Cuối tháng mười, miền Bắc bước vào mùa đông, cảnh sắc bốn bề biến từ màu vàng mát mẻ thành màu trắng lạnh lẽo.
Hôm nay sương không quá dày, vì gió to nên quần áo của người đi đường bị thổi tung, nhìn từ đằng sau tựa như con chuột hamster ôm đồ ăn khó khăn tiến về phía trước. Thi Âm ngồi ở bàn gần cửa sổ trong quán cà phê, chống đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, chiếc máy tính bảng trong tay sáng lên rồi lại tắt, lại sáng lên rồi lại tắt, mãi tới trưa vẫn chưa viết nổi nửa trang văn bản.
“Thi Âm, ngẩn ngơ gì đó?” Vu Mạn bưng hai đĩa bánh ngọt quay lại, huơ tay trước mặt cô.
Vu Mạn là người bạn trong câu lạc bộ trượt băng của Thi Âm, dáng người thon thả, cao 1m75, tính cách hào sảng, là mẫu con gái miền Bắc điển hình.
Sau hai tháng tựu trường, Thi Âm không quá thân thiết với bạn cùng phòng, tính ra thì cô thân với bạn bè chung câu lạc bộ trượt băng hơn.
Nữ sinh dời tầm mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “… Đang nghĩ bao giờ chúng ta mới được dùng máy sưởi.”
“Vài ngày nữa là được ấy mà.” Cô gái miền Bắc rất thản nhiên, “Năm nay lạnh sớm, chắc đầu tháng mười một sẽ được dùng thôi.”
“Ôi, hâm mộ dân miền Bắc các cậu quá.”
“Nói cứ như bây giờ cậu không ở miền Bắc vậy.”
“Nhưng mà mười bảy năm trước tớ đều trải qua mùa đông lạnh lẽo.”
“Hả?” Đối phương ngạc nhiên mở to mắt, “Mùa đông ở miền Nam đều từ không độ trở lên mà?”
“Nhiệt độ chỉ là nhiệt độ… Tóm lại, cậu cứ biết ở đó lạnh hơn ở đây là được. Hồi học cấp ba, đi thi mà tớ vẫn phải đeo găng tay đó.”
Cô bạn chợt nghĩ tới một chuyện: “Phải rồi Thi Âm, cậu học cấp ba ở trường Nhất Trung đúng không?”
“Ừ, sao thế?”
“Vậy là cậu học cùng trường với Bùi Thời Khởi rồi!”
“Hở?”
“Là Bùi Thời Khởi khoa bọn tớ đó! Hồi học quân sự nổi rần rần, trên diễn đàn có hình lúc tập huấn, còn lên cả hotsearch Weibo cơ, đừng nói là cậu không biết nhá.”
Mùa tựu trường hằng năm, trên mạng có rất nhiều tin tức về các trường đại học và cao đẳng, chẳng có gì lạ. Nhưng năm nay, có một tân sinh viên khoa Vật lý trường Đại học Q cầm chai nước khoáng đi ngang qua ở đằng sau phóng viên đang tác nghiệp, vì quá đẹp trai nên đã leo lên hotsearch Weibo chỉ bằng video đi lướt qua dài năm giây. Cư dân mạng nói cậu đã vượt qua toàn bộ tân sinh viên ở Bắc Kinh bằng chính năng lực của mình.
“… À, là cậu ấy hả.”
“Đẹp trai khiến người ta phải giận tím người luôn á. Cậu biết biệt danh của cậu ấy ở khoa bọn tớ là gì không?”
“Là gì?”
“Chàng trai đẹp nhất từ lúc thành lập khoa đến nay, vượt qua cả Kudo Shinichi.”
“Phì.” Thi Âm phì cười.
“Vậy là cậu chưa gặp cậu ấy rồi… À không, cậu học cùng trường cấp ba với cậu ấy mà, sao lại chưa gặp chứ.”
Vu Mạn mong đợi chống tay lên bàn: “Thi Âm, hồi cấp ba cậu ấy có bạn gái không?”
“… Hồi cấp ba hình như không… không có.”
“Không có thì thôi, sao cậu lại nói lắp?”
