Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 135




"Thuộc hạ Chu Khánh diêm chờ lệnh, nguyện vì chủ nhân mà dọn sạch hạng giá áo túi cơm kia."

Chu Khánh Diêm đứng dậy, ánh mắt lạnh thấu xương, trên người có một cỗ tự tin cường đại. Hắn lúc này đã đột phá lên Thiên Cảnh tầng thứ tám, chân chính bước vào hàng ngũ thiên kiêu chỉ tử, mà lại còn có bảo. vật chủ nhân ban cho thì cho dù có đối mặt với Tôn giả bình thường hắn cũng có tự tin đánh một trận.

"Chuẩn!"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, quá trình trưởng thành của Chu Diêm Khánh hắn đều thấy, hoàn toàn là khắc khổ mà tiến tới, hắn cũng không trợ giúp cái gì mà để có thành tựu hiện tại thì quá nửa là công lao của hắn, đích thật là một tài năng có thể bồi dưỡng.

Chu Khánh Diêm hóa thành một đạo quang hoa, trong nháy mắt xông ra đại điện, bay về phía đám hắc ám tu sĩ kia.

Trong đại điện Trương Viên Cao cung kính đứng thằng, tâm tình rất buông lỏng, trốn ở Thiên Bảo Cung làm hăn có cảm giác an toàn, thậm chí hắn còn đem một nhà Trương gia mấy trăm nhân khẩu tới nữa.

Dù sao Thiên Bảo Cung có tới hai vị Đại Tôn tọa trấn, hắc ám thế giới kia há có thể ngờ tới được, cho dù có phải một đám tà ma đến đây xâm lấn thì khẳng định cũng sẽ không cường đại, dù sao thì Trường Thương Học Viện mới là đối thủ lớn nhất của bọn chúng.

Nhưng nếu Trương Viên Cao mà biết Thiên Bảo Cung đã bị hắc ám thế giới để mắt tới, được định là mục tiêu thứ hai thì sẽ không thể nhẹ nhõm mà nghĩ như vậy.

"Ha ha, Thiên Bảo Cung! Nghe nói tông phái này đạt được bảo tàng của cổ thánh nhân, trước đây không lâu vừa mới khai quật."

"Hừi Bảo vật của cổ thánh nhân há lại để một tông môn nhỏ có tư cách chiếm giữ, chỉ rước lấy họa diệt môn mà thôi."

Trên trăm tên tu sĩ hắc ám xâm nhập vào Thiên Bảo Sơn, cầm đầu là một người tu vi Thiên Cảnh, còn lại những tu sĩ khác toàn bộ đều là tu sĩ tông cảnh, đội hình này dù đặt trong tông phái hắc ám thì cũng là một tiểu đội tỉnh nhuệ.

Mà tiểu đội tinh nhuệ như vậy lúc này lại có chừng mười mấy chỉ đội ngũ xâm nhập vào trong Thiên Bảo Sơn, bọn hắn đến từ các tông phái khác nhau trong thế giới hắc ám, toàn bộ đều vì lời đồn là Thiên Bảo Cung đạt được bảo tàng của cổ thánh nhân mà hấp dẫn tới, ai cũng nghĩ muốn kiếm lấy trong này một chén canh.

"Bảo tàng của cố thánh nhân? Buồn cười!"

Một thanh âm lãnh khốc đột nhiên vang lên từ trong đêm tối, vô cùng đột ngột.

"Người nào!"

Tu sĩ hắc ám cầm đầu giật mình, tinh quang trong mắt bản ra bốn phía, liếc nhìn ra tứ phương. Chỉ nghe thấy thanh âm cách bọn họ rất gần nhưng căn bản không tìm thấy người ở nơi nào, trong lúc nhất thời tâm thần xiết chặt, thân thể căng cứng.

Cao thủ! Người tới khẳng định là một cao thủ! "Người giết các ngươi!"



