắc lắc người nàng,bức nàng nôn ra trứng gà.
*Hưu thư: thư bỏ vợ.
Vân Ca bị chọc cho cười không ngừng, "Bá mẫu cũng thú vị thật, tínhtình bác ấy thẳng thắn như vậy tuy rằng sẽ làm cho người khác khó chịu,nhưng kỳ thật ở chung cũng có chỗ tốt."
Hứa Bình Quân gật đầu đồng ý, "Đúng vậy! Trải qua nhiều chuyện, cóđôi khi nhìn thấy mẹ tỷ, tỷ lại cảm thấy bà thập phần đáng yêu. Trướckia thấy mẹ tỷ đối xử với Bệnh Dĩ như vậy, Bệnh Dĩ luôn cười hì hì, vẫnđối xử với mẹ tỷ vẫn y như trước, không mảy may để ý tới sắc mặt mẹ tỷ,khi đó tỷ thường thường lo lắng Bệnh Dĩ có phải trong lòng còn giấu chút không thoải mái hay không? Hiện tại mới hiểu được, mẹ tỷ là người nhưvậy thật sự rất dễ đối phó rồi, làm sao mà phải giữ lại trong lòng? Ôi!Tỷ hiện giờ có phải cũng coi như trong lòng có lo có nghĩ, tâm tư chìmnổi hay không?"
Vân Ca cười không nói gì, xem như ngầm thừa nhận câu hỏi vừa rồi của Hứa Bình Quân.
Vân Ca và Hứa Bình Quân dọc theo con đường được lát bằng ngàn vạnviên đá xanh nhỏ, vừa đi vừa tán gẫu, bất tri bất giác đã tới Thương Hà. Vân Ca nói: "Bên kia muội có dùng băng đẽo thành một cái đài cao, lênđó chơi hay lắm. Tuy rằng tỷ tỷ đối với chơi đùa như vậy không hứng thúchút nào, nhưng ở nơi đó hẳn là có thể quan sát thịnh yến tại tiền điệnlúc này, vẫn đáng để lên đó ngắm nhìn một lần."
Do lúc trước nghe thấy lời người khác trêu chọc khiến cho trong lòngbuồn bực không vui, tiền điện phồn hoa, mỹ lệ kỳ thật làm cho Hứa BìnhQuân thán phục, nhưng nàng vẫn luôn luôn căng thẳng không dám nhìn kỹ.Nghe nói có thể quan sát bách quan trong yến tiệc, Hứa Bình Quân vộithúc giục Vân Ca dẫn nàng đi.
Hai người leo lên chiếc thang mây để lên trên. Mạt Trà và Phú Dụ biết rằng bề mặt phía trên cũng không đủ rộng, huống chi Hứa Bình Quân vàVân Ca đang vui vẻ hứng khởi trò chuyện, nhất định không muốn bọn họquấy rầy, cho nên canh giữ ở dưới.
Hứa Bình Quân đứng ở trên cao, chỉ thấy ngàn vạn ánh đèn đuốc, rạngrỡ lóe sáng, bóng người ca múa, dáng dấp yểu điệu, khác nào Bồng Laitiên cảnh.
Bởi vì khoảng cách khá xa, chỉ có thể ngẫu nhiên theo gió thổi, ngheđược tiếng đàn sáo, tiếng chuông khánh như có như không, càng làm chongười ta thêm liên tưởng đến cảnh tượng kỳ ảo tuyệt diệu.
Hai người ở trên sông Thương Hà mênh mông, đỉnh đầu là bầu trời đenthăm thẳm, đối diện là Bồng Lai tiên cảnh, chỉ cảm thấy hoa mắt thần mê, không biết rõ bản thân đang ở chỗ nào.
Vân Ca chợt nghe thấy âm thanh ồn ồn ào ào phía sau, tưởng rằng làMạt Trà, cười quay đầu lại: "Em cũng lên đây sao? Mau tới đây xem, đẹphệt như tiên cảnh." Nhưng phía sau lại là hai nam tử xa lạ, từ mộtkhoảng cách khá xa, đã ngửi được mùi rượu gay mũi. Vân Ca lập tức hétlớn: "Mạt Trà, Phú Dụ."
Phía dưới không có tiếng trả lời, giọng nói của nàng bị bóng đêm tĩnh mịch nuốt lấy. Vân Ca lập tức giục Hứa Bình Quân ngồi xuống, "Tỷ tỷ,nhanh ngồi xuống, dọc theo đường này trượt xuống dưới đi."
Hứa Bình Quân nhìn thấy hai nam tử kia, biết sự tình không bìnhthường, vội y theo lời Vân Ca, nhanh chóng ngồi xuống, nhưng lại nhìnthấy trên này cao như thế so với mặt đất, chần chờ không dám trượtxuống. Khi nam tử dẫn đầu bước tới, là một công tử ăn mặc sang trọng,ánh mắt đảo qua Vân Ca sáng lên, cười nói: "Phùng Tử Đô* thật không cólừa ta, quả nhiên là mỹ nhân!"
*Xin xem lại chương 5, nhân vật chính trong bài thơ: "Nay có Hoắc gia nô, Họ Phùng tên Tử Đô... "
Nam tử kia đưa tay túm lấy Hứa Bình Quân, "Cục cưng nhỏ*, muốn chạy sao, không dễ dàng như vậy đâu."
*Nguyên văn là tiểu quai quai, dùng để gọi các em bé dễ thương.
Vân Ca đá một cước lên lưng Hứa Bình Quân, để nàng trượt xuống dưới.Nhưng thân thể Hứa Bình Quân vừa mới trượt xuống một nửa, cánh tay đã bị đại hán* kia bắt được, thân thể nàng treo giữa không trung, lên cũngkhông được mà trượt xuống cũng không xong. Hứa Bình Quân cũng là mộtngười rất dễ nổi nóng với kẻ xấu, vừa cao giọng kêu cứu, vừa không chútnào yếu thế, bàn tay kia của nàng ra sức đánh nam tử đó. Đại hán kiatrong lúc sơ suất, khuôn mặt bị Hứa Bình Quân cào lên vài đường rướmmáu. Đại hán đó vốn là một kẻ thô kệch, lại là một quân nhân giết ngườicũng như đốn củi, tức giận cùng với hơi rượu đang bốc tới đầu, bàn taynắm lấy cánh tay Hứa Bình Quân lập tức không chút kìm lực, mạnh mẽ vunglên, "Bốp" một tiếng, Hứa Bình Quân bị hắn quăng mạnh vào cột băng.
*Đại hán: người đàn ông vạm vỡ.
Chỉ nghe vài tiếng "răng rắc" vang lên rõ rệt, cánh tay Hứa Bình Quân đã gãy, xương ức cũng bị thương, vô cùng đau đớn, Hứa Bình Quân lập tức ngất đi.
Vân Ca vốn định dùng vài tiểu xảo kéo dài thời gian, vừa ứng phó vớinam tử kia, vừa kêu cứu, chờ sau khi Hứa Bình Quân trượt xuống, nàngcũng lập tức chạy trốn. Không ngờ Hứa Bình Quân bị đại hán bắt lấy, dựđịnh của nàng đã thất bại.
Vân Ca nhìn thấy thân thể Hứa Bình Quân không chút động đậy, khôngbiết nàng ấy sống hay chết. Nội tâm hoảng sợ đau đớn, lại biết lúc nàykhông thể rối loạn phân tâm, nàng lớn tiếng quát hỏi: "Các ngươi khôngbiết ta là ai sao? Sẽ không sợ họa diệt tộc sao?"
