[5]
“Cá giấm Tây Hồ, làm sạch cá, cắt thành ba khúc, cứa lưng cá. Cho cá vào nước sôi, chờ cá chín, bỏ thêm nước tương, rượu gia vị, đường, giấm, khuấy đều…”
Bên tai văng vẳng tiếng nói quen thuộc, kết hợp với giọng nói trầm ấm là mùi thơm thoang thoảng quanh chóp mũi đã thành công đánh thức Thi Âm. Cô dụi mắt rời giường, phát hiện bốn bề tối thui, chiếc sofa bên dưới người đã biến thành cái giường siêu to. Tiếng nói phát ra từ chiếc điện thoại ở bên cạnh gối, là điện thoại của Bùi Thời Khởi. Đây là âm chuông báo thức của cậu, từ thứ hai đến chủ nhật, từ hàu hấp cho đến tôm hùm chua cay, nghe nói đều được tải từ chương trình “Ẩm thực Trung Hoa”, chả hiểu đam mê kỳ quặc gì nữa. Về phần mùi thơm… hình như từ bên ngoài chui vào phòng.
Thi Âm tắt báo thức, thuận tiện nhìn thời gian: bảy giờ tối, đến giờ ăn tối rồi.
Cô vén chăn xuống giường, lúc này mới phát hiện áo len dày và quần dài đều bị cởi hết, được gấp ngay ngắn trên ghế, hiện tại trên người chỉ mặc mỗi cái cái thun và quần giữ ấm…??? Cô ngủ say cỡ nào mà không biết người ta cởi quần áo của mình? Quá đáng sợ! Hơn nữa áo len còn chưa đủ, tại sao con cún Bùi Thập Thất lại cởi luôn quần ngoài của cô? Không ngờ cậu lại bỉ ổi như vậy!
Nữ sinh mặc áo len vào, giận dữ mở cửa phòng ngủ ra, quả nhiên cái con người đó đã về.
Chiếc bàn ăn đầy thức ăn được đặt ngoài, nam sinh an vị bên bàn ăn, hộp mì trước mặt đã được mở ra, nhưng cậu không ăn mà cầm điện thoại nói chuyện, giọng điệu khá nghiêm túc.
“Em không nói về vấn đề dự toán, thay vì lằng nhằng với em về chuyện này, em mong anh suy nghĩ về chi phí và lợi nhuận.”
Thi Âm bèn nuốt cơn tức giận, đi tới, an tĩnh ngồi xuống đối diện cậu. Nam sinh cười với cô, đẩy hộp cơm ở trên bàn tới chỗ cô.
“Ăn trước đi… Không phải nói với anh. Em hỏi anh lần cuối là các anh định phục chế thật đấy à? Nếu thế thì em tạo ra nhiều phiên bản làm gì, đưa thẳng bản có sẵn cho các anh làm không phải khỏe hơn à? Hay anh nghĩ chỉ có chúng ta mới nghĩ ra được cái này?”
… Khởi nghiệp bận rộn ghê. Cô phát hiện mỗi lần bàn công việc, Bùi Thời Khởi rất nhiêm túc, mấy tự xưng như “tiểu gia”, “bổn đại gia” gì đó đều biến mất, ngay cả câu chửi bậy cũng tự động biến thành “Ha ha” và “Thôi, không nói nữa, đau não quá”, không khác gì thanh niên ba tốt trong đời đại mới. Quả thật không ngờ Bùi đại gia còn có hình tượng như thế.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, mở hộp cơm ra, lẳng lặng gắp đậu đũa ăn.
“Vậy vì sao mô hình ở các hệ thống lại khác nhau? Đừng nói với em là đến giai đoạn này các anh còn chưa nghĩ tới nhé. Còn cả bối cảnh nữa, thiết kế cái kiểu gì đó? Đến cả poster do Thi Âm thiết kế cũng không xấu cỡ đó, anh mau bảo Lục Dương thiết kế lại đi.”
Thi Âm ngẩng đầu khỏi hộp đậu đũa. Hử hử hử? Cái gì gọi là đến cả poster do cô thiết kế cũng không xấu cỡ đó? Ý là cô thiết kế poster xấu lắm sao?
“… Thôi, không nói nữa, em đau não quá.”
