Địch Dương bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đột nhiên ngồi dậy, cuống quít vươn tay sờ xuống dưới, thấy vẫn nặng nề nằm trong tay, xác nhận đại bảo bối của hắn vẫn còn, trái tim đang chạy tới cổ họng liền được thả lại trong bụng, thứ này tuy rằng tạm thời còn chưa có dùng tới, nhưng tuyệt đối là hữu dụng, cho nên ngàn vạn không thể đánh mất.
Tiểu thái giám vẫn luôn ở bên lẳng lặng hầu hạ nghe thấy trên long sàng có động tĩnh, liền biết Hoàng đế đã tỉnh, phủ phục trên mặt đất kinh sợ nói: "Hoàng Thượng, Kỳ thủ phụ bên ngoài cầu kiến, đã chờ rất lâu, nên tuyên hay không tuyên ạ?"
Địch Dương nghe thấy lời nói của cung nhân mới hoàn toàn tỉnh lại, phát hiện cư nhiên là giấc mộng, liền tự cười vào trong mặt mình, thật đúng là nhảm nhí quá đi thôi.
"Tuyên!" Địch Dương lau lau mồ hôi lạnh, dượng tới rất là đúng lúc.
Thái giám bên ngoài cao giọng thông truyền: "Tuyên, Nội Các thủ phụ, đại học sĩ Kỳ Khai Tế yết kiến."
Một người đàn ông trung niên tao nhã vững vàng bước vào, cho dù nghe thấy Hoàng đế nói "Miễn lễ, ban tòa." Ông ta vẫn tỉ mỉ cúi đầu quỳ lạy theo đúng lễ, mới đứng dậy ngồi ngay ngắn.
Kỳ Khai Tế phong độ nhẹ nhàng, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều rất tinh tế và phong nhã.
Khác với vẻ ngoài tuổi trẻ tuấn lãng của Dung Thiên Tung, khí độ của Kỳ Khai Tế được khắc vào trong xương cốt do bắt nguồn từ xuất thân của ông, gia tộc Kỳ thị là danh môn thế gia đã tồn tại mấy trăm năm ở Tân Bắc Quận, trải qua hai triều không suy, trong tộc cho dù là Tể tướng thôi thì cũng đã có hơn mười vị.
"Dượng, trẫm đã có một giấc mộng rất đáng sợ. Trẫm mơ thấy mình biến thành một con chó đen, thật quỷ dị!"
Địch Dương ăn mặc áo ngủ, Kỳ Khai Tế không phải người ngoài, từ nhỏ là ông nhìn hắn lớn lên, Địch Dương chỉ đơn giản ở trong tẩm điện thấy người, vừa thấy mặt liền đem toàn bộ thái giám cung nữ hầu hạ trong cung đều đuổi đi ra ngoài, mới đem giấc mộng kỳ lạ vừa rồi kể cho Kỳ Khai Tế nghe.
Kỳ Khai Tế mới nghe thoáng qua một chút trong mắt cũng hiện lên một tia kinh dị, nhưng dù sao ông cũng là một nho sinh có trình độ đại học, bản lĩnh vững vàng, cảnh giới nhân sinh so với cháu ngoại trai không học vấn không nghề nghiệp Địch Dương cũng cao hơn rất nhiều.
Ông suy nghĩ một chút, rồi cười nói: "Trong mộng tất cả đều là ảo cảnh, Hoàng Thượng không cần phải lo lắng ưu phiền. Thần khi còn trẻ từng đi lên đỉnh núi Kê Minh, nhìn núi sông xa xa, trong đêm đó liền mơ thấy mình biến thành một con đại bàng, đi ngao du giữa trời đất."
Sau khi Địch Dương nghe thấy Kỳ thủ phụ kể rõ bản thân ông đã trải qua việc biến thành động vật, nhưng vẫn rất buồn rầu: "Nhưng tại sao trẫm lại có thể mơ thấy mình biến thành chó chứ, thật là mất thân phận! Trẫm hẳn phải mơ thấy mình biến thành rồng mới đúng!"