Nam tử đối diện với Vân Ca cười nói: "Ngươi là cung nữ, còn là mộtcung nữ rất xinh đẹp, nhưng mà chủ tử của ngươi đã thưởng ngươi cho ta". Nói xong tay trái hắn đánh ra một chưởng, bức Vân Ca sang phải, tayphải muốn ôm lấy Vân Ca. Nhưng không ngờ Vân Ca đột nhiên ngồi xổmxuống, hắn chẳng những không bắt được Vân Ca, mà còn bị Vân Ca quét chomột cước. Công phu của hắn không kém, chỉ là đã có năm phần men say, vốn chân đứng cũng không vững, bị Vân Ca đá tới, thân thể lảo đảo, lực đạocủa bàn tay lập tức không kiểm soát được, đã đập nát lan can bên tráicủa đài băng.
Vân Ca nhìn thấy đại hán đang giữ Hứa Bình Quân kia lắc lắc nàng ấy,thấy Hứa Bình Quân không có phản ứng, giống như muốn ném Hứa Bình Quântừ đài cao xuống, Vân Ca sợ hãi sắc mặt trắng bệch, kêu lên: "Ta là phitử của hoàng thượng, chủ tử nào dám đem ta làm phần thưởng cho ngườikhác? Nếu ngươi làm bị thương cô gái kia, ta muốn chu di cửu tộc nhà các ngươi, không, là thập tộc!"
Hán tử tuy rằng đã say tới hồ đồ, nhưng nghe được câu nói kia của Vân Ca, "Ta là phi tử của hoàng thượng", cũng hoảng sợ toát ra một thân mồhôi lạnh, vội kéo Hứa Bình Quân lên, ngơ ngác đứng trên đài, không biếtphải làm sao.
Nam tử đứng trước Vân Ca ngẩn người, rồi lại cười rộ lên, "Giả mạohoàng phi, cũng là đại họa diệt tộc. Ngoại trừ hoàng hậu, ta cũng chưatừng nghe nói hoàng thượng đã sắc phong bất kỳ vị phi tử nào." Vừa nói,hắn vừa càng không ngừng ép tới trước mặt Vân Ca.
Đại hán lỗ mãng kia mặc dù hoàn toàn nghe không hiểu nam tử này nóigì, nhưng nhìn thấy động tác của nam tử này, biết vừa rồi Vân Ca chỉthuận miệng bịa chuyện, ha hả cười, "Tiểu nha đầu lừa đảo, lá ganthật... vô cùng lớn, còn dám lừa ông nội ngươi sao?" Nói xong, hắn bènquăng Hứa Bình Quân ra bên ngoài, muốn tới giúp nam tử kia bắt Vân Ca.
Thân thể Hứa Bình Quân giống như một chiếc lá rụng, rơi từ đài caoxuống dưới, trái tim Vân Ca dường như nứt ra, kêu lên một tiếng thêlương, thảm thiết: "Hứa tỷ tỷ!"
........................................
Mạnh Giác liếc thấy Vân Ca và Hứa Bình Quân rời khỏi chỗ ngồi, tâm tư khẽ dao động, cũng rời khỏi yến tiệc ra ngoài. Vân Ca được tự nhiên đilại trong cung, nhưng Mạnh Giác trên đường đi cần phải lảng tránh thị vệ và hoạn quan âm thầm bảo vệ Vân Ca, cho nên Mạnh Giác chỉ có thể đitheo nàng từ một khoảng cách khá xa.
May mắn thấy phương hướng Vân Ca đi tới là Thương Hà, nơi đó vô cùngthanh tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có vài thị vệ tuần tra đi qua, nên Mạnh Giáckhông sốt ruột, quyết định đi đường vòng. Xuyên qua bóng tối dưới máihiên, đi trên dãy hành lang cột trụ uốn lượn, đột nhiên một người chắntrước người Mạnh Giác. Tay Mạnh Giác đang vận lực, thấy rõ là Lưu BệnhDĩ, liền thả lỏng, "Tránh ra."
Lưu Bệnh Dĩ không nhường đường.
"Gián nghị Đại phu nghiêm nghị chính trực trong lòng dân chúng lạikhông để ý tới lễ nghi quốc pháp, lén gặp thị nữ của hoàng thượng ở hậucung, nếu như Hoắc Quang biết được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, 'Mộthòn đá ném trúng hai con chim' lại được đưa tặng tới trước cửa."
Mạnh Giác cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi muốn làm tai mắt cho HoắcQuang thì cứ việc đi hồi bẩm. Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm!", rồi vung tay, muốn đẩy Lưu Bệnh Dĩ ra.
Thân hình Lưu Bệnh Dĩ không hề động, vừa xuất chiêu thần tốc đánh lại Mạnh Giác, vừa nói: "Tình cảnh hiện tại của Vân Ca đang thập phần nguyhiểm. Ngươi sẽ không vì nàng mà lo lắng sao?"
Mạnh Giác dùng chiêu thức sắc bén, mỉm cười nói: "Đây là vấn đề hoàng thượng nên lo lắng, hắn đã có bản lĩnh giữ lại, cũng nên có bản lĩnhbảo vệ."
Hai người còn đang ra chiêu so đấu, đột nhiên trong tiếng cổ nhạc mơhồ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ đằng xa truyền tới:"Hứa tỷ tỷ".
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ nghe tiếng, đồng thời cùng thu chưởng lại,phi thân lên phía trước, không cố gắng che dấu thân hình nữa, thầm muốndùng tốc độ nhanh nhất lao tới Thương Hà. Nhưng chưa đi được bao xa, đãcó thị vệ quát lớn: "Đứng lại!"
Thân hình Lưu Bệnh Dĩ có hơi chậm lại, vội vàng giải thích: "Đạinhân, tại hạ là quan viên trong triều, nghe được có người kêu cứu. . ."
Thân hình Mạnh Giác thì không mảy may ngừng lại, vẫn đi rất nhanh như trước. Từ góc tối xuất hiện rất nhiều thị vệ, muốn ngăn Mạnh Giác lại.Mạnh Giác lập tức đánh nhau với bọn họ. Thấy Mạnh Giác chỉ trong mấychiêu đã đánh ngã một thị vệ, một thị vệ khác kêu lên: "Ngươi thân mặcquan phục triều đình, tự tiện ra vào hoàng cung lại còn giết thị vệ cung đình, chẳng lẽ ngươi muốn mưu phản sao?"
Mạnh Giác tiện tay rút kiếm trong tay thị vệ đã chết, trực tiếp đâmmột đường kiếm về phía thị vệ vừa nói. Dưới kiếm quang lóe sáng, yết hầu thị vệ vừa nói chuyện kia đã phun ra đầy máu tươi, mắt còn kinh ngạc mở lớn đã ngã xuống.
Mạnh Giác cười lạnh: "Kẻ muốn mưu phản chỉ sợ là các ngươi. Bệnh Dĩ,ta đi cứu người, ngươi lập tức về chỗ Vu An, thông báo cho hoàngthượng."
Từ khi nào thì xung quanh Thương Hà cần nhiều thị vệ bảo vệ như vậy?
Vân Ca hét lớn như vậy, Mạnh Giác cách nàng xa như thế cũng đã mơ hồnghe được, vậy mà đám thị vệ canh giữ xung quanh Thương Hà lại hoàn toàn không có phản ứng!
Lưu Bệnh Dĩ vốn tưởng sau khi bọn họ xuất hiện, đám thị vệ này cóchút kiêng kị, nhân dịp bọn họ thu tay lại, hắn sẽ giả bộ là không biết, đưa ra một cái thang để hai bên cùng leo xuống, nhưng không ngờ đám thị vệ này lại không hề kiêng kị.
Hắn biết sự việc đêm nay nguy hiểm vạn phần, liền nói với Mạnh Giác:"Bình Quân đều dựa cả vào ngươi", rồi nhanh chóng xoay người, bắt đầuphá vòng vây.
"Hứa tỷ tỷ."
Vân Ca hét lớn, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, lập tức bổ nhào về phíaHứa Bình Quân, thầm muốn kéo Hứa Bình Quân lại. Trước dùng Phi yến điểmthủy(chim yến lướt nước), sau dùng Hằng Nga lãm nguyệt, cuối cùng dùngmột chiêu Đảo quải kim chung(chuông vàng treo ngược).
