Và Cậu Bước Đến

VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN - Chương 33




“Bùi Thời Khởi, có đôi khi tớ thấy cậu đáng ghét ghê í.” Chờ thầy thực tập bước lên bục giảng, nữ sinh đã buột ra câu đó sau nửa phút im lặng.

Bùi Thập Thất đáng ghét đang gục xuống bàn ngủ sau khi đưa cho cô quyển vở Sinh ban nãy, nghe thấy cô nói cũng không giận, rầm rì nói qua khuỷu tay: “Con người ai mà chẳng có lúc bị sốc tâm lý, cậu đừng để trong lòng.”

“… Bùi Thời Khởi.”

“Nói.”

“Quyển vở này là của cậu chứ không phải của tớ, cậu lấy nhầm rồi.”

“Tớ lười tìm lắm, xem tạm đi.”

“Xem tạm sao được? Tớ không nhớ đáp án của mình.”

“Vậy đừng nghe giảng.” Giọng thiếu niên uể oải, dùng thái độ “giúp đỡ người khác là niềm vui” để từ chối cô: “Chờ tớ dậy rồi giảng lại cho cậu.”

“…”

Thi Âm nhìn đỉnh đầu của cậu, sau hồi lâu im lặng, bèn chấp nhận số phận cầm quyển vở bài tập của cậu xoay người lại. Thôi kệ, lấy nhầm thì cho nhầm đi, có đôi khi xem phương pháp giải của lão đại cũng là một cách học tốt.

Minions thì cứ Minions đi, nghĩ theo hướng tích cực thì chúng rất đáng yêu mà.

Cô rộng lượng mở quyển vở bài tập ra, đeo kính vào rồi đối chiếu với đáp án trên hình chiếu.

Câu ba sai. Câu mười tám sai. Câu cuối cũng sai.

Trời ạ!

Thi Âm vừa khiếp đảm vừa hí hửng xác nhận lại lần nữa. Không ngờ nha không ngờ nha, Bùi Thời Khởi vỗ tay xưng vương các môn Tự nhiên và ngày ngày nhạo báng cô cũng có lúc sai nhiều vậy, còn nhớ vào tuần đầu tiên nhập học, cậu đã đè lên tờ bài thi Tổ hợp Khoa học tự nhiên đạt điểm tối đa và cười lạnh: “Bùi Thời Khởi tớ chưa từng làm sai.”

Tư thái vừa ngạo mạn vừa ngông cuồng, song lại không có ai dám phản bác.

Hứa Tập An ngồi bên cạnh cuốn tờ giấy nháp thành điếu thuốc đưa cho cậu, gương mặt thể hiện thành công biểu cảm “Châm thuốc cho đại ca” đầy nịnh nọt.

Đến bây giờ, câu này gần như đã trở thành câu kinh điển của thiếu nữ Nhất Trung khi kể về hotboy của trường.

Chậc chậc chậc chậc chậc.

Nữ sinh lấy tờ giấy nháp ra ghi: “Sai ba câu lận! Còn là mấy câu dễ ẹc nữa chứ! Bùi Thời Khởi, cậu sa sút rồi!”

Sau đó vò thành một cục rồi ném về phía sau.

Bàn sau vang lên tiếng chửi thề to rồi sau đó là những câu chửi thề nhỏ. Chắc là bị ném trúng rồi. Có điều Thi Âm không hề áy náy, thậm chí cô còn vui vẻ nghĩ nếu đối phương đọc được nội dung trong tờ giấy, chắc hẳn sẽ càng tức giận.

Kết quả là chưa tới nửa phút sau, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ.

???

Hử hử, cậu ta lại còn cười? Giận quá nên cười à?

Nhíu mày nghi ngờ mười mấy giây, cái mũ áo khoác đồng phục bỗng dưng bị túm lấy rồi trùm lên đầu cô, một cục giấy từ trong mũ rơi xuống bàn học.

Tác phong truyền giấy của Bùi Thởi Khởi lúc nào cũng vậy.