“Nhắc tới trai đẹp nên tớ căng thẳng tí.”
“Đến cả cậu mà cũng căng thẳng, chứng tỏ cậu ấy siêu cấp đẹp trai. Nhưng tỉnh mộng đi cưng, theo tin tức nội bộ, người ta có bạn gái rồi.”
“Hả?”
“Bạn cùng phòng của cậu ấy nói đó. Chuyện là bình thường cậu ấy không ở trọ trong trường, nhưng một ngày chủ nhật đẹp trời nọ lại bỗng nhiên về ký túc xá, hỏi ra mới biết là vì đưa bạn gái về trường nên sẵn tiện ghé ký túc xá ngủ tạm.”
“Ồ, ra thế.”
“Vậy là bạn gái của cậu ấy cũng học trường mình phải không ta?” Vu Mạn suy luận, “Bạn gái cậu ấy kín tiếng ghê, khai giảng hơn hai tháng mà vẫn chưa lộ diện. Hay đây chỉ là cái cớ để cậu ấy tránh phiền phức?”
Thi Âm chớp chớp mắt: “Nói cậu nghe một bí mật.”
“Hửm?”
“Tớ là bạn gái của cậu ấy.”
Vu Mạn ngỡ ngàng nhìn cô năm giây, sau đó: “Học thôi học thôi. Mơ mộng nữa là không có thời gian ăn trưa luôn đấy.”
“…” Nữ sinh buồn bực nhìn vào máy tính bảng, “Trông tớ tệ lắm à, cậu còn chả thèm nghi ngờ luôn cơ.”
“Cậu nào có tệ, cậu là tiên nữ đó. Vấn đề là cậu biết những ai đang theo đuổi Bùi Thời Khởi không?”
Thi Âm nổi hứng thú: “Ai thế?”
“Đàn chị năm ba của khoa tớ, là đại mỹ nữ đa tài đa nghệ từng đạt giải thưởng quốc gia. Còn có một đàn chị khoa Báo chí, từng ứng cử chức phó chủ tịch hội sinh viên, cũng là đại mỹ nữ. À, tớ ấn tượng nhất là đàn chị khoa Ngoại ngữ, trời đất ơi, tuy nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài nhưng chị ấy đẹp y như Lâm Mạn Thiến hồi trẻ vậy á…”
“Sao toàn là đàn chị thế?”
“Tất nhiên cũng có người cùng khóa nhưng bình thường quá nên tớ không muốn kể… Tóm lại, chúng ta chỉ có thể làm bạn với Conan, nhưng người ta lại là Shinichi.”
Thật ra Vu Mạn cũng tương đối nổi bật, thi đậu trường này thì khó mà là kẻ bất tài lắm, nhưng thế giới có quá nhiều người xuất sắc, chỉ hơn hai tháng, cô nàng đã nhanh chóng nhận ra mình chỉ là “kẻ bất tài tương đối lợi hại” mà thôi.
“Conan và Shinichi là một mà…”
“Nhìn kìa nhìn kìa!” Thi Âm còn chưa nói xong, đối phương bỗng cắt đứt lời cô, bấm mạnh vào cổ tay cô, “Người đứng bên cạnh Bùi Thời Khởi là đàn chị khoa Ngoại ngữ đó.”
Cái gì cơ? Thi Âm vừa xoa tay vừa nhìn theo tầm mắt của Vu Mạn.
Quán cà phê nằm sát đường cái, ngoài cửa đa số là sinh viên qua lại, cảnh tượng nhộn nhịp và tươi trẻ. Trong đám sinh viên, có một nhóm cực kỳ bắt mắt. Nhóm có khoảng bảy tám người đang cười nói đi vào quán cà phê, dẫn đầu là một nam sinh rất cao, vì đội mũ lưỡi trai và cúi đầu bấm điện thoại nên không thấy rõ mặt, nhưng có lẽ là vì quá nổi tiếng, thần thái quá đặc biệt nên Vu Mạn nhìn một cái là nhận ra Bùi Thời Khởi, đi theo cậu là một cô gái xa lạ. Đúng như Vu Mạn nói, rất xinh đẹp, ngũ quan hay thần thái đều cực kỳ xuất chúng, gương mặt tươi tắn, lúc nào cũng cười, nhưng vì nam sinh đi bên cạnh luôn cúi đầu bấm điện thoại nên cảnh tượng không được hài hòa lắm.