Lúc này, Vân Ca lần đầu tiên vận dụng chiêu thức võ công tốt như vậy. Cuối cùng cũng không chậm bước nào, khó khăn lắm hai tay mới nắm đượchai tay của Hứa Bình Quân, hai chân treo ngược trên lan can bên phải của đài băng.
Lan can này chỉ là mấy cột băng, lúc trước khi nam tử kia dùng mộtchưởng đánh nát lan can bên trái, lan can phía bên phải cũng đã có vếtnứt, lúc này lại bị Vân Ca đụng phải và treo chân lên, đã nghe thấy rõràng tiếng cột băng gãy.
Trên có địch nhân, dưới là tử địa, không có đường sống nào có thể đi, trong phút chốc Vân Ca vô cùng hận bản thân, tại sao lại nhớ tới mà tạo ra một thứ thế này. Nam tử nghe được tiếng cột băng vỡ, giống như đangnhìn thấy một con cá mắc lưới, không hề sốt ruột, cười nói: "Quả nhiênlà một bông hồng có gai. Nếu ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ kéongươi lên."
Vân Ca lúc này bởi vì thân thể đang treo ngược, cho nên có thể nhìnrõ ràng cảnh tượng ở dưới đài băng. Thế nhưng khi nhìn tới đài băng, khe trượt đầy những vết nứt, thậm chí nứt rất lớn, hơn nữa ở giữa còn nứtrất to. Thang mây đặt ở một bên đài băng lúc trước cũng không thấy. Tuyrằng toàn bộ "Băng long" do vừa rồi bọn họ có đánh nhau nên bị nứt,nhưng tuyệt đối không có khả năng nứt nhanh như vậy. Chỉ có một khảnăng, đó là vừa rồi khi bọn họ ở trên đầu rồng đánh nhau, có người ởdưới đã phá hủy toàn bộ băng long.
Vân Ca cười lạnh: "Sắp gặp Diêm Vương tới nơi rồi, vậy mà sắc tâm còn không giảm, thực sự là ý chí rất đáng khen, cũng đáng khen là thực dũng cảm, nhưng đáng tiếc là thực ngu ngốc."
Nàng đưa mắt đánh giá đường trượt sắp vỡ vụn bất cứ lúc nào kia, định ném Hứa Bình Quân sang đó. Thân thể Hứa Bình Quân sẽ rơi xuống đườngtrượt, cho dù đường trượt bắt đầu sập, tỷ ấy cũng sẽ nương theo đườngtrượt mà xuống phía dưới, tỷ ấy rơi xuống như vậy lực đạo tác động sẽgiảm bớt phần nào, cơ hội giữ được mạng sống có lẽ còn một nửa.
Nhưng mà, lúc này toàn thân Vân Ca đều dồn sức vào chân, nếu nàngmuốn dùng lực ném Hứa Bình Quân sang bên kia, nhất định khiến cho lựcdồn lên đôi chân cũng tăng theo, như vậy lan can mà nàng đang treo ngược liệu có thể chịu được lực mà không vỡ vụn hay không?
Vân Ca nhìn mặt băng phía dưới, có chút quáng mắt, ngã chết sẽ có cảm giác thế nào? Khẳng định là không dễ nhìn đi! Chỉ là...
Nàng không muốn chết, nàng muốn sống, nàng còn có rất nhiều chuyện...
Nghe được tiếng băng gẫy từng đoạn càng lúc càng dồn dập, nàng mạnh mẽ hạ quyết tâm, ít nhất một người có thể sống.
Huống chi việc này là do nàng làm liên lụy tới Hứa Bình Quân, HứaBình Quân phải chịu tai bay vạ gió. Nàng đang muốn dùng lực, đột nhiênnhìn thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc đang từ trên mặt băng baynhanh tới. Phía sau hắn còn có khoảng mười cấm quân thị vệ ra sức ngăncản, muốn bắt hắn lại.
Khi nhìn tới y bào vốn chỉnh tề của hắn, trên đó loang lổ vết máu,Vân Ca có chút hoảng hốt, khuôn mặt mà nàng nhìn thấy cuối cùng lại làhắn sao? Nàng thật có chút không phân biệt rõ ràng là cảm giác bi thương hay vui mừng.
Mạnh Giác nhìn thấy Vân Ca và Hứa Bình Quân đang treo ngược trên đàibăng, lung lay sắp ngã, trái tim giống như bị than nóng đốt cháy, hétlên: "Vân Ca, chờ ta, ta lập tức tới đó."
Chờ hắn?
Có thể đợi được tới lúc đó sao? Lúc này đài băng đã nghiêng, không ai có khả năng cứu vãn được.
Vân Ca cảm giác được cột băng trên chân vỡ vụn, nhìn về phía MạnhGiác đang ở đằng xa, hai tay nàng dùng sức, thân thể nàng giống như đulên, đợi tới khi đu tới điểm cao nhất, nàng ném mạnh Hứa Bình Quân sangđường trượt phía bên cạnh.
Cùng với thân thể Hứa Bình Quân bay ra, cột băng Vân Ca móc chân gãy, thân thể Vân Ca đột nhiên rơi xuống phía dưới. Mạnh Giác vẫn đang nhìnchằm chằm về phía nàng, thân hình tức thì cứng đờ, vẻ mặt đau thươngtrắng bệch, bỗng nhiên hét lớn một tiếng "Vân Ca", mũi kiếm trong tayhắn lướt qua, máu tươi đầy trời, những bông tuyết đẫm máu bay lả tả.Mạnh Giác giống như một mũi tên lao tới đài băng.
Chiếc váy Vân Ca đang mặc, vạt dưới rộng thùng thình, làn váy theogió tung bay, khi Vân Ca đu tới điểm cao nhất rồi đột nhiên rơi xuống,lan can còn sót lại trên đài băng mắc vào vạt váy nàng, do đó khi thânthể nàng rơi xuống tốc độ có chậm lại. Chỉ là lan can bị gãy, dài ngắnkhông đồng đều, có chỗ thì bén nhọn như lưỡi đao, vải lụa dưới lực kéo,chỉ chốc lát là xé rách. Trong tiếng lụa bị xé rách, thân thể Vân Ca dần dần rơi xuống.
Đúng lúc này, giống như từ một nơi rất xa, truyền đến tiếng hô của một người khác, "Vân Ca –"
Vân Ca thở dài, Lăng ca ca, huynh không nên tới! Ta không muốn huynhthấy bộ dạng xấu xí thế này của ta. Mạnh Giác ở phía dưới Vân Ca, nétmặt bình tĩnh, trong đôi mắt vốn tối đen như mực có từng đợt sóng xoaychuyển, hắn thậm chí còn mỉm cười, nhìn về phía Vân Ca, cao giọng nói:"Ta tuyệt đối sẽ không để nàng chết."
Giờ khắc này, Vân Ca cảm thấy nàng không hề oán hận Mạnh Giác. Tuyrằng Mạnh Giác đã gây cho nàng rất nhiều đau khổ, nhưng hắn cũng đãkhiến nàng rất hạnh phúc. Những vui vẻ mà nàng đã trải qua, không thểbởi vì có đau khổ mà sau đó lại phủ nhận và gạt bỏ. Cuộc sống của nàngdù sao cũng vì có hắn mà thêm sáng lạn.
Vân Ca nhìn Mạnh Giác, mỉm cười với hắn. Nụ cười nhẹ nhàng, giống như thủa ban đầu mới gặp.
Mạnh Giác gọi: "Vân Ca."
Nhưng lúc này Vân Ca không nhìn hắn, mà nhìn tới bóng người phía đằng xa kia, trong nhớ nhung có đau lòng. Vào giờ khắc này, trong lòng nàngđã hết sức rõ ràng, khi sinh mệnh cuối cùng chỉ còn trong chớp mắt, nàng muốn nhìn thấy hắn, tất cả tiếc nuối của nàng đều là vì hắn.
