Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 54: Cảm xúc




Lận Minh Húc rất ngạc nhiên.

Nhưng sau đó khi anh ngẫm nghĩ lại, mục đích của việc đầu tư và quản lý tài chính vẫn là kiếm được nhiều tiền hơn.

… Được rồi, điều này rất Thư Vưu.

Anh không khỏi nhướn mày, hỏi: “Chỉ điều này thôi?”

“Đúng vậy.”

Thư Vưu tự tin nói: “Còn gì quan trọng hơn việc… Kiếm tiền! Có cái gì quan trọng hơn không?”

Lận Minh Húc: “… Cậu rất thiếu tiền sao?”

Bên Khách Xá Tiểu Cư trả chắc cũng đủ, gần đây Thư Vưu còn tham gia thêm mấy hoạt động show giải trí khác, nghe nói thu nhập trong giới giải trí rất khả quan.

Dù nhìn tới nhìn lui thế nào thì cậu cũng chỉ cần làm đâu chắc đấy, tiếp tục tích lũy là có được tương lai tươi sáng rồi.

Thư Vưu e thẹn đáp: “Có ai chê tiền nhiều đâu chứ?”

Lận Minh Húc:... Cũng đúng.

Người đàn ông thoáng khựng người, mở miệng nói: “Đầu tư thì cần có một ngưỡng nhất định, nhưng với việc quản lý tài sản thì có thể thực hiện bất cứ lúc nào.”

Anh trầm tư một lát: “Khi về nhà tôi sẽ đề cử một số đầu sách cho cậu đọc trước, cậu có thể bắt đầu từ những việc cơ bản rồi từ từ lĩnh hội thêm.”

Thư Vưu rất vui vẻ: “Được đó.”

Miệng cậu lập tức ngọt xớt: “Cảm ơn bạn trai, anh tốt quá.”

Nên dùng thì dùng, đào rỗng kiến thức của Lận Minh Húc! Tự mình kiếm được số tiền lớn!

Đến lúc đó, việc cao chạy xa bay sẽ càng thuận lợi hơn… Đúng rồi đấy, đây là mục đích thực sự của Thư Vưu.

… Cũng không biết tại sao, bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi nôn nóng.

Nhưng quà sinh nhật còn chưa được đưa tới, Lận Minh Húc không khỏi hỏi thêm: “Kiếm được tiền rồi, cậu muốn gì nhất?”

“Nhiều lắm.”

Thư Vưu không cần nghĩ ngợi mà nói ngay: “Đầu tiên mua đồ ăn ngon rồi đi chơi trò gì đó vui vui, sau đó thì tiết kiệm tiền.”

“… Sau khi tiết kiệm tiền thì sao?”

“Tiếp tục tích trữ tiền.”

“… Sau đó nữa thì sao?”

“Tiếp tục tích trữ tiền.”

“…”

Lận Minh Húc không hỏi nữa, khóe miệng giật giật: “Mục đích của việc cậu tiết kiệm tiền là gì?”

Thư Vưu cười hì hì: “Nằm yên* thôi.”

(*) Hay còn gọi là Nằm thẳng, Nằm yên và mặc kệ đời: Đây là một trào lưu mới rộ lên trong những năm gần đây của giới trẻ Trung Quốc. Những người theo trào lưu này sẽ chỉ lao động ở mức tối thiểu và chỉ đủ để tồn tại. Thay vì nỗ lực học hành, làm việc để mua nhà, mua xe, lập gia đình, một bộ phận người trẻ Trung Quốc chọn cách không phấn đấu và từ bỏ các mục tiêu như mua nhà mua xe.

Lận Minh Húc: “…”

Anh nghiến răng: “Vậy cậu có thể nằm yên luôn mà.”

“Hai chuyện này khác nhau chứ!”

Thư Vưu hùng hồn nói: “Không có tiền thì có nằm yên cũng chẳng cảm thấy thoải mái.”

“Cái đó được gọi là bị cuộc đời quật ngã, tạm nghỉ ngơi một lát thôi.”

Lận Minh Húc:… Lời ngụy biện này sao lại nghe có lý thế nhỉ.

Hai người tiếp tục đi trên con đường núi rải đá cuội, sau một lúc leo thì cũng đến được điểm nghỉ ngơi ở lưng chừng núi.

Nơi này có một cái đình nghỉ chân nhỏ, Sở Thanh và Bành Thượng Ân đã tới trước, đang ngồi trong đình hóng gió trông ra phía xa. Nhìn hai người Thư Vưu đang đi tới, bèn vui vẻ phất tay: “Thư Vưu!”