“Chậc.” Vu Mạn thở dài, “Ngay cả đại mỹ nữ cỡ đó mà cũng chả được lọt mắt xanh, không biết mắt của Bùi Thời Khởi cao tới đâu.”
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng đâu có giống Lâm Mạn Thiến hồi trẻ.”
“Ví dụ thôi, nếu ai cũng đẹp giống nghệ sĩ thì nghệ sĩ làm sao ăn cơm bằng mặt được nữa.”
“… Ờ.”
“Nhưng mà sao họ lại đi chung nhỉ, còn theo nhóm luôn, hình như có cả năm ba với năm tư nữa.”
“Chắc là thảo luận công việc giống chúng ta.”
“Sao cậu biết?”
“Thì… đoán thôi.”
Tất nhiên là Thi Âm biết. Bùi Thởi Khởi không ở ký túc xá của trường là vì hồi hè, cậu đã mở công ty, cũng có mấy anh chị cùng trường làm chung, hiện nay đang tiến hành nghiên cứu phần mềm máy tính mới và lên kế hoạch đưa vào hoạt động, nói dễ hiểu là “sinh viên khởi nghiệp”. Nghe nói cái người này đã đổ hết tiền mừng tuổi hai năm gần đây vào dự án này, quả là quyết chí, nhưng đúng thật là đã bỏ rất nhiều tâm huyết, có đôi khi công việc bận rộn, phải ngủ ở công ty liên tục nửa tháng, mỗi ngày chỉ ngủ được năm tiếng.
Có lần Thi Âm tới văn phòng của cậu, lúc mở cửa, nam sinh râu ria xồm xoàm, mỗi sợi tóc cũng toát lên vẻ đẹp trai lôi thôi. Nhìn thấy Thi Âm, phản xạ đầu tiên của cậu là lao vào phòng tắm cạo râu, nhóm người bên cạnh thoáng sững sờ, sau đó đập bàn cười to.
“Sếp ơi, người thật lòng yêu sếp sẽ không chê sếp đâu, sếp cứ thoải mái để em Thi Âm chiêm ngưỡng.”
Khi đó hình như không thấy đàn chị khoa Ngoại ngữ này…
Tóm lại, sau khi lên đại học, thời gian Thi Âm và Bùi Thời Khởi gặp nhau còn ít hơn cả hồi cấp ba, ai cũng bận chuyện riêng của mình, học cùng trường mà lại cứ như yêu xa. Đây là lý do tuy cô có anh bạn trai nổi tiếng nhưng rất ít người biết quan hệ của họ.
Thi Âm nhìn nhóm người đẩy cửa bước vào quán cà phê, nhướn môi: “Tớ đoán vậy.”
Bạn trai nổi tiếng quá cũng không phải là chuyện tốt, để cuộc sống được an ổn, yêu đương mà cứ như “bạn gái bí ẩn của siêu sao” vậy.
“Ủa sao cậu ấy lại đi ra ngoài rồi?”
Bùi Thời Khởi đứng trước quầy bấm điện thoại, sau đó bất ngờ đẩy cửa đi ra ngoài.
“Có thể là vì không quen uống đồ ở quán cà phê nên sang siêu thị đối diện mua coca.”
Thấy nam sinh đi vào siêu thị đối diện, Vu Mạn mở to mắt: “Sao sao sao cậu biết?”
“… Tớ đoán thôi.”
Nữ sinh ngờ vực nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng còn chưa mở miệng thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng hét kinh hãi làm cắt đứt suy nghĩ của cô nàng.
“Xin lỗi xin lỗi, xin lỗi bạn nhiều, bạn có sao không?”
…
Hóa ra là nhân viên phục vụ bất cẩn va vào một cô gái, trên khay có ly cà phê chưa uống hết, cái ly bị đổ, một nửa cà phê bắn lên người cô gái đó, một nửa còn lại… đổ hết lên người Thi Âm vô tội.