"Ngoài giấc mơ thấy mình biến thành một con chó đen, còn có điều gì khác không?"
Địch Dương lắc đầu: "Không có, trong mộng hình như còn có một thị nữ đang chăm sóc cho trẫm."
Kỳ Khai Tế trầm ngâm suy tư một phen, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, ông cảm thấy ước chừng là do rồng không thường thấy, Hoàng đế cũng chưa từng gặp qua, mà chó và thị nữ thì lại rất thường thấy.
"Hoàng Thượng đã từng nghe qua Trang Chu mộng điệp chưa?"
Địch Dương nào có tâm tư nghe ông giảng dạy, có chút nóng nảy: "Biết, còn không phải là ông lão thôn trang nào đó đoán không ra rốt cuộc là mình nằm mơ biến thành con bướm, hay là con bướm nằm mơ biến thành mình sao? Đây không phải là điều vô nghĩa à, ai cũng biết, ông ta là người không phải bướm, bằng không cái bộ《 Trang Tử 》 kia của ông ta chẳng lẽ là do trẫm viết."
Kỳ Khai Tế mỉm cười: "Vậy thì Hoàng Thượng còn lo lắng cái gì nữa, thần dân đều biết, Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng, không phải cái gì khác. Huống hồ, dân gian có câu chó đen trừ tà, giấc mộng này cũng có thể coi như là một điềm lành."
Địch Dương bị Kỳ Khai Tế thuyết phục, trong ngực tức khắc có một cảm giác thông suốt rộng mở,
Hắn từ nhỏ đã đi theo ông ngoại bà ngoại ở đại doanh Bắc Cương lớn lên, Tống Hoài Phong là một võ tướng, Đường thị phu nhân là tướng môn hổ nữ, toàn gia đều là người thô lỗ, truyền qua các thế hệ, cho nên hắn cũng đã quen với việc vô pháp vô thiên. Kỳ thật cho dù không quen, cũng không có khả năng đem một con khỉ thô kệch nuôi dạy thành một đứa trẻ có ý tứ mẫn cảm tinh tế.
Địch Dương liền nghĩ thầm, quản con mẹ nó cái gì mộng không mộng chó không chó, dù sao lão tử cũng đã có thể ngủ được rồi, mà hơn nữa cũng không phải là ác mộng gì.
Sau khi hắn trở nên thoải mái, lập tức giơ ngón tay cái lên: "Lời nói của dượng đúng là rất có đạo lý, trẫm quả thực là khai thông rất nhiều, trách không được ngươi có thể trúng Trạng Nguyên!"
Kỳ Khai Tế bất đắc dĩ mà phủ nhận: "Thần vẫn chưa trúng Trạng Nguyên, một khoa kia chính là Bảng Nhãn."
"Ở trong lòng của trẫm, dượng chính là Trạng Nguyên! Nếu không dượng lại khảo một lần nữa, trẫm nhất định khâm điểm ngươi làm Trạng Nguyên."
Địch Dương cợt nhả mà cười đùa một phen, rốt cuộc nhớ tới chính sự: "Dượng tìm trẫm thật sự là có chuyện gì?"
Hôm nay Kỳ Khai Tế tiến cung cũng là vì hay tin Tưởng Như Lan đã chết, ông cùng Tưởng Thành Nghiệp xưa nay giao tình cũng không tệ lắm, liền vội vàng đi Tưởng gia dự tang lễ trước, cho nên mới chậm tiến cung.
Ông vốn dĩ lo lắng Địch Dương sẽ vì việc này mà tức giận, nhưng theo tình huống hiện tại thì xem ra, tâm tư của Địch Dương cũng không đặt vào vấn đề này, cho nên tự nhiên ông cũng sẽ không nhắc tới nữa.