Thư Vưu rảo bước nhanh, chui vào trong đình, ngồi thẳng xuống bên cạnh Sở Thanh, ho khan một tiếng, hỏi: “Cậu có cái… Nóng nóng ấm ấm vuông vuông không?”

Sở Thanh:…?

Hay lắm, suýt nữa thì cô đã hiểu lầm rồi.

Sở Thanh móc hai miếng dán giữ nhiệt từ trong người ra, ngầm hiểu ý của Thư Vưu, nói: “… Cậu hỏi cái này hả?”

“Đúng vậy!”

Thư Vưu vội cầm lấy, thuận miệng cảm ơn.

Cậu gấp gáp tự dán một cái vào đằng trước cho mình, đưa cái còn lại cho Lận Minh Húc: “Bạn trai, anh giúp tôi đi?”

Lận Minh Húc: “…”

Anh định hỏi thứ này dùng như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đọc hướng dẫn trên đó.

Hướng dẫn và hình ảnh minh họa rất rõ ràng, trong hướng dẫn có thể thấy rõ ràng các bước, Lận Minh Húc xốc mặt sau áo lông vũ của Thư Vưu lên, dán “bộp” một cái.

Bởi vì sợ dính không chắc nên Lận Minh Húc còn cố ý dùng bàn tay ấn xuống. Tay anh hoàn toàn áp sát vào, Thư Vưu thuận thế thẳng lưng lên, cậu ngoái đầu lại thì thấy Lận Minh Húc đang cụp mắt, cẩn thận kiểm tra miếng dán giữ nhiệt kia.

Ở ngoài đình ngắm cảnh, có vô vàn bông tuyết đang lửng lơ rơi xuống, đáp xuống cả trên tóc Lận Minh Húc. Vì đang ở ngoài trời nên tan ra khá chậm.

Thư Vưu như bị ma xui quỷ khiến nói: “Lận Minh Húc, tóc anh bạc trắng rồi.”

“Đúng vậy.”

Mặt Lận Minh Húc vô cảm nói: “Bị cậu chọc đến bạc cả đầu.”

Thư Vưu kinh ngạc: “Tôi nào có năng lực đó!”

Cậu vô cùng chân thành mà nói: “Tôi nghe nói làm việc quá sức sẽ khiến tóc bạc, anh phải chú ý kỹ đó.”

“Nhưng tóc bạc cũng không sao.” Thư Vưu chuyển chủ đề, mím môi cười: “Đến lúc đó hai ta đi với nhau, mọi người sẽ khen anh có gu thẩm mỹ tốt.”

Lận Minh Húc: “… Ồ.”

Thứ Hai anh sẽ đến phòng tập gym.

Trước sau có hai miếng dán giữ nhiệt kẹp chặt, Thư Vưu chợt thấy an toàn hơn rất nhiều.

Nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, bốn người tiếp tục leo lên.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà sau một lúc leo, hai nhóm bọn họ lại bị tách ra.

Từ trước đến nay Thư Vưu luôn lười vận động, cậu leo được một lát, tuy không đến mức thở hổn hển nhưng gương mặt đã có phần ửng hồng.

Từng bông tuyết rơi xuống, cũng rơi xuống tóc và vai cậu.

Đen, trắng, hồng nhạt… Chàng trai há miệng, thở ra một hơi sương trắng, đột nhiên quay đầu mỉm cười với Lận Minh Húc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lận Minh Húc dừng lại.

Trong phút chốc, bước chân của người đàn ông thả chậm nhưng sau đó lại điều chỉnh tốc độ như không có chuyện gì xảy ra.

Con thỏ tuyết mà Thư Vưu nặn sớm đã tan chảy, cậu tiếc nuối ném xuống, không nặn lại nữa. Leo thêm được một lúc, đằng trước lại có thêm một đình nhỏ ngắm cảnh nữa.

Đình này nhỏ hơn nhiều so với cái trước, nhưng phong cảnh rất độc đáo. Bước chân Thư Vưu tăng tốc vọt tới, lập tức “wow” một tiếng: “Lận Minh Húc, anh mau nhìn xem!”

Lận Minh Húc đi theo sau Thư Vưu, lướt qua bả vai cậu, phóng mắt nhìn…

… Núi non phía xa xa, cây xanh tựa ngọc, tuyết trắng phau, hợp thành một bức tranh trời đất bao la hoàn mỹ.

Chỉ liếc mắt qua đã cảm thấy tâm hồn mình phóng khoáng hơn hẳn.

Thư Vưu lẩm bẩm nói: “Đôi khi ra ngoài cho tinh thần khuây khỏa như thế này cũng tốt.”

Lận Minh Húc: “Không ru rú trong nhà nữa à?”