“Cô bị sao thế?” Giọng cô gái hơi mất kiểm soát, “Đi không nhìn đường hả?”
“Tôi xin lỗi, tôi đã tránh đường rồi nhưng bạn lại va vào nên…”
“Ơ, ý cô là tôi cố ý giội cà phê lên người mình đúng không? Bộ tôi điên hả? Chủ quán đâu, tôi muốn nói chuyện với chủ quán.”
“… Nhưng mà bạn này, bạn đụng tôi mà.” Nhân viên phục vụ ấm ức, quay đầu chỉ vào Thi Âm đang rút khăn giấy lau tay áo, “Không tin thì hỏi bạn ấy đi, xem có phải là do bạn tự đụng tôi hay không.”
…
Đối mặt với hai cặp mắt nhìn mình chằm chằm, Thi Âm ngớ người. Tuy quần áo của cô cũng bị làm bẩn, theo lý thì cô mới là người nổi nóng nhưng nhìn khuôn mặt giận dữ của hai cô gái, cô vẫn rất tốt bụng bỏ qua. Cô ngẫm nghĩ, gật đầu:
“Tớ thấy bạn ấy đụng bạn. Nhưng cũng có thể là nhìn nhầm.”
“Đó, bạn nghe chưa?”
“Không có, cô mù hả…”
“Bạn nè, bạn muốn truy cứu trách nhiệm thì cứ truy cứu trách nhiệm, đừng công kích cá nhân.”
“Ha, ai biết có phải các người cùng trường nên mới thông đồng với nhau hay không! Đây là quần áo mùa đông đó, khó giặt lắm đó, các người có biết không hả?!”
Thi Âm chỉ vào ống tay áo dày cộm nặng trịch của mình, tỏ ra cực kỳ vô tội: “Tôi cũng vậy mà.”
“Cô…”
“Sao thế?”
Trong khi họ đang lằng nhằng, bên cạnh lại có một người đi tới, người cao chân dài, da trắng mặt xinh, là đàn chị tiên nữ của khoa Ngoại ngữ.
“Là do mấy đứa học trường cậu đó. Nguyễn Nghi, tớ kể cậu nghe…”
Thi Âm không muốn dính vào tranh cãi của họ nữa. Quần áo mùa đông dày, thấm nước nhiều, ống tay áo ướt nhẹp rất khó chịu, cô xắn tay áo, ôm máy tính đứng lên: “Vu Mạn, tớ về ký túc xá thay quần áo nha, tối nay tớ sẽ gửi poster cho cậu rồi cậu xem có cần chỉnh sửa gì không.”
“Hả, ừ, cậu về đi.”
“Đợi đã, cô không được đi!”
Không ngờ Thi Âm bỏ qua nhưng cô gái kia lại không chịu buông tha, kéo mũ áo của cô lại: “Tự dưng cô nói tôi đụng người ta, sao lại vu oan giá họa cho tôi thế hả, cô phải nói rõ ràng rồi mới được đi.”
“Này chị làm cái gì đó, có gì từ từ nói, sao lại đụng tay đụng chân!”
“Tư Tư, cậu đừng túm người ta như thế…”
“Cái thứ kém sáng, muốn tìm chủ quán đúng không, bố tôi ở trên lầu đấy, bạn đi mà tìm…”
Khung cảnh rất hỗn loạn, nếu đằng sau chỗ họ ngồi không có giá sách giúp ngăn tầm mắt thì bây giờ có lẽ đã bị cả quán dòm ngó rồi.
Thi Âm bị kéo mũ áo, cũng bị túm luôn lọn tóc, vì quá đau nên cô chỉ nhíu chặt mày chứ không nói nổi lời nào, bèn nương theo hướng kéo của đối phương.
Sau đó da đầu chợt dịu hẳn đi, cánh tay được người khác nắm chặt, trên đầu vang lên giọng nam quen thuộc: “Đang làm gì đó?”
