Nước sông không phạm nước giếng, người không động ta ta không động người, đời nhất quyết vùi dập ta, thì ta phải nên tìm kẻ khác để vùi dập ngược lại. Cuộc sống vốn là không công bằng, làm sao có thể trách nàng ác được, sống đã khó, cố gắng sống qua ngày còn khó hơn. Bao nhiêu cố gắng đều bị người khác mang ra hâm dọa thì nàng nên làm lớn chuyện một lần, để cả đời an nhàn còn hơn là nhịn nhục đến thổ huyết mà chết.
Nàng trước giờ thứ gì cũng không quan tâm, chỉ cầu mong được bình bình an an sống qua ngày, đừng ai động đến mạng nàng, thì cái quái gì nàng cũng đè nén được. Bị tên đệ đệ bắt nạt, nàng cũng không sao, bình tâm nở nụ cười yêu thương thôi. Bị Nhị nương xem thường, nàng cũng chẳng hề hà mất cọng tóc nào, cho nên cũng cho qua đi. Bị ép làm tú nữ, cũng không sao, vào cấm cung phá một trận linh đình cho đỡ buồn cũng được. Bị cường bạo, không sao nàng thích sự mạnh mẽ. Bị bán làm nô tỳ... nàng cũng muốn sống một lần hầu hạ người khác...
Nhưng bị giết... nàng đã không giết người ta thì thôi, người nào lại dám động đến mạng sống của nàng? Mơ à!