Nữ sinh nhìn cậu cúp điện thoại rồi phiền não xoa ấn đường, cô không kiềm được mà hỏi: “Xảy ra vấn đề ở đâu hả?”
“Chỗ nào cũng xảy ra vấn đề.” Bùi Thời Khởi thở dài, “Nói cho họ phương hướng vẫn chưa xong, còn phải dạy từng bước đi, tiểu gia là giáo viên mầm non hả? Đám trẻ thời nay sao khó dạy thế không biết.”
“… Nếu tớ nhớ không nhầm thì hình như cậu mới là đứa trẻ nhỏ nhất.”
“Ơ hớ, sao, xem thường tớ à… Đừng mải ăn rau nữa, Thi Âm, cậu là thỏ hả?” Cậu đẩy hết mấy hộp thịt tới trước mặt cô, gằn giọng, “Mau ăn cho ông.”
“Bộ cậu đang đóng phim đó hả?”
“Tớ nói nghiêm túc đấy. Sao cậu lại không thích ăn thịt nhỉ? Sẽ có ngày tớ bị cậu làm cho tức chết.”
Thi Âm thấy mình rất oan uổng. Cô nhìn đối phương kiên nhẫn đẩy mấy hộp rau ra xa cô, đằng hắng, nói lảng sang chuyện khác:
“Tớ cứ tưởng đi ra là sẽ thấy cảnh tượng tuyệt thế mỹ nam đứng nấu ăn trong phòng bếp ấm áp cơ chứ.”
“Ngủ dậy thấy bàn đầy thức ăn lại chả ấm áp hơn à?”
“Tất nhiên là không. Cậu có xem phim Hàn không, nữ chính ngủ dậy sẽ luôn thấy nam chính mặc tạp dề đứng trong bếp nấu mì cho cô ấy, ôi chao, lãng mạn quá đỗi.”
Đối phương suy tư một hồi, khí phách phất tay: “Nấu mì mất phong độ lắm, thế này đi, chờ bao giờ tiểu gia kiếm được tiền sẽ thuê bảy đầu bếp cho cậu, từ thứ hai tới chủ nhật, cậu muốn ăn gì cứ nói với đầu bếp, chán rồi lại đổi nhóm đầu bếp khác.”
“… Vậy bây giờ cậu có kiếm được tiền không?”
“Không.” Cậu rất thành thật chớp chớp mắt, “Vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.”
“Chuẩn bị bao lâu?”
“Chuyện này quan trọng lắm hả?”
“Tất nhiên, ở trong phim Hàn…”
“Phim Hàn xạo hết đó.” Nam sinh cầm đũa gõ đầu cô, “Người ta là ham ăn biếng làm thừa kế gia nghiệp, còn tớ khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, giống nhau sao?”
“… Ờ. Cơ mà có chuyện này tớ rất muốn phỏng vấn cậu. Tại sao cậu có thể chen chúc tàu điện ngầm hằng ngày chứ không đi taxi, nhưng lại có thể phung phí 288 tệ để mua thức ăn ngoài?”
Tuần trước, Bùi Thời Khởi đi Thượng Hải về, kéo theo cái vali to đùng chen chúc trên tàu điện ngầm, còn hồ hởi gửi cho cô tấm ảnh chụp trên tàu điện ngầm để khoe mình biết tiết kiệm. Nhìn cảnh chật như nêm cối trong tấm ảnh, Thi Âm cực kỳ xót xa cho cậu, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ vĩ đại là cho cậu mượn một trăm tệ để cậu làm phí di chuyển. Sau đó, chiều hôm ấy đi thăm cậu, cậu ngồi trong văn phòng vừa xem số liệu vừa ăn thức ăn ngoài. Thức ăn ngoài là một hộp sushi, cộng thêm phí giao hàng thì tổng cộng là 288 tệ. Một mình cậu ăn… Thấy cảnh đó, Thi Âm lẳng lặng nhét tờ một trăm tệ vào lại ví, đồng thời đưa ra quyết định không bao giờ tin lời than vãn nghèo mạt rệp của kẻ “khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng” này nữa.
“Cậu tiết kiệm để làm gì? Là để ăn đúng không?” Bùi đại gia luôn kiên trì với tín ngưỡng của mình, “Một người nếu đến cả vấn đề ấm no của mình mà cũng không giải quyết nổi thì có tư cách gì để khai hoang lãnh thổ?”