“Bùi Thời Khởi, cậu quay lại rồi à.” Đàn chị khoa Ngoại ngữ hơi lúng túng, “Tư Tư bị nhân viên phục vụ bất cẩn giội cà phê lên người, nên… xảy ra chút tranh cãi.”
Tranh cãi? Nam sinh nhíu mày. Lý Tư Nguyện và nhân viên phục vụ tranh cãi thì túm lấy Thi Âm làm gì?
Nguyễn Nghi thấy ánh mắt chẳng mấy thân thiện của cậu thì không biết nên nói gì, ngay cả cô ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô ta ra mặt chỉ vì Lý Tư Nguyên là nhân viên thiết kế mà cô ta giới thiệu, hết cách nên mới phải lo chuyện bao đồng. Cô ta thở dài, định bảo bạn mình buông người ta ra thì cô gái đối diện đã xoa đầu, nắm tay áo Bùi Thời Khởi:
“Cậu xem giúp tớ với, coi đầu tớ có bị trọc mảng nào không?”
???
Con gái thời nay mạnh bạo thế à? Thấy trai đẹp là nắm tay người ta làm nũng? Không biết xấu hổ ư???
Nguyễn Nghi cười mỉa: “Này bạn ơi…”
“Không có.” Nam sinh xoa đầu cô, ngữ điệu dịu dàng hơn rất nhiều: “Không bị sao cả.”
“May quá.”
“Sao cậu ở đây?”
“Công việc.”
Bùi Thời Khởi nhíu mày.
“Sao, chỉ mình cậu được có công việc thôi à?”
“Tất nhiên không phải. Cậu ăn trưa chưa?”
“Chưa, bây giờ tớ định đi ăn nè.”
“Vậy ăn cùng tiểu gia đi.” Cậu nhìn ngoài trời, “Chờ tớ hai mươi phút, tớ dẫn cậu đi ăn cá nướng.”
“Ừ, cũng được, nhưng cậu chờ tớ thêm mười phút được không?”
“Sao thế?”
Thi Âm giơ ống tay áo bị ướt lên cho cậu xem: “Áo ướt rồi, phải về ký túc xá thay.”
Cô dừng lại một chút: “Tớ nằm không cũng trúng đạn thật đó, không đụng họ chút xíu nào luôn, tự dưng bây giờ lại biến thành người có lỗi, đáng thương ghê.”
“…” Nam sinh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ xoa ấn đường, “Cậu là Conan đấy hả Tiểu Thi Âm, sao đi đâu cũng gặp mấy chuyện như này hết vậy.”(1)
“Ơ, cậu tưởng tớ muốn chắc… Tóm lại là cậu có chờ tớ không?”
“Cậu ở đây đi.” Bùi Thời Khởi thở dài, cởi áo khoác ra rồi đắp lên đầu cô. “Đừng về, ăn cơm xong tớ dẫn cậu đi tự học buổi chiều.”
“Chiều nay tớ có lớp.”
“Chiều nay cậu không có lớp.” Bùi đại gia thuộc làu làu thời khóa biểu của cô từ lâu, biếng nhác ôm vai cô: “Nào, chào tạm biệt bạn cậu đi.”
“… Nhưng cậu đưa áo cho tớ rồi thì cậu phải làm sao?”
“Lát nữa sẽ có tài xế đến đón.”
“… Ờ.” Thi Âm chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người, “Vu Mạn, tớ đi ăn cơm đây, tối nay tớ sẽ gửi poster cho cậu, cậu nhớ xem để coi có cần chỉnh sửa gì không nha.”
Não Vu Mạn đã ngưng hoạt động, mắt dại ra, máy móc vẫy tay, “Hả… Ờ. Cậu ăn ngon miệng nhé, tối gặp, à không, tối liên lạc.”
Má ơi! Thế này có khác gì tỏ lòng u mê Beckham với con bạn, khen anh ấy rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, người bình thường hoàn toàn không xứng với anh ấy, nhưng cuối cùng lại phát hiện con bạn mình lại là Victoria(2)! Quá cmn ly kỳ!
Dĩ nhiên, giờ phút này, có người còn mang tâm trạng phức tạp hơn cả Vu Mạn, đó là Nguyễn Nghi đang nói giữa chừng thì bị cắt ngang.