Lăng ca ca, không cần đêm khuya một mình đứng trên hành lang, không cần ngắm bầu trời sao, không cần nhớ tới thiếp nữa...
Hóa ra điều bản thân mình luyến tiếc là như vậy, nước mắt của nàng từ trong lòng đã lan tới khóe mắt. Một giọt, một giọt, lại một giọt...
Nhớ nhung, không muốn, hối hận, tiếc nuối.
Hóa ra mình lại phí hoài thời gian như vậy. Thế gian này thực sự cókiếp sau sao? Nếu thực sự có kiếp sau, nàng nhất định sẽ thêm vài phầnquyết không chùn bước...
Đúng lúc này, "Ầm ầm" mấy tiếng vang lên, cả khối "băng long" bắt đầu đổ sụp xuống từ đỉnh, những khối băng bốn phía nứt ra, lớn thì như mộtchiếc cối xay, nhỏ thì như mưa tuyết, giống như một trận tuyết lở, longtrời lở đất mà rơi xuống.
Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nước mắt tuônrơi, để mặc cho sinh mệnh dùng một cách xa xỉ nhất mang nàng rời đi.
..................................
Tuy rằng Vân Ca đã ném Hứa Bình Quân tới đường trượt, nhưng nàng vẫncó chút lo lắng. Khi thân rồng sập, sẽ gãy thành các khối băng có hìnhdạng khác nhau rơi xuống. Hứa Bình Quân do có thân rồng đỡ, tốc độ rơixuống sẽ chậm hơn so với tốc độ rơi xuống của những khối băng quanh đó.Đây chính là nguyên nhân Vân Ca nghĩ rằng có thể cứu được tính mạng HứaBình Quân, nhưng lúc này cũng trở thành nguyên nhân lấy mạng Hứa BìnhQuân. Những khối băng rơi xuống, có khối bén nhọn như đao kiếm, có khốito bằng phiến cối xay, nếu chẳng may bị một khối như thế đập trúng, HứaBình Quân đã bị thương sẽ chết là không thể nghi ngờ.
Bên trái:
Vân Ca tựa như một chiếc lá phong mùa thu rời cành, nàng một thân váy đỏ giống như một ngọn lửa đang vờn vũ trong tuyết trắng, nhưng kết thúc điệu múa này chính là cái chết.
Bên phải:
Hứa Bình Quân mặc một bộ váy màu vàng nhạt mềm mại, giống như một đóa hoa mùa xuân trong tuyết trắng, nhưng đóa hoa yếu ớt đó bất cứ lúc nàocũng có thể bị một khối băng đâm xuyên cơ thể, nhộm thành một màu đỏthắm.
Mà Lưu Bệnh Dĩ và Lưu Phất Lăng còn đang ở phía xa. Nói thì chậm,nhưng thực ra lại rất nhanh, chỉ thấy Mạnh Giác ngửa đầu dùng ánh nhìnthắm thiết nhìn Vân Ca, sau giây lát phán đoán, tầm mắt lại lập tức quét về phía Hứa Bình Quân.
Ánh mắt hắn dao động, nhưng đôi tay thì một khắc cũng không nhàn rỗi, chưởng thế tay trái vũ bão, đường kiếm tay phải như sấm sét, kẻ nàochạm phải lập tức sẽ chết. Đồng thời, mũi chân Mạnh Giác dùng sức, đávào một thi thể phía dưới hướng về phía Hứa Bình Quân, một khối băngnhọn như mũi kiếm thiếu chút nữa là đâm trúng Hứa Bình Quân đã đâm trúng thi thể đó, nên góc độ rơi xuống của nó thay đổi, từ từ rơi xuống bêncạnh người Hứa Bình Quân.
Lại xác của một thị vệ khác, động tác không giống vừa rồi, nhưng máutươi phun ra thì giống hệt. Khối thi thể hết sức chuẩn xác đụng vào mộtkhối băng sắp đâm phải Hứa Bình Quân.
Lại một thị vệ nữa, một lần nữa máu tươi lại phun ra tung toé. . .
Giữa những đường kiếm vung tới tấp, Mạnh Giác hướng mắt nhìn về phíaVân Ca. Tư thế Vân Ca rơi xuống rất ư là uyển chuyển, tay áo tung bay,tóc đen bay múa, giống như một con bướm xinh đẹp. Nhìn thấy hình ảnh con bướm xinh đẹp rơi xuống, trước mắt Mạnh Giác hiện lên hình ảnh đệ đệkhóc than trước khi bị đưa đi, mẫu thân lúc chết mà không thể nhắm mắt,kinh hoàng, đau đớn, trái tim như bị dao cắt khi nghe tin Nhị ca chết...
Hắn tuyệt đối không muốn chịu đựng thêm một lần nữa cảnh một ngườithân thiết lại mất đi sinh mạng trước mắt hắn. Cho dù có hóa thân thànhDiêm La, hắn cũng muốn giữ bọn họ lại.
Mũi kiếm nhẹ nhàng lướt qua, máu tươi bay tới nhiều hơn...
Lúc này, Vân Ca đã rơi xuống hơn phân nửa khoảng cách, Mạnh Giác đánh giá tốc độ Vân Ca rơi xuống, tay nắm lấy một khối thi thể, khéo léochọn lấy một góc độ để tránh đi thương tổn nhiều nhất cho Vân Ca, rồiném thi thể trong tay về phía nàng, đồng thời dưới chân dùng sức, đá một cỗ thi thể khác tới hướng Hứa Bình Quân.
"Ầm!" Một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.
Vân Ca hét lớn "A" một tiếng thảm thiết, khóe miệng xuất hiện vệtmáu, nhưng tốc độ rơi xuống rõ ràng chậm lại. Tay Mạnh Giác có chút runrẩy, lại nhếch môi, không chút do dự lại nắm một khối thi thể, thay đổigóc độ, ném về phía Vân Ca. Vân Ca có lẽ là đã ngất đi, chỉ thấy bênkhóe môi nàng càng nhiều vết máu, nhưng lại không phát ra một âm thanhgì.
Hứa Bình Quân đã rơi xuống mặt đất, trượt dọc theo mặt băng ra mộtkhoảng khá xa rồi ngừng lại. Tốc độ rơi xuống của Vân Ca dường như cũnggiảm nhiều, chỉ từ từ rơi xuống.
Vu An võ công thâm hậu đã đuổi tới nơi, Mạnh Giác hét lớn: "Ném ta lên!"
Vu An nhìn thấy những gì Mạnh Giác vừa làm, đoán được dụng ý của Mạnh Giác, nắm lấy hắn, dùng chưởng lực vừa đủ ném hắn lên. Mạnh Giác đónđược Vân Ca trên không trung, lấy cơ thể của mình làm tấm đệm, ôm chặtlấy nàng đổi hướng rơi xuống đất.
Vu An lại tiện tay nắm lấy Thất Hỉ vừa đuổi tới, ném tới hướng MạnhGiác. Thất Hỉ đánh một chưởng vào Mạnh Giác đang trên không trung, MạnhGiác nương vào chưởng lực của Thất Hỉ hóa giải phản lực khi rơi xuống,lông tóc không tổn hao gì ôm Vân Ca đáp xuống mặt băng.
Mạnh Giác vừa đứng vững, lập tức kiểm tra vết thương của Vân Ca. Tuyrằng đã tránh đi những chỗ hiểm yếu, nhưng cũng nhiều lần va chạm rấtmạnh, xung lực rất lớn, lục phủ ngũ tạng của Vân Ca đều bị thương. Bìnhthường nàng vốn khỏe mạnh, nhưng lần trước do kiếm làm bị thương, phổicủa Vân Ca bị thương tổn vẫn chưa trị khỏi hoàn toàn, lần này lại...
