Chiều nay là lễ bế mạc sự kiện rồi, xong xuôi là Ngữ Nhi có thể trở về thành phố và nghỉ ngơi. Cô có chút thắc mắc sao Hạ Phong Thần bặt vô âm tín, việc hẹn hò cứ ngỡ như trò đùa vậy. Cô cũng chả bận tâm lắm, anh không xuất hiện thì cô càng thoải mái. Nhưng trong lòng cô vẫn có chút mong chờ.
Hạ Phong Thần có cuộc họp quan trọng, không thể trì hoãn thêm nữa, anh phải về ngay giữa trưa. Anh dặn dò trợ lý Doãn sắp xếp xe để đón Phương Ngữ Nhi. Anh không muốn cô đi taxi ra về!
***
Vứa kéo vali xuống sảnh định bắt taxi, Phương Ngữ Nhi đã thấy Doãn Khải vẫy tay chào. Cô thắc mắc:
- Sao Doãn trợ lý lại ở đây?
- Tôi tới đón cô!
Cô à một tiếng, định từ chối nhưng thấy người ta mất công tới rồi đợi mình, cô vẫn gật đầu. Vào xe, cô không thấy Hạ Phong Thần đâu, bèn hỏi:
- Giám đốc đâu rồi?
Doãn trợ lý mỉm cười, xem kìa, chưa gì đã nhớ rồi sao. Anh ôn tồn đáp lại:
- Giám đốc có cuộc họp quan trọng, nên đã về trước. Ngài ấy dặn tôi đón cô Phương. Đoạn đường còn dài, cô cứ tranh thủ chợp mắt cho đỡ mệt!
Phương Ngữ Nhi gật gù cảm ơn. Cô cũng không thân thiết với trợ lý Doãn, nên chả biết nói gì, bèn đeo tai nghe vào nghe nhạc cho bớt ngại. Vậy mà chỉ lát sau, trợ lý Doãn nhìn qua gương, đã thấy cô ngủ gật rồi.
Về tới nội thành trời đã nhá nhem tối. Lúc này Phương Ngữ Nhi mới tỉnh dậy. Cô mơ màng nhận ra đường xá có phần xa lạ, giọng vẫn ngái ngủ nói với Doãn Khải:
- Trợ lý Doãn nhầm đường rồi, nhà tôi ở đường Xxx cơ!
Doãn Khải mắt vẫn tập trung lái xe đáp lại cô:
- Tôi biết địa chỉ nhà cô Phương mà, giám đốc muốn gặp cô nên giờ tôi đưa cô tới nhà ngài ấy trước.
Nghe nói tới nhà Hạ Phong Thần, Ngữ Nhi bỗng tỉnh như sáo:
- Không đâu, tôi không muốn Hạ phu nhân bắt gặp đâu!
Cô vừa mới hẹn hò anh hôm qua, nay lại tới nhà chẳng phải là quá nhanh quá nguy hiểm sao. Doãn Khải biết cô lo lắng, bèn giải thích:
- chúng ta sẽ tới căn hộ riêng của ngài ấy.
Lúc này Ngữ Nhi mới ngớ người, cô cảm thấy mình bị quê khi hiểu lầm sẽ về Hạ gia. Cô nhớ ra rồi, căn hộ đó là nơi lần đầu cô trao thân cho anh. Nghĩ tới đây, bất giác cô đỏ mặt và có chút ngại ngùng.
Chả mấy chốc, Doãn Khải đã giúp cô đẩy vali tới trước cửa nhà anh. Lần trước cô không để ý lắm, giờ mới biết cả tầng này chỉ có căn hộ của anh. Cả hành lang trải dài, được dọi đèn sáng trưng, trên tường dọc theo hành lang cũng treo những bức tranh cầu kì. Nhìn qua cũng biết chủ nhân nơi này rất giàu có.
Cô hít một hơi rồi thở ra. Đây là thói quen giúp cô bình ổn tâm trạng. Cô gõ cửa, chả mấy chốc, gương mặt mà cô mong chờ đã xuất hiện. Khác với mọi khi gặp anh đều mặc vest, nay cô thấy anh mặc đồ ở nhà rất khác biệt. Chiếc áo phông ngắn tay đã thấm chút mồ hôi và quần thể thao, trên trán còn lấm tấm có vẻ như anh vừa tập thể dục vậy. Cô bối rối:
- Trợ lý Doãn nói anh muốn gặp em.
- Ừ, em vào đi, đúng lúc anh vừa tập thể hình xong.
Nói rồi anh cầm vali của cô vào nhà. Nhìn thấy cô, anh rạng rỡ đón tiếp. Ngay sau đó, khi cô còn đang loay hoay nghĩ có nên ngồi xuống hay không, anh đã ôm lấy cô từ phía sau và thủ thỉ:
- Anh rất nhớ em, vậy mà em chả thèm gọi cho anh hay nhắn anh một câu. Em không nhớ anh sao?
Phương Ngữ Nhi đẩy anh ra, lảng tránh:
- Người anh đầy mồ hôi kìa!
Hạ Phong Thần tinh ranh trêu chọc:
- Lúc trên giường anh cũng có mồ hôi mà em có chê đâu.