“Có mâu thuẫn đâu.”

Thư Vưu mỉm cười: “Suốt ngày ở nhà là vì có hai lý do, thứ nhất là bởi ở nhà thoải mái hơn, thứ hai là không muốn giao tiếp với người khác, thậm chí tôi còn rất thích những nơi có phong cảnh đẹp đẽ vắng dấu chân người.”

Lận Minh Húc:… Đột nhiên anh muốn hỏi liệu bản thân có nằm trong số những người không muốn giao tiếp trong lời nói của Thư Vưu hay không.

Leo hơn một tiếng, cuối cùng cũng tới đỉnh núi.

Bởi vì du khách thường xuyên lui tới nên nơi này được xây dựng thêm một đình ngắm cảnh nhỏ, phong cảnh cũng rất đẹp. Thư Vưu ngồi xuống ghế đá, cảm giác tối nay chắc chắn chân cậu sẽ bị chuột rút.

May là có suối nước nóng!

Ngâm suối nước nóng sẽ không bị chuột rút nữa.

Cậu ghé vào lan can nhìn xuống chân núi, chợt phát hiện Lận Minh Húc chưa vào đình mà còn đứng bên ngoài, hình như anh đang nghe điện thoại.

Bành Thượng Ân đứng bên cạnh anh, sắc mặt không được tốt lắm.

… Có vẻ như đã có tình huống nào đó bất ngờ xảy ra.

Lận Minh Húc cúp điện thoại, nói mấy câu với Bành Thượng Ân. Ngay sau đó dường như anh cảm nhận được gì đó, bèn ngước mắt nhìn qua.

Ánh mắt anh vẫn luôn bình tĩnh, cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Thư Vưu chợt thấy yên lòng hẳn… Không sao đâu, đó là Lận Minh Húc mà, sao có thể xảy ra chuyện gì được?

Cho dù là có, nhất định anh vẫn có thể xử lý được.

Niềm tin mù quáng mới trỗi dậy không lâu, Lận Minh Húc đã đi tới: “… Tôi xuống núi trước đây, có một số việc khẩn cấp cần giải quyết.”

Thư Vưu: “… Ờ.”

Lận Minh Húc xoay người rời đi, thế nhưng anh bỗng nhiên quay lại, giơ tay sờ đầu Thư Vưu, tập trung vuốt ở chỗ cọng tóc ngố.

Thư Vưu:???

Vẻ mặt Lận Minh Húc vô cùng tự nhiên, bình tĩnh nói: “Lát nữa cậu đi xuống núi cùng Sở Thanh, đừng chạy lung tung đấy.”

Thư Vưu: “Vâng, bạn trai!”

“Xuống núi sớm, về nhớ nghỉ ngơi thật tốt.”

Thư Vưu: “Vâng, bạn trai!”

“… Trước giờ cơm tôi sẽ về.” Lận Minh Húc nhướn mày: “Cậu là cái máy đọc lại đấy à?”

Thư Vưu vừa định lên tiếng, lại lập tức sửa miệng: “Bạn trai vất vả rồi, bạn trai vạn tuế!”

Cậu vào tư thế phất cờ hò hét: “Tôi vĩnh viễn ủng hộ anh! Yêu anh moah moah!”

Lận Minh Húc: “…”

Thôi, không thể đòi hỏi quá nhiều ở Thư Vưu được.

Bóng dáng của Lận Minh Húc nhanh chóng biến mất trên đường xuống núi.

Người đã đi rồi, Thư Vưu vẫn còn đứng dõi theo. Sở Thanh đột ngột ngó đầu ra: “Ơ? Hai người họ đi đâu thế?”

“Nói là có việc gấp.”

Thư Vưu nhanh chóng cười khanh khách nói: “Nhanh, có gì chơi vui không!”

Sở Thanh cũng cười khúc khích theo: “Cũng không có… Ơ từ từ.”

Điện thoại của cô reo lên.

Sở Thanh vội móc điện thoại ra rồi nhận cuộc gọi, một lát sau cô nàng đã trở lại, lẩm bẩm: “Lạ thật, anh trai tôi hỏi là Lận Minh Húc đã xuống chưa…”

Trong đầu Thư Vưu nảy lên một suy nghĩ.

Có phải cốt truyện có tiến triển không?

Cậu không nhịn được mà hỏi: “Cậu biết nhà họ Lận với… nhà họ Lục rốt cuộc có mối thù gì không?”

Trong sách không nhắc đến quá nhiều, cho nên cậu cũng không rõ.

Sở Thanh ngạc nhiên hỏi: “Lận Minh Húc không nói với cậu hả?”