Nhớ tới vừa rồi khi đến đây Đại Lý Tự Khanh cũng ở bên ngoài chờ, liền ho khan một tiếng tùy tiện tìm một cái lý do nói: "Có người dâng sớ thượng tấu báo tân nhiệm Công Bộ thị lang Phan Đức Tài tham nhũng, Đại Lý Tự kiến nghị tra rõ, Thạch Hòa Quang đang ở bên ngoài chờ thỉnh ý chỉ."
Địch Dương nói: "Gọi hắn vào đi."
Đại Lý Tự Khanh Thạch Hòa Quang bước vào, ông ta là một tiểu lão đầu tứ bình bát ổn*, một quan viên xuất thân từ Giang Nam, nói chuyện văn nhã mềm mại, Địch Dương mỗi lần thấy ông ta, đều muốn bóp cổ ông ta để làm ông ta nói nhanh một chút.
*Tiểu lão đầu tứ bình bát ổn: Ông già ổn định
Thạch Hòa Quang bắt đầu chậm rì rì mà kể rõ về bản báo cáo về việc tham nhũng của Phan Đức Tài, nhưng nói nửa ngày còn chưa nói đến điểm mấu chốt.
Địch Dương nghe xong cái mở đầu liền không thể nào không bực bội, nếu không phải suy xét đến dù sao mình lớn nhỏ cũng là một Hoàng đế, quả thực liền phải ngồi ở trên long ỷ vò đầu bứt tai rồi.
"Được rồi được rồi, không cần tra xét, tại sao không báo cáo người khác mà cứ báo cáo là hắn chứ, lại nói cái tên này của hắn, Đến Tài, thanh quan thì sao sẽ đặt tên kêu Đến Tài, vừa nghe chính là sâu mọt, trực tiếp bãi quan cho hắn về quê trồng khoai lang đỏ đi thôi."
Đại Lý Tự Khanh ngập ngừng một chút, muốn nói người ta là tài đức vẹn toàn Đức Tài, không phải Đến Tài, bất quá cuối cùng ông cái gì cũng không dám hó hé.
Rốt cuộc vị trước mắt này cũng không phải là nhân quân*, khi tàn nhẫn lên thì ngay cả cha mẹ huynh đệ đều hạ thủ được, giết người tựa như cắt dưa, tàn nhẫn độc ác, ác danh truyền xa, có thể khiến cho trẻ con ngừng khóc.
*Nhân quân: Vị hoàng đế nhân từ
Hai người cáo lui, sau khi ra tẩm điện, Đại Lý Tự Khanh Thạch Hòa Quang chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu yếu ớt nhìn Kỳ Khai Tế một cái: "Kỳ thủ phụ, ngươi xem này.."
Kỳ Khai Tế hơi hơi mỉm cười: "Thạch đại nhân không cần sầu lo, lúc này Hoàng Thượng không có tâm trạng, vì thế việc này ta sẽ tìm cơ hội khác để khuyên nhủ Hoàng Thượng."
Thạch Hòa Quang liền phỏng đoán Hoàng đế ước chừng là vì việc của Tưởng gia nên tâm tình không tốt, trước mắt cũng không có cách nào khác, nên đành phải chắp tay từ biệt.
Tổng quản thái giám Phúc Lai rón ra rón rén đi vào tới, cung kính nói: "Hoàng Thượng, hôm nay tấu chương ở thượng thư phòng, có muốn đưa đến tẩm cung hay không ạ?"
Lúc này Địch Dương mới nhớ tới tấu chương hôm nay còn chưa có phê, bực mình nói: "Đưa lại đây đi."