Nhìn cảnh tượng này, cô ta gượng cười: “Bùi Thời Khởi, đây là em gái cậu ư?”
“Tôi là con một, em gái ở đâu ra.” Bùi Thời Khởi dắt Thi Âm đến một cái bàn lớn, ngồi xuống, lật thực đơn, ngữ điệu biếng nhác, “Đây là bạn gái tôi.”
“Ầm ầm ầm!” Đây là tiếng sét giữa trời quang trong lòng quần chúng hóng hớt thay cho cô ta.
…
Quá cmn ly kỳ!
(1) Conan (tức Kudo Shinichi) là nhân vật chính trong truyện tranh “Thám tử lừng danh Conan”, fans thường đùa là Conan đi đến đâu, người chết đến đó. Do đó, Bùi Thời Khởi mới nói Thi Âm giống Conan, đi tới đâu gặp chuyện tới đó.
(2) Cựu ca sĩ Victoria là vợ của cựu cầu thủ David Beckham.
[2]
Tóm lại, sau chuyện động trời (?) đó, mâu thuẫn giữa khách hàng và nhân viên phục vụ cũng trôi qua.
Xét thấy bà chị Nguyễn Nghi luôn nhìn mình bằng ánh mắt nhìn kẻ thứ ba, Thi Âm cười toe chào chị ta một tiếng rồi ôm máy tính bảng vừa nghe nhạc vừa làm áp phích, hoàn toàn không care họ đang thảo luận cái gì, vô cùng thoải mái.
Ngược lại, các đàn anh, đàn chị trước nay chưa từng gặp Thi Âm thì cứ luôn lơ đãng phóng mắt tới chỗ cô, dẫn đến hiệu suất của cuộc họp cực kỳ thấp, chuyện có thể bàn trong hai mươi phút thì bị kéo dài thành ba mươi lăm phút, nếu không phải Bùi Thời Khởi có cảm giác bạn gái của mình chờ thêm một chút nữa thôi là sẽ đói bất tỉnh nên đẩy nhanh tiến độ thì e rằng cuộc họp còn có thể kéo dài thêm hai mươi lăm phút nữa cũng không chừng.
Thi Âm khoác cái áo rộng thùng thình, buồn bực đi theo sát sau cậu, lòng thầm nghĩ phải chi lúc nãy về ký túc xá thay quần áo.
“Ngẩn ngơ cái gì đó?”
“Không có gì. Sếp ơi, xin hỏi bao giờ chúng ta mới đi ăn cá nướng?”
“Ngay bây giờ.”
Nữ sinh nhìn con đường vắng vẻ: “Ơ, chẳng lẽ bọn mình đi bộ? Hồi nãy cậu bảo có tài xế đến đón mà?”
Trời rét căm căm, cậu mặc áo ngắn tay đi bộ tới quán cá nướng thì sẽ chết cóng mất.
Bùi đại gia đứng một bên thảnh thơi cất điện thoại: “Thì có mà, đó, xe tới rồi đây.”
Thi Âm nương theo ánh mắt của cậu nhìn về phía bên phải, một chiếc xe taxi màu xanh sậm đang chầm chậm tiến đến.
… Ô cmn kê, biết ngay là lại bị lừa mà.
[3]
“Trời lạnh, cậu mà về ký túc xá là sẽ thấy phòng ký túc xá ấm quá, không muốn đi đâu cả, quán cá nướng xa lắm, không muốn ăn, sau đó sẽ lén đi căn tin mua cơm, cuối cùng cho tớ leo cây.”
“… Bùi Thời Khởi, cậu sờ vào lương tâm của mình đi, tớ là người như thế sao?”
“Lần trước cậu đối xử với tớ thế đấy.” Gương mặt nam sinh điềm tĩnh, lấy thẻ từ ra mở cửa nhà. “Nhà của bổn đại gia cũng rất ấm, có đồ ăn thức uống, lại gần trường. Cho cậu cái chìa khóa nè, sau này muốn tự học thì cứ tới đây.”