Thư Vưu giơ tay lên, xoa khóe mắt ráo hoảnh: “Chuyện thương tâm, cậu hiểu mà.”

Sở Thanh:… Tôi hiểu.

“… Nhưng thật sự tôi cũng không rõ lắm.”

Sở Thanh suy nghĩ một chút: “Ở nhà tôi cũng không tham dự vào những chuyện đó, chỉ từng nghe qua thôi.”

Thư Vưu thuận tay kéo túi đồ ăn vặt qua, đưa cho Sở Thanh một gói snack: “Nói thử xem?”

“… Hình như là do ân oán đời trước.”

Sở Thanh mở gói snack, gặm “răng rắc răng rắc”, bắt đầu kể chuyện ngày xưa cho Thư Vưu nghe: “Nhà họ Lục xuất thân là nhà giàu mới nổi, năm đó chú dì nhà họ Lận còn từng giúp đỡ họ.”

“Nhưng Lục Hòa là người lòng dạ hẹp hòi, sau đó cộng thêm việc có hạng mục hợp tác nào đó không thuận lợi nên bắt đầu ghen ghét với chú dì, cảm thấy hai người họ cố tình không hỗ trợ mình.”

“Sau đó nữa…”

Sở Thanh dừng một chút, hơi do dự nói: “Sau đó có chuyện này tôi cũng nghe đồn thôi, không biết có phải sự thật không.”

Thư Vưu nhét một lon Coca không đường vào tay cô nàng: “Kể tiếp đi?”

Sở Thanh vô thức nhận lấy, uống cho nhuận giọng: “Tôi nghe nói lần đó chú dì bị tai nạn ô tô, là đang trên đường tới sân bay.”

“Lúc ấy bọn họ bắt chuyến bay đi thăm anh Lận, giúp anh Lận chuẩn bị vài chuyện để gây dựng sự nghiệp…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thư Vưu sửng sốt.

Cốt truyện chưa từng đề cập đến chi tiết này.

Mong đợi được đoàn tụ với cha mẹ đã lâu không gặp, kết quả lại nhận được tin hai người họ đã qua đời… Lận Minh Húc lúc ấy, sẽ có tâm trạng gì?

“Haizz,” Sở Thanh cũng thở dài: “Nếu đó là tôi, tôi sẽ gục ngã ngay và luôn mất.”

“Cái ông chó chết Lục Hòa kia, thậm chí bởi vì không vừa ý nên ông ta cứ bám dai như keo dính chuột mà làm ầm ĩ ở tang lễ, nói nhà họ Lận khiến ông ta chịu tổn thất nghiêm trọng, đuổi theo anh Lận mãi không buông…”

Tâm trạng Thư Vưu lập tức tuột dốc không phanh.

Chẳng thể nói rõ là cảm xúc gì.

Trước bữa trưa, hai người họ xuống núi trở lại quán trọ suối nước nóng.

Trong nhà ấm áp như xuân, Thư Vưu thay đồ ngủ, đánh một giấc ngon lành trên giường. Khi tỉnh lại thì trời đã tối sầm, cậu xỏ dép trong nhà, sờ cái bụng đang teo tóp, lập tức chạy ra ngoài kiếm ăn.

Trên hành lang không có ai.

Thư Vưu đi về phía trước một đoạn, nhớ mang máng nhà ăn ở bên trái, nhưng cậu đi mấy vòng cũng không tìm được, quyết định tới quầy lễ tân hỏi.

Quầy lễ tân cách đây không xa, Thư Vưu rảo bước, rẽ phải ở lối rẽ hành lang, cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy có một người đàn ông cao lớn đứng trước quầy lễ tân, mặc áo khoác lông dê màu đen phẳng phiu.

Cậu lập tức mừng rỡ: “Bạn trai, anh đã về rồi!”

Tiếng dép đi trong nhà “lẹt xẹt lẹt xẹt” dẫm lên sàn, chàng trai tuấn tú như con nai nhỏ tung tăng bước tới, nhảy ra trước mặt: “Bạn trai, anh…”

Đối phương nghe thấy tiếng gọi, bèn xoay người: “Hả?”

Thư Vưu:!!!

F*ck, nhận nhầm người rồi!

Phần lớn là do kiểu dáng áo khoác quá giống nhau.

Bước chân Thư Vưu chẳng dừng lại một giây nào, cậu tỏ ra như không có gì bất thường, lướt ngang qua người đàn ông, miệng nhanh nhảu hét lên: “Bạn trai! Tôi có bạn trai rồi!”

Người đàn ông xa lạ: “…”

… Anh ta có cảm giác nơi này có gì đó không ổn.