Bởi vì lúc Địch Dương đăng cơ tuổi còn rất nhỏ, cho nên những tấu chương đó đều sẽ được Kỳ Khai Tế xem qua trước một phen, tấu chương nào không quan trọng sẽ do Địch Dương xử trí, gặp được đại sự quan trọng, ông ta cũng sẽ không tự tiện vượt quyền phúc đáp ý kiến, mà là sẽ kẹp một tờ giấy nhỏ ở bên trong, viết lên cho vài vị đại thần trong nội các thảo luận cái nhìn, để Địch Dương tham khảo định đoạt.
Địch Dương vốn dĩ sẽ không thể làm được Hoàng đế, nhưng cũng may là có người dượng này, không những có tài kinh thiên vĩ địa* mà còn thay hắn bày mưu lập kế, còn có một ông ngoại đang lúc tráng niên tay cầm binh quyền giúp hắn tọa trấn giang sơn, vì vậy mà hắn cũng có thể tùy tiện mà làm.
*Kinh thiên vĩ địa: Trên thông thiên văn dưới rành địa lý
Cuộc sống đế vương của hắn tính ra cũng rất là suôn sẻ, ngoại trừ việc không thể cưới được vợ, ài.
Địch Dương cũng không hề sợ hãi cái giấc mộng kỳ quái đó, nói thật chứ làm hoàng đế thật sự rất nhàm chán, lại càng không có người thay ca, nếu như những việc trong mộng đều là ảo cảnh trong đầu của bản thân, vậy thì cứ coi như là đang xem biểu diễn giải sầu vậy.
Nếu lại gặp phải giấc mộng đó nữa, hắn nhất định phải trợn to mắt chó để nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc cái tiểu nương môn tàn nhẫn độc ác thiến hắn đó trông như thế nào.
Ta nhổ vào nhổ vào, cái gì mà trợn to mắt chó chứ, trẫm phải là mở mắt rồng mới đúng!
Địch Dương phê mất hai canh giờ mới có thể đem những tấu chương đó phúc đáp ý kiến xong, ấn theo luật thì, các quan chức bên ngoài từ tam phẩm trở lên mỗi tháng phải dâng một phong thư thỉnh an lên Hoàng đế, dẫn tới Địch Dương phê ba chữ "Trẫm cung an" phê đến tay cũng mềm luôn, càng lúc càng cảm thấy bản thân làm Hoàng đế thật sự quá vất vả, cả ngày bị ông ngoại cùng tiểu dượng của hắn buộc phải xem tấu chương.
Đặt bút son xuống và xoa xoa huyệt thái dương, Địch Dương quyết định bước ra khỏi cung điện đi một vòng để thư giãn.
Hoàng đế đi ra ngoài cũng không phải là việc nhỏ, do hắn tạm thời nảy lòng tham muốn đi ra ngoài, cho nên trong cung bận việc đến mức người ngã ngựa đổ, phải đến chạng vạng mới chuẩn bị đầy đủ hết, nhưng mà Địch Dương vẫn cứ vui vẻ thượng loan giá, tiền hô hậu ủng ra cung, thưởng thức cảnh đêm của kinh thành cũng hay.
Nhưng kết quả mới ra khỏi cung không được bao lâu, đội ngũ liền ngừng lại một lúc, Địch Dương không kiên nhẫn hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đằng trước.
Thống lính Ngự lâm quân Lưu Tùng Niên phi thân tới báo: "Bẩm báo Hoàng Thượng, đằng trước có một lão ông chặn đường cáo ngự trạng, thuộc hạ đã sai người bắt lấy ông ta đưa đi nha phủ Thượng Kinh. Thỉnh Hoàng Thượng bảo cho biết, hiện tại có khởi giá hay không ạ?"
Lúc này dân chúng kiện cáo quan lại, dù thắng cũng phải bị lưu đày đi ba ngàn dặm, người có thân thể yếu hơn một chút vốn vĩ có thể còn sống mà đến nơi thì hầu như là không thể, còn nếu kiện thua thì sẽ bị thiên đao vạn quả. Cho nên cái loại này dù thắng hay thua kiện đều là chết, nếu không phải vì quá oan khuất cùng cực thì cũng sẽ không ai đi cáo ngự trạng cả.