Nữ sinh lườm, thuần thục kéo cái mũ áo xuống, sau đó đem lòng hoài nghi và cẩn thận mà nhặt mẩu giấy lên rồi mở ra, trên tờ giấy nhăn nhúm là hai dòng chữ lẳng lặng nằm đó. Bên trên là dòng chữ mềm mại nắn nót nhưng lại đầy sự bay nhảy, thậm chí cuối câu còn vẽ thêm icon mặt chê bai:

Sai ba câu lận! Còn là mấy câu dễ ẹc nữa chứ! Bùi Thời Khởi, cậu sa sút rồi!

Là do cô viết.

Bên dưới là dòng chữ mạnh mẽ, có cảm giác như các nét bút luôn liền nhau, nhìn là biết đã từng luyện viết bút lông.

Ngoài lề một chút là trên thực tế, trong tất cả các tài lẻ của Bùi Thời Khởi, kỹ năng duy nhất khiến Thi Âm mê muội là chữ của cậu.

Có một lần thầy chủ nhiệm phạt cậu học bài viết chính tả trong văn phòng giáo viên, Thi Âm đang ngồi gần đó và đã cho cậu mượn cây bút.

Thiếu niên cầm cây bút màu hồng trung tính, chậm rãi viết từng câu trong bài thơ “Ly tao” của Khuất Nguyên.

“Bá Dung nhớ cha ta thuở nọ,

Vốn dòng vua về họ Cao Dương.

Tháng giêng đầu tiết xuân sang,

Cõi đời ta xuống giữa đương ngày Dần.

Buổi trứng nước ân cần chăm sóc,

Biết bao nhiêu khó nhọc công cha.

Chữ hay kén đặt cho ta:

Tên là Chính Tắc, tự là Linh Quân.

…”(1)

(1) Bản dịch của Nhượng Tống.

Từng nét bút tạo ra nét đậm nét nhạt tựa bút lông, hoàn toàn theo chuẩn mực thẩm mỹ của Thi Âm. Nếu câu “nét chữ nết người” là thật, cô cảm thấy Bùi Thời Khởi chính là mẫu hình lý tưởng của mình.

… Ok, việc ngoài lề đã nói xong, quay trở lại mẩu giấy.

Dòng chữ bên dưới rất mạnh mẽ, không uyển chuyển, không khoa trương, lẳng lặng nằm im cười nhạo cô:

Tớ chép bài của cậu.

Chỉ có năm chữ ngắn ngủn nhưng đủ để đâm mạnh Thi Âm. Sau đó lại có một mẩu giấy bị nhét vào mũ áo của cô, lần này không có chữ, chỉ có hình phác họa một cô bé: Đầu tròn, da vàng, mặc quần yếm màu xanh, nhìn y chang Minions, trên mặt còn đeo đôi kính gọng đen to đùng, đầu gắn hai cái tai nho nhỏ, miệng cười toe toét, hơn nữa còn thiếu mất cái răng cửa. Không biết cậu có khiếu vẽ tranh phác họa như vậy đó, rõ ràng cô bé này nhìn ngu không chịu được nhưng lại giống Thi Âm một cách khó hiểu. Quá đáng nhất là dưới chân cô bé, cậu còn vẽ sa mạc.

Trong nháy mắt, nữ sinh liền nghĩ đến câu danh ngôn của cậu: “Kẻ đần đến từ Sahara, ha ha ha ha ha.”

… Tức chết đi được.

“Thi Âm.”

Thầy giáo đang viết phương trình hóa học trên bảng, tiếng phấn va vào bảng lạch cạch, đằng sau vang lên tiếng nói biếng nhác của nam sinh:

“Đừng bao giờ nghi ngờ tớ.” Giọng điệu phách lối của cậu mang theo ý cười: “Đối với loại người ngay cả 24 điểm mà cũng chơi ngu như cậu thì tớ chính là quyền uy.”



24 điểm(2) là một loại trò chơi giúp ích phát triển trí não, mọi người thường dùng bài tây để chơi trò này.

