Trong một vụ tai nạn xe cộ, Tống Thả ngoài ý muốn trọng sinh.
Xuyên thành nhân vật vạn người e ngại trong một cuốn tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết nhân vật này cũng tên Tống Thả, là một thiếu gia giả hào môn.
Từ nhỏ đã được nuông chiều, lại còn mắc bệnh tim, cho nên mọi người đều để mặc cậu ta kiêu căng hống hách, bắt nạt kẻ khác, đến gây chuyện sinh sự cũng đứng ra che chở, cuối cùng trở thành phế vật.
Nhưng lúc này không ai biết rằng Lục Bắc Hoài, người từ nhỏ đã bị Tống Thả ức hiếp như con chó lại chính là thiếu gia thật.
Lục Bắc Hoài là con trai của tài xế, Tống Thả khinh thường hắn.
Cậu ta ném giày của Lục Bắc Hoài xuống sông, ném bài tập của hắn vào thùng rác, đem đồng phục của hắn cắt nát, bắt Lục Bắc Hoài quỳ xuống liếm giày của mình trước mặt tất cả bạn học, sỉ nhục hắn trước mặt mọi người.
Thậm chí sau khi trưởng thành, cậu ta còn để mắt đến người đàn ông đẹp trai cao quý bên cạnh Lục Bắc Hoài, mặc kệ tất cả muốn cướp người đó đi.
Lại không biết rằng đây là cái bẫy được thiết kế sẵn cho Tống Thả, mục đích là tạo ra một vụ tai tiếng, để hủy hoại danh tiếng của cậu ta.
Cuối cùng, Tống Thả chết trên giường, trái tim ngừng đập do quá hưng phấn khi dùng thuốc kích thích.
Cứu mạng, người hướng nội như cậu nghe xong rất muốn chết!
- ------------
Lúc này, người hướng nội Tống Thả xuyên thành nhân vật bị mọi người e ngại, cũng rất muốn chết.
"Thiếu gia, chó con đến rồi."
Cậu há hốc mồm nhìn Lục Bắc Hoài quỳ một chân trước mặt mình, lập tức xấu hổ đến ngón chân cuộn tròn lại, làm sao bây giờ!
"Cậu hãy bình, bình thân đi!"
Lục Bắc Hoài, "...?"
Tống Thả vội vàng che miệng mình, lỗ tai đỏ bừng! Mình đang nói cái quái gì vậy!
Sau đó, cậu chủ thật Lục Bắc Hoài ngồi xổm bên mép giường nắm mắt cá chân muốn đi giày cho cậu.
Người hướng nội Tống Thả sợ quá cũng ngồi xổm theo, "Tôi, tôi cũng đi giày cho cậu nha."
Lục Bắc Hoài, "...?" - -------------
Lại sau đó, trong phòng để dụng cụ thể dục của trường.
Tống Thả lên cơn đau tim, khóc đến mức không thở nổi.
Lục Bắc Hoài khóa cửa lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tống Thả đang nằm trên sàn nhà, đem chiếc áo sơ mi trắng trên người làm bẩn, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì khóc, ôm lấy trái tim.
Mãi cho đến khi Tống Thả ôm lấy mắt cá chân của hắn, ngẩng đầu lên, hốc mắt ướt đẫm đầy vẻ cầu xin nhìn hắn.
"Ngực tôi đau quá, cậu có thể ôm tôi một chút không?"
Lúc đó, Tống Thả vừa khóc vừa nghĩ thầm, đây là lần dũng cảm nhất của người hướng nội như mình.
Sau này, Lục Bắc Hoài đã nắm quyền quản lý nhà họ Tống, bao gồm cả người nào đó.