Mạnh Giác nhíu mày, chỉ có thể chờ tới sau này chậm rãi tìm phươngpháp chữa trị, may mà cuối cùng cũng giữ được tính mạng. Mạnh Giác dùngmột ống tay áo lau đi vết máu bên môi Vân Ca, cúi xuống một bên tai củanàng thấp giọng lẩm bẩm, "Ta nhất định không để cho nàng chết, nàng nhất định sẽ sống khỏe mạnh."
Khi Lưu Bệnh Dĩ cầm trường kiếm chạy tới, trên y bào cũng có nhiềuvết máu. Trên mặt tuy rằng không hiện rõ hỉ giận, nhưng khi hắn ôm HứaBình Quân từ đống vụn băng lên, gân xanh trên tay nổi lên rất rõ.
Xương cánh tay, xương đùi của Hứa Bình Quân đều đã gãy, may mà vẫn còn duy trì hơi thở yếu ớt, Lưu Bệnh Dĩ hét lớn: "Thái y."
Sau khi Trương thái y kiểm tra mạch xong, vội nói: "Lưu đại nhân xinyên tâm. Mặc dù ngũ tạng có tổn hại, xương gãy nhiều chỗ, nhưng tínhmạng không đáng lo."
Lưu Phất Lăng sắc mặt trắng bệch nhìn Vân Ca đang nằm trong lòng Mạnh Giác, tới một câu cũng không nói được. Mạnh Giác ngẩng đầu nhìn hắn,cười ôn hòa mà châm chọc, "Hoàng thượng giữ nàng lại, nhưng không có khả năng bảo vệ được nàng sao?"
Vu An trách mắng: "Mạnh đại nhân, ngươi hoảng sợ quá độ, e là thần trí có chút mơ hồ, nên sớm hồi phủ tĩnh dưỡng đi!"
Mạnh Giác khẽ mỉm cười, cúi đầu, thật cẩn thận đặt Vân Ca xuống chiếc giường trúc nhỏ vừa mới được chuẩn bị, dập đầu với Lưu Phất Lăng rồiđứng dậy rời đi. Vu An nhìn chằm chằm vào bóng dáng Mạnh Giác, tronglòng ớn lạnh, người này khả năng ứng biến khi hành sự, tàn nhẫn đều làhiếm thấy. Một người như vậy, nếu có thể tận trung vì hoàng thượng, thìsẽ là thanh kiếm sắc bén trong tay hoàng thượng, nhưng nếu không thểdùng thì sao?
Lưu Bệnh Dĩ tới trước Lưu Phất Lăng xin lui, Vu An vội phân phó ThấtHỉ đi chuẩn bị xe ngựa tốt nhất, ít xóc nảy nhất đưa Lưu Bệnh Dĩ cùngHứa Bình Quân trở về. Lưu Bệnh Dĩ lo lắng cho vết thương của Hứa BìnhQuân, cũng không chối từ, dập đầu tạ ơn Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng đưa tay cho hắn đứng lên: "Phu nhân bị thương là bởi vì trẫm sơ sẩy và..."
Lưu Bệnh Dĩ nói: "Lúc này hoàng thượng thấy tự trách và bất lực, thần có thể hiểu được phần nào. Cho phép thần lớn gan nói một câu, hoàngthượng chỉ là người, mà không phải là thần. Thế cục hiện giờ vốn đượctích lũy từ mấy chục năm lại mà thành, hiển nhiên cũng không thể chỉtrong khoảng thời gian ngắn có thể xoay chuyển được, những gì hoàngthượng đã làm là tốt nhất rồi, không nên tự trách cứ mình nữa."
Lưu Bệnh Dĩ nói xong, lại dập đầu với Lưu Phất Lăng, ôm Hứa Bình Quân theo tiểu thái giám rời đi.
Không hổ là xe ngựa của hoàng đế dùng, sau khi xuất cung, dọc đườngchạy chậm, quả thực không cảm nhận được chút xóc nảy nào. Nghe thấy hoạn quan đánh xe nói "Mạnh đại nhân ở phía trước", Lưu Bệnh Dĩ vội vénmành, nhìn thấy Mạnh Giác một mình đi trong bóng đêm, trên y bào thấmđẫm vết máu.
Lưu Bệnh Dĩ lệnh cho hoạn quan đi chậm lại, gọi: "Mạnh Giác."
Mạnh Giác không để ý đến, Lưu Bệnh Dĩ nói: "Bộ dạng này của ngươi bịbinh lính tuần tra ban đêm nhìn thấy, thì giải thích như thế nào?"
Mạnh Giác liếc nhìn Lưu Bệnh Dĩ một cái, yên lặng lên xe ngựa. Bêntrong xe ngựa, Hứa Bình Quân nằm yên lặng. Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác cũng im lặng nhìn nhau. Lưu Bệnh Dĩ phát hiện vết thương trên cổ Mạnh Giáclúc trước, do vừa rồi đánh nhau lại bắt đầu chảy máu, "Cổ ngươi đangchảy máu." Hắn vội vàng cầm một miếng vải lăng* trắng, giúp Mạnh Giácbăng lại miệng vết thương.
*Lăng: tên một loại lụa.
Mạnh Giác cũng không để ý lắm, tiện tay cầm một lọ thuốc bột, tùy ýrắc lên miệng vết thương, hắn nhìn Hứa Bình Quân đang trọng thương hônmê, hỏi:
"Ngươi định làm như thế nào?"
Lưu Bệnh Dĩ băng bó vết thương cho Mạnh Giác cẩn thận, sau đó cầmmảnh lụa trắng còn lại lau sạch vết máu trên tay, bình tĩnh: "Từ từ giải quyết."
Mạnh Giác khom người kiểm tra vết thương của Hứa Bình Quân, Lưu BệnhDĩ vội vàng mang phương thuốc mà Trương thái y kê đưa cho hắn. Mạnh Giác xem xong rồi nói: "Y thuật của Trương thái y tốt lắm, phương thuốc nàydùng những vị thuốc rất cẩn thận. Tuy nhiên cẩn thận có chỗ tốt của cẩnthận, nhưng cũng có những chỗ không tốt! Sau khi ta về, sẽ lệnh cho TamNguyệt mang thuốc tới nhà ngươi, nàng hiểu sơ một chút y thuật, lúc đầuđịnh để nàng ở chỗ Vân Ca, giờ để nàng chăm sóc cho Bình Quân."
Hứa Bình Quân cử động bất tiện, quả thực cần một người chăm sóc. LưuBệnh Dĩ hiện tại không thể giống như trước kia, công sự bận bịu, khôngcó khả năng ở nhà chăm sóc cho Hứa Bình Quân. Kể cả có tiền, trong lúccấp bách thế này cũng rất khó tìm được nha hoàn phù hợp đáng tin cậy,cho nên Lưu Bệnh Dĩ không chối từ, chỉ chắp tay, "Đa tạ."
Mạnh Giác kiểm tra chỗ Trương thái y nối xương băng bó cho Hứa BìnhQuân, cảm thấy tất cả đều ổn thỏa, "Mỗi ngày ta sẽ tranh thủ thời giansang nhà ngươi xem vết thương cho Bình Quân."
Kiểm tra vết thương cho Hứa Bình Quân xong, Mạnh Giác lại nhìn vềphía xa xa, giữa hai người lại trở nên im lặng. Trầm mặc một hồi, LưuBệnh Dĩ mỉm cười hỏi: "Ngươi vì sao lại tha cho tính mạng Khắc Nhĩ ThápTháp? Ngươi quen biết người Khương tộc sao? Chẳng lẽ mẫu thân ngươilà..."
Mạnh Giác im lặng, không nói gì.
Lưu Bệnh Dĩ vội hỏi: "Nếu ngươi không muốn trả lời, ta sẽ không hỏi gì nữa."
"Cuối thời Tiên đế, Tây Khương phát binh mười vạn tấn công Hán triều, lúc ấy ta đang ở Phu Hãn." Mạnh Giác nói một câu, ngừng lại, giống nhưhồi tưởng lại quá khứ.