Địch Dương đương nhiên là cũng biết điểm này, hắn tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng tâm tư cũng không xấu. Nếu người ta đã bẩm báo ngự tiền rồi, hắn đương nhiên sẽ không ngồi yên đó mà không nhìn tới, nhéo nhéo sống mũi đau, hỏi: "Cáo chính là ai? Có oan khuất gì?"
Lưu Tùng Niên liền đi đem người đưa đến trước mặt Địch Dương.
Một ông già, râu tóc bạc trắng, khóc lóc thảm thiết quỳ gối trước loan giá, dập đầu bang bang, quỳ lạy cho đến khi máu chảy đầy trán.
"Tiện dân chính là địa chủ ở Thanh Châu, Lỗ Tẩu, cáo trạng tri phủ Thanh Châu mới vừa thăng quan đến kinh thành Phan Đức Tài. Phan Đức Tài đã cưỡng ép tiểu nữ của tiện dân nạp làm thiếp, đưa một trăm mẫu đất mặn kiềm trồng không được hoa màu làm sính lễ, lại buộc nhà ta dùng 300 mẫu ruộng nước tốt nhất để làm của hồi môn. Tiểu nữ gả đến Phan gia một năm cả ngày bị đánh chịu mắng, bị đại phòng phu nhân tra tấn đến chết, khi nằm ở trong quan tài, trên đầu trên mặt tất cả đều là vết thương, da tróc thịt bong muốn che cũng đều che không được. Đại Lang nhà ta quá tức giận, nên vì muội muội đi lý luận, lại bị Phan gia đánh què một chân, cả đời phải chống gậy mà đi. Hôm nay tiện dân dù có bỏ cái mạng già này bất cứ giá nào cũng muốn vì nhi nữ đòi lại công đạo, còn thỉnh Hoàng Thượng làm chủ cho tiện dân ạ."
Địch Dương trong lòng nghi hoặc, tại sao lại là tên họ Phan này?
Lại nghe được Lỗ Tẩu nói lên nữ nhi nằm ở trong quan tài còn vết thương chồng chất, trong lòng Địch Dương lập tức nhớ đến một vài chuyện cũ liền xúc động, gân xanh trên trán hắn nổi lên kịch liệt, trên tay dùng một chút lực, liền bóp nát ngọc ban chỉ trên ngón cái.
"Nếu ngươi cho dù chết cũng muốn báo thù, vậy trẫm liền thành toàn cho ngươi."
Địch Dương đơn giản thô bạo mà giải quyết chuyện này, Lỗ Tẩu cáo trạng thì trực tiếp kéo thẳng đến cổng chợ phía tây chém đầu, còn Phan Đức Tài thì xét nhà lưu đày.
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc hạ ý chỉ, Ngự lâm quân đương nhiên là sẽ quyết định nhanh chóng, liền làm ngay lập tức!
Mấy ngàn quân sĩ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trong đêm đột kích vào Phan gia, đem già trẻ của Phan gia dùng xiềng xích khóa lại, rồi quăng vào thiên lao chỉ trong một đêm, việc còn lại là chờ phủ doãn Thượng Kinh phủ an bài tốt việc lưu đày là xong.
Tội nghiệp cho Phan Đức Tài lúc thấy Ngự lâm quân liền đái trong quần, hắn mới vừa được điều vào kinh thành có ba ngày, chỉ thượng triều gặp qua Hoàng đế có một lần, liền khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là gần vua như gần cọp.
Mà nghe nói Lỗ Tẩu cáo trạng đó lại mỉm cười mà chết.
Kinh thành vốn là nơi có nhiều bí mật nhất, nhưng cũng là nơi không thể che giấu được bí mật nhất, hơn nữa Địch Dương cũng không muốn giấu giếm ai, cho nên liền gióng trống khua chiêng phái binh đi làm việc này, vì thế cũng trong đêm hôm đó sự việc trên liền truyền khắp toàn bộ Thượng Kinh.