Nhà của Bùi Thời Khởi rất gần với công ty, chính là tầng trên tầng dưới, nhưng vì lúc trước nhà đang tu sửa nên cậu về ở với bố mẹ. Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác là khi ấy nghèo khó, về nhà ăn chực cơm để tiết kiệm. Hồi chủ nhật tuần trước, nhà được tu sửa xong xuôi, cậu muốn đưa Thi Âm tới mừng tân gia nhưng vị cô nương này vì “phòng ngủ ấm áp” nên đã cho cậu leo cây, nghĩ lại vẫn còn tức.
…
Thi Âm ho khan, giả vờ làm giá từ chối một phen: “Tớ cầm chìa khóa hình như không hay lắm.”
“Sao lại không hay?”
“Lỡ tớ tới không đúng lúc, bắt gặp những tình huống riêng tư của cậu thì kỳ lắm.”
“Tớ có tình huống riêng tư gì…” mà cậu không thể bắt gặp?
Nửa câu sau bị nuốt vào trong cổ họng.
Bùi Thời Khởi nhìn ánh mắt trong veo và gương mặt nghiêm túc của nữ sinh, bỗng ý thức được vấn đề. Cậu nhíu mày, cười nhẹ, giọng điệu bâng quơ: “Bắt gặp càng tốt, vậy thì sẽ biến riêng tư của một người thành riêng tư của hai người, lợi cả đôi đường, đúng không?”
“… Bùi Thời Khởi, cậu nghĩ đâu vậy, không phải là loại riêng tư đó.”
“À, vậy cậu nói cho tớ biết là loại riêng tư nào đi.”
“…”
Cô gái tức giận, ôm máy tính bảng đi vào nhà: “Không nói xàm với cậu nữa.”
Nam sinh nhướn môi: “Trong tủ lạnh có thức ăn, mật mã wifi là viết tắt chữ cái đầu của câu Bé Khăn Đỏ nhổ củ cải nhổ nhổ nhổ nhổ không ra. Bao giờ muốn ăn tối thì gọi cho tớ, tớ dẫn cậu đi ăn.”
“Bây giờ cậu đi đâu?”
“Tớ lên tầng trên, nếu cậu muốn gặp tớ thì lên đó lúc nào cũng được.”
Không muốn gặp.
Thi Âm vẫy tay: “Cậu đi đi, đi đi.”
“Không có nghi thức tạm biệt à?”
Đối phương ném cho cậu viên kẹo sữa: “Đi mau đi mau.”
“…”
[4]
Sau khi Bùi Thời Khởi ra khỏi nhà, Thi Âm ngồi xếp bằng trên sofa xem phim.
Áp phích thì cô làm nhoáng cái là xong, gửi cho Vu Mạn, đối phương thấy rất ổn, không có vấn đề gì, sau đó là mưa sa bão táp một đống câu hỏi, khung trò chuyện đều là “Bùi Thời Khởi” “Bùi Thời Khởi” “Bùi Thời Khởi”, “Beckham” “Beckham” “Beckham”… Nếu không phải sắp vào lớp, e rằng cô nàng sẽ còn bám riết dài dài.
Buổi chiều Thi Âm không phải đi học, bài tập và nhiệm vụ ở câu lạc bộ đều đã được hoàn thành, vừa khéo ti vi nhà Bùi Thời Khởi có thể xem bộ phim mà cô rất muốn xem, vậy là cực kỳ vui vẻ tự thưởng cho mình buổi chiều thư giãn, ngồi trên sofa xem phim.
Nhưng mà…
Nhà Bùi Thời Khởi ấm quá.
Sofa mềm quá.
Gối ôm êm quá.
Cô xem phim, không dằn lòng nổi mà nằm xuống sofa êm ái, ôm chặt gối ôm mềm mại, mặc cho trên màn hình là cảnh mưa bom bão đạn, tiếng súng ỏm tỏi, cô nhàn nhã tiến vào mộng đẹp. Trước khi ngủ, suy nghĩ duy nhất trong đầu là: Sao cái sofa này êm thế, bao nhiêu tiền vậy ta? Sau này có tiền cũng phải mua một cái mới được.
Sau đó, trời tối.