Lưu Bệnh Dĩ nói: "Lúc ấy ta cũng đã hiểu chuyện, chuyện này cũng cóấn tượng. Mười vạn quân Tây Khương tấn công Kim Cư, An Cố, Hung Nô vừamới tấn công Ngũ Nguyên, sau khi hai quân hợp nhất, Tiên đế phái tướngquân Lý Tức, Lang trung lệnh Từ Tự Vi dẫn mười vạn quân phản kích. Cuốicùng mặc dù người Hán thắng, nhưng là thắng thảm, mười vạn binh lính tổn thất hơn phân nửa."
Mạnh Giác cúi mắt mỉm cười, "Mười vạn binh lính hao tổn hơn phân nửa, nhưng ngươi có biết dân chúng đã chết bao nhiêu hay không?"
Lưu Bệnh Dĩ im lặng, mỗi một trận đánh, Thượng vị giả đều thống kê số lượng binh lính tử vong, mà dân chúng...
"Vó ngựa Tây Khương và Hung Nô lướt qua, đều thực thi chính sách vườn không nhà trống, tất cả người Hán bất luận là nam nữ lão ấu đều giếtsạch toàn bộ, Kim Cư, An Cố và những thành lân cận đều trở thành thànhtrống. Thật không dễ dàng mới đợi được quân đội Đại Hán tới, tướng quânLý Hi lại muốn lợi dụng Phu Hãn ngăn chặn quân chủ lực Tây Khương, chiaquân mai phục vùng lân cận để đánh bại đại quân Tây Khương, cho nên chậm chạp không phát binh tới Phu Hãn. Khi thành Phu Hãn bị phá, ngườiKhương phẫn nộ vì bị tổn thất nghiêm trọng, cho nên đem toàn bộ tức giận trút hết lên người dân chúng. Nam tử bất kể là tuổi lớn hay nhỏ, đều bị bêu đầu, nữ tử tuổi già bị chém đẩu, trẻ tuổi trước khi chết còn bị lột đồ cưỡng dâm, ngay cả phụ nữ có thai cũng không may mắn tránh khỏi, trẻ con mới sinh cũng bị ném từ trên ngựa xuống... " Mạnh Giác dừng lại một hồi lâu, rồi thản nhiên nói: "Địa ngục nhân gian cũng không hơn khiđó."
Dưới ngữ khí bình thản của Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ lại chỉ cảm thấydưới chóp mũi mình tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, hắn nắm chặt tay,nghiến răng nói: "Người Khương thật đáng hận!"
Khóe môi Mạnh Giác có ý cười mơ hồ, vừa giống như chế giễu, vừa giống như thương xót, "Người Khương cũng thâm hận người Hán. Sau khi ngườiHán thắng lợi, vì để tiêu diệt sức chiến đấu của người Khương, các bộtộc người Khương: Tiên Linh, Phong Dưỡng, Lão Tỷ Tam, toàn bộ nam tửngười Khương từ mười hai tuổi trở lên đều bị người Hán giết sạch. Mùađông năm ấy, lúc ta đi qua Tiên Linh, nơi nơi đều thấy thi thể phụ nữ,người già, trẻ nhỏ bị chết đói. Mặc dù người Hán đã được giáo hóa, không giết người già, phu nữ, trẻ nhỏ, nhưng khi không còn sức lao động củatráng niên, rất nhiều người đã không qua nổi mùa đông lạnh giá."
Lưu Bệnh Dĩ muốn nói gì đó, nhưng lại không cất lời được. Những gìngười Hán làm cũng không phải là sai. Lúc Tiên đế hấp hối, nội loạn liên tiếp xảy ra, tại thời điểm đó Hán triều còn có khả năng ứng phó mộtcuộc tấn công quy mô lớn thêm một lần nữa hay sao? Nếu như không ứng phó được với người Khương, bên phải chết sẽ là người Hán.
Lưu Bệnh Dĩ thở dài, "Có lẽ mỗi một cuộc chiến, dưới góc độ của dânchúng, không có bên nào thực sự thắng lợi. Chỉ có cảnh cửa nát nhà tan,người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
Mạnh Giác không nói gì, chỉ thản nhiên mỉm cười.
Trước kia Lưu Bệnh Dĩ nhìn vào nụ cười của Mạnh Giác chỉ thấy hờhững, thậm chí là lạnh lùng. Nhưng hiện tại hắn thấy được, dưới sự hờhững, lạnh lùng ấy, còn có một Mạnh Giác đã từng kinh qua rất nhiềuchuyện mà hắn không làm cách nào khác được, còn có một sự thương xót màMạnh Giác không muốn thừa nhận.
Nếu kiếm của Mạnh Giác đâm vào trái tim của Vương tử Trung Khương,người Khương dũng mãnh hiếu chiến liệu có thể không báo thù? Như vậy Địa ngục nhân gian Mạnh Giác từng chính mắt chứng kiến sẽ tái hiện, sẽ cóbao nhiêu người chết, hai mươi vạn? Ba mươi vạn? Lại sẽ có bao nhiêuthành trì biến thành Địa ngục nhân gian...
Khắc Nhĩ Tháp Tháp là một người thông minh, thời gian ngắn ngủi chỉtrong chớp mắt, hắn đã nhận ra rất nhiều thứ. Tuy rằng Mạnh Giác khôngmuốn thấy chiến tranh xảy ra, nhưng nếu thật sự bùng nổ chiến tranh,Mạnh Giác vì không muốn chiến tranh còn tiếp diễn nữa, hắn sẽ tàn sáttuyệt đối không phải chỉ là nam tử Khương tộc từ mười hai tuổi trở lên.
.................................
Phủ Đại Tư Mã Đại Tướng quân.
Hoắc Sơn, Hoắc Vân quỳ trên mặt đất, Hoắc Vũ nằm sấp trên ghế dài,hai gia đinh đang dùng trượng đánh Hoắc Vũ. Hoắc Vũ cắn chặt răng, không rên một tiếng. Hoắc Quang lạnh lùng nhìn hai gia đinh, dưới ánh mắtnhìn chăm chú của ông ta, tay hai người không dám dùng ít sức, mỗi mộtgậy hạ xuống đều đã dùng toàn bộ sức lực mà đánh.
Rất nhanh, trên mông Hoắc Vũ đã thấm một màu đỏ tươi. Hoắc phu nhân ở ngoài phòng, khóc lóc thấu trời, "Lão gia, lão gia, nếu ông đánh chếtnó, tôi cũng không muốn sống nữa... ", vùng vẫy muốn bước vào trongphòng.
Gia đinh chặn ở cửa cũng rất nhanh trấn giữ cửa phòng, không cho Hoắc phu nhân bước vào. Hoắc Thành Quân trong mắt ngấn lệ, giữ chặt cánh tay mẫu thân, đang muốn lựa lời khuyên nhủ mẫu thân, "Phụ thân đang nổinóng, mẹ càng khóc càng thêm chọc giận phụ thân."
Nhưng nàng không lường được, mẫu thân vung tay, tát lên mặt nàng, "Ta đã sớm nói qua với con, không được qua lại với Mạnh Giác, con khôngnghe. Con nhìn đi, tai họa con gây ra, ca ca con mà có mệnh hệ gì... ,ta chỉ hận tại sao ta lại sinh ra con... "
Hoắc Thành Quân lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã sấp xuống, nha đầuTiểu Thanh vội đỡ nàng. Hoắc Thành Quân từ nhỏ đến lớn, vì có phụ thânsủng ái, cơ hồ chưa từng phải nhận một lời nói nặng nào, nhưng từ khiMạnh Giác...
Mẫu thân không có vẻ mặt tươi cười khi gặp nàng, ca ca thì châm chọc khiêu khích.