'Thanh âm kia lại nhàn nhạt vang lên lần nữa, ngay sau đó, một đạo ngân quang từ trên trời giáng xuống, như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, người áo đen cầm đầu còn chưa kịp phản ứng đầu liền rơi xuống, máu tưới trào ra đầy đất.

Một tu sĩ Thiên Cảnh vẫn lạc trong nháy mắt. "Không được rồi! Rút luil"

Biến cố như thế chấn trụ tất cả tu sĩ hắc ám, trong nháy mắt giết chết một tu sĩ Thiên Cảnh thì tu vi của người đang đến phải kinh khủng đến cực điểm, bọn họ căn bản không thể chống cự.

Tu sĩ hắc ám thường xuyên làm việc nơi mũi đao liếm máu, bọn hắn phán đoán nguy cơ tự nhiên vô cùng nhạy cảm, cơ hồ không chút do dự gì, tất cả mọi người đều điên cuồng rút lui đồng thới phát ra tín hiệu cầu cứu.

"Đã tới thì đừng đi nữa, Thiên Bảo Sơn không phải nơi mà các ngươi có thể bước vào."

Một thân ảnh từ trong bóng tối đi ra, toàn thân được bao phủ bởi tỉnh quang, trong tay hắn cầm theo một thanh trường kiếm màu bạc có tỉnh quang vờn quanh, khí chất băng lãnh tiêu điều vô song, trên mặt còn mang theo một mặt nạ màu ngân bạch nên không cách nào. thấy rõ mặt của hắn.

Chỉ thấy kiếm quang tung hoàng, một lượng lớn tu sĩ hắc ám đổ xuống như cỏ dại, trong phương viên ngàn trượng như hóa thành tử vực, không đến nửa nén công phu, tu sĩ hắc ám chân cụt tay đứt năm đầy đất, không một người có thể đào thoát.

Chuyện giống như vậy phát sinh ở mỗi một nơi hẻo. lánh trên Thiên Bảo Sơn, mười mấy đội ngũ hắc ám xâm lấn Thiên Bảo Sơn cơ hồ toàn bộ bị tru sát.

Nhưng mà, đang lúc Chu Khánh Diêm sắp đồ sát xong một nhóm tu sĩ hắc ám cuối cùng thì biến cố đột nhiên phát sinh.

"Thật can đảm, lại dám giết người của thế giới hắc ám ta."

Một thanh âm âm trầm chợt vang lên từ trong bóng tối, sau một khắc, một đạo thân ảnh màu đỏ ngóm đi qua tầng tầng rừng núi, vụt qua như thiểm điệm, qua mấy sát na đã đến trước mặt của Chu Khánh Diêm, bàn tay vỗ một cái, một cỗ lực lượng hùng hậu vô cùng mãnh liệt mà ra như bài sơn đảo hải, đơn giản đánh nát cả ngọn núi.

"Tôn giả cảnh!"

Con ngươi Chu Khánh Diêm co rụt lại, thân thể kéo căng trong nháy mắt, nhưng hắn gặp nguy cũng không loạn, trường kiếm trong tay khoanh một vòng tròn trên hư không, quang mang của trường kiếm màu bạc sáng rõ, ánh sao đầy trời bay ra từ trong thân kiếm, ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một cái khiên tròn giữa hư không.

Oanh!

Lực lượng tôn giả đụng vào khiên tròn, trong khoảng khắc núi đá nổ tung, mặt đất nứt ra từng khe hở dài trăm thước, dày đặc như mạng nhện, cây cối, hoa cỏ xung quang biến thành bột mịn trong khoảng khắc.

Nhưng mà cái khiên tròn mà trường kiêm vạch ra trên hư không kia lại chặn được một kích của Tôn giả, lực lượng ngang nhau.

"Ồ



Thân ảnh màu đỏ hơi kinh ngạc nhìn về phía trường kiếm trong tay Chu Khánh Diêm, không kinh sợ mà còn thấy làm mừng nói:

" Thiên giai cửu phẩm hoang khí! Thiên Bảo Cung các ngươi quả nhiên đạt được bảo tàng của cổ thánh nhân, ha ha, tốt! Rất tốt a..."

