Tuyệt Thế Cường Long

Chương 690: “Cũng tự tin lắm đấy!”




 Jeon Dong Uk lạnh lùng nói: “Đệ tử của Han Sung Joon phái Taekwondo Taiyi, Jeon Dong Uk!”  

 

 

Phái Taekwondo Taiyi ở Triều Tiên không được hiệp hội Taekwondo chính thống công nhận, nhưng không thể nghi ngờ rằng nó chính là môn phái có sức chiến đấu mạnh nhất!  

 

Han Sung Joon đã từ bỏ tất cả những kỹ xảo biểu diễn rườm rà lòe loẹt của Taekwondo bản gốc mà chú trọng về tấn công thực chiến, thậm chí ông ta còn mời chuyên gia Bát Quái Chưởng về dạy dỗ bảy tám năm liền, sau khi về nước mới dung hợp Taekwondo và Bát Quái Chưởng lại cùng nhau để tự mình sáng tạo ra môn phái mới vừa trỗi dậy mang tên Taekwondo Taiyi.  

 

“Cái tên Jeon Dong Uk này cũng có chút thực lực đấy!” Dạ Ma không nhịn được mà vừa sờ cằm vừa nghĩ thầm trong bụng.  

 

Tuy lượt giao chiến vừa rồi chỉ là chút va chạm đơn giản nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra chút công phu thực sự của đối thủ hai bên.  

 

Dạ Ma hiểu rất rõ sức mạnh trời sinh của Tề Đẳng Nhàn đáng sợ đến mức nào, vậy mà Jeon Dong Uk có thể dùng một chưởng để khiến đòn tấn công của hắn khựng lại, vậy là đủ để thấy anh ta mạnh đến mức nào.  

 

Gương mặt của Han Mun Ho cũng lạnh hẳn xuống, anh ta trầm giọng: “Thứ rác rưởi không biết cao thấp là gì, cậu dám nhận xe của tôi thành xe của cậu, lại còn dám động thủ với tôi! Xem ra cậu đã chán sống thật rồi!”  

 

“Đúng là không biết điều gì hết, làm màu khoe của đến mức độ này thì có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết đâu cơ chứ…”  

 

“Han Mun Ho là người mà cậu ta có thể trêu vào được hay sao? Người ta là phó tổng giám đốc của công ty ô tô Dang Dae đấy, hơn nữa hãng xe Đích Lư tổ chức triển lãm ô tô lần này còn có thân phận lớn hơn nhiều, quậy phá ở chỗ này thì chỉ còn đường chết mà thôi!”  

 

“Tuy tôi cũng chẳng ưa gì cái kiểu thích khoe mẽ làm màu của người Triều Tiên đâu, nhưng không thể không thừa nhận rằng cái tên kia thực sự đã khiến tất cả những người nước Hoa chúng ta mất mặt!”  

 

Ai ai cũng lắc đầu, thầm nghĩ cái thói khoe khoang thích làm màu của Tề Đẳng Nhàn đúng là đáng xấu hổ, hơn nữa hắn còn đang lấy trứng chọi với đá, tự mình đi tìm đường chết.  

 

“Jeon Dong Uk, đánh chết thằng ngu xuẩn này cho tôi! Nếu không đánh chết được thì cũng phải băm nát cái miệng của nó ra!” Han Mun Ho lạnh giọng nói.  

 

“Anh dám động đến oppa sao, để xem anh sẽ chết như thế nào!” Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ cũng đứng một bên đổ thêm dầu vào lửa, đúng là người xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn.  

 

Han Mun Ho nói: “Jeon Dong Uk chính là thiếu niên thiên tài được công nhận là mạnh nhất Triều Tiên chúng tôi, bây giờ cậu quỳ xuống tự tát vào mặt mình vẫn còn kịp đấy.”  

 

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó tỏ vẻ khinh thường, cái gì mà thiếu niên thiên tài được công nhận là mạnh nhất cơ chứ, nếu như Dương Quan Quan không bị thương thì chắc chắn hắn sẽ cho cô ta lên đấu với anh ta ngay bây giờ, cũng để cho lũ chim bé này mở to mắt ra mà nhìn xem ai mới là thiên tài chân chính!  

 

Nghĩ lại mới thấy Dương Quan Quan chính là người có thiên phú võ công cao nhất mà hắn đã tìm kiếm suốt cuộc đời này, cô ta lại còn là một người phụ nữ, quả thực khó lường biết bao nhiêu.  

 

“Xin lỗi rồi sau đó quỳ xuống đi.” Jeon Dong Uk bước một bước về phía trước, khí thế bức người.  

 

Đúng là người tàn nhẫn thì không nói nhiều, lần nào anh ta cũng chỉ thốt lên một câu duy nhất, giỏi làm màu thật đấy!  

 

Dương Quan Quan hưng phấn nói: “Để tôi lên cho!”  

 

Tề Đẳng Nhàn đè vai cô ta lại, liếc mắt, cô nàng này đúng là ngực to não phẳng, bản thân đang bị trọng thương mà còn đòi so chiêu với một cao thủ như Jeon Dong Uk ư?  

“Anh có còn là đàn ông không đấy, anh gây chuyện xong núp sau lưng đàn bà con gái à?!” Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ hét lên, tỏ vẻ cực kỳ khinh miệt Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lập tức tiến lên một bước, nói với Jeon Dong Uk: “Bảo sư phụ anh đến đây thì còn tạm được, chứ chỉ có mình anh thôi thì chưa bõ dính răng.”  

 

 

Nghe những lời ấy, cuối cùng gương mặt điềm tĩnh của Jeon Dong Uk cũng có vẻ tức giận. Anh ta lạnh lùng quát to: “Cũng tự tin lắm đấy!”  

 

 

“Có phải người nước Hoa ai ai cũng thế này hay không? Thích ba hoa khoác lác làm màu, rõ là giỏi mạnh miệng, cái gì của quốc gia khác cũng nhận vơ làm đồ vật của nước mình, ví dụ như chiếc xe Aston Martin này chẳng hạn!” Han Mun Ho dõng dạc nói.  

 

 

Mọi người xung quanh đều cạn lời, này… Có phải anh ta đang tự mỉa mai quốc gia của chính mình không đấy!  

 

 

Ừ thì văn minh của cả vũ trụ này đều là do người Triều Tiên các anh sáng tạo ra hết, được chưa!  

 

 

Trong lúc Han Mun Ho bận ba hoa lắm lời, Jeon Dong Uk đã bắt đầu ra tay, anh ta bước lên một bước, cánh tay xoắn lại như một sợi dây thừng rồi quay ngược lại như một cỗ máy khoan, hiển nhiên công phu đã vô cùng thuần thục!   

chapter content