Thư Vưu chạy tót ra sân sau, rồi đi vào từ cửa sau, về đến phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chết tiệt, cũng may đối phương không quen biết cậu.

Cậu không dám ra khỏi cửa nữa, mặc kệ bụng rỗng mà bò lên giường chơi điện thoại, mãi đến khi Sở Thanh gọi cậu ra ngoài ăn tối.

Thư Vưu thận trọng bước ra khỏi phòng, mỗi bước chân đều phải nhìn ngó khắp mọi ngóc ngách xem có người nào khả nghi hay không.

Dưới sự miêu tả kỹ càng của Sở Thanh, cuối cùng cậu cũng tới được nhà ăn. Tối nay họ ăn lẩu, có vài người đã sớm ngồi đầy một chiếc bàn tròn, bắt đầu thả thịt dê, thịt bò và viên thả lẩu vào.

Ngoài cửa sở tuyết rơi càng lúc càng dày.

Thư Vưu không khỏi nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, sắc trời cũng đã xám xịt.

Vào thời điểm này tuyết vẫn đang rơi nên việc lái xe sẽ vô cùng vất vả.

Cậu vừa ăn vừa cảm thấy không yên lòng, lúc này Sở Thanh mới nói: “Này, bọn Bành Thượng Ân vẫn chưa về, chúng ta có cần chờ thêm chút nữa không?”

“Nồi lẩu này chờ thế nào được.”

Một người bạn khác nói: “Không thì nhắc với nhà bếp một tiếng, nấu riêng hai phần đồ ăn cho họ. Tránh việc họ về trễ quá thì đầu bếp tan ca hết.”

“Cách này hay đó.”

Sở Thanh cảm thấy cũng được, dù sao cũng không thể để đầu bếp hết giờ làm rồi mà còn làm phiền họ.

Sau khi mấy người ăn lẩu xong thì cũng tạm biệt nhau để trở về phòng hết. Chiều nay Thư Vưu đã ngủ đẫy mắt rồi nên giờ cũng chẳng muốn nằm dài nữa, cậu bèn ra dạo bộ trong sân vườn một chút cho thức ăn tiêu hóa dễ dàng hơn.

Suối nước nóng ở đây ấm hơn trên núi rất nhiều, chủ quán trọ này đã đặc biệt gieo trồng rất nhiều hoa cỏ, còn được cắt tỉa rất tinh tế. Thư Vưu bước trên con đường lát đầy đá cuội, định cọ xuống để massage lòng bàn chân.

Cậu chậm rãi đi dọc theo con đường, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đằng trước.

Thư Vưu cười đầy khinh thường: Ha! Đã mắc phải lỗi lầm một lần rồi, sao cậu có thể mắc lại lỗi này lần thứ hai?

Cũng giống như tắm hai lần trên cùng một dòng sông bẩn vậy.

Người này chắc chắn không phải Lận Minh Húc.

Cậu hiên ngang ưỡn ngực ngẩng đầu, chẳng thèm chớp mắt, đổi hướng đi về phòng.

Từ phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Thư Vưu:… Hơ? Đối phương cũng đi con đường này?

Cậu không nói hai lời, nhịp bước nhanh chóng tăng lên. Nhưng kỳ lạ là, bước chân sau lưng cũng trở nên nhanh hơn, còn mơ hồ nói mấy câu gì đó, nhưng khoảng cách giữa họ quá xa, Thư Vưu không nghe rõ.

Thư Vưu: Toi rồi toi rồi, người này nhất định có vấn đề.

Vì thế cậu lại tăng tốc độ, chạy như bay!

Thư Vưu chạy thẳng ra khỏi khu vườn nhỏ, rồi lại vòng ra cửa sau, đợi một lát, xác nhận mọi chuyện đều ổn thì cậu mới dám về phòng.

Ôi, để không nhận nhầm bạn trai mà cậu phải vất vả quá.

Thư Vưu lau mái tóc hơi ướt của mình, kéo cánh cửa trượt của phòng ra…

Lận Minh Húc đứng trước mặt cậu, sắc mặt vô cùng tối tăm.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Thư Vưu rồi gọi tên của cậu… Hệt như cách người lớn mỗi khi tức giận đều hay gọi tên đầy đủ: “Thư Vưu.”

Thư Vưu: “… Hả?”

Cái giọng điệu này nghe cứ không ổn kiểu gì ấy nhỉ? Vậy cậu có nên vui vẻ chào đón anh nữa không?

“Vừa rồi ở sân vườn,” Lận Minh Húc nghiến răng, cực kỳ phẫn nộ hỏi: “Cậu không nghe thấy tôi gọi cậu sao?”