Người của Thiên Bảo Cung kia chỉ có tu vi Thiên Cảnh bát trọng, là loại thiên tài trong thiên tài, tiền đồ tương lai không thể đo lường nhưng cuối cùng cũng chỉ là tu sĩ Thiên Cảnh, so với Tôn giả thì cách xa vạn dặm, chỉ dựa vào chuôi Thiên giai cửu phẩm hoang khí này mới có thể miễn cưỡng ngăn trở một kích của hắn.

Một đoạn thời gian trước Thiên Bảo Cung lấy ra một thanh Thiên giai cửu phẩm hoang khí ra đấu giá, hiện tại lại xuất hiện thêm một thanh nữa, hơn nữa nhìn phẩm chất tựa hồ càng thêm bất phàm. Hản đã có thể khẳng định, Thiên Bảo Cung đã đạt được một tuyệt thế bảo. tàng, nếu không vì sao Thiên giai cửu phẩm hoang khí trăm năm không ra mà lại liên tiếp xuất hiện?

"Tu sĩ Thiên cảnh cầm Thiên giai cửu phẩm hoang khí hoàn toàn có thể so với Tôn giả cảnh nhưng đó chỉ là so sánh trên lực lượng mà thôi. Trên thực tế, Thiên cảnh cùng Tôn giả cảnh chênh lệch há lại chỉ có bằng đấy, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Tôn giả không thể mạo phạm."

Huyết Ảnh Tôn giả cười ha ha, bước ra một bước, chuẩn bị giết Chu Khánh Diêm, cướp đi Thiên giai cửu phẩm hoang khí.

Nhưng ngay khi hắn vừa bước ra một bước thì lại có người tốc độ nhanh hơn cả hắn.

Một đạo u ảnh hiển hiện trong bóng tối, cơ hồ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Chu Khánh Diêm, một bàn tay thon dài nhưng trắng bệnh nhô ra, cầm lấy chuôi Thiên giai cửu phẩm hoang khí đang lập lòe tỉnh quang.

Chu Khánh Diêm giật mình, điều động lực lượng †oàn thân để ra sức phản kháng, tinh quang của trường kiếm được phát đến cực hạn.

Nhưng lực lượng của cái tay kia kinh khủng đến cực điểm, cho dù Tinh Quang Trường Kiếm toàn lực thôi phát đã có lực lượng so với Tôn giả bình thường cũng. không thể rung chuyển được mảy may, toàn bộ lực lượng như đá chím đáy biển, bị cánh tay trắng bệnh kia nhẹ nhàng hóa giải mất.

"Vật nhỏ, ngươi vẫn còn non một chút."

Một giọng nữ âm trầm vang lên, người đột nhiên xuất hiện kia núp trong áo bào đen là một nữ Tôn giả, mà tu vi của nàng hiển nhiên so với tên Huyết Ảnh Tôn Giả kia còn cường đại hơn.

Chỉ thấy bàn tay thon dài trắng bệch nắm lấy Tinh Quang Trường Kiếm hơi chấn động một chút, Chu Khánh Diêm liền bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đâm vào mặt trên vách đá, khiến vách núi bị phá ra một lỗ thủng lớn làm đá lăn xuống.

Phốc phốc!

Sắc mặt Chu Khánh Diêm trắng bệnh như giấy, miệng phun ra một ngụm máu lớn, nhuộm đầy vạt áo.

Vẻn vẹn một lần chấn động, khiến hơn ba trăm cái xương toàn thân hắn đứt gãy, nếu không phải trên người mang bảo vật phòng ngự mà chủ nhân tặng thì sợ rằng hắn đã thành khối thịt vụn trước lực lượng của Tôn giả trước mặt.

Lực lượng của Tôn giả quá mức đáng sợ, hắn đã tu thành Thiên cảnh bát trọng cũng không thể chạm đến.