Trước đó một ngày, người kia còn cùng nàng đi mua yên chi*, còn thâmtình chân thành đỡ nàng xuống xe ngựa, nhưng lúc này nàng ngay cả khóccũng không thể. Bởi vì thế này là đáng đời nàng, đều là nàng tự chuốclấy. Ngây ngẩn nhìn mẫu thân đấm ngực dậm chân khóc, trong mắt HoắcThành Quân ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
*Yên chi: phẩm màu đỏ được dùng cho trang điểm má và môi, được chế tạo sớm nhất ở Trung Quốc từ cánh hoa rum.
Hoắc Sơn, Hoắc Vân thấy Hoắc Vũ đã ngất xỉu, ánh mắt Hoắc Quang vẫncứ lạnh như băng, ông ta vẫn không nói câu nào, hai gia đinh cũng khôngdám ngừng lại, chỉ có thể vừa giữ lại mồ hôi lạnh, vừa tự cổ vũ bản thân lấy khí lực đánh tiếp.
Hoắc Sơn, Hoắc Vân dập đầu khóc lóc cầu xin, "Bá bá, bá bá, đều làlỗi của chất nhi, chất nhi biết sai rồi, xin bá bá phạt đánh chất nhi."
Hoắc phu nhân nghe được tiếng khóc lóc của Hoắc Sơn, Hoắc Vân, biếtdường như Hoắc Vũ vẫn tiếp tục bị đánh, e là không chết thì cũng mất một nửa cái mạng. Hoắc phu nhân kêu thảm một tiếng, đập đầu vào cánh cửa,"Lão gia, lão gia, cầu xin ông, cầu xin ông, tôi cầu xin ông... "
Hoắc Thành Quân đẩy tay Tiểu Thanh ra, quét mắt tới đám phó dịch* đứng bên cạnh, "Đỡ phu nhân về phòng nghỉ ngơi."
Đám phó dịch chậm chạp không di chuyển, Hoắc Thành Quân mỉm cười:"Không nghe thấy ta nói gì sao? Tất cả đều muốn thu dọn hành lý về nhàsao?"
*Phó dịch: nam tôi tớ hầu hạ trong phủ.
Khi Hoắc Thành Quân nói chuyện vẻ mặt có vài phần giống với HoắcQuang, tuy rằng mỉm cười ôn hòa nhưng cũng rất lạnh nhạt, trong lòng đãcó dự tính trước. Đám phó dịch nội tâm ớn lạnh, vài người tiến lên dìuHoắc phu nhân. Hoắc phu nhân trán chảy máu, quát to náo loạn, đám phódịch dưới ánh mắt thúc ép của Hoắc Thành Quân, cưỡng ép kéo Hoắc phunhân đi.
Hoắc Thành Quân tiến lên vỗ vỗ vào cánh cửa, "Cha, là Thành Quân. Con gái có mấy câu muốn nói."
Trong lòng Hoắc Quang luôn coi Hoắc Thành Quân không giống với nhữngđứa con gái khác của ông ta, nghe thấy giọng nói bình tĩnh không chútdao động của nàng, trong lòng ông ta có chút vui mừng, nhấc tay lên, ýbảo nô bộc mở cửa.
Khi nhìn thấy một bên mặt Hoắc Thành Quân sưng vù, trong lòng HoắcQuang lướt qua một cảm giác thực sự chán ghét phu nhân, "Thành Quân,trước hết để cho nha hoàn đắp một ít thuốc lên mặt con... "
Hoắc Thành Quân quỳ xuống trước mặt Hoắc Quang, "Phụ thân, xin lệnh cho những người không phải họ Hoắc lui ra ngoài."
Hai phó dịch đang cầm trượng lập tức nhìn về phía Hoắc Quang, HoắcQuang nhìn Hoắc Thành Quân khẽ gật gật đầu. Tất cả người hầu trong phòng lập tức rời khỏi phòng, cửa phòng được đóng chặt.
Hoắc Sơn, Hoắc Vân ngơ ngác nhìn Hoắc Thành Quân, bọn họ dùng mọicách khóc lóc cầu xin, nhưng đều không được, không biết Hoắc Thành Quâncó thể dùng ngôn ngữ gì khiến cho Hoắc Quang nguôi giận.
Hoắc Thành Quân ngẩng đầu nhìn phụ thân, "Việc làm của đại ca có lẽcó chỗ không lo lắng vẹn toàn, nhưng cũng không sai chút nào, phụ thânphạt đánh quá mức như vậy, sao có thể làm cho chúng con tâm phục?"
Hoắc Sơn, Hoắc Vân vội quát: "Thành Quân!", vừa vội vàng quay sang Hoắc Quang gọi: "Bá bá..."
Hoắc Quang trừng mắt nhìn bọn họ, ý bảo bọn họ câm miệng, lạnh giọng hỏi Hoắc Thành Quân: "Tại sao con nói không thể tâm phục?"
"Thứ nhất, vị trí trước mắt của Hoắc thị đều hoàn toàn phụ thuộc vàothái tử mới có thể đảm bảo tương lai an bình của gia tộc, bằng không,không chỉ có hoàng thượng, mà ngay cả thái tử tương lai cũng đều muốnHoắc thị suy yếu, hoặc là diệt trừ Hoắc thị. Vân Ca được hoàng thượngsủng ái, nếu hạ sinh long tử trước, cho dù nàng xuất thân bần hàn, cótiền lệ của Vệ Tử Phu, được phong làm hoàng hậu cũng không phải không có khả năng. Một khi Thượng cung hoàng hậu bị phế, giống như chặt đứt đimột cánh tay của Hoắc thị. Đại ca muốn loại bỏ Vân Ca, đã làm sai chỗnào? Thứ hai, nếu đại hoàng tử Vân Ca sinh ra được phong làm thái tử,bách quan phục theo, thiên hạ tán thành, Hoắc thị sẽ lâm nguy.
Đêm nay đại ca làm vậy, là vì bảo vệ sự an bình của toàn gia tộc, làlàm sai chỗ nào? Thứ ba, hoàng thượng cứ luôn trì hoãn không cùng hoànghậu viên phòng, hôm nay quốc yến, hoàng hậu lại chỉ có thể ngồi vị tríbên dưới hắn, chỗ ngồi bên cạnh hoàng thượng là đang đợi ai? Hoàngthượng trước mặt mọi người trong thiên hạ cho Hoắc thị một bạt tai thậtmạnh, nếu chúng ta vẫn im lặng, như vậy bách quan triều đình toàn nhữngkẻ 'Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh', về sau nếu chúng ta còn gặp phảichuyện gì gây sức ép, bọn họ tuyệt đối sẽ hứng thú đứng xem. Không nóitới chuyện khác, chỉ nói tới nữ nhân trong hậu cung, nhất định sẽ ào àoxuất hiện.
Chúng ta có thể ngăn chặn được một người, hai người, nhưng chúng tacó thể ngăn được tất cả bọn họ sao? Đêm nay đại ca đáp lễ hoàng thượngmột cái tát tai vang dội, khiến cho hoàng thượng và bách quan biết rằngrâu hổ không thể tùy tiện mà vuốt được, là làm sai chỗ nào?
Thứ tư, đại ca lo lắng mọi việc chu toàn, hai kẻ mới chỉ dùng lời nói xâm phạm Vân Ca đều ngã chết tại chỗ. Từ chỗ thị vệ mà điều tra, chỉ có thể tra ra là Phùng Tử Đô hạ lệnh, Phùng Tử Đô và Mạnh Giác có thùkhông đội trời chung*, hắn nghĩ cách đối phó với người yêu cũ của MạnhGiác, cũng thực sự rất hợp lý. Con gái phỏng đoán, hiện tại Phùng Tử Đôđã "Sợ tội tự sát", như vậy có muốn điều tra thêm cũng không có kết quảgì.