“Vâng vâng, ngài là Britney Bắc Kinh(1).”
“Là cái quái gì?”
“Không có gì.” Thi Âm gắp miếng trứng chiên cà chua, “Đang khen cậu tiết kiệm thôi.”
(1) Britney Spears là nữ ca sĩ nổi tiếng thế giới, được mệnh danh là công chúa nhạc pop. Những năm gần đây, nữ ca sĩ sống tương đối tiết kiệm so với khối tài sản khổng lồ của mình.
“À.” Cô chợt nhớ ra món nợ mà lúc nãy cô định tính sổ, “Sao cậu lại cởi quần tớ?!”
“Khụ, khụ khụ khụ…” Nam sinh đang uống nước thì bị sặc vì nghe cô nói. Thi Âm tốt bụng đưa tờ giấy ăn cho cậu. “Thi Âm, trong lòng cậu, tiểu gia là loại người đó sao?”
“… Nếu không thì ai cởi?”
Bùi Thời Khởi bất lực tiếp tục xoa ấn đường: “Trừ cậu ra thì còn ai dám đụng vào quần của cậu?”
“Bớt giỡn, tớ cởi sao tớ không nhớ?”
“Ờ hớ, trùng hợp quá, tớ cũng muốn biết đó.”
“…”
[6]
Bùi Thời Khởi từ văn phòng về nhà vào lúc năm giờ rưỡi. Thật ra công việc vẫn chưa xong nhưng mãi mà Thi Âm không gọi điện bảo cậu dẫn đi ăn nên cậu nghĩ có khi nào vị cô nương này đã lén chạy về trường hay không, kết quả vừa mở cửa ra liền thấy cô gái nằm ngủ trên sofa, người cuộn lại thành một đống, thoạt trông ngủ cực kỳ vất vả, ít nhất là Bùi Thời Khởi thấy vậy.
Cậu đi tới gọi cô mấy tiếng, cô mơ màng mở mắt ra, “Gọi tớ gì thế?”
“Năm rưỡi rồi, cậu muốn ăn cơm chưa?”
“Chờ tớ chém đứt cây cầu rồi ăn sau.”
“…”
Ok, đang mơ.
Cậu định nói tiếp thì phát hiện đối phương đã lại nhắm mắt, lăn một vòng trên sofa, nếu không nhờ Bùi Thời Khởi kịp thời tiếp được cô, e rằng cô đã rơi xuống đất rồi.
Bùi Thời Khởi nhìn chai rượu trái cây ở dưới đất, 355 ml, rỗng, tuy độ cồn không cao nhưng với tửu lượng của Thi Âm, một chai này là quá nhiều, thảo nào mặt đỏ rần, kêu dậy rồi mà vẫn ngủ tiếp được. Đứa bé này thật khiến người ta lo lắng quá.
Nam sinh bất đắc dĩ thở dài, bế cô vào phòng ngủ để cô nằm cho an toàn.
Sáu giờ, cậu lại đi vào phòng ngủ, vị cô nương ấy đã cuộn chăn thành một đống núp ở góc giường, vẫn ngủ hết sức nhọc nhằn. Cậu gõ đầu cô.
“Tiểu Thi Âm, rốt cuộc cậu có muốn ăn cơm không?”
“Chờ tớ một chút.”
“Chờ cậu làm gì?”
“Chờ tớ… chặt đứt cây cầu.”
Bùi Thời Khởi ôm trán bật cười thành tiếng, rốt cuộc con nhóc này mơ thấy cái gì vậy, chém cầu suốt nửa tiếng vẫn chưa xong, chắc là chơi vui lắm. Có điều cô nương Thi Âm này ấy mà, làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, ban ngày ngủ nhiều thì buổi tối sẽ mất ngủ. Bùi đại gia nghĩ không thể để cô phóng túng được.
“Thi…”
Chữ “Âm” không thể thốt ra vì cậu đã sững người. Cô gái trên giường trở mình, có lẽ thấy nóng nên đá chăn ra, nhưng vì chăn bị cô cuộn lại quanh người nên không đá ra được, cô nhíu mày lầu bà lầu bầu, sau đó bắt đầu cởi áo len ra. Không biết có phải vì cổ áo len nhỏ quá hay không mà áo bị kẹt lại ở cổ, kéo làm sao cũng không ra, cô giãy giụa rất lâu, đáng sợ nhất là lúc vị cô nương này cởi áo len, vì động tác mạnh quá nên cái áo thun bên trong cũng bị kéo lên để lộ vòng eo thon trắng muốt, lắc lư theo mỗi động tác vùng vằng của cô, cực kỳ bắt mắt trên chiếc giường màu xám nhạt.