Ngày hôm sau thượng triều, quả nhiên có ngôn quan dâng sớ, nói Hoàng Thượng không thẩm không phán liền đột kích nhà của đại thần, xử trí thật sự quá qua loa, giống như là trò đùa.
Địch Dương mày kiếm hơi nhướng: "Trẫm qua loa ở chỗ nào, tuy rằng không xét xử thẩm vấn, nhưng ấn theo luật thì Lỗ Tẩu phải chết, Phan Đức Tài Trẫm cũng không có chém đầu, chỉ là lưu đày ba ngàn dặm, Dù sao Giáp cáo Ất, hai bên này sẽ luôn có một phương là có tội, sẽ không có chuyện cả hai người đều oan uổng, Trẫm chỉ đơn giản là đều phạt cả hai người, hiệu suất phá án của Trẫm, cao hơn nhiều so với những viên quan tầm thường, và cũng cao minh hơn nhiều so với mấy viên quan hồ đồ đó."
Ngay sau khi phiên ngôn luận của hắn được đưa ra, tất cả các quần thần đều sửng sốt.
Vị ngôn quan đứng ở dưới bậc thang cứng họng: "Hoàng Thượng, này này này quả thực.."
Ông ta muốn nói quả thực là lời nói vô căn cứ, vớ vẩn đến cực điểm, nhưng ngặt nỗi Địch Dương lại là Hoàng đế, cho nên ông mới không dám nói ra.
Nhưng Địch Dương lại đoán được ông ta muốn nói cái gì, trực tiếp nổi giận: "Ngươi không phải ngôn quan sao, ngươi là ngôn quan vì sao không có khả năng ăn nói, đều toàn nói những câu Trẫm không thích nghe, ngươi còn làm ngôn quan làm cái gì. Hạ triều!"
Dứt lời liền đứng dậy phất tay áo bỏ đi, hắn phải đi về ngủ nướng nữa.
Mỗi ngày hơn phân nửa đêm liền phải bò dậy thượng triều, ai làm Hoàng đế mới biết làm Hoàng đế khổ thế nào.
Hắn mới vừa nhắm mắt chìm vào mộng đẹp, liền nghe thấy một nữ tử vuốt ve cái bụng nhỏ của hắn và nói: "Tuy rằng mày vừa xấu vừa bẩn vừa đen, nhưng lại rất đáng yêu nha, sau này tỷ tỷ sẽ gọi mày là Đại Hắc nhé."
Địch Dương giận dữ, trẫm xấu chỗ nào bẩn chỗ nào? Trên trời dưới đất làm sao có con chó săn nhỏ nào anh tuấn hơn trẫm chứ!
Còn nói là đen, ờ thì tuy rằng hơi đen thật, nhưng ngươi đã bao giờ nhìn thấy một con chó đen nào không đen chưa?
Tóm lại, chó có thể giết nhưng không thể nhục, huống chi là bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, vậy mà nữ nhân này còn chưa để yên!
Hắn nghiêng đầu chó sang một bên né tránh sự vuốt ve của Diệp Thu Đồng, thuận thế lăn nhẹ một cái đứng lên căm tức nhìn nàng, khí thế mười phần mà rống lên một tiếng: "Trẫm hôm nay muốn xem thử, rốt cuộc là người phương nào dám vô lễ với trẫm như thế."
Mà tất nhiên là miệng chó cũng không thể nào phun không ra tiếng người, dù sao cũng chỉ là gâu gâu gâu gâu gâu gâu ẳng..
Diệp Thu Đồng vẻ mặt ghét bỏ: "Làm gì kêu lớn tiếng như vậy, mày muốn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh phải không!"
Tác giả có lời muốn nói: Tiêm vào cái mông một cái, liền hỏi ngươi có sợ hay không.