Phải nói ra lời chia tay khiến Ngữ Nhi đau lòng, khóc tê tâm liệt phế, tình đầu luôn đậm sâu. Ấy vậy mà Lục Ngôn lại mất hút chả một lời giải thích khiến cô càng thất vọng. Lâm Thư chứng kiến bạn mình đau khổ, không tiếc lời chửi bới Lục Ngôn là kẻ hèn hạ, nhu nhược, đàn ông không có bản lĩnh chỉ biết bám váy mẹ.
***
Sau khi Lục phu nhân rời đi, Lục Ngôn khẩn trương nhìn Hạ Phong Thần, lời nói còn có ý cảnh cáo:
- Cậu biết cô ấy là bạn gái cũ của tôi mà còn cố tình lấy cô ấy là thú vui. Cậu thiếu gì phụ nữ, chọn ai chẳng được, hãy buông tha cô ấy đi.
Nhìn qua thái độ của Lục phu nhân là Hạ Phong Thần đã đoán được Ngữ Nhi hẳn đã chịu tổn thương sâu sắc, bèn lên giọng châm biếm:
- Nếu tôi muốn nhất định phải là cô ấy. Không như ai đó, làm con gái người ta tổn thương không chỉ một lần. Cậu yên tâm, tôi khác cậu. Cảm ơn cậu và cô ấy đã chia tay. Giờ tới lượt tôi sẽ chăm sóc cô ấy!
Lục Ngôn tức giận chỉ muốn đấm cho kẻ kiêu ngạo trước mặt một trận. Nhận thấy tình huống cao trào, Ôn Kiệt bèn giảng hoà:.
- Nào nào, hai người sao thế. Đang ở đâu mà lại gay gắt với nhau như vậy!
Hai tình địch như được nhắc nhở, bèn điều chỉnh lại tâm trạng. Lúc này cô gái PG đã tới, Ngữ Nhi cũng không muốn ở lại đây một giây nào nữa. Đang chuẩn bị rời đi thay đồ thì bị Hạ Phong Thần giữ tay kéo lại. Rồi rất tự nhiên, lấy áo vest của mình trên tay trợ lý Doãn khoác vào cho cô. Lục Ngôn nhìn cô tha thiết:
- Lát nữa anh sẽ tìm em!
Hạ Phong Thần nhanh nhẩu đáp hộ:
- Khỏi cần!
Rồi anh dửng dưng ôm vai Phương Ngữ Nhi đi. Cô dù không muốn nhưng so với gặp Lục Ngôn và đối mặt với Lục phu nhân, thì thà đi cùng Hạ Phong Thần còn hơn.
Chỉ còn lại Lục Ngôn đang đăm chiêu và Ôn Kiệt thở dài ngao ngán.
Cô nào biết, cái khoảnh khắc Hạ Phong Thần ôm vai mình đã được một thợ ảnh chụp lại. Để rồi cuộc đời cô từ đây rẽ sang một trang mới.
***
Đi được một đoạn xa xa thì Ngữ Nhi mới hất bàn tay đang ôm mình ra. Cô nhanh chóng vào phòng thay đồ. Lúc đi ra, thấy Hạ Phong Thần vẫn đứng đó. Cô miễn cưỡng trước mặt anh mà nói:
- Cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi.
Hạ Phong Thần nhếch môi cười tủm tỉm, nghĩ lại dáng vẻ bực bội của Lục Ngôn khi nãy khiến anh thấy mình là kẻ chiến thắng.
- Không cần cảm ơn, tôi chỉ bảo vệ người phụ nữ của mình mà thôi.
Nghe tới người phụ nữ của mình, Phương Ngữ Nhi như bị có tật giật mình, nhanh chóng đưa tay bịt miệng anh lại:
- Anh điên à, bé cái miệng thôi. Có gì tự hào đâu, tôi vẫn muốn được sống êm đềm.
Hạ Phong Thần nhìn biểu hiện của cô mà buồn cười:
- Tôi nói sự thật thôi, mà em phải thấy tự hào vì được tôi theo đuổi chứ. Nhiều người muốn sờ vào tôi còn chả được, còn em thì ăn sạch xong chối bỏ à.
Trời ạ, Phương Ngữ Nhi điên lên mất, sao chuyện tế nhị này mà anh ta có thể bô bô không ngượng miệng cơ chứ. Đúng là nếu họ không ngại, thì người ngại chính là bạn mà. Giờ cô cóc biết anh là Hạ thiếu gia hay giám đốc của mình, tức tối nhìn anh:
- Vô sỉ!!!
Anh bật cười, thầm nghĩ gan cô to lắm rồi. Dám đánh Lục Ngôn, giờ mạnh miệng chửi anh. Nhìn dáng vẻ vùng vằng bỏ đi của cô, anh thầm nói:
- Hãy đợi đấy, giờ tạm tha nhưng sẽ có lúc tôi trừng phạt em.