Bùi Thời Khởi khó khăn dời tầm mắt.
“Ui da.” Thi Âm đang không tỉnh táo hoàn toàn không biết phiền não của cậu, cái đầu bị kẹt trong áo len phát ra tiếng rầm rì rầu rĩ, “Phiền quá đi.”
“…”
Nam sinh thở dài, giúp cô kéo áo ra, ép mắt mình không được dời xuống, nhưng đáng tiếc là không làm được vì… cô nương này lại bắt đầu cởi quần.
Trong lòng cậu đang nghĩ gì? Muốn đi nhưng không nỡ, mà không đi thì lại thấy mình vô lại.
Cậu lại nghĩ vì cớ làm sao phẩm chất đạo đức của mình lại tốt vậy chứ. Rõ ràng là bạn gái của mình mà cậu còn giữ phép tắc không được nhìn lung tung, cậu phải được vinh danh.
Thấy đối phương lại định cởi áo thun, Bùi Thời Khởi lanh tay lẹ mắt đè cô lại. Cô mơ màng mở mắt ra.
“Sao cậu còn chưa chết?”
“…”
Cổ áo sơ mi bị cô túm chặt, bắp chân bị cô đè lên, tư thế mờ ám, nếu Bùi Thời Khởi không nỗ lực chống khuỷu tay phải xuống giường thì bảo đảm tư thế sẽ còn mờ ám hơn.
Ánh mắt nữ sinh mê man, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp như hồ nước sâu dìm người ta xuống đáy, hai hơi thở quyện lấy nhau nơi chóp mũi, tay trái lại vô thức khoác ngang eo cô, da kề da.
Cậu thấy cậu sắp chịu hết nổi rồi, thậm chí cậu còn chợt nghĩ tới một việc.
Vì gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hồi cấp ba lại mang thân phận học sinh cực kỳ thuần khiết nên trong lòng cậu, Thi Âm luôn là “cô bé”. Cho tới bây giờ, họ vẫn chưa trao nhau nụ hôn đầu.
“Cậu…” Tiếng nói trầm khàn, tựa như đang hỏi theo bản năng, “Cậu có muốn ăn cơm không?”
Nữ sinh nhướn mày, suy nghĩ một lúc. “Tớ ngủ tiếp được không?”
“Được… Được chứ.”
“Vậy tớ ngủ thêm một chút, năm giờ bốn mươi cậu lại gọi tớ nhé, tớ nghĩ trễ hai phút chắc không sao đâu.”
“… Ừ.”
Cô rất an tĩnh nhắm mắt lại.
…
“Thi Âm.”
Hàng mi dài run run, mở mắt ra: “Năm giờ bốn mươi rồi hả?”
“Yên tâm nào, cậu ngủ thêm một tiếng nữa cũng không trễ.”
“Vậy cậu gọi tớ làm gì?”
“Tớ muốn hỏi cậu một câu.”
Cô khó hiểu chớp chớp mắt. “Câu gì?”
Thiếu niên ngập ngừng, nhìn ánh mắt mơ màng của cô, khẽ cúi người xuống, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai cô, tựa như thôi miên: “Tớ hôn cậu được không?” và cũng đầy cám dỗ.
“Cậu là ai?” Nữ sinh nhíu mày, vừa khó hiểu vừa cảnh giác: “Tại sao lại hôn tớ?”
“Tớ là bạn trai cậu. Là người mà cậu cực kỳ thích.”
“Cậu là… Bùi Thời Khởi ư?”
Cậu ngẩn người.
Ánh mắt thiếu nữ vẫn mơ màng như trước, có lẽ là vì uống rượu nên đầu óc hỗn loạn, phản xạ cũng chậm hơn bình thường. Vì vậy, trong vô thức, phản xạ tự nhiên là: Bùi Thời Khởi = người mà cô cực kỳ thích.
“Cậu có phải không?”