(2) Trò chơi 24 điểm: cho 4 số ngẫu nhiên rồi sử dụng bốn phép toán cộng trừ nhân chia và dấu ngoặc sao cho kết quả là 24.

Thi Âm không biết đánh bài tây nhưng chơi 24 điểm rất giỏi, từ nhỏ đến lớn luôn không có địch thủ. Sau đó, vào ngày hôm qua, Thi Âm đã gặp phải cú vả lớn nhất đời mình.

Chuyện là hôm qua, vì tháng sau sẽ diễn ra cuộc thi đóng kịch, thầy chủ nhiệm giao nhiệm vụ phụ trách cho Thi Âm và lớp phó văn thể mỹ Quách Mạn Trân.

Quách Mạn Trân nói với Thi Âm: “Nếu cậu có thể thuyết phục Bùi Thời Khởi diễn vai nam chính, tớ sẽ chịu trách nhiệm xử lý tất cả những việc còn lại.”

Điều kiện này quá có sức hấp dẫn, Thi Âm không có cách nào để không lay động.

Cho nên:

“Đương độ tuổi xuân tươi đẹp nhất, bỏ lỡ những hoạt động sẽ để lại hồi ức tốt đẹp như thế này là cảm giác gì? Chờ cậu…”

“Cảm ơn vì lời mời, không được.”

“Thế này đi, môn Tiếng Anh tháng này…”

“Sách là phải tự tớ đọc, bài tập là phải tự tớ làm, học tập là phải tự mình học, cậu đừng dẫn tớ đi vào con đường sai lệch.”

“Bùi Thời Khởi, tớ…”

“Cầu xin cũng vô ích, tớ không đồng ý đâu, cậu đừng ôm hy vọng nữa.”

“…”

Nữ sinh nhìn gương mặt lạnh tanh của cậu, trừng mắt: “Rốt cuộc phải làm sao thì cậu mới chịu diễn?”

“Làm gì cũng không diễn.”

Cô nhướn mày, ngồi trầm tư. Trầm tư rất lâu, phát hiện ra mình không có bất cứ điều kiện nào có thể làm lung lay Bùi Thời Khởi, hơn nữa Giang Diệu, Ninh Từ và Hứa Tập An cũng không có.

“Bình thường tui có cảm giác cái gì Thập Thất ca cũng thiếu, nhưng mỗi khi tui có việc muốn nhờ nó thì lại nhận ra nó không có bất kỳ nhược điểm nào, mình đồng da sắt, đao thương bất khả xâm phạm.” Đây là nguyên văn của Hứa Tập An.

“Thế này đi.” Có lẽ thiếu niên thấy dáng vẻ đăm chiêu ủ dột của cô tội nghiệp quá nên chủ động nhượng bộ, nhướn mắt lên, quơ lấy bộ bài tây mà bọn Quý Uy đang chơi, “Chúng ta dùng 24 điểm để giải quyết. Nếu cậu thua thì đừng bao giờ nhắc tới chuyện này với tớ nữa.”

“Tớ thắng cậu sẽ diễn?… Thôi đi, chỉ số khó khăn quá cao, hoàn toàn bất khả thi.” Thi Âm vẫn rất tự lượng sức mình.

“Không sao.” Cậu hời hợt lắc lá K cơ, “Một bộ bài có tổng cộng 54 lá, cậu chỉ cần thắng tớ một ván là coi như cậu thắng.”



“Ok, tới đi!”

Nữ sinh bị thái độ biếng nhác của cậu chọc giận, có cảm giác trí thông minh của mình bị giẫm đạp ghê gớm, bèn xắn tay áo xông pha!

Sau đó trí thông minh bị người ta ném xuống đất giẫm qua giẫm lại những mười bảy lần.

Các lá bài không có số đều được quy thành 1, bài vừa lật ra là phải chụp liền, không được đổi lá. Chơi tổng cộng mười bảy ván, cô không thắng nổi ván nào.