Dù cho trong lòng hoàng thượng biết rõ là Hoắc thị gây nên, nhưngkhông bằng không chứng, hắn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ hắn dám vì mộtcung nữ mà làm khó dễ phụ thân hay sao? Không sợ tiếng nhơ thiên cổ hônquân thất đức, bức hại trung lương hay sao? Cho dù hắn không muốn làmhiền quân, nhưng cũng phải lo nghĩ tới 'Quân bức thần phản'!". Lời nóicủa Hoắc Thành Quân ý tứ sâu xa, khiến cho khi nghe người ta đã sớm quên mất nàng mới chỉ là một thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi.
*Mối thù đó là do có bài thơ "Nay có Hoắc gia nô; Họ Phùng tên TửĐô..." xin xem lại chương 5 tập này để hiểu rõ hơn về "mối thù không đội trời chung" của hắn với Mạnh Giác.
Hoắc Quang cười lạnh: "Kế hoạch của ta đều bị hành động lỗ mãng củaVũ nhi làm xáo trộn, hiện tại theo như con giải thích, rút cuộc nó đềulàm đúng hết sao?"
"Đại ca mặc dù có sai, sai là ở chỗ đã ra tay thì không được thấtbại. Đại ca chọn đêm nay loại bỏ Vân Ca, cho dù là thiên thời hay địalợi đều vô cùng tốt, nhưng huynh ấy chỉ làm theo ý mình. Đại ca phải nên báo cho cha một tiếng, để cha giúp huynh ấy giữ mọi người trên yến hộiđều ở nguyên tiền điện, không cho bất kỳ người nào tùy ý rời đi, cũngkhông cho bất kỳ người nào tùy ý truyền tin tức vào. Nếu làm được nhưthế, lúc này đại ca sẽ không bị đánh ở chỗ này, mà được tham dự gia yến, tiếp nhận đệ đệ muội muội kính rượu. Nhưng lỗi của đại ca, nguyên nhânmột nửa cũng do phụ thân. Nếu đại ca biết phụ thân đồng ý giúp huynh ấyloại trừ Vân Ca, thì sao huynh ấy có thể không báo cho phụ thân? Đúng là đại ca đoán không được tâm tư của phụ thân, nên mới tự mình ra quyếtđịnh."
Hoắc Quang không nói được lời nào.
Trong phòng đúng là "Mưa gió nổi lên" khiến cho mọi người đều trầm mặc.
Hoắc Thành Quân chỉ lẳng lặng nhìn Hoắc Quang. Ánh mắt nàng không cómột tia né tránh hay sợ hãi. Trong lòng Hoắc Sơn và Hoắc Vân đối vớimuội tử mình vẫn luôn gặp mặt từ nhỏ tới lớn này sinh một cảm giác khácthường, vừa kính phục vừa có chút kinh sợ. Hoắc Sơn, Hoắc Vân lén thởphào một tiếng, vội vàng dập đầu đồng ý với lời Thành Quân.
Chờ người hầu nâng Hoắc Vũ đi, Hoắc Quang mới cho Hoắc Thành Quân,Hoắc Sơn, Hoắc Vân đang quỳ trên mặt đất đứng lên. Hoắc Sơn, Hoắc Vân dè dặt ngồi vào chỗ của mình. Hoắc Thành Quân nói dăm ba câu đã hóa giảicơn giận dữ của phụ thân, cứu được đại ca, thế nhưng trên mặt nàng nửađiểm vui mừng cũng không có, khi ngồi vào ghế, bộ dáng lại có chút bithương hoảng hốt.
Hoắc Quang nói với Hoắc Sơn, Hoắc Vân: "Đúng như Thành Quân suy đoán, ta đã sai người xử lý việc này chu toàn, nhất định hoàng thượng muốntra cũng không thể tra được. Nhưng sau đó phải làm như thế nào cho tốt?Trước hết mấy đứa hãy nói ra ý tưởng của mình."
Hoắc Sơn và Hoắc Vân liếc mắt nhìn nhau, sau đó Hoắc Vân nói: "Chuyện lần này khẳng định sẽ làm hoàng thượng toàn lực đề phòng, về sau nếumuốn xuống tay với Vân Ca lần nữa, e là vô cùng khó khăn, chỉ sợ trongkhoảng thời gian ngắn không thể ra tay được. Nếu như Vân Ca chỉ trongvòng hai ba tháng mang thai, thì... "
Hoắc Vân thở dài một tiếng, tiếp tục: "Dù sao thị vệ cũng chỉ bảo vệcửa cung, cũng không thể tùy ý ra vào hậu cung, tất cả hoạn quan đều làngười của Vu An. Cung nữ trong cung tuy có người của chúng ta, nhưngcũng chỉ là nô tài chỉ biết nghe lệnh làm việc, không có ai có khả năngđể tự mình đảm đương được. Hoàng hậu sắp mười bốn tuổi, theo lệ thườngmà nói đã có thể chưởng quản hậu cung, nhưng nàng lại không chút quantâm tới việc này. Bằng không nếu trong có hoàng hậu, ngoài có chúng ta,cho dù hoàng thượng có sủng hạnh bao nhiêu nữ nhân khác, cũng tuyệt đốikhông thể có khả năng để mấy nữ nhân đó sinh hạ hoàng tử trước."
Hoắc Quang thở dài, lời Hoắc Vân đúng là chạm đến tử huyệt. Mặc dùTiểu Muội là hoàng hậu, nhưng đối với Hoắc thị mà nói, hiện giờ chỉ nhưtô son trát phấn lên mặt mà thôi, không có thực sự trợ giúp được gì.Danh hiệu hoàng hậu của Tiểu Muội, vốn nên để cho Hoắc thị thông qua tay nàng mà nắm giữ hậu cung, nhưng hiện giờ Hoắc thị đối với hậu cung lạikhông thể can thiệp được.
Trong lòng Hoắc Quang gần đây tuy rằng có một suy nghĩ, chỉ là Thành Quân...
Đứa con gái này không giống với những đứa con gái khác, nếu cố ép e là kết quả sẽ không như mong muốn.
Hoắc Thành Quân mặt không chút biểu cảm gì, nói: "Phụ thân, con gái nguyện ý tiến cung."
Hoắc Sơn, Hoắc Vân trước kinh hãi, sau vui mừng, tới lúc xác thực đây là sự thật mới hỏi: "Ý của muội muội là... "
Hoắc Thành Quân đón ánh mắt thăm dò của Hoắc Quang, nặn ra một nụcười. Trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh. Khi còn bé cùng đám bạngái vui đùa ầm ĩ, khi chơi tới trò đám cưới, nàng tự tin chậm rãi nói:"Phu quân tương lai của ta nhất định là một người nhân trung chi long*."
*Nhân trung chi long: thành ngữ, chỉ một người anh hùng tuấn kiệt.
Khi lần đầu tiên gặp Mạnh Giác, nàng kinh ngạc vui mừng, rồi gặplại... Nàng ngượng ngùng, hắn vui mừng. Cùng Mạnh Giác cưỡi ngựa, hắntừng quan tâm đỡ nàng lên ngựa.
Khi hắn vì nàng mà đánh đàn, ánh mắt hai người chạm nhau rồi mỉmcười. Khi nàng vì hắn mà bắt tay vào làm điểm tâm, hắn từng khen rằng ăn rất ngon. Hắn từng ôn nhu hái hoa tặng nàng. Dạo bước dưới ánh trăng,hai người cũng từng cất cao tiếng cười.
Lần đầu tiên cầm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn môi. . .
Những lần tim đập như hươu chạy đó, nếu biết có ngày hôm nay, ngày đó còn phải đắm chìm trong thứ tình cảm đó sao?
Khi hắn không chút lưu luyến quay đi, hắn đã chôn vùi trái tim thiếunữ của nàng rồi. Từ nay về sau, tất cả những thứ đó đều là chuyện từkiếp trước.
Kiếp này của nàng sẽ...
Hoắc Thành Quân tươi cười, tiếng nói tuy nhỏ nhưng ánh mắt thực sựquyết liệt kiên cường, "Phụ thân, con gái nguyện ý tiến cung, thay Hoắcthị chưởng quản hậu cung."