“Ờ…Chắc phải.”
Không ngờ lại có một ngày Bùi đại gia lại chần chừ khi thừa nhận thân phận của mình, lý do là vì ánh mắt vừa mơ màng vừa chăm chú của thiếu nữ tựa như viên ngọc sáng giữa dòng nước xoáy muốn hút cậu vào. Trong phút chốc, đầu óc như bị nhấn nút tạm dừng, biến thành khoảng không tĩnh lặng.
“À, hóa ra là cậu.”
Cô nhoẻn môi cười, dòng nước xoáy màu hổ phách tỏa ra ý cười rạng rỡ. Một giây sau, cô bỗng kéo áo sơ mi của cậu, ngẩng đầu, kiên định hôn lên.
… Có lẽ là đồng ý với yêu cầu của cậu.
Đôi môi của thiếu nữ có vị rượu mơ ngòn ngọt, lúc hai cánh môi chạm nhau cô lại đang cười, không nhắm mắt, đôi mắt sáng rực rỡ ẩn giấu muôn ngàn ánh sao, xinh đẹp không sao tả xiết.
Cô buông cổ áo cậu ra, sau đó choàng tay qua cổ cậu.
Trong phút chốc, đầu óc như bị nhấn nút tạm dừng, biến thành khoảng không tĩnh lặng. Mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại khoảng không ngàn sắc màu sau cú nổ vang. Thậm chí Bùi Thời Khởi còn cảm nhận được cơ thể mềm mại phập phồng theo nhịp thở của cô, ngửi được hương quýt từ mái tóc dài và hơi thở thơm mát của cô, đôi hàng mi khẽ chạm vào mặt, nhồn nhột.
Cậu làm nụ hôn thêm sâu theo bản năng, khuỷu tay chống giường dần hạ xuống, không dằn nổi lòng mà kéo áo thun của cô lên, sau đó…
Sau đó cậu thấy bên khóe mắt Thi Âm bỗng rơi xuống một giọt nước mắt. Nam sinh cứng đờ người.
“Tớ tốt với cậu thế mà, sao cậu lại phản bội tớ?” Nữ sinh chớp mắt, giọng nói đầy tủi thân và yếu đuối.
“Tớ phản bội cậu bao giờ?”
Bùi Thập Thất không hiểu ra làm sao, nhưng nữ sinh nói xong một câu gây hoang mang thì trở mình, vùi mặt vào chăn, phớt lờ cậu.
“Tiểu Thi Âm?”
Không ai trả lời.
Cậu khẽ khàng kéo chăn ra, nhìn thấy gương mặt say ngủ của nữ sinh, hơi thở đều đặn, chứng tỏ đã tiến vào mộng đẹp. Có lẽ ngay từ đầu cô chưa từng tỉnh giấc.
“…”
Bùi đại gia nhìn cô gái ngoan ngoãn nằm vùi trong chăn, bên khóe môi vẫn còn vương vít cảm xúc mềm mại, bực bội vò tóc: “Mẹ nó.”
Mẹ nó, sau này còn để Thi Tiểu Âm uống rượu, ông sẽ là cún. Rượu mơ có độ cồn chỉ mười lăm phần trăm cũng không được! Vị cô nương này uống vào thì vui lắm, người bị hành hạ chỉ có mình cậu thôi, hơn nữa rất có khả năng sau khi tỉnh rượu, nàng ta này sẽ quên sạch sành sanh.
“Cá giấm Tây Hồ, làm sạch cá, cắt thành ba khúc, cứ lưng cá. Cho cá vào nước sôi, chờ cá chín, bỏ thêm nước tương, rượu gia vị, đường, giấm, khuấy đều…”
Túi quần chợt vang lên chuông đồng hồ báo thức báo hiệu đã đến giờ ăn cơm cực kỳ lạc quẻ trong tình huống này, tựa như ông trời phái xuống để nhấn nút STOP cho cậu.
Bùi Thời Khởi tắt chuông báo thức, đắp chăn giúp cô, đi ra ngoài đặt đồ ăn.
Tiểu Bá Vương của Bùi thị vang danh thiên hạ lại bị đùa bỡn trong tay một con mèo, lại còn là không thể chống cự, hệt như con cá giấm Tây Hồ, sớm muộn cũng có ngày chết trong tay cô.