4x6x1x1, phép tính này quá đơn giản, tốc độ tay của cô thua người ta.

5x(5-1/5), phép tính này hơi phức tạp một chút, tốc độ não của cô không nhanh bằng người ta.

Số người bu xem càng lúc càng đông, cuối cùng thậm chí ngay cả mấy giáo viên thực tập cũng đứng xem.

“8 cộng 9, nhân 2, trừ 10, bằng 24.” Giữa tiếng cổ vũ, thiếu niên biếng nhác vứt bốn lá bài xuống, “Được rồi, có chơi có chịu, sau này cấm nói chủ đề liên quan tới đóng kịch.”

“Móa, Thi Âm mà bị K.O tuyệt đối.”

“Không thắng ván nào luôn?”

“Ừa, tớ xem từ đầu tới cuối, Thi Âm quá thảm.”

“Bùi ca lợi hại!”



Cậu nhìn gương mặt chịu đả kích của nữ sinh, nhướn môi: “Cô bé quàng khăn đỏ, thế giới bên ngoài nguy hiểm lắm, với đầu óc của cậu, ít đi đưa bánh thôi.”

Công chúa 24 điểm Thi Âm có cảm giác như nhân sinh quan của mình đã bị sụp đổ.

Kết quả cuối cùng là cô tiền mất tật mang, không chỉ không được nhắc tới hoạt động của lớp với Bùi Thời Khởi mà còn vinh quang thu hoạch danh hiệu “Tướng quân bại trận”, trở thành “Cô bé quàng khăn đỏ đáng thương ngồi ngẩn ngơ vì không thắng nổi ván nào”.



Nhưng như Hứa Tập An – người có nhiều kinh nghiệm nhất – đã nói, chơi với Thập Thất ca là phải tập làm quen với việc bị đả kích, ý nghĩa tồn tại của Thập Thất ca là để chứng minh ông trời có thể thiên vị một người đến mức nào.

***

Hết tiết Hóa, Thi Âm tìm lại vở bài tập của mình, dò đáp án của hai quyển vở, quả nhiên giống nhau như đúc.

“Đừng tốn công nữa, là chính cậu viết đó.” Nam sinh dựa vào lưng ghế, co hai chân lên đọc truyện tranh, “Tớ giải bài Sinh học chỉ có hai loại kết quả: bỏ trống hoặc chính xác, vĩnh viễn không có câu sai.”

“Bùi Thời Khởi, có đôi khi tớ thấy cậu đáng ghét ghê í.”

“Không phải cậu ghét, ghen tị mới đúng, là sự ngưỡng mộ của đứa bé đáng thương đầu óc không tốt đối với thiên tài.”

“Tớ…” Được rồi, là ghen tị thật. Nữ sinh quan sát cậu, cụp mắt, “Nếu cậu có thể nể tình tớ đáng thương mà tham gia đóng kịch thì tốt quá.”

“Cạch.” Một viên kẹo sữa được ném lên bàn cô, thiếu niên lật trang truyện, không thèm nhìn cô, “Đừng nói nữa, ăn kẹo đi.”



“Tớ ăn kẹo là cậu sẽ tham gia đóng kịch ư?”

“Go to dream.”

… Tuy câu vô nghĩa nhưng trong từ điển của Bùi Thời Khởi, có lẽ câu này được dịch ra là “Mơ đi”.

Cô ngẫm nghĩ: “Thế…”

“Thi Âm!” Cửa sau bỗng vang lên tiếng gọi cắt ngang lời cô, cán bộ môn Ngữ văn ôm chồng vở về, thở hổn hển, “Lão Dương gọi cậu lên văn phòng đó.”

Nữ sinh chần chừ: “… Chờ tớ về chúng ta lại nói chuyện đóng kịch nha.”

“Không cần phải nói nữa, ông không tham gia.” Cậu dùng răng mở giấy gói kẹo, mùi sữa vướng vít đầu lưỡi, bấp búng, “Nói nữa là tuyệt giao đấy.”